DƯƠNG ANH' S POV
Hiện đã giữa tháng 10, cái nắng gay gắt của mùa hạ đã dần tan biến, chỉ còn lại chút hơi ấm nhẹ nhàng khi thu chạm ngõ. Ông mặt trời như đã mỏi mệt, chịu nhường chỗ cho những đám mây xám nặng trĩu, hứa hẹn cơn mưa rào xối xả sắp đến. Tôi vừa đi bộ sang nhà bác cả - nơi ở của anh Nam, chỉ mới mười lăm phút mà mồ hôi đã ướt sũng, ướt cả lưng áo. Tất nhiên, tất cả chỉ vì đống quà mà hai bác tặng mẹ, còn vì mẹ tôi quá tiết kiệm, không chịu đi xe mà bắt tôi đi bộ. Đã vậy còn bắt tôi đứng đợi bà tám chuyện với các cô hàng xóm.
"Mẹ..." - Tôi kêu lên một tiếng, kéo dài giọng ra, hy vọng mẹ sẽ nghe thấu nỗi khổ mà buông câu thần chú "Về nhà đi con" giải thoát cho tôi.
Mới đứng đó có mười phút mà tôi đã cảm thấy như thể cả thế kỷ đã trôi qua. Chân tê rần, tay cũng mỏi rã rời vì phải xách mớ quà mà nếu tính về độ nặng, tôi thề, nó nặng hơn cả mấy cuốn sách giáo khoa dày cộp. Đứa con gái dân võ như tôi mà phải đứng thề rằng, nghị lực lắm mới có thể đứng trong thời gian dài ôm đống đồ này, nghe mấy bà cô với mười cái miệng tám chuyện, đúng là cực hình.
Cuối cùng, phép màu cũng xuất hiện. Mẹ tôi lên tiếng - "Con về trước đi cũng được, nhưng cầm đống đồ này về giúp mẹ."
Thánh thần thiên lý ơi! Câu nói mà tôi đã mong đợi hàng phút, hàng giây! Tôi nhanh chóng chỉnh lại dáng người, chuẩn bị quay gót bước đi như một nhà vô địch. Chỉ có điều, đống đồ vẫn không tha cho tôi. Tôi lê lết thân xác đẫm mồ hôi, cầu trời đừng mưa ngay lúc này, không thì chắc tôi ướt như chuột lột mất. Tự nhiên, vừa nóng vừa bức bối, tôi cảm giác như sắp có chuyện gì đó tệ hại xảy ra.
Và tôi đoán đúng. Vài mét trước cổng nhà, một bóng dáng quen thuộc đập vào mắt tôi. Không thể nhầm được, tên khốn Bảo Anh! Tại sao nó lại ở đây, và quan trọng hơn, tại sao nó lại đang tán dóc với anh Nam như thân quen lắm?
Nhớ lại mấy lời mà nó nói sáng nay, lòng tôi dâng lên một cơn tức giận. Không phải tôi đang giận nó đâu, nhưng những lời nó không đúng sáng nay có thể khiến tôi bị kéo vào rắc rối không đáng có. Và giờ, tôi không biết nên đối diện với nó thế nào. Tôi cẩn thận né tránh, định làm như không nhìn thấy, nhưng không may cho tôi, cái tên "Dương Anh" đã bị nó gọi rõ to.
Bảo Anh từ xa lao về phía tôi, thở hổn hển. "Đưa đây tao cầm cho!" - Nó xông tới, giật lấy mớ quà trên tay tôi.
Không đời nào! Tôi ôm chặt đống đồ như báu vật, quyết không để tên Bảo Anh kia dễ dàng đoạt mất. Tôi liếc mắt cầu cứu anh Nam, người đang đứng ngay gần đó.
"Mày mệt lắm rồi, đưa đây tao cầm cho." - Bảo Anh nhìn tôi bằng ánh mắt nài nỉ, nhưng tôi vẫn lì lợm không buông.
"Tao biết tao sai, nhưng không có nghĩa là tao không thể giúp mày. Mày đừng ngang ngược nữa được không? Trông mày mệt lắm rồi." - Giọng Bảo Anh trở nên nghiêm túc hơn, khiến tôi hơi lung lay.
Chỉ có điều, tôi đâu có dễ mềm lòng thế. Tôi quay sang nhìn Nam, hy vọng anh sẽ giúp tôi trong cuộc chiến này - "Anh Nam cầm giúp em."
Nam tiến đến cầm lấy đống đồ nhưng rồi lại đưa hết cho Bảo Anh.
Tôi tròn mắt ngạc nhiên, nhíu mày nhìn Nam, miệng không nhịn được mà thốt lên - "Anh điên à? Em có quen nó đâu, sao anh lại đưa đồ của em cho nó?"
Nam chỉ nhún vai, cười khẩy - "Bảo Anh nó muốn giúp em chứ có phải anh muốn đâu. Anh đang làm việc đúng đắn mà."
"Đúng cái gì mà đúng." - Tôi muốn giằng lại đống đồ, nhưng Bảo Anh né một cách nhanh chóng. Nó còn cười khẩy - "Từ bao giờ người yêu bất đắc dĩ của mày lại thành người lạ rồi?"
Nam lại gần, vò đầu tôi một cách trêu chọc. "Em đừng cứng đầu nữa. Có người muốn lo cho em mà em không chịu, thì em muốn gì đây?"
Lần này tôi chỉ biết cắn môi chịu thua, chứ biết nói gì bây giờ. Nó muốn giúp thì để cho nó giúp. Mệt quá rồi.
"Thế mẹ anh với mẹ em đâu?" - Nam hỏi.
"Hai bà đang đứng buôn chuyện với mấy cô hàng xóm. Cả tiếng không dứt." - Tôi trả lời với vẻ chán nản.
Nam nhìn đống đồ Bảo Anh đang ôm rồi cười - "Thế là họ để em vác đống này về à?"
"Như ông anh đã thấy."
Nam bất ngờ giật lấy một nửa số đồ từ tay Bảo Anh, khiến tôi ngạc nhiên thêm lần nữa - "Ơ, thế sao lúc nãy anh bảo không muốn cầm mà?"
Nam nhe răng cười - "Giờ anh muốn giúp người yêu em được chưa?"
"Người yêu em hồi nào?"
"Anh nói người yêu em, chứ không phải người em yêu." - Nam trêu, làm tôi tức không biết làm sao phản bác.
Về đến nhà, tôi vội vàng chạy đi lấy nước cho Nam và mình, bỏ mặc Bảo Anh nhìn tôi với ánh mắt như muốn nói - "Thế còn phần tao?". Tất nhiên, tôi không có ý định lấy nước cho nó.
Nam đang uống nước thì quay sang hỏi - "Thế nước của Bảo Anh đâu?"
"Người dưng lo chuyện bao đồng, sao em phải lấy." - Tôi nhún vai.
Bảo Anh giật chai nước trên tay tôi, uống hết trong một hơi rồi cười - "Trước sau gì chẳng là người một nhà phải không anh Nam?"