Tà Vương Triền Ái, Bách Biến Độc Phi

Chương 20




“Tiểu Nhứ, chỗ quần áo đó muội mới lấy về không lâu, sao giờ lại thu dọn rồi?” Liễu Y Nhiễm có chút buồn cười nhìn Liễu Nhứ lấy đống quần áo đã gấp xong ra. Nha đầu này cũng nhanh tay, vừa mới nói sắp phải đi đã bắt đầu hành động rồi.

“Chẳng phải ngày mai đi rồi sao? Nên giờ muội mới sắp xếp đồ đạc chuẩn bị đổi nơi ở!”

“Chúng ta cũng không có nhiều đồ, chỉ có vài bộ quần áo mà thôi, cứ mang theo ngân phiếu là được.” Trước giờ nàng vẫn quen mặc quần áo nhẹ nhàng ra trận, chỉ cần có tiền trong người thì tất cả đều không thành vấn đề.

“Lần này chúng ta đi không mười ngày thì cũng nửa tháng, vẫn luôn phải tắm rửa, nếu bỏ chỗ quần áo này đi thì tiếc lắm. Đến lúc đó còn phải tiêu tiền, chẳng có lời gì cả.” Liễu Nhứ lưu loát đóng gói quần áo, vẻ mặt không dám gật bừa với lý luận của Liễu Y Nhiễm.

“Vâng vâng vâng thưa bà tiểu quản gia của ta, giao cho muội chuẩn bị hết đấy.” Nhà đầu này chẳng chịu rảnh rỗi một phút nào, dường như không có việc gì làm là sẽ không thoải mái, Liễu Y Nhiễm đành mặc kệ nàng ấy.

Liễu Y Nhiễm nhàn nhã uống trà, nghĩ có lẽ nha đầu này cũng chưa có cơ hội đi dạo trong Ngụy đô này, ngày mai lại phải theo nàng rời xa quê hương. Hơn nữa vừa khéo là nàng nghe nha đầu trong trang nói đêm nay có hội đèn lồng, nghĩ đến đây, nàng quyết định đưa Liễu Nhứ ra ngoài du ngoạn một phen.

“Này nha đầu, tạm thời muội đừng dọn đồ nữa, nhân lúc sắc trời còn sớm, đưa muội ra ngoài đi dạo chút, lấy một bộ nam trang cho ta đi.” Nếu nàng nhớ không nhầm thì hình như vẫn chưa vứt mấy bộ nam trang kia đi.

“Thật sao?” Liễu Nhứ nghe vậy không khỏi vui mừng khôn xiết, cầm một bộ nam trang màu tím đến nói: “Tỷ tỷ thay quần áo trước đi, muội lập tức thu dọn ngay.”

Thấy Liễu Y Nhiễm mặc một bộ áo tím đứng chắp tay, Liễu Nhứ khen đẹp mãi.

“Nếu ta mà là nam tử thật, nhất định sẽ thu nha đầu như muội về.” Liễu Y Nhiễm dùng ngón trỏ nâng cằm Liễu Nhứ lên trêu đùa, chọc đến nỗi mặt nàng ấy đỏ bừng, hô tỷ tỷ không giống nữ tử gì, Liễu Y Nhiễm mới dừng trêu đùa, kéo nàng ấy đi ra ngoài: “Không trêu muội nữa, đi thôi!”

Sau khi đi tìm hai người kia nói ý định của mình, Tiêu Giác lắc đầu nhìn Liễu Y Nhiễm, than dài: “Ngươi cải trang như vậy chẳng phải sẽ khiến bọn ta không bằng ngươi sao?”

“Tiêu đại trang chủ của chúng ta thiếu tự tin như vậy từ khi nào thế? Mặc như vậy thuận tiện hơn.”

“Vậy tại sao không mời bọn ta đi cùng?”

“Quý nhân nhiều việc, ta nào dám quấy rầy.”

“Không cần khách khí, Tiêu mỗ rất vinh hạnh làm hộ hoa sứ giả.” Nói xong nho nhã hành một cái lễ như thư sinh.

“Vậy làm phiền.” Liễu Y Nhiễm cũng đáp một cái lễ tương tự, bốn người liền cười nói lên đường.

Trên xe ngựa, Tiểu Nhứ bộc lộ tâm trạng vui sướng ra ngoài, thỉnh thoảng còn vén mành lên nhìn ra ngoài cửa sổ. Miệng nhỏ cũng nói ríu ra ríu rít không để yên, hoàn toàn không bị hai vị nam sĩ ở đây ảnh hưởng. Cả quá trình nàng ấy giống như một con ngựa hoang thoát cương, xem ra quyết định này của nàng là đúng.

“Ta sợ các ngươi không chịu nổi nữ hài tử chúng ta đi dạo phố. Hiện giờ là ban ngày ban mặt, có lẽ sẽ không có nguy hiểm gì, huống hồ hiện giờ bọn ta đều mặc nam trang. Bữa tối hẹn nhau ở Đệ Nhất Lâu, sau đó làm phiền hai vị đưa chúng ta đi du hội đèn lồng, không biết ý hai vị thế nào?”

“Nếu nương tử đã lên tiếng, sao vi phu dám không tuân lời!” Cái tên này, công phu ba hoa không thể đùa được, nhưng ở bên cạnh người như vậy thật sự rất tự tại.

So với bên này đang chuyện trò vui vẻ, Long Thiên Dật chỉ yên tĩnh đứng một bên lắng nghe, ngẫu nhiên phát biểu ý cười. Hai người bọn họ một tĩnh một động, cũng là một tổ hợp tuyệt hảo.

Tâm trạng khác biệt nên nhìn cái gì cũng thấy cảnh đẹp ý vui. Trước kia nàng đi trên đường nhưng đầy mục đích thăm dò, nhìn cái gì cũng dụng tâm kín đáo, đâu có tùy tâm sở dục như bây giờ, thuần túy là đi dạo.

Trên đường không ngừng có tiếng tiểu thương và người bán rong rao to, người đi đường cũng nhìn nơi này một chút, ngắm nơi kia một chút, cảnh tượng cực kỳ vui sướng phồn vinh. Nếu như khắp nơi đều có cảnh quan như vậy, có thể nói hoàng triều Thiên Sóc rất phồn vinh hưng thịnh.

Xem ra dạo phố thật sự là thiên tính của nữ hài tử, chẳng cần nhìn đâu xa, cứ nhìn Liễu Nhứ là biết. Có lẽ ngày thường làm việc cho Thanh Liên, đều vội vàng quay về, mua đồ xong là chạy lấy người, sao có thể lưu luyến trước những gánh hàng rong như bây giờ?

Mặc dù những vật nhỏ kia không đáng giá tiền, nhưng cũng khiến người ta thích thú, nhưng Liễu Nhứ vẫn chỉ giới hạn ở mức xem mà thôi. Nha đầu này đang tiết kiệm tiền cho nàng sao?

“Thích cái gì gia mua cho muội.” Liễu Y Nhiễm cầm cây quạt gõ đầu Liễu Nhứ, buột miệng thốt ra chữ “gia” cực kỳ trôi chảy. Có lẽ trong xương cốt của nàng vẫn rất tự cho là đúng, thảo nào đám cổ nhân này cứ thích xưng là “gia”.

“Không cần, xem là được...” Nói vậy nhưng đôi mắt thì cứ nhìn chằm chằm thứ nào đó không chớp mắt. Liễu Y Nhiễm vừa cúi sát lại nhìn, thì ra là một chiếc trâm bằng gỗ.

Nàng cầm lên nhìn cẩn thận, thủ công rất tinh tế. Có thể thấy hoa văn chạm rỗng khắc hoa kia thật sự dụng công, lại nhìn dáng vẻ mắt tỏa sáng lại rụt rè sợ hãi kia, Liễu Y Nhiễm không nói hai lời, cứ thế cắm lên tóc Liễu Nhứ.

“Tỷ... gia... thật sự không cần đâu.” Liễu Nhứ nói xong định gỡ trâm xuống.

“Chẳng mấy khi thấy muội thích gì đó, mà cũng chẳng phải đồ gì quý giá.” Nàng ngăn cản cái tay nhỏ đang ngo ngoe rục rịch của Liễu Nhứ, thanh toán tiền, đánh giá: “Có nha đầu tri kỷ như muội, gia không thương muội thì thương ai? Ta nói muội này, sao không đi xem mấy đồ phỉ thúy vàng bạc? Gia cũng không phải người nhỏ mọn.”

“Muội cũng không quen sử dụng những đồ vật đó, dùng cái này là được rồi.”

“Muội mua những son phấn kia ở đâu vậy?” Dùng cũng không tệ.

“Ở ‘Hoa Tưởng Dung’ phía trước, cũng mới khai trương được nửa năm nhưng đã trở thành cửa hàng son phấn tốt nhất ở Ngụy đô rồi. Các tiểu thư hoặc thái thái có tiền đều dùng nó, hơn nữa còn định kỳ giao hàng cho các nương nương trong cung...”

Đúng vậy, những đồ dùng trên mặt này nên dùng loại tốt. Nữ tử trang điểm vì người mình thích, mà kể cả không vì ai thì đầu tư chút bạc cho bản thân cũng đáng giá. Mà hiện giờ Liễu Y Nhiễm chỉ nghĩ phải mua một ít cho Tiểu Nhứ.

Đến khi Tiểu Nhứ hô một tiếng “Tới rồi”, Liễu Y Nhiễm ngẩng đầu lên, bảng hiệu với ba chữ “Hoa Tưởng Dung” to đùng ánh vàng rực rỡ suýt chút nữa thì lóe mù mắt nàng. Cái tên không tồi, rất hợp tâm ý của các nữ tử.

Bước qua ngạch cửa, thấy ba nữ tử đang chọn lựa, vừa liếc một cái đã biết ba người này là nha hoàn bị sai việc. Không phải do quần áo bọn họ đơn sơ, mà ngược lại chất vải quần áo của bọn họ khá đẹp, nhưng cử chỉ và lời nói, thần thái của bọn họ đã bộc lộ thân phận của bọn họ. Hơn nữa những người được gọi là tiểu thư khoe các cũng rất ít khi xuất đầu lộ diện.

“Mời hai vị vào xem!” Một phụ nhân khoảng ba mươi tuổi mắt mang ý cười ra đón tiếp. Chuyện này cũng không quan trọng, chỉ là không ngờ nàng ta lại quyến rũ như vậy.

Đây là một loại quyến rũ phát ra từ trong xương cốt, không cần cố ý trang điểm, không cần nhìn xung quanh, chỉ cần đứng yên tại chỗ cũng thu hút ánh mắt của người khác. Diễm mà không tầm thường, tự nhiên hào phóng, thật sự chính là chiêu bài sống của tiệm. Hơn nữa nàng ta cũng không nhiệt tình kiểu giả dối như các thương phụ khác, không quá niềm nở, chỉ đứng một chỗ mỉm cười chào hỏi, không khỏi làm người khác có hảo cảm, lại nhìn thêm vài lần.

Thấy Liễu Y Nhiễm đánh giá mình không chút e dè như vậy, nàng ta cũng không tức giận, chỉ nhìn thẳng vào người đối diện.

Sau một lúc lâu...

“Bạch Liên Tử Hà cao, mật Trân Châu Mẫu Đơn, phấn mặt Xuân Đào rất hợp...” Chữ ‘ngươi’ chỉ còn là khẩu hình.

“Nhất kiến khuynh nhân thành, tái kiến khuynh nhân quốc, tam kiến...” Liễu Y Nhiễm cười đi đến trước mặt nàng ta: “Tam kiến gói những thứ ngươi vừa nói lại!”

Nói xong hai người nhìn nhau cười, mà đám nha đầu bên cạnh vốn đang đỏ mặt ngắm trộm hai người giờ mắt đã đầy vẻ ai oán. Liễu Y Nhiễm không thèm để ý, chỉ gọi Tiểu Nhứ đến bên cạnh mình, thấp giọng cười nói: “Chọn thêm một bộ hợp với muội muội này của ta đi.”

Nàng ta gật đầu nhìn về phía Tiểu Nhứ, khóe miệng khẽ cong lên, chỉ lát sau đã gói xong đồ.

“Muội cũng có sao?” Tiểu Nhứ nhìn cái bao chai lọ vại bình “xa hoa” kia, giọng nói mang theo vẻ hết sức ngạc nhiên.

“Tại hạ Liễu Y Nhiễm!” Liễu Y Nhiễm chưa trả lời Tiểu Nhứ, mặc kệ nàng ấy nghiêng đầu đắm chìm trong thế giới của mình, chỉ ôm quyền tự giới thiệu.

“Ta là chủ của cửa hàng này, mọi người đều gọi ta là Mị Nương.” Quả nhiên người cũng như tên, cái tên Mị Nương thật tốt.

“Được rồi, đã làm quen, nếu ngày sau có duyên, sau này sẽ gặp lại.” Có đôi khi quan hệ giữa người với người thật vi diệu, chưa cần nói nhiều đã hiểu rõ về nhau.

Quả nhiên nàng ta cũng không nói nhiều, chỉ làm một động tác mời, khẽ nói: “Đi cẩn thận!”

Ra khỏi cửa hàng, Liễu Y Nhiễm lại quay đầu nhìn bảng hiệu chữ vàng kia, thật đủ rêu rao, nhưng cũng đủ tư cách. Có lẽ Mị Nương kia cũng có chút thủ đoạn, ai nói nữ tử không bằng nam nhân?