Tà Vương Triền Ái, Bách Biến Độc Phi

Chương 30




Bóng người mặc áo xanh vén vạt áo lên, ngồi xuống trên ghế dựa lót da hổ, thật có phong độ Đại đương gia.

"Mấy vị mời ngồi, dâng trà." Sau khi ngồi vững, liền chỉ tay phân phó.

Bốn người vừa ngồi xuống xong. Mấy gã tráng hán tay cầm đao và ba vị khác cũng theo thứ tự ngồi đàng hoàng ở mấy chiếc ghế dựa kê phía dưới, xem ra bốn vị này hình như là các vị đương gia khác.

Liễu Y Nhiễm tỉ mỉ quan sát mấy người đối diện: Cầm đầu là một người đàn ông trung niên gầy gò. Tuy nói năng thận trọng, những nhãn quang đáy mắt hiện lại khiến cho người khác không thể khinh thường. Tiếp theo chính là tráng hán mặt đầy bất mãn kia, tính tình nóng nảy lúc trước đã có cơ hội lãnh giáo, cùng gương mặt nọ của hắn ngược lại cũng hợp, gọi hắn là "Râu quai nón" đi. Người tiếp theo là người mập luôn miệng cười ha hả. Hắn khiến cho người khác không khỏi liên tưởng đến Bồ Tát Phật Di Lặc tươi cười, vóc người tròn vo có mấy phần khả ái. Cuối cùng là một người mặc bộ quần áo đen, lạnh lùng nhìn người. Bội kiếm tùy thân cũng gỡ xuống đặt trên bàn nhỏ. Nhìn dáng dấp cũng chẳng qua là thiếu niên mười tám, mười chín tuổi thôi. Thế mà có thể ngồi ở trên đại sảnh đây, ắt có bản lảnh của riêng mình.

Liếc mắt nhìn xong, Liễu Y Nhiễm trong lòng cũng có tính toán, liền nhàn nhã bắt đầu thưởng thức trà, chờ Đại đương gia lên tiếng.

"Tại hạ Lục Tiểu Phụng, chính là Đại đương gia của Tung hoành Tứ Hải..."

"Phụt!" Liễu Y Nhiễm vừa nghe tên này, hớp trà trong miệng cứ thế phun ra ngoài, thanh âm đột ngột cắt đứt lời nói của hắn.

"Xin lỗi, trà này quá nóng, nhất thời không chú ý, để cho các vị chê cười rồi." Liễu Y Nhiễm buông chung trà xuống, vội vàng kiếu lỗi, ánh mắt nhưng không tự chủ được nhìn về phía hắn ta.

Nhìn gương mặt con nít, so với suy nghĩ phong lưu hào phóng kia của Lục Tiểu Phụng râu cá trê, nàng cố nén cười đối mặt với ánh mắt của hắn.

Trong mắt Hắn nhanh chóng lướt qua một tia nghi ngờ vô hình, hiển nhiên không tin lời giải thích này, nhưng cũng ẩn nhẫn không lật tẩy. Liễu Y Nhiễm không biết làm sao bèn nhún nhún vai, cúi đầu đếm lá trà trong tách. Ai bảo hắn tên gì không đặt lại đặt tên là Lục Tiểu Phụng chứ!

"Trở lại chuyện chính, không biết hai vị trang chủ hôm nay tới vì chuyện gì?" Đại đương gia chuyển người, tựa lưng vào ghế ngồi nói, "Chẳng lẽ chỉ là tới xem xét thế nhân trong miệng Thần Vực thôi sao?"

"Nhìn Đại đương gia khí vũ hiên ngang, nếu thật muốn ngang dọc tứ hải, cũng không nhất định phải ẩn náu ở nơi này." Long Thiên Dật cười nhạt, nhưng trong lời nói là có hàm ý.

"Ồ? Ta ngược lại cảm thấy nơi đây cực tốt, giống như tiên cảnh vậy." Nâng chung trà lên, khẽ uống một hớp.

" Tiên cảnh phần lớn cũng là chỗ lánh đời. Nhưng ở trên biển thì lại là trời sinh bất ổn." Long Thiên Dật cũng nếm thử một hớp, khen, "Trà ngon."

"A a, nói phải đâu, giá mấy ngày liên tiếp này ta nhà cửa cũng không yên, luôn là có người quanh quẩn ở vùng phụ cận." Lục Tiểu Phụng nghiêng đầu nhìn về phía Long Thiên Dật, bốn lạng đẩy thiên cân, cậy nhờ thế đó lại kéo lại vấn đề này.

"Lục Đại đương gia nói đùa, thánh địa Thần Vực này có không an ổn thế nào đi nữa cũng không ảnh hưởng đến cuộc sống thường nhật của mọi người. Ngược lại, người khổ chính là ngư dân bên ngoài. Luôn trong trạng thái lo lắng đề phòng, đến vực thèm cá, muốn mà không làm được." Long Thiên Dật quả nhiên không phải ba câu hai lời, mà ý trong mỗi một câu nói ai cũng sáng tỏ.

"Kêu ngươi một tiếng trang chủ là nể mặt mũi Đại đương gia, ngươi bêu xấu chúng ta như vậy là có ý gì?" Râu quai nón nghe đến chỗ này cuối cùng không nhịn được, đứng dậy chỉ Long Thiên Dật hét lớn.

"Lão Tam! Sao càng lúc càng không quy củ gì rồi." Lục Tiểu Phụng trầm giọng kêu, liếc hắn một cái, giọng tuy là trách cứ, nhưng trong mắt lộ ra nụ cười. Người sau liền không cam lòng ngồi xuống lại.

"Ha ha, Lục mỗ ta tuy không phải hào kiệt, nhưng thủ đoạn cướp bóc còn khinh thường đi làm." Giọng Lục Tiểu Phụngchuyển biến, còn nói, "Dĩ nhiên, các vị cũng nhìn thấy, ta còn có gia đình lớn như vậy, ai cũng muốn sống. Cướp của bất chính từ người khác cũng không gì đáng trách."

"Lục Đại đương gia, người khác dùng cờ hiệu Tung hoành Tứ Hải của các người. Chắc hẳn các vị cũng có nghe qua." Tiêu Giác cuối cùng mở miệng.

"Hừ, Hồ Đại Đao ta sẽ tự mình đi diệt đám chó má kia." Râu quai nó lại không áp chế được tính tình, "Phật Di Lặc" ở một bên nhẹ kéo ống tay áo của hắn, tỏ ý hắn bình tĩnh một chút đừng có nóng nảy.

"Tam đương gia của quả nhiên là người chân thật nói lời ngay thẳng." Tiêu Giác chắp tay cười nói, "Nhìn các vị đều là người trung nghĩa, có gan có mưu, ẩn khuất nơi này còn bị thế nhân hiểu lầm, thật là không đáng."

"Đáng hay không đáng bọn ta tự có quyết định. Nếu như hai vị là lo lắng ngày sau trên biển không hẹn mà gặp, Lục mỗ ta ở chỗ này bảo đảm quyết không cùng các ngươi đối địch."

"Lục đương gia nói lời này, ta thấy dân số nơi này cũng có đến chừng trăm người. Cuộc sống gây dựng từ tắm máu trên lưỡi đao dù sao không phải là kế hoạch lâu dài. Huống chi Tung Hoành Tứ Hải hiện đã vang danh bên ngoài. Các vị tuy không quan tâm cái danh này, nhưng dù sao cũng phải lo cho người nhà." Long Thiên Dật quét mắt yên lặng không nói, như có điều suy nghĩ, lại nói tiếp, "Triều đình thật sự sẽ chẳng ngó ngàng gì tới sao? Bọn ta hôm nay có thể đến Thần Vực này, khó mà đoán chắc người khác sẽ không đến được, chỉ sợ là lòng người khó đoán."

"Dựa vào tài cán của các vị đương gia há lại chỉ dừng ở việc làm hải tặc Tung Hoành Tứ Hải này thôi sao?" Tiêu Giác nói tiếp một câu, tranh thủ cho kịp thời cơ, "Long Tường sơn trang trên phương diện làm ăn có rất nhiều mối hàng phải đi lại trên biển. Mà các vị chính là cao thủ trên mặt biển. Nếu như đồng ý việc vận chuyển trên biển giao cho chư vị quản lý, không biết ý như thế nào?"

"Bọn ta là người thô bỉ, không lên được mặt trên, sợ là phải để cho hai vị thất vọng." Lúc này Lục Tiểu Phụng tuy tự hạ mình, nhưng là rõ ràng không muốn khuất phục dưới người khác.

"Thật là lề mề!" Liễu Y Nhiễm hừ lạnh một tiếng, người trong đại sảnh đều nghe rõ ràng.

"Cô nương là sao đây?" Lục Tiểu Phụng cuối cùng là lại chú ý tới nữ nhân nhiều lần cắt lời hắn đây.

"Liễu Y Nhiễm, bạn bè của bọn họ." Vừa nói chỉ chỉ hai người nọ, đứng dậy nói, "Khí phách của Tung Hoành Tứ Hải cũng không phải là nói ngoài miệng, cũng không phải cướp của người giàu giúp người nghèo khó, trở thành hiệp đạo liền dương dương tự đắc. Phàm là dính vào đạo chữ, cuối cùng không thể thực hiện. Cái gọi là quân tử yêu tài, lấy chi có đạo."

"Ta không biết các ngươi vì sao ẩn ở đất này, cũng không muốn biết duyên cớ trong đó. Theo như lời Long trang chủ, triều đình cũng không phải là đều là ăn chay, bây giờ tuy không thấy hành động gì lớn, nhưng không có nghĩa là các ngươi liền vô tư không lo."

"Hai người kia luyến tiếc người tài nên mới hành động như ngày hôm nay. Các ngươi cũng không phải là cá trong ao. Mọi người đều là người tâm cao khí ngạo, không phân chia cao thấp, cho nên, chúng ta có thể hợp tác." Liễu Y Nhiễm nói đến chỗ này trở về nhìn hai người nọ một cái, gật đầu ra hiệu để nàng nói tiếp: "Không biết chư vị có hứng thú làm một cuộc mua bán đôi bên cùng có lợi hay không?"

"Ồ? Nói nghe một chút xem nào." Lục Tiểu Phụng hí mắt dò xét Liễu Y Nhiễm thao thao bất tuyệt trước mặt. Đối với đề nghị này, hắn cảm thấy khá hứng thú.

"Bản lãnh trên biển của chư vị không ai bằng, vẫn bội phục như cũ. Tung Hoành Tứ Hải tên này cũng không cần sửa lại, các ngươi tại sao không lập một hệ thống vận chuyển độc lập, phương diện nhân công dĩ nhiên chính là do các ngươi điều động. Long tường sơn trang sau này vận chuyển hàng hóa đi qua trên biển toàn bộ giao cho các ngươi làm. Nói đơn giản, chính là chúng ta bỏ tiền, các ngươi vận chuyển hàng, mọi người cùng có lợi, đôi bên cùng có lợi, mua bán như vậy không thua thiệt chứ?" Không đợi hắn trả lời, Liễu Y Nhiễm lại mở miệng, "Hơn nữa hàng của Long Tường sơn trang đều do các ngươi vận chuyển. Càng không cần phải nói những thương gia khác, còn sợ Tung Hoành Tứ Hải không thu được thành tích gì?"

"Ngươi thật là nữ nhân sao?" Lục Tiểu Phụng toét miệng cười một tiếng, hiện ra khí chất của một thanh niên dương quang.

"Nữ nhân vô tài chính là đức. Nữ nhân thất đức như ta khiến cho các vị chê cười rồi." Liễu Y Nhiễm cười rực rỡ, nữ nhân thì sao? Không phải nữ nhân nào cũng chờ nam nhân đến nuôi mình.

Lời này vừa nói ra, Lục Tiểu Phụng cười ha ha một tiếng, khiến tất cả mọi người cười lớn. Long, Tiêu hai người cũng tươi cười với lời giải thích này. Tiêu Giác đưa ngón tay cái lên khen ngợi.

"Đề nghị này không tệ, có điều Lục mỗ ta tuy là Đại đương gia, nhưng cũng là được các huynh đệ tín nhiệm thôi. Cho nên chuyện này còn phải trưng cầu ý kiến các vị đương gia. Bất luận kết quả như thế nào, Lục mỗ ta nhất định lựa ngày tới cửa viếng thăm, bằng hữu này ta quyết định kết giao rồi."

"Đại đương gia, còn suy tính cái gì nữa. Trời ạ, không phải nói đề nghị này nghe được à? Chỉ cần vẫn là Tung Hoành Tứ Hải thì làm cái gì cũng được." Râu quai nón lập tức nói.

"Hai vị trang chủ rồng trong biển người, thanh danh bên ngoài, hôm nay được thấy, quả thật bất phàm, chuyện này có thể được." Nhị đương gia cũng biểu lộ đồng tình.

"Haha ha... Làm ăn thì cũng được đấy!" Phật Di Lặc cười cười mở miệng.

"Đại đương gia nói được là được, ta không ý kiến." Thiếu niên cũng đồng ý.

"Nếu như thế, liền quyết định như vậy đi." Thấy mọi người đều tỏ thái độ nhiệt tình, hắn cũng phóng khoáng cười một tiếng, "Người đâu, mang rượu lên!"

Trong lúc nhất thời, dáng vẻ ai nấy trong đại sảnh đều vui mừng, quên đi hiềm khích ngầm lúc trước.

"Lại đây, cạn ly mừng hợp tác sau này." Vừa nói ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.

"Cạn..."

"Lục đương gia, vừa nãy đã nói thỏa, có thể tìm cửa hàng ở trong thành, thuận lợi liên lạc ngày sau.Chi tiết mọi việc đến lúc đó nói chuyện kĩ càng." Long Thiên Dật thành thật nói. Thần Vực này cũng không phải là nơi tới lui dễ dàng ung dung.

"Đó là tất nhiên, chuyện này ta sẽ tự làm xong sớm. Trang chủ nếu không chê, hôm nay ở đây dùng bữa cơm đạm bạc đi. Nơi này hiếm có người tới, bọn ta phải tỏ lòng hiếu khách."

"Như vậy liền cung kính không bằng tuân mệnh."

Tiếp theo chính là nam nhân bọn họ thiên nam địa bắc, Liễu Y Nhiễm mượn xem đảo làm lý do kéo Tiểu Nhứ đi trước ra sân.

"Tỉ, tỉ thật là lợi hại, đã khiến những hải tặc này sau cùng chịu cùng hai vị trang chủ lập mối quan hệ mua bán!" Tiểu Nhứ mặt đầy sùng bái.

"Nha đầu ngốc, ngươi cho là hai người hắn không tính toán đến chuyện này à? Có thể lôi kéo người khác dốc sức vì mình dĩ nhiên là tốt.Nhưng ngươi cũng thấy Lục Tiểu Phụng kia cũng không phải là hạng người dễ bị gạt. Thêm bạn bớt thù thì cũng tốt. Đừng quên hai người bọn họ là làm cái gì." Kết quả như vậy cũng xem là không tệ, "Tỉ ta chỉ là không xem nổi bọn họ ở đó vòng vo, vả lại chuyến đi này vừa đi vừa về cũng tốn không ít thời gian. Được rồi, không nói những thứ này, chúng ta đi tham quan chút đi."

Nhìn cư dân trên đảo này, dân tình chất phác, làm người hào sảng ngay thẳng. Đối với người ngoài vào đảo bọn họ những người này ai nấy đều nhiệt tình đối đãi. Hỏi tới sinh hoạt hàng ngày, cũng cho nhau biết. Trừ việc đi cướp trên biển, lúc bình thường cũng đánh cá mà sống. Thiếu cái gì sẽ tự vào bên trong thành mua. Liễu Y Nhiễm vốn còn đang thắc mắc vấn đề nước ngọt bọn họ uống giải quyết như thế nào, vị tẩu tử ở chỗ lưới cá đã cười nói trong rừng có hồ nước ngọt tự nhiên. Nghĩ đến đảo này cũng lớn thật. Còn có một nguồn suối cũng không thấy lạ. Đất này thật đúng là như lời Lục Tiểu Phụng, là tiên cảnh. Nếu ở lâu dài nơi này, không nói là sống tựa như thần tiên, cũng có thể kéo dài tuổi thọ.

Hôm nay cũng có may mắn, đang đụng phải thuyền bè đánh cá trở về. Các loại hải sản chở đầy mà về. Nhưng không ít hải sản thượng phẩm lại bị thả về biển khiến cho Liễu Y Nhiễm thấy rất khó hiểu, liền hỏi nguyên do. Lại có người đáp những thứ này cũng có thể ăn sao?

Liễu Y Nhiễm nhất thời không nói, chẳng lẽ người hoàng triều Thiên Sóc trừ cá tôm ra, thì sẽ không ăn những thứ khác sao? Thật là phí của trời!

Sau khi cơm nước no nê, chính là thời điểm đi trở về phủ, Lục Tiểu Phụng cũng không để người lại, chỉ nói ngày sau đó nếu có hứng thú có thể tùy thời tới trên đảo du ngoạn.Long Thiên Dật cũng không từ chối, cười đáp ứng, sau liền lục tục lêm thuyền.

Trở về thành, thấy sắc trời còn sớm, lại tùy ý đi dạo một chút, mua mấy hộp bánh ngọt đặc sản, trở về sơn trang chia cho ba nha đầu Tiểu Đào kia, tất cả đều có chút bất ngờ sợ sệt, nhưng cũng vui vẻ mà nhận.

Mà Lục Tiểu Phụng kiaquả nhiên là sấm rền gió cuốn, tìm mặt tiền mở cửa hàng, nói chi tiết trong vòng hai ngày liền nhanh chóng quyết định. Liễu Y Nhiễm chỉ cho hắn ghi tên cửa hàng, thế là ngay sau đó, “Vận chuyển Tung Hoành Tứ Hải” liền chính thức thành lập ở bên trong thànhTriều Dương này.