Tà Vương Triền Ái, Bách Biến Độc Phi

Chương 50




Sáng sớm ngày hôm sau, cửa Thủy Tinh Cung treo băng rôn quyên tiền cứu tế.

Phía trên viết: “Vạn người một lòng, mọi người đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng. Nắm tay cùng tiến, cùng nhau vượt cửa ải khó khăn. Chống lũ cứu tế.”

Năm nhân viên nữ phân biệt ôm hòm quyên tiền, trên người đeo dải lụa rực rỡ, trên đó viết ‘Quyên tiền tình thương’, Tiểu Mao và Tiểu Ngũ chia làm hai bên khua chiêng gõ trống, cho đến khi người trên đường vây xem chật như nêm cối, Liễu Y nhiễm mới xuất hiện.

Tay nàng cầm ‘Loa phóng thanh’ tự chế bắt đầu diễn thuyết.

“Các vị hương thân phụ lão, mấy ngày qua vì trời đổ mưa to, khiến Nghiệp huyện là hàng xóm của chúng ta bị phá hủy bởi một mảng đại dương mênh mông. Núi cao không còn ngọn, đất đai không có một cọng cỏ, ruộng không thể thu hoạch, vất vả cần cù lao động cả năm lại bị hủy trong một ngày. Súc vật mất hết, nhà ở đổ nát, mọi người không có chỗ ở cố định, ăn mà không biết mùi vị gì, mặc đồ không thể rách nát hơn, cửa nát nhà tan, thê tử ly tán, tình cảnh bi thảm chỗ nào cũng có, đất trời cũng phải biến sắc với đau thương trước mắt.

“Mọi người có thể nhìn thấy chỗ lánh nạn tạm thời ngoài thành Triều Dương ta, còn có thể nhìn thấy dân chạy nạn lưu lạc ở đầu đường, lại nhìn những người không có nhà để về, đứa nhỏ gào khóc đòi ăn. Nhân tâm đều làm từ thịt, ta tin tưởng mọi người đều sẽ động lòng. Thiên tai vô tình, người có tình, có câu một phương gặp nạn, tám phương chi viện. Hiện giờ, triều đình phái hai vị Hoàng tử đương triều cùng Thừa tướng đại nhân mang theo ngân lượng và vật từ từ ngàn dặm đến cứu tế. Còn Triệu đại nhân của chúng ta đã công bố công văn quyên tiền, mong mọi người hào phóng giúp tiền.” Nói rồi nàng chỉ vào mấy đại nhân vật đứng phía sau.

“Đương nhiên, người dân nhỏ bé chúng ta là tay làm hàm nhai, một năm kiếm được cũng chỉ đủ sinh hoạt, thậm chí có không ít gia đình cơm không no bụng, có người sẽ nghĩ sao không thấy người khác đến cứu tế ta chứ? Nhưng mà việc này có phân nặng nhẹ, Nghiệp huyện gặp tai họa, chịu khổ chính là lượng lớn dân chúng, là con dân của Thiên Sóc hoàng triều chúng ta, là đồng bào của mọi người. Thử nghĩ một chút, nếu hiện tại là bản thân chúng ta gặp kiếp nạn này mà không ai đưa tay giúp đỡ, trong lòng các ngươi sẽ cảm thấy thế nào? Có lẽ là một cá nhân, lực lượng của chúng ta chỉ ít ỏi nhỏ bé, nhưng chỉ cần mọi người đồng tâm hiệp lực cùng đoàn kết, cho dù chỉ là một đồng một hào, tụ lại với nhau thì lực lượng cũng đủ để lay động trời đất.”

Nghe lời này, đám người cũng dần sôi trào, rất nhiều ngươi lúc bắt đầu hoặc hờ hững, hoặc ôm tâm lý xem náo nhiệt, hoặc sắc mặt xúc động thì đến bây giờ đã thương cảm rơi lệ rồi sau đó dần dần lộ thái độ sục sôi, Liễu Y Nhiễm tiếp tục diễn thuyết: “Mời mọi người suy từ bụng ta ra bụng người mà suy nghĩ một chút, rốt cuộc cả đời này chúng ta phấn đấu vì cái gì? Còn không phải vì cuộc sống bình an, vui vẻ sung sướng sao? Mà hiện tại, đồng bào của chúng ta đang rơi vào cảnh dầu sôi lửa bỏng, có lẽ giờ phút này bọn họ chỉ nghĩ làm sao để có thể sống sót. Xin mọi người mang lòng kính ngưỡng mà đối đãi với ý thức cầu sinh nhỏ bé, đơn thuần mà lại kiên định này, hành động đi, bày ra tình yêu đồng bào, ở một cạnh giúp một tay, có lẽ là có thể thay đổi cả cuộc đời của người khác. Có tiền bỏ tiền, không có tiền bỏ sức, cho dù là cái áo cũ ngày thường ngươi không mặc, lúc này cũng như đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, ấm áp lòng người.”

“Con người sở dĩ tồn tại không đơn thuần vì chính bản thân mình, mà cũng vì người bên cạnh mình. Một ngày làm việc thiện là vui vẻ một ngày, còn có gì quan trọng hơn vui vẻ chứ? Các vị hương thân thân ái, Liễu Y Nhiễm ta đặc biệt tổ chức hoạt động quyên tiền ở đây đó là cho mọi người tìm niềm vui, mở rộng cánh cửa tâm hồn. Mà tất cả vật tư quyên góp được đều dùng cho việc trùng kiến Nghiệp huyện, Thủy Tinh Cung ta xin đi đầu quyên tiền, tự thể nghiệm trước mặt mọi người.”

Lời này vừa nói ra, tiểu nhị trong tiệm đã không chờ nổi, sôi nổi móc ra ngân lượng ném vào trong hòm quyên tiền, Liễu Y Nhiễm lại tiếp tục nói: “Dân chúng vùng thiên tai chịu khổ, các ngươi được cứu trợ đồng thời cũng không được phụ lòng tin của mọi người, các ngươi phải tích cực triển khai tự cứu lấy mình, chỉ có tích cực hướng về phía trước với tâm thái khỏe mạnh thì mới đáng giá làm cho người khác sùng kính các ngươi.”

Cuối cùng nàng vung tay hô to: “Đồng tâm hiệp lực, cùng vượt qua cửa ải khó khăn!”

Trong lúc nhất thời, tiếng hô to trào dâng một tiếng lại cao hơn một tiếng, chấn động thiên địa, quần chúng vây xem sôi nổi đi lên phía trước quyên tiền. Tình hình này làm mấy người đứng sau nàng xem đến nghẹn họng trân trối, quyên tiền rất thành công, thậm chí còn chấn động nhân tâm hơn so với trong tưởng tượng của bọn họ.

“Các ngươi biết gì chưa, nha môn vừa mới phát công văn, ở trên viết phàm là người quyên hơn ngàn lượng đều sẽ được lập bài cung phụng ở Pháp Hoa Tự, để cho thế nhân chiêm ngưỡng. Phàm là người quyên vạn lượng, Hoàng thượng còn dán thông báo cho toàn thiên hạ đấy!”

“Lại có chuyện tốt đến vậy? Mầy ngàn lượng bạc trắng là có thể có tiếng tốt còn được Bồ Tát phù hộ?”

“Công văn đã viết vậy thì sao mà giả được? Chẳng lẽ các ngươi không thấy Thừa tướng và hai vị Vương gia à? Xem ra triều đình tương đối coi trọng Nghiệp huyện đó!”

“Vậy có ai quyên không? Quyên bao nhiêu?”

“Nghe người làm ở nha môn nói chủ nhân của Thủy Tinh Cung là người thứ nhất quyên tiền, một là quyên là năm ngàn lượng đó, một nữ nhân nha, khí độ thật lớn! Ngay cả hôm nay nàng dõng dạc hùng hồn diễn thuyết đều làm mỗi người nghe được nhiệt huyết sôi trào mà!”

“Thế à? Vị chủ nhân đó ta đã thấy, xinh đẹp không gì sánh được. Lúc trước Thủy Tinh Cung gặp án treo, một nữ tử mà ở trước mặt mọi người mặt không đổi sắc vững vàng ứng đối, ngay cả Triệu đại nhân cũng nhìn nàng với con mắt khác đó.”

“Còn không phải à, việc này là một giai thoại đấy, cứ xem xem ở đây không ai không bị nàng ấy thuyết phục. Thủy Tinh Cung này vừa mới mở không lâu thế mà thanh danh đã lan xa. Năm ngàn lượng cũng không phải con số nhỏ, có nữ tử nào thiện tâm như vậy chứ, không nói hai lời lập tức vung tiền như rác ngay?”

“Đúng vậy, chúng ta là người làm ăn, cũng không thể đi sau người ta được, huống chi còn là một nữ nhân!”

“Thế Long Tường sơn trang có quyên không?”

“Ngươi hỏi cái này không phải vô nghĩa à, trước đó Long Tường sơn trang đã bỏ vốn tu sữa chỗ lánh nạn tạm thời, hiện giờ công văn vừa phát ra sao có đạo lý không quyên được? Người ta vừa vung tay là mười vạn lượng đó.”

“Ai nha, rốt cuộc vẫn là Thiên hạ đệ nhất Trang. Đã có Long trang chủ dẫn đầu quyên tiền, sao ta có thể ngồi yên ở đây được chứ. Đi nào, đi quyên tiền, nhiều không có, xấp xỉ một vạn thì chúng ta vẫn lấy ra được.”

“Lý lão bản, ngươi bỏ ra một vạn, ta cũng không thể keo kiệt, đi, cùng đến nha môn nào.”

“Các ngươi gấp cái gì? Không phải trên công văn kia viết là tự nguyện quyên tiền à, cho dù không quyên thì có sao chứ?”

“Vương lão bản, nếu ngươi không sợ bị người ta chê cười ngay cả nữ nhân không bằng thì tùy ngươi thôi, ta đây không vứt nổi cái mặt này!”

“Này này, xem ngươi nói này, không phải ta chỉ thuận miệng nói tới sao, cũng chưa nói là ta không quyên mà.” Người bị nói vội sửa miệng, ông ta còn oán hận thầm nói: “Quyên thì quyên, các ngươi quyên một vạn, ta lại cứ quyên hai vạn đấy, xem ai có mặt mũi hơn.”

Qua mấy ngày, việc quyên tiền có hiệu quả tốt, mấy người bọn họ thấy vậy cực kỳ kinh ngạc cảm thán, từng người cũng phân công đi làm việc của mình. Long Thiên Dật trong lúc nghị sự đúng lúc trình bản vẽ lên, giảng giải từng thứ từ mở cống dẫn nước, guồng quay tưới tiêu nói tường tận, người nghe được đều giãn đuôi mày.

“Ha ha, Long trang chủ quả nhiên có tâm tư trác tuyệt, biện pháp tuyệt diệu này đúng là đã giải quyết được nan đề, bổn vương vô cùng bội phục.” Độc Cô Ngạo vui sướng, vấn đề nan giải nhiều ngày nay quấy nhiễu mọi người cứ như vậy được hóa giải, trong lòng hắn ta cuối cùng cũng cực kỳ thoải mái, lòng muốn thu Long Tường sơn trang vào phe của mình càng đậm.

“Tạ Vương gia tán thưởng, đây là ý tưởng của tiểu muội, Long mỗ không dám kể công.”

“Ngươi nói đây đều là ý tưởng tuyệt diệu của Liễu công nương?” Độc Cô Ngạo nghe vậy thì càng kinh ngạc.

“Đúng thế.”

“Ha ha, đã là của lệnh muội thì đó là người một nhà, công lao này của các ngươi, bổn vương nhớ kỹ.” Sau đó hắn ta đưa bản vẽ cho Lâm Phong: “Lâm Tướng, ngươi cảm thấy thế nào?”

“Biện pháp này rất tốt, nhưng mà phải hao phí số lượng lớn sức người sức của.” Lâm Phong tỉ mỉ nhìn bản vẽ, hắn ta cảm thấy quả thực không thể tưởng tượng nổi, tiếp đó hắn ta nói với Triệu Vân Đình: “Triệu đại nhân, về vấn đề phân chia người này ngươi nên suy xét chu toàn.”

“Đối với vấn đề nhân thủ, thật ra Y Y có một đề nghị.”

“Cứ nói đừng ngại.”

“Bạc của Hoàng thượng phái ra và tiền quyên góp được là phải dùng ở chỗ mọi người nhìn thấy được, không ngại làm ra bố cáo tuyển người đào kênh phát tiền công theo số giờ làm được. Như thế có thể nói là lấy chi cho dân, dùng chi cho dân, tất cả đều dùng cho dân, không phải là hướng về lòng dân sao?” Lời không thể nói quá rõ, cái lý do thoái thác này những người đang ngồi đây tất nhiên đều hiểu rõ, một hòn đá trúng mấy con chim, chuyện tốt này ai mà không muốn làm chứ?

“Hay! Hay cho một cái hướng về lòng dân, như vậy coi là làm ít mà công to. Triệu đại nhân, vậy cứ làm theo lời Liễu cô nương đi.” Độc Cô Ngạo liên tục khen hay, hắn ta cũng không đợi Lâm Phong lên tiếng mà lập tức phân phó công việc. ///yeungontinh.vn///

“Vâng, hạ quan đi làm ngay.” Trước khi đi ông ta còn nhìn Liễu Y Nhiễm một cái đầy vẻ cảm kích, đó rõ ràng là ánh mắt cảm tạ nàng thay quảng đại dân chúng. Triệu đại nhân này thật là một người quan trung lương hiếm có.

“Long trang chủ, muội tử này của ngươi thật không đơn giản, nữ tử không kém bậc mày râu, khó trách ngươi lại coi như bảo bối, đổi lại là bổn vương thì nhất định cũng cực kỳ yêu thương, Long trang chủ thật có phúc lớn!”

Lời này vừa nói ra, Độc Cô Minh khẽ híp mắt phượng, bàn tay căng thẳng, ngay sau đó hắn cười tiếp lời: “Hoàng huynh, đây không phải là phúc khí của Thiên Sóc hoàng triều ta sao.”

Hắn khẽ động, nửa dựa vào ghế, sóng mắt lưu chuyển, nhẹ nhàng mềm mỏng mà chuyển đi mũi nhọn, vẻ phong tình chọc người không chút nào che giấu phiên tán ra: “Bổn vương muốn đi phát dược cho dân chạy nạn, nhìn Liễu cô nương cũng là người thận trọng, không biết ngươi có nguyện ý giúp đỡ bổn vương không?”

“Vương gia, ngài thật tin tưởng Y Y, có thể làm chút chuyện trong khả năng cho dân chạy nạn, sao Y Y lại không muốn đây? Nhưng Vương gia đừng chê Y Y chân tay vụng về mới đúng.” Vừa rồi trong lời nói của Độc Cô Ngạo có ẩn thâm ý, tuy nàng đã chuẩn bị tốt tâm lý, nhưng nghe được hắn ta nói lời ái muội cũng không khỏi cả kinh. Không ngờ Độc Cô Minh càng bản lĩnh hơn một bậc, không nói việc lập tức nhẹ nhàng tiếp nhận đề tài, mà lại trực tiếp đưa ra lời mời, sao nàng lại có thể làm trái lòng tốt của hắn chứ?

Nàng thu lại tâm thần quăng cho hắn một ánh mắt ngầm hiểu, còn không quên ửng đỏ mặt, mang theo ngượng ngùng đồng ý. Hành động này ở trong mắt người khác lại thành mặt mày đưa tình, khóe mắt nàng thoáng nhìn thần sắc hai người kia vừa động, Liễu Y Nhiễm cúi mặt xuống, môi cong lên, hiệu quả nhanh chóng, nàng càng thêm bội phục kỹ thuật diễn của bản thân mình.

“Được, việc này không nên chậm trễ, chúng ta đi thôi.” Gương mặt hắn tươi cười như hoa đứng dậy.

“Lâm tướng, ngày ấy ta thấy ở Nghiệp huyện còn không ít nạn dân vẫn cố thủ ở đó làm cho nhân tâm không đành lòng, xem ra bổn vương cũng nên tự mình đi một chuyến.” Độc Cô Ngạo cũng không cam lòng rớt lại phía sau, hắn ta nhìn người đã bước xuống thính đường mở miệng nói.

“Vương gia nói rất đúng, hạ quan cũng đang có ý này. Như vậy nên đi sớm một chút, mỗi một phút chậm trễ, nạn dân lại nhiều thêm một phần dày vò.”

“Vậy còn chờ gì nữa, lập tức lên đường thôi.” Hắn ta vừa nói vừa lững thững đi về phía trước, đi đến bên người Độc Cô Minh, liếc mắt nhìn một cái, tuy mặt hắn ta mang theo ý cười nhưng nhìn thế nào cũng không đạt đến đáy mắt, hắn nhạt nhẽo vứt lại một câu lại không khó nghe ra chút trào phúng trong đó: “Ta tin tưởng có Lục đệ ở bên chiếu cố, Long trang chủ cũng nên rộng lòng. Mà Liễu cô nương huệ chất lan tâm, cùng đi phát dược thật là giúp đỡ tốt hiếm có.”

Xem lời nói này, nửa câu đầu ứng với tâm tiếc thương mỹ nữ của Độc Cô Minh, nửa câu sau lại quy hết công lao của lần phát dược này cho Liễu Y Nhiễm, chỉ rõ Độc Cô Minh hắn chỉ là mượn chuyện để được ở cùng một chỗ với mỹ nhân mà thôi. Nếu lại nghĩ sâu thêm một chút thì Long Thiên Dật nên rộng lòng cái gì? Bởi vì người một nhà ở cạnh nhau nên yên tâm à? Nếu không phải hắn ta không biết quan hệ giữa mấy người bọn họ thì nàng thật cho là hắn ta nói riêng lời này cho ba người bọn họ nghe đấy.

“Liễu cô nương, búi tóc lại hơi lỏng rồi này!” Dường như Độc Cô Minh muốn phát huy dáng vẻ công tử phóng đãng này của hắn tới vô cùng nhuần nhuyễn mới cam tâm, hắn mở miệng đột nhiên nói ra chuyện không đâu, còn thân mật giống như không có ai ở đó tiện tay xoa nhẹ ngọn tóc Liễu Y Nhiễm, cài cái trâm trên đầu nàng sâu thêm chút, rồi mới cười mở miệng nói: “Như này được rồi.”

Độc Cô Ngạo thấy vậy lại không thể nói lại hắn, hắn ta phất tay áo sải bước mà đi, Lâm Phong chỉ nhìn Liễu Y Nhiễm một cái thật sâu ngay sau đó đường ai nấy đi.

“Đối thủ của ngươi không thể khinh thường.” Nàng nhìn người đi xa mới chậm rãi thở dài, trừ dã tâm ra, mưu lược của hắn ta cũng không thua người sau, xem ra trước đây Lâm Phong nói hắn ta văn thao võ lược không gì không giỏi cũng không phải nói quá, kình địch, kình địch nha! Nhưng mà người bên cạnh nàng cũng không kém, trong lời nói lấy bốn lạng đẩy ngàn cân, làm nàng không nhịn được nhìn hắn nhiều thêm vài lần.

“Huynh không giống huynh, đâu phải ta nguyện ý như vậy.” Hắn lẩm bẩm một câu, vậy mà lại lộ ra vài phần cô đơn, thấy Liễu Y Nhiễm đánh giá mình lại thay bằng thái độ không chịu gò bò ngày thường: “Mỹ nhân, đi cùng bổn vương một chuyến nào!”

Hắn không biết, câu vừa rồi kia của hắn, Liễu Y Nhiễm nghe lại hiểu rõ, người trong giang hồ còn thân bất do kỷ, huống chi là tranh đấu chốn cung đình!