Tà Vương Triền Ái, Bách Biến Độc Phi

Chương 55




Liễu Y Nhiễm nghe vậy lảo đảo một cái, đây… Đây là tình huống như nào? Đang gọi nàng à? Giữa lúc nàng đang buồn bực, những sát thủ vốn sát khí đầy mình thế mà đều nhất trí quỳ xuống đất hô to: “Chủ tử.”

Cái này không chỉ làm Liễu Y Nhiễm há hốc mồm, mà Long Thiên Dật và Độc Cô Minh cũng hai mặt nhìn nhau, dùng ánh mắt dò hỏi chuyện này rốt cuộc là thế nào. Liễu Y Nhiễm cạn lời nhún vai, nàng cũng thật sự không hiểu được mà!

Người cầm đầu ngẩng đầu, chỉ vào lệnh bài nhỏ trong tay Liễu Y Nhiễm nói: “Nếu thuộc hạ không nhìn lầm thì đây là vật tùy thân của Các chủ chúng ta, thấy vật như thấy chủ thượng!”

“Các ngươi là người của Ám Dạ các?” Thấy hắn ta gật đầu, lúc này Liễu Y Nhiễm mới hiểu rõ đầu đuôi, đúng là đích xác có chuyện như vậy.

Liễu Y Nhiễm nhìn vật trong ngực, vừa rồi xe ngựa nứt ra, nàng xoay người bắt lấy mũi tên ngược lại không ngờ làm vật này lộ ra: “Không thú vị, còn chưa có đánh đấm gì đâu, khó lắm mới có hứng thú, lại bị tiếng gọi chủ tử của ngươi chèn ép, sao ngươi không nói muộn tí nữa chứ?”

“À…” Khóe miệng người kia không ngừng run rẩy, nói muộn tí nữa á? Nếu có sơ xuất gì, các chủ đại nhân còn không chém chết hắn ta à?

“Thôi thôi, đều đứng lên đi, lần sau chúng ta lại đánh.” Liễu Y Nhiễm chắp tay sau lưng bĩu môi, đi qua đi lại hai bước: “Tiểu Bạch nhà các ngươi đâu? Mang ta đi gặp hắn đi. Hừ hừ, đã lâu không gặp, hôm nay là hát cái tuồng gì đây?”

“…” Còn muốn đánh? Còn để người ta sống không hả? Tiểu… Tiểu Bạch? Các chủ đại nhân, chờ thủ hạ đưa nữ chủ nhân đến, ngài đừng bẻ gãy xương ta nhé.

“Các ngươi đi về trước đi, ta đi gặp cố nhân.” Thấy trên mặt hai người bọn họ đều vẻ không đồng ý, Liễu Y Nhiễm dựng ba ngón tay lên trời thề: “Không có việc gì, đừng lo lắng, có chuyện gì chờ ta quay lại sẽ nói cho các ngươi, ta đảm bảo không giấu diếm nửa lời.”

“Triệu đại nhân, sau một trận chiến đấu kịch liệt, ngươi cũng tổn hại không ít binh đi. Thủ đoạn của những người này chắc mọi người đã được lĩnh hội, việc này trừ mấy người ở đây ra, ta thiết nghĩ không nên để cho những người khác biết, nếu không ta cũng không dám đảm bảo bọn họ sẽ làm ra chuyện gì đâu.” Liễu Y Nhiễm nói rồi chỉ chỉ người đang ở một bên nghe lệnh, ngay sau đó đè thấp giọng thì thầm với Triệu đại nhân: “Triệu đại nhân, không phải là ta không biết tốt xấu đi uy hiếp mệnh quan triều đình,  ngươi cũng nhìn thấy tình huống rồi, lần ám sát này chắc chắn có càn khôn, Triệu đại nhân có hiểu không?”

Triệu Vân Đình thấy Liễu Y Nhiễm trịnh trọng nói, lại nhìn mấy tàn binh còn dư lại, lại thấy Độc Cô Minh ở một bên gật đầu, cũng biết có điều kỳ quặc, cuối cùng gật đầu, xoay người lên tiếng: “Việc hôm nay các ngươi không được để lộ ra nửa điểm tiếng gió, nếu trái lệnh…”

“Giết không tha!” Độc Cô Minh mắt lạnh quét một vòng, khi thấy mọi người không dám thở mạnh liên tục gật đầu mới lành lạnh mở miệng: “Về dịch quán.”

Nhìn đoàn người dần dần đi xa, lúc này Liễu Y Nhiễm mới an tâm đến gần người mới trả lời nàng, vỗ vỗ vai hắn ta nói: “Người Tiểu Bạch dạy dỗ ra quả không tầm thường, ta nhìn U Linh Các kia cũng không tính là cái gì, chọn thời gian bắt lấy bọn họ, các ngươi… Mới là đệ nhất được!”

“…” Đây… Đây… Đây, bắt lấy U Linh Các? Đề nghị này dường như không tồi nha, các chủ đại nhân, ánh mắt của ngài thật độc đáo, chủ tử trước mặt này quả nhiên bất phàm!

“Cái đó, ta không biết khinh công, phiền các ngươi dẫn ta đi.” Liễu Y Nhiễm cười ngượng ngùng, thấy vẻ mặt kinh ngạc của hắn ta, không biết khinh công thật mất mặt à? Chắc sau này nàng học cũng được chứ!

“Đắc tội!” Người mặc áo đen ôm vòng eo của Liễu Y Nhiễm, nhảy lên, những người khác cũng sôi nổi theo sát sau, rừng cây lập tức yên tĩnh lại, chỉ có thi thể ở lại biểu hiện không lâu trước đó nơi này vừa trải qua một trận gió tanh mưa máu.

“Đây hẳn là cứ điểm nào đó của các ngươi à?” Liễu Y Nhiễm nhìn dãy nhà dân bình thường đến không thể bình thường hơn trước mắt mà lau mồ hôi, đây cũng quá khiêm tốn đi.

“Đúng vậy, mời chủ tử đi theo ta.” Đi thẳng đến đại sảnh.

Còn chưa đi vào, nàng liếc mắt một cái đã thấy Tiểu Bạch ngồi ở chủ vị trong sảnh đường, hai mắt hắn hơi khép, một tay chống huyệt thái dương đang nghe cấp dưới bẩm báo. Trong phòng lặng như tờ, chỉ có tiếng người bẩm báo cung kính nhưng âm điệu không chứa bất kỳ cảm xúc gì vang vọng trong phòng.

“Chủ thượng!” Giọng nói cung kính vang lên, Liễu Y Nhiễm cúi đầu cũng chuẩn bị bước qua ngạch cửa.

“Dạ Mịch, có phải ngươi đã quên quy củ rồi không? Về phân đường của mình lãnh phạt đi!” Giọng nói lạnh như băng không chứa bất kỳ cảm xúc nào nhẹ nhàng vang lên, lại lộ ra mệnh lệnh không nghi ngờ gì cùng một tia không vui, làm người ta nghe xong run lên. Đôi mắt vốn đang nhắm lại cũng ngay sau đó mở to ra, đảo qua người sắp bước vào mang theo tia sáng bất mãn.

“Đinh” một tiếng, hàn quang chợt lóe, chân vừa bước qua cửa của Liễu Y Nhiễm lập tức thu về, may mà nàng phản ứng nhanh, nếu không chỗ chân vừa bước qua ngạch cửa của nàng đã bị ám khí ghim lên sàn nhà. Ai da, không phải nàng thấy động tác của hắn phản ứng mau thì chân này của nàng còn không bị phế đi à?

“Tiểu Bạch, ngươi đây là quang minh chính đại mưu sát ta sao?” Liễu Y Nhiễm nhướn mày ngẩng đầu lên án, nàng lại lần nữa nhấc chân, vững vàng đi vào trong phòng: “Chưa hỏi xanh đỏ trắng đen gì đã định tội cấp dưới như thế, chính là làm tổn thương lòng trung thành và tận tâm của người khác đó nha!”

Xưng hô này, giọng điệu này, trong đầu Tiêu Bạch lập tức hiện lên một khuôn mặt, vẻ mặt cuối cùng cũng có chút thả lỏng, không khỏi co rút khóe miệng, đưa mắt nhìn: “Là ngươi à?”

Đúng nha, thiên hạ này còn có ai dám gọi hắn là Tiểu Bạch chứ?

Mọi người trên sảnh đường đã ở vào trạng thái hóa đá, tất cả đều bị cái xưng hô này đánh cho trong sống ngoài khét, không biết trời đất là đâu nữa.

“Sao ngươi lại tới đây?” Hắn hiếm khi không tự nhiên điều chỉnh lại dáng ngồi để che giấu đi thất thố vừa rồi của mình, nhưng vẫn cao cao tại thượng như cũ, miễn cưỡng xem như lấy lại chút mặt mũi.

“Sao thế ngươi không chào đón ta à?” Liễu Y Nhiễm dẩu môi, tự động đi sang một bên ngồi xuống: “Ôi! Ta thiếu chút nữa là không tới được đấy!”

Sao lại không tới được? Tiêu Bạch nghe vậy nảy ra nghi ngờ, quét mắt nhìn Dạ Mịch đang bất an ở một bên: “Sao lại thế này?”

“Ta cũng rất muốn biết chuyện là như thế nào nên đành phải tự mình đến đây để gặp ngươi đó.” Nàng nhếch môi cười nhạt: “Hình như, có lẽ, đại khái là… Thật bất hạnh, ta là chính là mục tiêu nhiệm vụ nào đó của các ngươi.”

“Cái gì?” Hắn lập tức đứng lên, đôi mắt lạnh quét toàn trường, trầm giọng mở miệng: “Nói!”

“Bẩm chủ thượng, lúc thuộc hạ nhận nhiệm vụ chỉ nói đến buổi trưa ngày nay ở trong rừng Lân Tiên tiêu diệt người ngồi trong kiệu lam đỉnh hồng…” Hắn ta nuốt nước bọt nhìn sắc mặt khó xem của chủ thượng: “Lại không biết… Cũng may kịp thời phát hiện lệnh bài trên người tiểu thư…”

Liễu Y Nhiễm nghe vậy hai mắt trợn tròn, không thể tin tưởng hỏi: “Tiểu Bạch, thủ hạ của ngươi đều tiếp nhận nhiệm vụ như vậy à? Cái này… Nhỡ đâu giết nhầm thì sao? Không tốt, không tốt!”

“À…” Tiêu Bạch dừng một chút, trên mặt hiện ra vẻ không tự nhiên: “Nhiệm vụ trong các quá nhiều, thông thường người tiếp nhận nhiệm vụ sẽ tiến hành thẩm tra và sửa sang lại, đợi đến khi bọn họ lãnh nhiệm vụ chỉ cần biết thời gian, địa điểm, nhân vật là được.”

“Nói cách khác, người tiếp nhận nhiệm vụ là người duy nhất chân chính biết được tình hình cụ thể và tỉ mỉ của nhiệm vụ? Thế nhỡ đâu người đó có dị tâm gì thì sao? Giống lần này ấy, hình như cũng không nói cụ thể cho bọn họ biết đối tượng phải giết là ai nhỉ?”

“Tìm người tiếp nhận nhiệm vụ đến đây!” Vẻ mặt Tiểu Bạch đã đầy sương lạnh, ngồi trở về.

Không lâu lắm, một nam tử tầm ba mươi tuổi, mắt lộ hung quang, bước đi lộn xộn đi vào.

“Đường Hạ, người ủy thác nhiệm vụ hôm nay cho ngươi là ai?”

“Tiểu nhân không biết…”

“Nói!” Vẻ mặt hắn không giận mà uy, làm cho Đường Hạ sợ đến mức lập tức quỳ xuống.

“Tiểu nhân… Tiểu nhân thật sự không biết.”

“Thế đối tượng nhiệm vụ thì sao?” Chén trà trên tay hắn vỡ vụn, đây là uy hiếp trần trụi.

“Lục… Lục Vương gia, thiếu trang chủ Long Tường sơn trang, còn có… Còn có một vị cô nương,” Hắn ta run run mở miệng, rồi lập tức thẳng người lấy lòng: “Chủ thượng, tiền thù lao là mười vạn lượng!”

“Cho nên ngươi lập tức nhận?” Khóe môi hắn khẽ nhếch, giọng điệu bình thản lại là điềm báo của sự tức giận.

“Vâng… Vâng… Mười vạn lượng là một khoản không nhỏ!”

“Như vậy phân phó Dạ Mịch thì ngươi thu được chỗ tốt nhiều hay ít? Hửm?”

“Chủ thượng tha mạng, chủ thượng tha mạng, tiểu nhân không dám nữa…”

“Bổn tọa hỏi ngươi thu được chỗ tốt nhiều hay ít?”

“Năm… Năm trăm lượng…”

“Tốt! Rất tốt! Ngươi phải có mạng mà tiêu mới được…” Nói xong đầu ngón tay hắn khẽ búng, mảnh nhỏ của chén trà đã khảm sâu vào trong trán Đường Hạ.

Mọi người cụp mắt cũng không thèm nhìn đến Đường Hạ đã chết, giống như đã nhìn quen, sớm đã thành người máu lạnh vô tình, nhưng mà dạng người thấy tài quên nghĩa bực này cũng thật sự làm người ta khinh thường.

“Ba người chúng ta mà chỉ có giá mười vạn lượng á? Hoàng kim còn nghe được!” Liễu Y Nhiễm bất mãn ngoáy ngoáy lỗ tai, một chút cũng không biến sắc vì cảnh máu me vừa rồi, nàng đi ra một lần nữa rót chén trà để trước mặt hắn ý bảo hắn uống một ngụm hạ hỏa. Gia hỏa này có tức cũng không nên lấy tay mình trút giận chứ, phải biết rằng người đau là chính hắn đó: “Tiểu Bạch, đây không được đâu, ngươi làm buôn bán thế nào vậy? Ta còn buồn bực nơi này sao mà nghèo túng thế đây, giống như người sa cơ thất thế ý!”

“…” Cái này gọi là khiêm tốn, khiêm tốn có hiểu không hả?

“Tiểu Bạch, Dạ Mịch bọn họ tốt xấu gì cũng gọi ta một tiếng chủ tử, ta cũng có quyền lên tiếng đúng không?” Liễu Y Nhiễm vui cười mở miệng, chân đã đi ra phía trước đứng bên cạnh hắn.

“Ngươi muốn nói cái gì?” Mấy lời này chắc chắn là lý do thoái thác của Liễu Y Nhiễm.

“Ai da, Tiểu Bạch, ta biết ngươi là người tốt ngoài lạnh trong nóng mà!” Ngàn sai vạn sai, vuốt mông ngựa không sai, Liễu Y Nhiễm một chút cũng không ngại đội mũ cao cho hắn, ai bảo hắn làm nàng nhìn thuận mắt như vậy chứ.

“Mấy thụ hạ này của ngươi đều không tồi, nhưng tiếp nhận nhiệm vụ như vậy đối với bọn họ mà nói thật không công bằng. Có đôi khi có tránh khỏi đại tài tiểu dụng, còn làm cho thực lực trì tệ không tiến được.” Nàng nhìn một vòng, thấy sắc mặt mọi người rất có ăn ý khẽ động, nhưng lại lập tức thay bằng sắc mặt lạnh lùng: “Ôi! Ngươi nhìn xem người ngươi mang tới nè, ai cũng đều học vẻ mặt than của ngươi, trừ Dạ Mịch thỉnh thoảng co rút khóe miệng, ta thật không nhìn ra được biểu tình khác luôn, thật sự không thú vị!”

“Nói trọng điểm.” Mặt than? Cũng chỉ có nữ nhân này dám nói mà không lựa lời như thế.

“Về sau chia nhiệm vụ ra làm ba cấp theo độ khó, độ một đương nhiên là nhiệm vụ tối cao, mọi người tự đánh giá thực lực của bản thân mà tiến hành chọn lựa, có thể hoàn thành tổ đội hoặc đơn độc. Tiền thuê chia đôi, đây là phần bọn họ nên được. Kể từ đó có thể để cho bọn họ nắm rõ việc mình làm, lại có thể không ngừng tăng năng lực của bản thân, còn có thể tăng sự tự tin của bọn họ nữa. Có cạnh tranh mới có tiến bộ, ngươi thấy ta nói đúng không?”

“Cũng có chút đạo lý.” Tiêu Bạch không khỏi cẩn thận suy tính, giống như ở trong lòng làm ra một đánh giá mới, nhìn như tự hỏi lại khó nén được vẻ kích động: “Truyền lệnh xuống, từ nay về sau cứ theo lời Liễu cô nương mà làm.”

“Tiểu Bạch…” Liễu Y Nhiễm chọc chọc cánh tay hắn, vẻ mặt bất mãn: “Ngươi không xem ta như người một nhà, Liễu cô nương, Liễu cô nương, nếu ngươi không chê thì cứ gọi là Y Y là được rồi.”

“Ngươi, cái nữ nhân này!” Tiêu Bạch bắt lấy cánh tay không an phận của nàng, gầm nhẹ một tiếng.

“Y Y!” Liễu Y Nhiễm vô tội chớp mắt với hắn, ra vẻ hắn không thuận theo thì nàng không buông tha.

“…”

“Chẳng đáng yêu chút nào, khó trách bên người ngươi không có nữ nhân!” Nàng nhỏ giọng nói thầm.

“Ngươi lặp lại lần nữa?” Bàn tay hắn hiện lên gân xanh, nữ nhân này, vẫn có thể dễ dàng khơi lên lửa giận của hắn, nhưng hắn lại không có cách nào làm gì nàng.

“Ta hỏi bọn họ có gia thất không?” Nàng chu môi, mọi người dưới sảnh đều trợn mắt há mồm, giống như chuyện nàng nói là chuyện khó tưởng tượng nổi cỡ nào.

“Ngươi cho rằng thân phận chúng ta có thể không cố kỵ gì mà nói chuyện phong hoa tuyết nguyệt?” Hắn tự giễu mấp máy môi.

“Vì sao không thể? Sát thủ thì không phải người chắc? Sát thủ dựa vào cái gì mà không thể có tình cảm?” Liễu Y Nhiễm ném cho hắn một ánh mắt đồ cổ hủ, lại hỏi đoàn người: “Chẳng lẽ các ngươi không có khát vọng yêu người và được yêu?”

Mọi người cúi đầu không nói, trong lúc nhất thời không khí có chút nặng nề.

“Là con người thì sẽ có thất tình lục dục, các ngươi có dám phủ nhận điều này không? Nếu cái tên Ám Dạ Các đã tồn tại ở thế giới này thì vì sao phải sợ? Đương nhiên ta biết băn khoăn của các ngươi, từng người không biết bản thân có thể nhìn đến ánh sáng mặt trời ngày mai hay không thì lấy gì mà hứa hẹn với người ta? Thân là sát thủ, cho dù ngươi đứng ở trên đỉnh, có thể không sợ bất kỳ kẻ nào, nhưng một khi có vướng bận thì sẽ có nhược điểm, có cái để người khác có thể lợi dụng, các ngươi nghĩ vậy đi!”

“Nhưng điều ta muốn nói là làm người sống trên đời này, cho dù là giàu có hay nghèo khổ, cho dù thân phận cao hay thấp, cho dù làm công việc gì thì ngươi cũng chỉ là một con người, có máu có thịt, có suy nghĩ. Không ai có thể cướp đoạt bất kỳ quyền lợi gì của ngươi. Chỉ cần ngươi đủ cường đại có năng lực bảo vệ người mình muốn bảo vệ thì có gì là không thể? Có lẽ năng lực của bản thân thì khó có thể đối phó với tên bắn lén, cái đó gọi là khó lòng phòng bị nhưng nếu mọi người đoàn kết nhất trí thì sao?”

Mọi người ngẩng đầu lên, cuối cùng cũng đã có chút nhân khí, chờ lời nói hùng hồn tiếp theo của Liễu Y Nhiễm.

“Có lẽ có người không hiểu, thậm chí khinh thường thân phận sát thủ của các ngươi, cho rằng sát thủ là thứ không thể thấy ánh mặt trời, nghề nghiệp dơ bẩn. Nhưng những người thường có ý tưởng này lại không thể không có các ngươi, nói trên trình độ nào đó thì các ngươi còn cao thượng hơn so với loại người này nhiều! Như vậy nếu có người đau lòng vì các ngươi, yêu quý các ngươi, nguyện ý cả đời đi theo các ngươi xuất hiện. Ta thật đúng là không tin trong lòng các ngươi lại không mang lòng thương nhớ người ta.”

“Cuộc sống có thể bình đạm, có thể xuất sắc, có thể không có tiếng tăm gì, cũng có thể một bước lên trời. Làm sát thủ đã chú định là không tầm thường, nếu không phải người thường thì sao phải gánh lấy những tư tưởng cũ kỹ? Thích chính là thích, vướng bận chính là vướng bận, không có gì mà không thể nói, không thể làm!” Nàng cầm chén trà trên bàn uống một hơi cạn sạch, rồi nhìn vẻ mặt trầm tư của Tiêu Bạch: “Ta nói này Tiểu Bạch, không bằng ngươi xây một khu nhà để người nhà của thuộc hạ ngươi đều vào ở, bảo hộ dưới đôi cánh của ngươi, kể từ đó, có người nhà yêu quý cùng ủng hộ, không phải mọi người lại càng dụng tâm hơn à? Hơn nữa, ta nghĩ Ám Dạ Các của các ngươi, trừ quan hệ cấp trên cấp dưới ra thì cái xưng hô người nhà lại càng thêm chuẩn xác!”

“Nói xong rồi?” Tiêu Bạch hờ hững mở miệng, trong mắt hắn lại hiện lên một tia sáng rọi kỳ lạ, trùng hợp bị Liễu Y Nhiễm nhìn thấy được.

“Còn có một câu, về phần nơi ở ta có thể cung cấp, nhưng mà… Cần ngươi hỗ trợ!”

“Nói mục đích của ngươi.”

Người thông minh trên đời này thật sự nhiều đó, chỉ là bị hắn nói trắng ra như vậy làm Liễu Y Nhiễm có hơi xấu hổ, nàng nói một đống lớn như vậy hóa ra chỉ vì trải chiếu cho bản thân ư?

“Ta chỉ muốn cùng ngươi hợp sức chế tạo ra một phương trời yên vui, ngươi có đồng ý hay không?” Kể từ đó, Liễu Y Nhiễm cũng coi như có thể lực của chính mình. Mà nàng đoán chắc Tiêu Bạch sẽ không từ chối! Được rồi, nàng thừa nhận mình đi chuyến này là có động cơ riêng, nhưng những lời nói kia thật sự xuất phát từ trong tâm can nàng, có trời đất chứng giám.