Tà Vương Triền Ái, Bách Biến Độc Phi

Chương 56




“Nữ nhân, ngươi thật can đảm đây, có tâm cơ!” Tiêu Bạch mắt lạnh nhìn Liễu Y Nhiễm một lúc lâu, cuối cùng cũng lộ ra một tia ý cười, lại nhìn những người bị nàng nói đến động tâm: “Từng chữ như châu ngọc, nói đến cho bọn vui mừng không thôi, hiện tại sợ là đáy lòng đã đồng ý với lời ngươi nói. Dù cho là ta, đối với những đề nghị đó của ngươi cũng động tâm không thôi. Nếu như thế thì cứ như ngươi suy nghĩ đi.” 

“Tiêu Bạch, vậy bây giờ chúng ta cũng là người một nhà.” Nhìn số chữ ít ỏi của hắn lại cho Liễu Y Nhiễm ân huệ bao lớn chứ, nàng lại yêu chết ân huệ như vậy, lập tức mặt mày hớn hở, không chút tị hiềm tựa vào vai hắn ỷ lại: “Về phần công việc chúng ta hợp tác thì còn phải bàn kỹ hơn, nhưng mà ngươi yên tâm, sẽ không để ngươi chờ lâu đâu. Còn nữa, về sau ta liên hệ với ngươi như nào đây?”

“Tạm thời để Dạ Mịch ở bên cạnh ngươi, có việc gì hắn sẽ tự liên hệ với ta, có nghi vấn gì ngươi cứ hỏi thẳng hắn ta.” Đối với hành động treo trên người hắn của Liễu Y Nhiễm, hắn chỉ hơi hơi liếc mắt nhưng cũng không bài xích rõ ràng, hắn nghĩ một chút rồi trực tiếp đưa Dạ Mịch cho nàng.

“Cũng được!” Liễu Y Nhiễm trầm ngâm một lúc rồi gật đầu, nói với người phía dưới bị điểm tên: “Mịch Mịch, ngươi có nguyện ý theo ta về không? Ngươi an tâm, ngươi được tự do thân thể tuyệt đối, ngày thường nên làm gì thì làm đó, sẽ không chậm trễ ngươi nuôi gia đình sống qua ngày nha.”

“Thuộc hạ xin nghe chủ tử sai phái!” Tuy rằng hắn ta có cảm giác vô lực thật sâu với nữ nhân đứng trên kia, nhưng đã có thể theo như lời chủ thượng, đã nhận định thì lập tức thề sống chết đi theo.

“Nói như vậy là quyết định rồi, thời gian không còn sớm nữa, ta cũng phải về đây. Mịch Mịch, chúng ta đi.” Liễu Y Nhiễm cảm thấy mỹ mãn bước xuống phất phất tay với Tiêu Bạch ý bảo hắn không cần tiễn, cũng không quay đầu lại nói: “Tiểu Bạch, về sau đừng động một tí là bóp chén nhé, đó là tay của ngươi đó, nhớ phải đối xử tốt với bản thân một chút.”

Tiêu Bạch cúi đầu nhìn bàn tay mình, lại nhìn theo bóng người đi xa, khóe môi nhẹ cong lên, đường cong trên mặt lập tức một mảng nhu hòa.

Nàng lặng lẽ quay về Nhã Viên, hai người Long Thiên Dật nôn nóng chạy lên đón.

“Thế nào? Y Y không sao chứ?” Long Thiên Dật từ trên xuống dưới đánh giá nàng, một lúc lâu sau hắn mới để ý Dạ Mịch ở bên nàng, đây coi như là quan tâm quá sẽ bị loạn, hắn liếc nhìn người sau lưng Liễu Y Nhiễm dùng ánh mắt dò hỏi. 

“Người một nhà, ca đừng lo lắng.” Lại thấy dáng vẻ tâm thần bây giờ mới yên mới Độc Cô Minh, nàng cười hỏi: “Sao ngươi cũng tới? Không sợ bên kia nghi ngờ à?”

“Trước đó cũng đã về dịch quán, cũng không có gì đáng lo, chỉ nói là ngươi bị kinh hách nên đến đây xem xem. Vốn về tình hay lý nếu không tới lại có vẻ kỳ quặc.” Nói lời này người khác cũng chỉ cho là Độc Cô Minh lo cho an nguy của mỹ nhân, như thế cũng thuận lý thành chương.

“Ca, sắp xếp cho Mịch Mịch một sương phòng đi, từ giờ hắn sẽ đi theo ta.” Nàng quay đầu nói với Dạ Mịch: “Mịch Mịch, ngươi đi nghỉ ngơi trước đi, ta còn chuyện muốn nói với đại ca.”

“Vâng, thuộc hạ cáo lui.” Dạ Mịch không dị nghị gì gật đầu, chỉ nhìn liếc nhìn hai người bọn họ một cái rồi nghe lời lui xuống.

Nàng biết trong lòng hai người bọn họ có nghi vấn nên không đợi hỏi, Liễu Y Nhiễm lập tức kể lại tỉ mỉ kỹ càng việc mình làm sao gặp được Tiêu Bạch, đương nhiên cũng bao gồm lần bị tập kích này.

“Biết đầu ba chúng ta có giá bao nhiêu không?” Liễu Y Nhiễm nhấp ngụm trà, nghĩ đến lại bực mình: “Tuy ta chưa có tên tuổi, nhưng các ngươi là ai cơ chứ? Lục Hoàng tử của Thiên Sóc hoàng triều, thiếu trang chủ Long Tường sơn trang đại danh đỉnh đỉnh, thế mà chỉ có giá mười vạn lượng bạc! Người ra đơn này không khỏi quá coi thường chúng ta.”

“Người khác tìm được đường sống trong chỗ chết đều cảm thấy may mắn không thôi, hoặc cũng là nghĩ đến mà sợ, ngươi thì ngược lại, còn trách móc người ta ra giá ít! Lần này đánh bậy đánh bạ mà thoát hiểm, nếu không ngươi còn có lòng mà nói đến chuyện tiền nong này không?” Long Thiên Dật buồn cười nhìn vẻ mặt căm giận bất bình của Liễu Y Nhiễm, hắn lắc đầu liên tục: “Nhưng thật không biết thế mà các chủ Ám Dạ Các lại cho ngươi lệnh bài quan trọng như vậy, không biết nên nói ngươi vận khí tốt hay là hắn nhất thời sinh lòng tốt.”

“Ca… sao ngươi có thể nói vậy chứ? Nói như người ta có tội ác tày trời cỡ nào vậy, thật ra Tiểu Bạch người ta rất tốt đó.” Người khác có lẽ không hiểu nhưng thân là sát thủ, sao nàng có thể không rõ nhưng chua xót trong đó chứ? “Sát thủ cũng có thể trọng tình mà!”

“Đối với lần ám sát này, các ngươi thấy thế nào?” Nàng kéo đề tài về, nếu đúng như nàng nghĩ thì Độc Cô Ngạo kia quả nhiên thật nhẫn tâm. 

“Tam đệ, trong lòng ngươi nên thông suốt. Lần cứu tế này coi như viên mãn, đại ca ta tung hoành ngang dọc thương giới hơn mười năm, ít nhiều luôn có vài kẻ địch, nhưng những người đó tuyệt đối sẽ không mua sát thủ giết người, nhiều nhất cũng chỉ giở trò trên thương trường thôi, huống chi hành trình đi Pháp Hoa Tự đều là những đại nhân vật, ai lại dám ăn gan hùm hạ độc thủ với người trong hoàng thất? Mà trên danh sát ám sát lại là ba người chúng ta, hơn nữa thân phận Y Y đặc thù, không cần nghĩ cũng có thể đoán ra vài phần.”

“Mưu đồ của Độc Cô Ngạo thật hay, nơi đây núi cao Hoàng đế ở xa, nếu thực sự có gì bất trắc, làm ra chút khổ nhục kế thì ai có thể nghĩ là do hắn ta làm chứ? Nếu đắc thủ sợ là đêm hắn ta ngủ đều cười đến tỉnh đấy. Mặc dù mọi người đều bình yên vô sự, nhưng phô trương ám sát như này cũng coi như là gõ chuông dọa hổ, trộm nghĩ có lẽ hắn ta đã hiểu ra quan hệ của chúng ta. Có lẽ là chưa xác định, lại chiêu cáo rằng hắn ta thà giết lầm còn hơn buông tha cho lòng tàn nhẫn của hắn ta. Người này thật sự thủ đoạn cao minh mà độc ác!” Nếu không phải vận khí tốt mèo mù vớ phải chuột chết làm Liễu Y Nhiễm biết được nội dung nhiệm vụ ám sát này thì cũng chỉ có thể nghi ngờ trong lòng cũng đặt giả thiết lớn mật mà thôi.

“Đấu đá trong cung đình từ xưa đến nay đều là đấu tranh gay gắt không ngừng, trước đó Thái Tử đúng là vật hi sinh của đấu tranh chính trị. Tần gia có một Hoàng hậu, một người nắm binh quyền trong tay, thế lực to lớn tất nhiên không cần phải nói cũng biết, cho dù như thế những thứ ngầm lục đục với nhau ta lại đã thấy không ít, có thể yên ổn sống đến bây giờ, thế lực phía sau ít nhiều cũng được coi là một cái lá chắn hữu hiệu. Nhưng lòng người không lường trước được, đặc biệt là người nắm quyền, ai có thể đảm bảo lá chắn này không có một ngày đánh ngược về phía mình đây?” Độc Cô Minh nhắm mắt than nhẹ, tranh đấu hoàng thất há chỉ một hai câu nói của hắn là có thể nói rõ được? Đáng tiếc hắn sinh ra ở hoàng gia, làm thế nào cũng không thể làm được việc mắt không thấy tâm không phiền: “Đại ca bọn họ dùng hết sức làm hậu thuẫn cho ta như vậy, đơn giản là muốn bảo vệ ta, mặc kệ thời cuộc thay đổi ra sao, ta đều sẽ có đường lui, có lẽ thực sự sẽ có một ngày bình định, như vậy cũng coi như tận trung tận hiếu.”

Độc Cô Minh không nói mẫu thân và cữu cữu của mình mà lại dùng hai chữ Tần gia! Bình định? Nói như vậy, hắn che giấu thực lực như vậy chẳng lẽ chỉ vì mạng sống cùng tận trung tận hiếu ư? 

“Bình thường phụ hoàng ghét nhất kẻ kết bè kết cánh, nhưng cho dù Nhị Hoàng tử có biết quan hệ của chúng ta hay không, nếu hắn nói chuyện này ra trước mặt phụ hoàng thì với ta, với đại ca, nhị ca đều không phải chuyện tốt.” Hắn gõ nhẹ lên ghế, cụp mắt suy nghĩ hậu quả phía sau.

“Nếu muốn người không biết thì trừ khi là đừng làm. Vào lúc các ngươi quyết định liên thủ dĩ nhiên cũng đã nghĩ đến hậu quả, bây giờ nhắc tới có phải ta có thể lý giải là Độc Cô Minh ngươi trừ lòng muốn bình định thì đã quyết tâm diệt trừ phe đối lập không, ít nhất sẽ không lưu tình với kẻ địch của ngươi nữa, cho dù đối phương là huynh đệ của ngươi?

Long Thiên Dật kéo kéo Liễu Y Nhiễm lắc đầu, dù sao lời này của nàng quá thẳng rồi, thậm chí còn có chút hùng hổ dọa người. 

“Đại ca, ngươi đừng trước Nhiễm Nhiễm, nàng nói có câu nào sai chứ? Là ta không đủ thẳng thắn.” Độc Cô Minh chua xót cười, trong lòng hắn đau cũng không thể ép người khác đi thể nghiệm, ai bảo bản thân trùng hợp sinh ra ở hoàng gia sao, mặc dù thân bất do kỷ nhưng cũng không thể vứt bỏ ý niệm muốn sống. Đúng vậy, sống sót, vậy tất phải dẫm người khác ở dưới chân mình.

“Đã nói ra được thì sẽ không còn nhiều cố kỵ như vậy nữa, khôn sống mống chết, người thích ứng được thì sống sót. Đây vốn là thế giới cá lớn nuốt cá bé, chỉ có bản thân đủ cường đại thì mới có thể bảo hộ người khác, cho nên không có gì đáng xấu hổ cả. Lùi vạn bước mà nói ta không có lòng hại hổ, hổ lại có ý giết ta, chẳng lẽ vô duyên vô cớ làm sạch thân mình đưa dê vào miệng cọp à? Ta tự nhận mình không vĩ đại như vậy, cũng không ngốc như vậy!” So với Độc Cô Ngạo kia, Liễu Y Nhiễm tình nguyện để người trước mắt có thể quân lâm thiên hạ. Nàng chuyển đề tài, coi như đã xác định tâm ý của mình: “Lúc trước ngươi nói cùng ngươi sóng vai đi còn tính không?”

“Nhiễm Nhiễm…” Đôi mắt sâu không thấy đáy của hắn giờ phút này vừa sáng ngời vừa kiên định, hắn lẩm bẩm gọi một tiếng rồi trịnh trọng gật đầu.

“Lúc trước ta đồng ý với ngươi tuyệt đối không phải làm bộ.” Từ trước đến nay nàng đều độc lai độc vãng chiến đấu hăng hái, có lẽ có nhiều người cũng không tồi đâu: “Cho dù Độc Cô Ngạo có nói bất kỳ cái gì, ta nghĩ Hoàng thượng đều có suy tính riêng, phụ hoàng này của ngươi, theo trực giác của ta mách bảo là thâm tang bất lộ. Căn cơ của Long Tường sơn trang và Phi Ưng sơn trang thâm hậu, không phải vì một hai câu nói của người khác là có thể phá hủy được. Nếu thật sự xảy ra cái gì, kinh tế của Thiên Sóc hoàng triều e là sẽ nghiêng trời, đây cũng là nguyên nhân Hoàng đế lão nhân gia chậm chạp không có hành động gì. Cho nên một chốc một lát sẽ không có gì đột biến đâu, nhưng cũng phải phòng bị những chuyện chưa xảy ra.”

“Lời này của Y Y cũng chính là suy nghĩ của chúng ta, ha ha, giờ vừa muốn tận trung lại muốn bảo vệ mình đúng là không phải chuyện dễ dàng gì mà.” Long Thiên Dật hiểu rõ cười nói. 

“Các ngươi nói xem… Nếu lại có một cỗ thế lực nữa xuất hiện thì sao?” Liễu Y Nhiễm ngoắc tay với hai người bọn họ, cười đến có chút gian trá: “Không dối gạt các ngươi, ta cùng Tiểu Bạch hợp tác quyết định tạo ra một tòa thành, các ngươi cứ chờ xem kịch vui đi!”

“Thế mà ngươi đã sắp xếp toàn bộ đầy đủ rồi ư?” Giọng nói của Long Thiên Dật mang theo dung túng, đối với giải thích của Liễu Y Nhiễm cũng không để ý, ngược lại còn lộ ra vẻ tán thưởng cùng vài phần kiêu ngạo: “Thế gian này khó có được một nữ tử như ngươi.”

“Nếu đều không có ý kiến gì, vậy lần này ta sẽ theo ngươi hồi kinh, Vương phủ của ngươi hẳn là có chỗ cho ta ở chứ?”

“Nàng xác định?” Độc Cô Minh suốt ngày nhìn thấy tranh đấu giữ nữ nhân đến mệt mỏi, đề nghị này đúng là gãi đúng chỗ ngứa, dường như hắn có thể tưởng tượng ra cảnh trò hay liên tục diễn ra, nghĩ đến thôi đã thấy thú vị rồi nha. 

“Ta cực kỳ vui mừng đi chỉnh Vương phủ của ngươi đến gà bay chó sủa, đến lúc đó ngươi đừng đau lòng là được.” Thấy dáng vẻ mừng thầm kia của hắn, nàng lập tức biết hắn đang nghĩ gì, nhưng mà không sao, cuộc sống quá mức thái bình thì chơi không vui: “Nhưng mà trước đó ta phải giải quyết hôn sự của Tiểu Nhứ đã, ta không yên lòng nha đầu kia, cũng không muốn kéo nàng ấy xuống nước.”