Tà Vương Triền Ái, Bách Biến Độc Phi

Chương 17




Khi Tiêu Giác và Long Thiên Dật nghe đến đoạn Liễu Y Nhiễm từng tự tử thì có một chút kinh ngạc, nhưng nghe được câu sau thì cũng chỉ cười không nói, yên tĩnh chờ nói tiếp.

Liễu Y Nhiễm biết có một số lời không thể không nói, dù sao hiện giờ nàng cũng liên quan đến bọn họ. Hơn nữa danh vọng của hai người cũng không phải tự nhiên mà có, chuyện xảy ra trong hoa lâu đều rơi vào mắt mọi người, nếu nàng có ý định lừa gạt, ngược lại sẽ khiến người khác sinh nghi.

“Thanh Liên chỉ là quân cờ trong tay của người khác, một quân cờ có thể hi sinh tùy lúc trong cuộc đấu tranh của hoàng thất.” Nàng nói đến đây không khỏi đứng dậy thở dài: “Vừa vào Hào môn sâu như biển, huống chi người trong cung đình có ai không phải cơ quan tính toán tường tận? Ta thật sự không muốn nhảy vào vũng nước đục hoàng thất này, nên chỉ có thể tìm mọi cách tính đường ra cho mình. Chỉ là thật sự có chút băn khoăn khi liên lụy đến hai vị trang chủ!”

“Cô nương thật là người có tâm!” Tiêu Giác vẫn híp mắt cười như cũ, lời nói lại rất có ẩn ý: “Ngày ấy ở tửu lầu, tài trí của cô nương thật sự khiến tại hạ bội phục! Có điều, nếu hôm nay không có bọn ta ở đó thì sao? Hoặc là cô nương có gì có thể chắc chắn chúng ta sẽ ra tay trợ giúp?”

“Ta chỉ đánh cược mà thôi.” Nàng thật sự không ngờ hôm nay sẽ gặp lại hai người bọn họ: “Có lẽ đây cũng là ông trời rủ lòng thương, sự thật chứng minh ta cũng khá may mắn.”

Đương nhiên Liễu Y Nhiễm không nói tỉ mỉ tình hình trong đó, dù hai người bọn họ thông minh như thế nào, cũng không tiện hỏi nhiều. Huống chi cả quá trình bọn họ đều đang tham gia, cũng có thể đoán được bảy, tám phần.

“Nếu đã gọi tướng công rồi, làm sao vi phu có thể khoanh tay đứng nhìn?” Khóe môi Tiêu Giác cong lên, liếc nhìn nàng một cái đầy nghiền ngẫm: “Cũng không còn sớm nữa, nếu cô nương nói tiếp sẽ tới sáng mất, chuyện này để ngày khác rồi nói.”

“Vậy thì Y Y xin cảm ơn đại ân của trang chủ!” Liễu Y Nhiễm biết bọn họ có chuyện cần bàn, liền kéo Liễu Nhứ cáo lui. Dù sao bây giờ hai người cũng mệt mỏi, cũng phải nghĩ lại xem tiếp theo nên đi thế nào.

“Dật, ngươi thấy thế nào?” Tiêu Giác thu ý cười lại, uống ngụm trà, mặt nghiêm túc hỏi.

“Chẳng phải rất thú vị sao?”

“Nếu đúng như lời nàng nói, bàn tính của người nào đó thất bại, người đó sẽ chịu từ bỏ ý đồ sao?” Tiêu Giác vẫn có chút không tin “lời khai” của Liễu Y Nhiễm: “Còn nếu như không phải... người nọ còn nguy hiểm hơn so với tưởng tượng của chúng ta. Có điều Liễu Y Nhiễm... đúng là một nữ tử ý vị sâu xa!”

“Theo như lời nàng nói, người trong cung đình không ai là đèn cạn dầu, xem ra ta với ngươi cũng không thể chỉ lo thân mình được.” Long Thiên Dật gõ ngón tay thon dài xuống bàn rất có tiết tấu, như đang suy nghĩ gì đó.

“Thân đã sớm ở trong đó, chỉ là không ngờ được trong đó có cái biến số này, cái gì nên đến sẽ đến thôi.” Hai người nói xong liếc nhau, hiểu rõ.

Liễu Y Nhiễm và Tiểu Nhứ đi theo nha đầu dược Tiêu Giác sai đi dẫn đường, đi xuyên qua đình đài lâu vũ. Đã quen nhìn kiến trúc phong cách hiện đại hóa, nhưng từ khi nàng xuyên về cổ đại đến nay, khắp nơi đều mang phong cách cổ kính, làm trái tim nhảy nhót cũng dần lắng đọng xuống. Nàng chưa từng nhìn thấy hoàng cung tráng lệ huy hoàng, cũng không biết cái nơi được gọi là Ngự Hoa Viên có khung cảnh như thế nào, nhưng khung cảnh sơn trang này thanh u yên lặng, nước chảy qua cầu nhỏ, núi giả đan xen với rừng đá rất tinh tế, trông cũng có một tư vị khác, không nơi nào là không thể hiện phong cách độc đáo của chủ nhân nơi này. Các nàng đang đi, một hương thơm thoảng qua, phóng mắt nhìn lại thì thấy một hồ sen lọt vào tầm mắt.

Liễu Y Nhiễm không khỏi đứng lại, gió nhẹ mang theo mùi hương chui vào mũi, nhất thời khiến nàng vui vẻ thoải mái, đây chính là hương vị của thiên nhiên. Không phải nàng chưa bao giờ nhìn thấy hồ sen, thậm chí nàng còn từng nhìn thấy hồ sen có quy mô lớn hơn, mặc dù hương thơm vẫn xông vào mũi, nhưng đều lây dính ít nhiều hơi thở của thành thị. Nào có tươi mát tự nhiên như bây giờ? Nàng không khỏi nhớ tới “Hà đường nguyệt sắc” của Chu Tự Thanh, đúng là hợp với cảnh. Nhìn đóa hoa sen mới nở lẳng lặng duyên dáng yêu kiều dưới ánh trăng như vậy, phảng phất như hoa duyên rửa sạch nhân gian, điềm tĩnh như vậy, nhất thời khiến nàng nhìn đến ngây dại.

Tiểu nha đầu kia thấy thế cũng không thúc giục, chỉ dừng chân đứng đó, nhưng Tiểu Nhứ lại mở miệng: “Tiểu thư, không còn sớm nữa, để ngày mai ngắm sen cũng không muộn.”

Lúc này Liễu Y Nhiễm mới hoàn hồn, tuy nàng vẫn chưa tận hứng, nhưng tâm trạng lại bình phục không ít. Thái độ của tiểu nha đầu kia vẫn rất cung kính, cũng không có gì mất kiên nhẫn, làm sao nàng có thể để tiểu cô nương người ta cứ đứng ở ngoài mà không được nghỉ ngơi. Vì thế Liễu Y Nhiễm hơi mỉm cười với nàng ta, ý bảo nàng ta tiếp tục dẫn đường.

Đợi đến khi vào sương phòng, Tiểu Nhứ liền vội vàng thu dọn đồ vật, tiểu nha đầu kia hơi cúi đầu hành lễ, nói: “Nếu cô nương có cần gì xin cứ sai bảo, còn phòng của vị tỷ tỷ này thì ở bên cạnh phòng của cô nương.”

“Không có gì, ở đây có Tiểu Nhứ là đủ, ngươi xuống nghỉ ngơi đi.” Trông tiểu nha đầu này cùng lắm mới mười bốn, mươi lăm tuổi nhưng mắt nhìn không tồi, ngay cả cách xưng hô cũng cực kỳ khéo léo, có thể nói là không kiêu ngạo cũng không tự ti. Đúng là chủ nhân không tầm thường, nuôi được gia phó cũng rất tinh xảo đặc sắc.

Sạch sẽ gọn gàng, đây là ấn tượng đầu tiên của Liễu Y Nhiễm về căn phòng này. Mặc dù bày biện rất đơn giản, nhưng trên án kỉ có một bình hoa tươi đang tỏa hương thơm, tăng thêm vài phần nhu mị cho cả gian sương phòng. Có lẽ do nghĩ đến phần lớn nữ tử đều thích hoa, có thể nói người họ Tiêu kia thật cẩn thận.

“Tiểu Nhứ, muội vội vàng trải giường chiếu như vậy làm gì? Lại đây ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, uống ngụm trà nóng đi.”

“Không có gì đáng ngại đâu tiểu thư, sắp xong rồi.” Liễu Nhứ quay đầu cười tươi, nhưng vẫn không ngừng tay lại.

“Muội sợ sao?” Liễu Y Nhiễm cũng mặc kệ nàng ấy, uống nước trà dò hỏi.

Liễu Nhứ đều nghe được hết cuộc đối thoại ở đại sảnh, đương nhiên cũng biết ý tứ trong câu hỏi này, động tác trong tay hơi dừng một chút rồi lại tiếp tục công việc lu bù.

“Tiểu thư còn chưa bao giờ sợ hãi, muội làm nha đầu cũng phải dũng cảm một chút, nếu không sẽ làm tiểu thư mất mặt.”

Liễu Y Nhiễm buông chén trà xuống, giương mắt nhìn bóng dáng bận rộn của nàng ấy, lời nói đến miệng lại không nói nên lời, nhưng mà...

Nha đầu này đã đi theo Thanh Liên hai năm, có lẽ càng hiểu sâu, không hiểu hết tính nết của Thanh Liên thì cũng hiểu được bảy tám phần. Mà hiển nhiên nàng có sự khác biệt với Thanh Liên, Liễu Nhứ không thể không phát hiện ra chút biến hóa này được.

“Tiểu Nhứ, nếu ta nói ta không phải tiểu thư nhà muội thì sao?”

Nghe Liễu Y Nhiễm nói vậy, Liễu Nhứ sửng sốt một chút, cái tay đang trải chăn không khỏi run run, ngay sau đó nước mắt rơi “tích tích” xuống mu bàn tay, Liễu Y Nhiễm có chút không đành lòng nhìn. Nhưng thấy Liễu Nhứ nhanh chóng lau nước mắt đi, mặc dù nghẹn ngào nhưng vẫn cố mỉm cười mở miệng.

“Trong lòng của Tiểu Nhứ, mặc dù là trước kia hay bây giờ, tiểu thư vẫn là tiểu thư, không có gì là phải hay không phải!”

Nói đến đây, rốt cuộc Liễu Y Nhiễm cũng không ngồi yên được nữa, bước lên phía trước ôm lấy Liễu Nhứ.

Cái ôm này, là vì nàng biết trong lòng Liễu Nhứ đều hiểu, chỉ là chưa bao giờ vạch trần. Dù sao những thứ mà nàng ấy nhìn thấy, lỗ tai nàng ấy nghe được đều là giọng nói, dáng điệu, nụ cười của Thanh Liên, chỉ là nàng ấy không dám tin sự thật là Thanh Liên đã không còn ở đây.

Cái ôm này, Liễu Nhứ biết là nàng đang an ủi, đồng thời cũng đang nhớ lại linh hồn đã mất kia.

Cái ôm này, là vì sự thoải mái của nàng ấy và sự cảm động của Liễu Y Nhiễm. Bởi vì nàng biết giọng nói, dáng điệu và nụ cười giống nhau, nhưng lại không có linh hồn kiên cường giống nhau. Còn có cái gì làm người ta cảm động bằng việc tin tưởng lẫn nhau? Liễu Y Nhiễm cảm động vì sự thoải mái của nàng ấy, nàng ấy có thể chấp nhận, để nàng có thể yên tâm chiếm cứ thân thể của người khác mà sống.

Liễu Nhứ yên lặng rơi lệ, đáy lòng thầm cầu nguyện cho linh hồn đã qua đời đồng thời càng thêm kiên định bảo vệ người trước mắt.