Như Dải Ngân Hà Ôm Lấy Vì Sao

Chương 22: Thích thôi mà (Bảo Anh's POV)




Tôi hiện đang ngồi tại bàn Tuấn Anh, cách bàn tôi và Dương Anh qua hai cái bàn, loáng thoáng nghe ai đó nhắc đến chữ "hôn". Trái tim tôi như bị ai bóp nghẹt, phản ứng mãnh liệt đến mức không thể kiểm soát, cứ rung lên từng hồi.

Tôi ngồi đờ ra, trong đầu chỉ hiện lên hình ảnh tối hôm qua. Càng nghĩ, tim tôi càng đập nhanh hơn, như thể muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Tôi đưa mắt nhìn về phía bàn mình, thấy Dương Anh vẫn đang cười nói vui vẻ với Trà. Cảnh tượng ấy khiến tôi ngờ vực, tự hỏi tại sao chúng tôi đã trao nhau nụ hôn đầu đời, mà chỉ có mình tôi nghĩ mãi về nó. Dương Anh lại chẳng biểu lộ chút ái ngại nào. Hay là do tôi tự quan trọng hóa vấn đề?

"Ê bọn mày, tao thấy người yêu tao quá đáng lắm!" - Tuấn Anh than thở, giọng nghẹn ngào đầy đau khổ.

"Sao thế?" - Khiêm hỏi, mắt lộ vẻ tò mò.

"Em ý có người mới rồi chia tay tao."

"Đậu má, thế là nó cắm sừng mày rồi chứ quá đáng gì nữa, chia tay con m* đi!" - Khiêm cáu gắt, lời nói sắc như dao, đầy kiên quyết. "Phải tao, tao chia tay lâu rồi!"

"Nhưng mà khổ nỗi tao có người yêu mới, tao đâu có nói chia tay ẻm đâu."

"Vl, redflag gặp redflag à?" - Khiêm lắc đầu, ngao ngán, mắt nhìn Tuấn Anh như thể đang thấy điều vô lý nhất trên đời.

Bỗng nhiên hai thằng hâm kế bên tôi im bặt, mắt chúng chuyển hướng sang tôi, ánh nhìn sắc lạnh như mũi dao đâm thẳng vào tim. Cả hai dường như đều cảm thấy tôi kỳ lạ, khác thường.

Cũng phải thôi, vì thường ngày tôi là đứa ăn nhiều, ngủ nhiều, chơi nhiều, và đặc biệt là mở miệng ra là chém gió tung khỏi phải bàn. Vậy mà hôm nay, tôi lại "tịnh tâm" một cách đáng ngờ, khiến chúng nó không khỏi hoang mang.

"Ê, mày bị câm à sao không mở miệng trả lời tao?" - Khiêm lay tôi, giọng có chút lo lắng.

"Làm đếch gì có!" - Tôi cố nhấn mạnh câu nói, nhưng cảm giác bất an trong lòng vẫn không tan đi.

"Nhìn bản mặt mày, tao mà tin được thì tao đi chia tay 7 em người yêu luôn." - Tuấn Anh dọa dẫm, giọng điệu đầy mỉa mai.

"Thế thì mày chia tay đi là vừa nhá, đếch có gì thật!" - Tôi cố khẳng định, nhưng chính bản thân cũng cảm thấy giọng mình đang run lên.

"Này, tao nói thật, mày càng cố khẳng định mày càng giống bốc phét, mày hiểu không?" - Khiêm cười nhạt, mắt sắc lẹm đầy vẻ nghi ngờ.

"Ui thôi, tao chịu, làm gì có gì, tao đang suy nghĩ một chút về tương lai." - Tôi nói dối, nhưng tim lại thắt lại, cảm giác tội lỗi dâng lên khiến tôi khó thở.

Hai thằng lại nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt như thể soi thấu tâm can. Tôi chột dạ, sờ cổ quay đi, nhưng lại bị Tuấn Anh dùng tay xoay người lại, khiến tôi chỉ kịp cười "hihi" một cách gượng gạo.

Tôi biết mình không phải là thằng giỏi nói dối. Chém gió thì nhiều, nhưng chưa qua mắt được ai, đặc biệt là lũ bạn thân.

"Mày nghĩ tương lai đám cưới của mày với Dương Anh sẽ tổ chức ở đâu à?" - Tuấn Anh nháy mắt, hích vai tôi, nụ cười lém lỉnh trêu ngươi.

Tôi chẳng hiểu tại sao bọn nó cứ mở miệng ra là Dương Anh, như thể tên ấy đã khắc sâu trong tâm trí chúng nó. Cả ngày Dương Anh cứ luẩn quẩn bên tai tôi, khiến tôi dần tưởng tượng con bé đã là vợ mình luôn rồi.

"Tao cưới Dương Anh hồi nào? Mày hâm à thằng chó!" - Tôi cãi lại, giọng kích động, lời nói phát ra mạnh mẽ hơn bình thường.

Chẳng ngờ, tôi lại hét to đến mức cả lớp đều nghe thấy, kể cả Dương Anh. Cô ấy nhanh chóng ngoảnh đầu lại, đôi mắt sắc như dao lia về phía tôi. Càng cố né ánh mắt đó, tôi càng thấy lo sợ.

Mấy thằng con trai trong lớp lập tức bu lại, nhìn tôi khoái trá. Thề luôn, hôm nay tôi toàn bị nhìn bằng ánh mắt quái đản từ bốn phương tám hướng. Tình huống này thật là khó xử hết sức!

"Adu, Bảo Anh chất nhỉ, yêu Dương Anh nên mấy bạn nữ lớp khác xin in4 không cho." - Thằng Trí độc mồm, nói to cho cả lớp nghe, lời lẽ đâm thẳng vào lòng tự ái của tôi.

Chúng nó "ồ" lên một tiếng thật to, tôi cười gượng gạo như thể tôi thích Dương Anh thật, nhưng rồi im bặt, ngại ngùng không nói nên lời, chẳng thèm cãi lại. Chẳng ai thèm hiểu cho tôi, tôi không có ý định quen ai, vì tôi không có hứng thú.

"Ê, mày nhìn kìa, tai Bảo Anh đỏ như cà chua luôn." - Giọng Huyền Châu ngọt ngào nhưng đầy mỉa mai vang lên.

Chúng nó càng nói, tâm trí tôi càng rối bời. Tôi không hiểu sao miệng mình lại câm như hến, không cãi trả được. Dường như những gì chúng nói ra đều là sự thật mà tôi không thể phủ nhận.

Chối cãi chẳng được, ngồi im cũng không xong. Cả lớp truyền tai nhau rằng tôi với Dương Anh đang yêu, thậm chí có đứa còn chạy sang lớp khác ác ôn hơn gào lên "Hotboy Bảo Anh chính thức công khai người yêu!" Chúng nó còn bịa đặt lung tung, khiến tôi muốn bốc hỏa.

Tôi đang chuẩn bị lấy lại tinh thần sắt thép của một nam nhi, định ngẩng đầu lên để đáp trả lời đồn, thì đập vào mắt tôi là ánh mắt chứa đầy biển lửa của Dương Anh. Con bé nhìn tôi như sẵn sàng ăn tươi nuốt sống bất cứ lúc nào.

Tôi nuốt nước bọt, trán mồ hôi lã chã như vừa tắm xong, tay run lên.

"Ê mày, hình như chúng nó trêu hơi quá rồi. Mày nhìn Dương Anh xem, như mụ phù thủy sắp bắt mày về nấu cháo rồi kìa." - Tuấn Anh vỗ vai tôi, giọng đầy lo lắng.

Tôi đang đứng trước hoàn cảnh ngàn cân treo sợi tóc, nhìn Dương Anh liếc mình mà run cầm cập. Đầu óc tôi thôi thúc phải nói điều gì đó để ngăn cản hành động mạo hiểm của Dương Anhh.

Tôi đứng lên, hét lớn cho cả lớp nghe rõ - "Chúng mày bị điên à, tao đéo thích Dương Anh!"

Nhưng chẳng mấy ai quan tâm, tôi lại đánh mắt nhìn Dương Anh. Con bé đã biến mất khỏi bàn chúng tôi... À hình như không phải, Dương Anh đã chạy lên bục giảng từ lúc nào, vơ lấy cái thước kẻ dài ngoằng, rồi nhoẻn miệng cười "thân thiện" nhìn tôi.

"Mày ơi, hình như nghiêm trọng rồi thì phải. Tao chuồn trước!" - Khiêm thì thầm, rồi kéo Tuấn Anh chạy mất, bỏ lại tôi đối diện với Dương Anh.

Hết cách rồi, cả chục con người đều nghĩ chúng tôi yêu nhau, làm sao mà ngăn nổi nguồn tin này. Trong đầu chẳng còn gì khác ngoài sự bối rối, tôi lắp bắp từ bác bỏ lời đồn thành khẳng định tôi thích Dương Anh - "Tao thích Dương Anh đấy thì làm sao? Chúng mày chưa thấy cặp đôi nào yêu nhau à?"