Tà Vương Triền Ái, Bách Biến Độc Phi

Chương 7




Khi Liễu Y Nhiễm gọi Bích Nhi tới, đốt khế ước bán thân thành tro ngay trước mặt nàng ấy, vẻ mặt nàng ấy từ kinh ngạc đến kinh hỉ, rồi đến nước mắt lưng tròng. Liễu Y Nhiễm có chút buồn cười vì phản ứng của Bích Nhi, nhưng có thể hiểu được cảm xúc lúc này của nàng ấy, trong lòng nàng cũng không khỏi xúc động.

“Tiểu thư... chúng ta... chúng ta được tự do rồi?” Bích Nhi vẫn chưa hết kích động, nói chuyện cũng không liền mạch.

“Gần như là thế!”

“Cảm ơn tiểu thư, cảm ơn tiểu thư! Bích Nhi... Bích Nhi dập đầu tạ ơn tỷ!” Bích Nhi nói xong quỳ xuống thật. Nếu không phải Liễu Y Nhiễm nhanh tay ngăn lại, đảm bảo cái đầu kia sẽ dập đầu đến vang dội.

“Muội mà còn thế nữa là ta tức giận đấy.” Liễu Y Nhiễm giả vờ tức giận, một tay kéo nàng ấy dậy: “Đợi đến khi chúng ta quang minh chính đại rời khỏi Bách Hoa Các, muội còn phải chăm sóc cho ta đấy! Tiết thanh minh ta muốn ăn bánh hoa quế tự tay muội làm, muốn mặc quần áo do muội may. Mỗi ngày muội phải chải đầu cho ta, hơn nữa còn phải làm kiểu tóc rất đẹp ấy, còn có...”

“Bất kể là việc gì, chỉ cần tiểu thư muốn, Bích Nhi có chết cũng cam lòng!” Nha đầu này học được việc đoạt lời của người khác rồi.

“Lại ngớ ngẩn hả? Tiểu thư ta còn không nỡ!” Nàng vừa cười vừa vén tóc của Bích Nhi ra sau tai, vừa nói nhẹ nhàng: “Đã chuẩn bị gần xong rồi, đợi đến ngày thi đấu muội chỉ cần...”

Hiện giờ Bích Nhi không còn hỏi lại là vì sao nữa, mà rất chú ý nghe dặn dò, đúng là trẻ nhỏ dễ dạy. Nha đầu này thật sự khiến người ta yêu quý.

Dù sao Nguyệt Nương cũng là người từng trải, chắc chắn là nàng ta cũng có năng lực thì mới có thể làm việc cho Tứ gia. Quả nhiên, Bách Hoa Các vẫn hằng đêm sênh ca như bình thường, nàng ta vẫn giữ gương mặt tươi cười đón khách như thường, như chưa từng xảy ra chuyện gì. Chỉ có vết xanh tím trên cổ nàng ta là có thể biểu thị có chuyện gì đó đã xảy ra.

“Tên dâm tặc chết tiệt kia giải quyết hậu quả tốt thật.”

Đương nhiên tên dâm tặc ở đây chính là Hoa Vô Ảnh. Nhưng thế này là tốt rồi, nàng có nên cảm ơn hắn không?

Nhưng Liễu Y Nhiễm lại không biết là việc này oan uổng cho hắn quá.

Rồi sau đó mấy ngày nay Liễu Y Nhiễm phát hiện, kể từ ngày kia, mỗi đêm sẽ có hai tên “Môn thần” canh trước cửa phòng nàng. Có lẽ họ nghĩ Thanh Liên sắp làm chuyện lớn nên không thể có bất cứ sai sót gì, nếu không làm sao có thể lấy thân phận trong sạch mà tiếp cận với người bọn họ muốn? Đương nhiên Liễu Y Nhiễm cũng làm như không biết, tiếp tục sắp xếp chuyện của mấy ngày sau.

Liễu Y Nhiễm có đặc quyền nên nàng không ngồi trong phòng chờ tình lang như Thanh Liên trước kia. Nàng che mặt đi dạo trong Các, đồng thời phát hiện ra một người khá hay ho.

Trong thanh lâu này có cô nương nào là không tận tâm trang điểm? Chỉ hận không thể phô hết những cái hay của mình ra ngoài để đoạt lấy sự ưu ái của người khác. Nhưng nha hoàn nhóm lửa này lại làm theo cách trái ngược, tránh khỏi chỗ đông người rồi vẽ thêm cho cái “bớt” trên mặt đen thêm. Nói như vậy, cái bớt này là giả, nhưng giấu khỏi tai mắt của người khác là thật, nhưng lại bị Liễu Y Nhiễm đang nhàn nhã đi dạo tóm được.

Nha đầu giả xấu bị sợ tới mức đánh rơi bút vẽ trong tay, đến khi nghĩ ra phải nhặt bút lên cất đi thì đã muộn. Trong lúc hoảng loạn lại bình tĩnh được một cách kỳ tích, cúi đầu nhẹ giọng chào: “Cô nương.”

Thú vị, thật là thú vị.

Liễu Y Nhiễm từ từ bước về phía trước, đứng nghiêm chỉnh trước mặt nha đầu này. Nàng khẽ nâng hàm của nha đầu này lên, dùng khăn lụa thấm nước lau sạch mặt cho nha đầu này.

Ực, một gương mặt như ngọc, làn da mềm mại mịn màng, hai mắt gợn sóng, khóe miệng cong nhẹ, quả nhiên rất quyến rũ. Nhan sắc này sợ là hoa khôi đương nhiệm của Bách Hoa Các cũng không bằng.

Mà lúc này, trên mặt nha đầu lại rất khổ sở, như đang thỉnh cầu nữ tử trước mặt có thể tha cho nàng một lần. Thế nhưng ánh mắt quật cường lại lộ ra vẻ thà làm ngọc vỡ chứ không làm ngói lành, đây không phải biểu cảm mà một nữ tử thanh lâu nên có.

Quả nhiên là một người thú vị!

Liễu Y Nhiễm cười, trong nụ cười mang theo sự tính toán. Nàng chưa bao giờ nhận mình là người tốt, có lẽ kế hoạch ban đầu có thể thay đổi một chút.

“Tự giới thiệu đi.” Liễu Y Nhiễm nhặt bút vẽ lên, tự tay vẽ lại bớt cho nha đầu này.

“Nô tì là Tiểu Thảo, tên thật là Thẩm Dung Tịch, vốn là con gái của Hộ Bộ Thượng thư. Chỉ là do gia phụ bị gian thần hãm hại, nam đinh bị sung quân đến biên cương, nữ quyến đều bị bán vào thanh lâu...” Nói đến đây, nước mắt lại tràn ra, đương nhiên cũng không giấu được sự hận thù: “Nô tì vốn định lấy cái chết để tỏ rõ ý chí, nhưng nghĩ đến cha đang chịu khổ, làm sao nô tì nỡ để ông ấy phải chịu thêm nỗi đau người đầu bạc tiễn kẻ tóc xanh? Nhưng sao một nữ tử trói gà không chặt có thể chống lại được những nơi dơ bẩn này, nên đành phải ra hạ sách này để kéo dài hơi tàn.”

Quả nhiên là thiên kim con nhà quan, đúng là không dễ để có được tâm trí như vậy.

“Nói rất có lý, ngươi có gì không cam lòng?” Đương nhiên là không cam lòng, dù nàng ta chưa trả lời, nhưng ánh mắt chớp động tối tăm kia không lừa được người, đây là một kẻ có dã tâm.

“Có cần ta cho ngươi cơ hội không?”

Không đợi nàng ta trả lời, Liễu Y Nhiễm đã cầm gương đồng cho nàng ta tự ngắm: “Thời gian này đừng để cho ai phát hiện. Ngày mai đến phòng của ta, chỗ Nguyệt Nương ta sẽ xử lý. Bích Nhi, đi thôi.”

“Tiểu thư, muội đã thấy nha đầu này mấy lần rồi, chỉ là nàng ta rất cổ quái.” Bích Nhi bước đến, khẽ nói: “Tuy rằng nàng nói là sự thật, nhưng nàng ta vẫn thường âm thầm dò xét nam nhân trong lâu.”

Dò xét? Nha đầu này nói chuyện rất nghệ thuật, cứ quan sát thử đi.

“Cổ quái cũng tốt, như vậy ta sẽ không phải lo nàng ta không bắt được cơ hội.” Quả nhiên là tâm trí của người trong gia tộc lớn có nhiều đường rẽ, hiểu được đạo lý tùy thời hành động.

“Đều nghe theo sự căn dặn của tiểu thư.” Bích Nhi cung kính lắc người, hạ chậm bước chân đi theo sau Liễu Y Nhiễm.

Có nhiều người thú vị thật!