Tà Vương Triền Ái, Bách Biến Độc Phi

Chương 54




Âm thanh hồn hậu sang sảng vang dội vang lên, Liễu Y Nhiễm đột nhiên xoay người. Ở đây có rất nhiều đại nhân vật ở đây, sao chỉ đặt ánh mắt lên người một tiểu nữ tử như nàng chứ?

Nàng đưa mắt nhìn lại thấy lão hòa thượng khoảng bảy mươi, dáng người khỏe mạnh, không cao không lùn, không béo không gầy, sắc mặt hồng nhuận, cực kỳ tinh khí đã bước ra ngoài điện, đi theo sau ông ta cũng là vài người lớn tuổi, nhìn thái độ cung kính của bọn họ thì chắc đây là phương trượng trụ trì của Pháp Hoa Tự, dáng vẻ cũng lộ ra vài phần cơ trí.

“Chỉ là cảm xúc bộc phát mà thôi.” Sau khi nhìn ra, Liễu Y Nhiễm lễ phép trả lời. Khí phách ư? Sao có thể so được với hàng xóm cùng tiên Pháp Hoa Tự này chứ?

Lão hòa thượng cười mà không nói, ông ta nhìn nàng một chút rồi mới đưa ánh mắt chuyển qua chính chủ ở đây.

“Mời chư vị đi theo lão nạp.” Nói rồi, chúng đệ tử đứng sang hai bên nhường ra một đường đi.

Lấy hai vị Vương gia và Thừa tướng dẫn đầu, các quan viên khác cũng lục tục vào điện, Liễu Y Nhiễm chỉ theo đuôi phía sau là được.

Hương khói cường thịnh, trong không khí ngập tràn khói hương không gay mũi, nhìn từng tượng Phật trang nghiêm, trang trọng hoặc đứng hoặc nằm, trên mặt mọi người đều là vẻ trang trọng mà bình tĩnh. Đối với thần, mọi người luôn luôn sùng kính, cho dù đây là phủ điện của thần thánh, tâm hồn Liễu Y Nhiễm nhất thời có cảm giác như được gột rửa sạch sẽ tâm linh, nhưng đôi mắt nàng vẫn không muốn tỉ mỉ chiêm ngưỡng. Không phải là nàng có tí ý bất kính nào, mà là nàng thật sự cảm thấy mình và nơi này không hợp nhau, nàng hơi nhìn quanh một vòng rồi cúi đầu lặng yên lùi đến một bên.

Tiếp đó Lâm Phong nói lại một lần nữa ý đồ đến đây, cũng trình lên danh sách những người quyên tiền, đơn giản nói qua một lần. Trong lúc này, lão hòa thượng thỉnh thoảng nhìn về phía Liễu Y Nhiễm, còn mang theo nụ cười từ bi gật đầu, nhìn đến nàng không thể hiểu được. Làm ơn đi, tuy rằng nàng là nữ nhân duy nhất ở chỗ này, nhưng dù sao ở đây đều là các nhân vật lớn, nàng thật không muốn giọng khách át giọng chủ mà.

Tiếp đó là mục đích chủ yếu của chuyến đi lần này, lão hòa thượng ở ngoài điện lập đàn, sau khi bày biện các loại pháp khí thỏa đáng thì lập tức lẩm bẩm khai đàn. Nàng nghe không hiểu ông ta đang nói gì, nhưng nhìn từ vẻ mặt nghiêm túc và trịnh trọng kia thì nghi thức này không thể nghi ngờ là thần thánh đến không thể khinh nhờn. Nhưng sao Liễu Y Nhiễm lại cảm thấy giống bắt quỷ nhỉ? A di đà phật, thiện tai thiện tai! Các vị thần tiên, suy nghĩ này chỉ là vô tâm!

Rồi sau đó dưới sự ra hiệu của lão hòa thượng, hai vị Hoàng tử đồng thời tiến lên dâng hương, lại nói một loạt lời vì dân cầu phúc, các vị ở đây đều quỳ sát đất lễ bái, xong sau đó từng người mới tiến lên dâng hương, Liễu Y Nhiễm tất nhiên cũng không ngoại lệ, làm theo y hệt mọi người, nhưng giờ phút này trong lòng nàng lại mang theo tấm lòng thành kính khó có được.

Lần này lăn lộn thế mà đi mất nửa ngày, mắt thấy mặt trời đang cao, mọi người ở lại Pháp Hoa Tự ăn cơm nhạt uống trà xanh, nghe một chút kinh Phật, cúi chào Bồ Tát, sau giờ ngọ mới bái biệt phương trượng để xuống núi. Trước khi đi nàng thoáng gặp lão hòa thượng, chỉ nghe ông ta nói: “Hoa nở rồi cuối cùng cũng tàn, duyên đến duyên đi do trời đã định trước. Phượng Hoàng niết bàn hiện dị thế, trần ai lạc định tất quay về. Nữ thí chủ, tạm biệt!”

Liễu Y Nhiễm nghe vậy thì kinh hãi, nàng ổn định thân mình quay đầu lại thì thấy lão hòa thượng cười đến cao thâm khó dò, ông ta chỉ phất phất tay rồi quay người đi vào trong chùa không nhìn nàng nữa.

Lúc này Liễu Y Nhiễm mới kinh hãi hiểu ra vì sao ông ta luôn chú ý tới nàng, hóa ra là biết nàng không phải là người ở thời không này! Trần ai lạc định tất quay về… Là nói nàng còn có thể quay về? Về như thế nào? Lấy thân thể này về à?

Nhưng nơi này nàng đã có vướng bận…

“Y Y, ngươi làm sao thế?” Thấy Liễu Y Nhiễm thất thần không đi, Long Thiên Dật vội quay đầu hỏi: “Mệt à?”

“Có lẽ vậy.” Liễu Y Nhiễm thu hồi tâm thần nhìn người trước mắt đang quan tâm nàng, suýt chút nữa thì đỏ hốc mắt, nếu nàng vẫn là nàng của trước kia thì có thể thương cảm như vậy hay không? Đáng tiếc trên đời đâu có nhiều chữ nếu như vậy, nàng rũ mắt nói nhỉ: “Đi thôi!”

Nha đầu này, sao lại đột nhiên… Bi thương như vậy? Long Thiên Dật quay đầu nhìn thân ảnh phương trượng rời đi nhíu mày, hắn muốn nói lại thôi nhưng cuối cùng cái gì cũng không hỏi, chỉ lẳng lặng ở bên cạnh Liễu Y Nhiễm.

Lên xe, Liễu Y Nhiễm vẫn còn suy nghĩ lời nói của lão hòa thượng, thế mà trong lòng không thể nào bình tĩnh được, nàng cũng không có tâm tình nói chuyện, cứ ngồi yên như vậy, trong vô thức lại tản ra từng trận ưu sầu, làm cho Độc Cô Minh ngồi cùng nàng thấy trong lòng căng thẳng.

“Nhiễm Nhiễm?” Hắn nhịn không được mở miệng gọi nàng, nàng không phản ứng. Một thân cô độc kia như ngăn cách với hắn và cả thế giới, dường như lúc nào cũng sẽ mọc cánh bay về cõi tiên, rõ ràng ngồi gần đến vậy thế mà lại có cảm giác như cách quá xa xôi, xa đến mức muốn đưa tay ra bắt lấy thì nàng sẽ biến mất không thấy nữa, Độc Cô Minh cũng không biết sao bản thân lại có ý niệm như vậy, đáy lòng hắn hốt hoảng túm lấy tay Liễu Y Nhiễm, đột nhiên cao giọng: “Nhiễm Nhiễm!”

“Hử?” Cuối cùng Liễu Y Nhiễm cũng hồi phục lại tinh thần, đối diện với đôi mắt vội vàng của hắn thì sửng sốt: “Làm sao thế?”

“Vừa rồi lão hòa thượng nói gì với nàng thế?” Một màn trước khi đi kia, Độc Cô Minh là nhìn thấy rõ ràng, rốt cuộc là cái gì làm tâm thần nàng không yên như vậy.

“Không có gì, ta chỉ hơi mệt mỏi thôi…” Đây là chuyện của chính nàng, không cần thiết phải để cho người khác tới gánh, mỗi người đều đối với nàng tốt như vậy, nàng càng không biết đối đãi ra sao, nên cúi đầu dời tầm mắt.

“Nhìn ta!” Độc Cô Minh khác hẳn vẻ không chút để ý ngày thường, hắn nâng cằm Liễu Y Nhiễm lên, cố định khuôn mặt nàng đối diện với mặt hắn: “Nàng đang trốn tránh cái gì? Ta không biết là ông ta nói gì làm nàng uể oải không vui như vậy, cũng không biết rốt cuộc thì trong đáy lòng nàng còn ẩn giấu bao nhiêu bí mật, nhưng ta biết nhất định nàng đã từng chịu rất nhiều đau khổ. Nhưng cho dù như thế, ta vẫn thưởng thức sự tự tin và tiêu sái nàng biểu hiện ra trong lơ đãng; thưởng thức dũng khí gặp chuyện không chùn bước, ngẩng mặt đón đầu của nàng; thưởng thức trí tuệ tuyệt luân kinh thế, suy nghĩ hiếm lạ cổ quái của nàng.”

Có thể đừng nhìn nàng với ánh mắt dịu dàng như vậy không? Liễu Y Nhiễm có chút không dám nhìn hắn, nàng chật vật nghiêng đầu lại bị hắn quay lại về: “Cuộc sống luôn có quá nhiều việc không như ý, cũng có rất nhiều việc mình không thể làm gì, thậm chí có rất nhiều thứ là thân bất do kỷ. Nhưng bánh xe vận mệnh sẽ không vì nàng suy nghĩ mà dừng lại, là thỏa hiệp hay là tranh đấu cuối cùng vẫn do lòng của bản thân ngươi. Nàng thông tuệ như vậy sao có thể không biết đạo lý này, Sống trên đời này chỉ cầu sống cho thống khoái, làm chuyện bản thân muốn làm, sao phải vì mấy câu nói mà rối loạn tâm thần? Mặt ủ mày chau như vậy thật không giống nàng, cũng không thích hợp với nàng!”

“Ngươi…” Đúng nha, Liễu Y Nhiễm nàng từ khi nào lại trở nên lo được lo mất như vậy rồi? Có người quan tâm, có người đau lòng không phải là khát vọng trong đáy lòng nàng sao? Mặc dù có một ngày nàng rời đi thì sao chứ, nàng tồn tại ắt có lý do, nhìn từng gương mặt sinh động hoạt bát mà chân thật như vậy, cho dù trời nam đất bắc thì phần ân tình này chung quy vẫn làm lòng người ấm áp mà! Vận mệnh thật là mở ra cho nàng một trò đùa lớn, nhưng nếu đây là trách nhiệm của nàng thì sao không thản nhiên tiếp thu, dũng cảm đối mặt chứ? Chết còn không sợ thì sợ cái gì chứ?

“Nhưng mà ta sẽ có lòng tham thì phải làm sao bây giờ?” Mặc dù nàng hỏi như vậy nhưng tâm tình lại nhẹ nhàng hiếm có, giống như vứt bỏ được gánh nặng sáng tỏ thông suốt.

“Vậy cố gắng bắt lấy thứ nàng muốn thôi!” Độc Cô Minh cười, cười đến ánh sáng bắn ra bốn phía, cười đến như ánh mặt trời rực rỡ, cười đến câu hồn đoạt phách.

“Cảm ơn ngươi, ta biết nên làm thế nào.” Nàng thu thập tâm tình xong xuôi, một lần nữa nở nụ cười nói lời cảm tạ với Độc Cô Minh, nói xong còn in một nụ hôn cảm kích lên mặt hắn.

Khóe miệng Độc Cô Minh vốn đang cong lên qua một nụ hôn này thì cứng đờ bất động, trên khuôn mặt tuyệt sắc lặng lẽ bò lên một vết đỏ ửng, sau đó hắn ho khan một tiếng, ôm Liễu Y Nhiễm vào trong ngực, đè đầu nàng lại không cho ngẩng lên.

Hành động đột ngột khác thường này làm Liễu Y Nhiễm sửng sốt, ngày sau đó nàng dường như hiểu ra gì đó. Trời ạ, không ngờ tên cao thủ tình trường này lại có một mặt đáng yêu như vậy, nàng làm ổ trong ngực hắn không ngừng run rẩy hai vai, cuối cùng nhịn không được nữa cười phá lên.

“Độc Cô Minh, hóa ra… Hóa ra ngươi…”

“Ta làm sao?” Độc Cô Minh khôi phục lại thái độ bình thường, lười nhác tựa vào đệm mềm, tiện tay hất mấy sợi tóc trước mắt ra.

“Hóa ra ngươi cũng biết thẹn!” Liễu Y Nhiễm chỉ tay vào hắn cười duyên, thấy hắn cố tình trấn định nàng lại lớn mật suy đoán: “Chẳng lẽ tất cả lời đồn đều là giả, chẳng lẽ ngươi vẫn là xử nam à?”

Ngươi đang cố làm ra vẻ tiêu sái lập tức bị lộ chân tướng, khóe miệng hắn co rút, có… Có kiểu hỏi trắng ra như vậy à?

“Ngươi có còn là nữ nhân không thế?” Độc Cô Minh toàn oán niệm nhìn người đang cười đến không tim không phổi, giọng nói có phần nghiến răng nghiến lợi.

“Trời ạ, trời ạ… Ngươi… Ngươi thật sự là xử nam!” Lần này đổi lại là Liễu Y Nhiễm không thể tin nổi, nàng sáp lại sát hắn nhìn từ trên xuống dưới cười xấu xa: “Chắc ngươi không có vấn đề gì chứ? Vì tính phúc sau này của ngươi, vẫn nên nhanh chóng đi trị đi…”

Hở? Cái gì xẹt qua cánh môi nàng thế?

Liễu Y Nhiễm đột nhiên im bặt mơ màng đưa tay khẽ vuốt qua cánh môi đỏ mọng của nàng, nơi đó còn sót lại cảm giác tê dại. Độc Cô Minh đã cúi người dừng ở trên cổ nàng, nhẹ nhàng dịu dàng, giọng nói lười biếng mà dụ hoặc vang lên: “Đừng ở trước mặt một nam nhân bình thường đặt ra câu hỏi hoài nghi như vậy, ta có vấn đề gì hay không, nàng có thể tự tới kiểm tra!”

Ngay sau đó trên môi nàng lại nóng lên, tiếng cười trầm thấp mà sung sướng thành công vang lên, lại nhìn hắn ở khoảng cách gần đắc ý nhướn mày với Liễu Y Nhiễm. Ầm! Liễu Y nhiễm chỉ cảm thấy trán nóng lên, ai nói hắn là chính nhân quan tử thế? Rõ ràng là con sói đuôi to khoác da dê. Á, nàng cứ như vậy bị hắn quanh minh chính đại, hoa hoa lệ lệ hôn!

Nàng còn chưa kịp phát tác, Độc Cô Minh đột ngột thu lại ý cười, ánh mắt hắn lạnh lùng, ở vào trạng thái đề phòng. Liễu Y Nhiễm cũng không rảnh lo về tiểu nhạc đệm vừa rồi mà ngưng thần tĩnh tọa. Không cần phải vén mành lên nhìn kỹ, nàng chắc chắn vẫn ở trên đường nhỏ, chỉ là so với khi đến thì lúc này hiển nhiên là quá mức yên tĩnh, chỉ có âm thanh bánh xe ngựa ở phía trước.

“Vương gia, Y Y, cẩn thận!” Long Thiên Dật qua mành xe cảnh báo nguy hiểm.

Hắn mới nói lời này xong thì ‘Vèo’ một tiếng, một mũi tên nhọn đã bắn trúng con ngựa, trong khoảnh khắc con ngựa giơ móng trước lên, hí lên một tiếng rồi phát cuồng phóng về phía trước, mấy quan binh không né tránh kịp mất mạng dưới móng ngựa. Trong lúc nhất thời mọi người thần hồn nát thần tính, trông gà hóa cuốc, đội ngũ cũng loạn cả lên.

“Bảo hộ hai vị Vương gia cùng Thừa tướng đại nhân!” Triệu đại nhân quát to một tiếng, quan binh lập tức chia làm hai nhóm bảo vệ hai chiếc xe ngựa.

“Vèo, vèo, vèo” lại là vô số mũi tên liên tiếp bay tới, tiếng la hét tiếng khóc nổi lên bốn phía, bóng người cũng liên tiếp hét lên rồi ngã gục.

Độc Cô Minh nắm chặt lấy tay Liễu Y Nhiễm, dùng ánh mắt ý bảo nàng an tâm.

Sau một lúc lâu lại không có động tĩnh gì, nhưng thật ra người ở hiện trường đều nắm chặt lưỡi đao sắc bén trong tay, trận địa sẵn sàng nghênh đón địch. Lúc mọi người vừa cảnh giác vừa chậm rãi tiến lên phía trước, lại có vài mũi tên thưa thớt đánh úp lại. Đám binh lính phía dưới đã bị tình huống quỷ dị làm cho mồ hôi lạnh ròng ròng, giống như là sơn dương hoảng loạn đợi bị làm thịt. Bước chân của mọi người rối loạn, tay run run, tất nhiên trong lòng cũng run theo.

Vào lúc này, mấy chục bóng người đồng thời hiện thân, làm thành vòng vây nhanh chóng đến gần.

Hay! Hay cho một cái tâm lý chiến! Giống như mèo bắt chuột, trước đó tùy ý trêu đùa một hồi, đợi đến khi ngươi mệt, luống cuống rồi thì mới chính diện xuất kích. Đám sát thủ này thật không đơn giản!

Tiếng chém giết nổi lên bốn phía, những tiểu binh này sao có thể là đối thủ của một nhóm sát thủ được huấn luyện tốt đây? Một đám người ngã xuống. Trên xe ngựa phía trước hiển nhiên hai người ngồi không yên, tự mình gia nhập cuộc chiến. Liễu Y Nhiễm bên này có Long Thiên Dật thật ra cũng không có gì đáng ngại, chỉ là đối phương hàng năm sống bằng việc giết người, dĩ nhiên ra tay vô cùng tàn nhẫn, một ít tiểu binh sao có thể chống đỡ được đợt vây công như vậy?

Độc Cô Minh thấy vậy thì ngồi không yên, hắn nghiêng đầu dặn dò Liễu Y Nhiễm một câu ‘Ngoan ngoãn chờ ta!’ sau đó lập tức nhảy ra ngoài xe.

Liễu Y Nhiễm không cần nhìn cũng biết ngoài xe nồng nặc khói lửa, nàng lẳng lặng ngồi trên xe, hai mắt không gợn sóng, toàn thân lại quay cuồng huyết khí, trên màn xe lại in lên một vết máu đỏ tươi, làm cho nàng nhìn thấy mà từng tế bào sôi nổi kêu gào, ngo ngoe rục rịch, chẳng qua tai mắt đông đảo, nàng không thể hành động thiếu suy nghĩ.

“Vương gia, Thừa tướng, người tới không có ý tốt, có ý không chết không ngừng, các vị cưỡi ngựa chạy về kinh thành trước, hạ quan ở đây cản phía sau.” Triệu đại nhân vừa nói vừa túm ngựa đến trước người Độc Cô Ngạo.

“Không được, Lục đệ còn ở phía sau, sao bản vương có thể rời đi trước được?” Hắn ta nói rồi lập tức quay về.

Thấy Độc Cô Ngạo còn muốn chạy về vòng vây, Triệu Vân Đình sao còn lo lắng được lễ nghĩa, một tay ngăn Độc Cô Ngạo lại, nhét dây cương ngựa vào trong tay hắn ta, nôn nóng khẩn thiết nói: “Thứ cho hạ quan mạo phạm, hiện giờ còn mời Vương gia cùng Thừa tướng nhanh lên ngựa, hạ quan nhất định liều chết bảo hộ Lục Vương gia an toàn.”

“Vậy Triệu đại nhân ngươi cẩn thận.” Sau khi Độc Cô Ngạo do dự một lúc lâu cuối cùng hắn ta cũng xoay người lên ngựa, nháy mắt ra dấu với Lâm Phong, hai người một trước một sau chạy đi nhanh bay.

Một đạo kiếm khí từ sau bắn đến, Triệu đại nhân không kịp thở gấp, nguy hiểm trong gang tấc nghiêng người né qua, ông ta lảo đảo ổn định thân thể, nhịn đau chạy về bên phía Độc Cô Minh.

“Vương gia, ngài cũng nhanh lên ngựa đi, nơi này hạ quan còn có thể chắn một lúc…”

“Vút” “Rầm” hai tiếng, xe ngựa Liễu Y Nhiễm đang ngồi chia năm xẻ bảy.

“Nhiễm Nhiễm…”

“Y Y…”

Hai người mang vẻ mặt vội vàng bay về phía nàng, sao còn có thể quản Triệu Vân Đình nói gì nữa.

Sau khi vụn gỗ tiêu tán, Liễu Y Nhiễm trên miệng ngậm ngang một mũi tên nhọn, trong tay cầm dao găm dùng tư thế phòng vệ hiện lên trước mắt mọi người.

Gió nổi lên, sợi tóc nàng bay lên, nàng nhổ mũi tên trong miệng ra, hai mắt hơi híp, khóe miệng nở nụ cười tà tứ, liếc nhìn vài thân ảnh hơi dừng lại, nhướn mày, đôi môi đỏ của nàng khẽ nhếch: “Bản tiểu thư đều không còn chỗ ngồi, mấy vị nhân huynh ở trên còn chưa định xuống à?”

“Vèo, vèo, vèo” lại năm người từ trên trời bay xuống, Liễu Y Nhiễm hiểu rõ cười, nhảy xuống khỏi xe nát, đứng chung với Long Thiên Dật và Độc Cô Minh.

“Nhiễm Nhiễm có bằng lòng sánh vai với ta không?” Độc Cô Minh từ kinh ngạc chuyển thành bình tĩnh, nhìn chăm chú Liễu Y Nhiễm ánh khí bừng bừng phấn chấn mang theo vẻ dò hỏi, khi nhìn thấy nàng gật đầu thì cười hết sức tươi rói.

“Muội muội tốt!” Long Thiên Dật chỉ phun ra ba chữ, lại bao hàm muôn vàn ý nghĩa.

“Đã lâu không hoạt động gân cốt, khó có được hôm nay có hứng thú, ta sẽ chơi với các ngươi, các ngươi đồng loạt lên!” Liễu Y Nhiễm thưởng thức lệnh bài nhỏ tinh xảo rũ xuống cổ nàng, hôm nay nàng không ngại đại khai sát giới, cũng đừng làm cho nàng thất vọng nha!

Lời vừa ra, đối phương cũng không hàm hồ, vài đạo thân ảnh phi thân đến, Liễu Y Nhiễm vừa nhấc mắt, người tới gần nàng đột nhiên thu kiếm, vẻ mặt đại biến, mũi chân điểm nhẹ bay về phía sau, quỳ một gối xuống đất ôm quyền hô to: “Chủ tử!”