Như Dải Ngân Hà Ôm Lấy Vì Sao

Chương 11: Dịu dàng (Bảo Anh's POV)




/Biết rồi, đừng chê tao nữa, tao đi nấu cơm tiếp đây, không lại nghe cải lương của mẹ mất/ - Dương Anh thoát ra khỏi đoạn chat của chúng tôi ngay lập tức.

Tôi lại vào trạng thái bơ vơ lạc lõng, thân thể mệt nhừ, trong nhà không có một ai để chút bầu tâm sự cả, tôi thật muốn Dương Anh online mãi trong lúc này.

Điên thật! mình từng ghét Dương Anh tới vậy mà.

Tôi không muốn nấu bữa tối rườm rà, nên đi tắm, tôi ngâm mình trong nhà tắm thời gian dài, rồi lười biếng đi pha một bát mì không người lái.

Trong người tôi lúc ăn người bừng lên một cảm giác khó chịu, ngay từ lúc bố mẹ bước chân ra khỏi của nhà, bỏ mặc tôi, đã rất khó chịu. Nhưng hiện giờ đến ăn cũng nuốt không trôi.

Tôi vừa cố ăn, cầm chiếc điện thoại thấy trong tài khoản nhận 1 triệu rưỡi kèm theo tin nhắn của mẹ.

/Tiền đây, con ăn gì thì mua nhé/

Tôi cảm thấy việc mẹ làm rất qua loa, mẹ nghĩ chỉ cần đưa tôi số tiền lớn là vui?

Tôi đã trải qua vô số lần phải xa bố mẹ, nhưng đến hôm nay nó vẫn là cảm giác khó chịu găm sâu tận đáy lòng.

Tôi thờ thẫn nhìn tin nhắn của mẹ, chậm dãi thả icon like, tồi gục mặt xuống bàn, cảm giác tôi không còn chút sức lực nào cả.

/Game không?/ - Tuấn Anh nhắn

Tin nhắn trong nhóm Messenger của tôi và hai thằng bạn hiện lên.

/Vào/ - Khiêm cũng nhanh chóng rep lại.

/Chúng mày rảnh vậy, qua nhà tao được không? Hình như tao sốt rồi, bố mẹ tao lại đi vắng, chán quá/ - Tôi mệt nhọc cố nhắn từng chữ, chưa bao giờ tôi thấy thở thôi cũng mệt như bây giờ.

Tôi mặc kệ bát mì còn nguyên đang ăn dang dở, lê cái xác lười biếng lên phòng, đầu tôi đang thật sự khẩn thiết một cái gối.

Lên đến phòng, vừa kịp ngả lưng xuống giường thì âm thanh tin nhắn cũng vang lên.

/Không được mày ạ, nhà xa, còn phải học nữa, bố mẹ không đồng ý/ - Gia Khiêm.

/Tao cũng vậy, mày nghỉ ngơi đi, nếu mai vẫn mệt tao xin cô cho, có gì sau giờ học ngày mai tao đến xem mày thế nào/ - Tuấn Anh.

/Um, tao nghỉ đây, mày làm gì làm đi/

Tôi cất gọn chiếc thoại sang một bên, người tôi cạn kiệt năng lượng, đôi mắt dường như cũng mệt mỏi khép lại.

Tôi cứ thế chìm vào giấc ngủ, vừa nhắm mắt tôi liền ngủ say, say đến nỗi tôi mất nhận thức về cả thời gian.

Đột nhiên tôi bị tiếng bấm chuông đánh thức, tôi mơ hồ, cùng cơn mệt nhoài, từng bước nặng nề ra mở cửa.

Vừa mở cửa tôi đã nghe thấy tiếng gọi lanh lảnh, quen thuộc - "Bảo Anh, sao thế?"

Trong bộ dạng không chút sức sống, tôi chẳng muốn mở miệng nói lời nào, rồi mặc Dương Anh vào nhà, tôi quay người trở về phòng, đặt lưng xuống giường lần nữa.

Trên trán tôi truyền đến cảm giác ấm nhẹ, một bàn tay đặt lên trán tôi.

"Bảo Anh, mày sốt rồi"

Tôi vẫn nằm im, dường như Dương Anh đang nói chuyện với một người khác mà không phải tôi.

Dương Anh chạy ra ngoài, lúc vào trên tay cầm miếng băng hạ sốt, rồi dán lên trán giúp tôi, vì băng lạnh nên mặt tôi nhăn lại một chút, rồi lại quay trở lại trạng thái bình thường.

Kể từ lúc dán băng hạ sốt, tôi không thấy động tĩnh nào khác nữa, lại ngủ lúc nào không hay.

Lúc thức giấc, tôi cảm thấy có chút đỡ mệt mỏi hơn, mới ngồi dậy tôi đã thấy có dáng người đang nằm gục đầu bên cạnh góc giường mình, lúc mới phát hiện tôi có hơi giật mình, nhưng nhìn kĩ lại mới nhận ra là Dương Anh.

Tôi cầm điện thoại lên, bây giờ đã là 10 giờ tối, tôi không ngờ tôi đã ngủ gần 3 tiếng rồi. Tôi nhìn Dương Anh, không biết lí do tại sao con bé lại ở đây, tôi cảm thấy có chút vướng víu, bất giác sờ tay lên trán thì thấy chiếc băng hạ sốt, lúc này mới nhớ Dương Anh đã giúp mình dán băng hạ sốt.

Tôi nhìn con bé đáng ghét trước mặt, nhưng lúc ngủ lại có chút đáng yêu, lại vô thức cười đến bừng nóng mặt.

Bỗng dưng Dương Anh nheo mắt ngồi dậy, tay nó cứ dụi dụi như một con mèo con đáng yêu.

"Mày dậy rồi à, Bảo Anh?"

"À... Ừm" - Lúc Dương Anh tỉnh giấc có chút bất ngờ nên tôi cố tình quay mặt đi vì không biết sao lại có cảm giác ngại ngùng.

"Trời ơi" - Dương Anh bỗng nhiên hét lên.

"Sao... sao thế?" - Tôi hơi giật mình.

"Mày ốm nặng hơn hay sao á, mặt đỏ hơn hồi nãy rồi"

"Có... có hả?"

Môi tôi mỗi lần đáp lại mấp máy liên tục, cũng chẳng hiểu vì sao tôi không thấy mệt như lúc nãy, mà mặt lại đỏ lên như thế.

"Để tao lấy cháo hành cho mày ăn, lúc nãy hình như mày chưa ăn gì" - Dương Anh đứng lên định đi ra ngoài thì bị tôi nắm cổ tay lại.

"Tại sao biết tao bị ốm mà đến?"