Như Dải Ngân Hà Ôm Lấy Vì Sao

Chương 21: Mong Bảo Anh sẽ lại hạnh phúc




Tôi nheo mắt quay lại nhìn Bảo Anh, thật sự tôi không ngờ tới nó sẽ nói vậy, tôi một lần nữa công nhận cái vẻ đẹp hút hồn của nó, hầu hết mấy người như nó sẽ tán tỉnh mấy cô gái xinh đẹp, biết làm nũng, chứ không phải đứa con gái luôn bị coi là thằng đàn ông trong mắt nó như tôi, tôi có chút ngại ngùng vẫn không tin vào tai mình nên hỏi lại - "Mày không đùa tao đấy chứ?"

Bảo Anh cũng dần nhận ra cái thứ sến súa phát ra từ mồm nó dành cho nhầm người nên vội quay ngoắt mặt đi - "Tất nhiên là không phải thật rồi."

Cũng may chỉ là câu nói đùa của nó nên tôi mới thở phào, tôi cũng không biết là có may hay không nữa, vì dù gì Bảo Anh cũng đường đường là hotboy khối tôi, không thích nó thì tôi cũng phải thật lòng công nhận điều này.

"Đi thôi."

"Ừm đi." - May mà Bảo Anh nhắc không thì tôi quên mất việc chúng tôi dạy kèm.

"Mà này bố mẹ tao tẹo nữa về nhà rồi đấy."

"Thật hả, chắc sau chuyến công tác vừa xa, vừa mệt như thế họ được nghỉ ngơi dài dài ha?"

"Mong là vậy, việc làm đối với bố mẹ tao quan trọng hơn cả tao mà." - Đôi mắt rầu rĩ của Bảo Anh một lầm nữa xuất hiện.

Tôi vội khoác vai an ủi, vì không nỡ nhìn khuôn mặt của một người tuấn tú như nó buồn - "Thôi nào, vui lên, bố mẹ về nhà là hôm nay lại được đoàn tụ rồi, lâu lắm mới có dịp như này, tao phải đến nói tốt chút thành tích của mày nhỉ?"

Cuối cùng nó cũng chịu cười lại, không hiểu sao vì cái nụ cười của nó lại làm tôi có chút động lòng.

Chúng tôi bắt đầu việc học vào lúc 8 giờ muộn hơn dự định 30 phút, chưa hết tôi lại buột miệng nói thèm trà sữa, có điều tôi không ngờ lúc Bảo Anh nói nó muốn đi vệ sinh, lúc vào trên tay cầm hai cốc trà sữa size lớn nhất, đúng vị tôi thích.

"Tao lỡ đặt hai cốc trà sữa rồi, size lớn nữa, uống không hết, nên thôi cho mày một cốc."

Tôi vội cảm ơn rối rít - "Hí hí, vừa hay tao thèm."

Bảo Anh bỗng nhiên hỏi tôi - "Mày thích kiểu như nào?"

Tôi đang dở miệng hút một ngụm dài trà sữa, thì bị Bảo Anh hỏi chuyện, tôi vẫn chưa hiểu ý lắm, đang định trả lời rằng mình không hiểu thì nó cắt ngang trước.

"Uống hết đi rồi hẵng trả lời."

"Ý mày là sao? Thích là thích cái gì?"

Bảo Anh có hơi ậm ừ, nhưng sau rồi vẫn nói rõ  - "Ý là kiểu con trai như nào ý."

"Thì hôm trước tao nói rồi, Hoàng Nhật Đăng, Nguyễn Hoàng Gia Khánh... À còn..."

Chưa kịp dứt câu tôi bị nó chặn họng - "Mấy người đó là ai, sao mày thích mấy người một lúc vậy."

Tôi ngừng việc uống trà sữa lại, thắc mắc hỏi nó - "Rồi sao mày hỏi vậy?"

"Không có gì."

Mặc dù cảm thấy trong lời nói và hành động của nó không có chút nào là thật cả nhưng tôi cũng không quan tâm mà bắt đầu làm bài tiếp.

Đến trưa chúng tôi tan học cũng vừa hay bố mẹ Bảo Anh nấu cơm xong, họ mời tôi ở lại ăn cơm, nhưng tôi cũng biết ngại chứ, nên cố ý kiếm cớ từ chối.

"Dạ thôi hai bác ạ, cháu sợ bố mẹ cháu không cho phép, nên chắc cháu phải về rồi."

Dứt câu tôi nghĩ đã xong chuyện nhưng không may cho tôi, Bảo Anh lại mở lời sau câu nói của đó.

"Cứ ở lại đi, tao gọi điện xin phụ huynh nhà mày rồi."

Tôi cắn răng, cắn lợi miễn cưỡng ở lại trước lời mời của tập thể gia đình nhà Bảo Anh, thôi thì cứ coi như đây là nhà của mình cho dễ tự nhiên.

"Thế để cháu giúp bác dọn cơm ra ạ."

"Nhà bác sau này mà có cô con dâu xinh xắn, ngoan ngoãn như Dương Anh thì tốt phải biết, hai đứa học chung với nhau cũng được 4 năm rồi ấy nhỉ?" - Bác gái bỗng dưng khen tôi, làm tôi ngại ngùng đủ kiểu, chỉ biết gượng cười.

"Mẹ nó cứ khéo đùa, bọn nó mới lớp 10 mà... Với lại Dương Anh có chịu lấy con trai mình không thì không biết." - Bác trai cũng bất chợt lên tiếng, khiến tôi không nghĩ bác ấy sẽ nói vậy.

Sau khi xong chúng tôi ngồi vào bàn ăn, chẳng hiểu sao sau câu mời cả nhà ăn cơm, không khí lạ trở nên im lặng đến mức ngạt thở như thế, một cảm giác khó chịu bủa vây kín quanh tôi, cả mâm cơm chỉ nghe tiếng bát đũa leng keng va chạm.

"Bảo Anh với Dương Anh ăn tôm này con." - Bác gái gắp vào bát chúng tôi mỗi đứa một con tôm to tướng.

Tôi loay hoay cầm lên bóc thì Bảo Anh đã bóc xong bỏ vào bát tôi một con, rồi cầm nốt con trên tay tôi bóc nốt vào bát tôi.

"Mày ăn tôm đi, tao không ăn."

"Sao thế con?" - Bác Trai hỏi, mặt hơi cau lại.

"Con không thích ạ."

"Thế con ăn canh cua đi, mẹ bỏ công sức ra nấu cho con ăn đấy."

"Thôi ạ."

"Mà bố tặng bù quà sinh nhật cho con rồi, bố để trên phòng, bố tặng con mấy cuốn sách đọc để có kiến thức mà học, mỗi tuần đọc hết mọtt cuốn cho bố."

Tôi lén lút nhìn rõ khuôn mặt chán nản của Bảo Anh, nó đang cố nở một nụ cười công nghiệp, tôi thấy bát cơm Bảo Anh còn đầy, hình như chưa đụng miếng nào. Có vẻ bữa cơm này còn căng thẳng hơn cả lúc chúng tôi học bài.

"Mà sao con không ăn đi?" - Bác gái lo lắng hỏi.

"Con không muốn ăn ạ, con no rồi con xin phép."

Một tiếng "Rầm" lớn phát ra do bố Bảo Anh đập bàn, bác ấy quát lớn - "Mau ngồi xuống cho ăn bố, con phải biết trân trọng bữa cơm do mẹ con nấu chứ, ăn hết rồi thích đi đâu thì đi."

Tôi bắt đầu phát sợ đến mức chỉ tập chung nhìn chằm chằm Bảo Anh, vội vã nắm cổ tay lay lay nó.

Nó để ngoài tai lời nói của bố mà cứ thế bước lên phòng, tôi chợt nhận ra lí do tại sao Bảo Anh lại cư xử như vậy. Tôi nhớ thoang thoáng hình như Bảo Anh dị ứng hải sản, bỗng dưng lồng ngực run lên vì lo lắng.

Trước mặt tôi có phải bố mẹ Bảo Anh không vậy? Tại sao đứa con ruột thịt của họ mà họ còn chẳng biết con mình nên ăn và kiêng kị cái gì.

Bố Bảo Anh hậm hực chửi bới từ dưới vọng lên tới tận phòng nó, cũng may có bác gái ngăn lại.

"Cháu có chuyện muốn nói với hai bác ạ." - Tôi lấy không do sự hết dũng khí ra để nghiêm túc nói với hai bậc làm cha, làm mẹ vô tâm trước mặt.

"Cháu cứ nói."

"Bác biết tại sao Bảo Anh cứ lầm lì và ít nói khi ở nhà với bố mẹ không ạ?"

"Nó vốn dĩ đã hư hỏng như vậy từ rất lâu rồi." - Bác trai thẳng thừng trả lời với đôi mắt đỏ ngầu hung dữ không có dấu hiệu giảm nhiệt.

"Cho cháu hỏi hai bác hai bác có biết Bảo Anh dị ứng hải sản không ạ?"

Hai người họ dường như thay đổi biểu cảm nhanh chóng, quay sang nhìn nhau từ tức giận chuyển sang lo lắng.

"Thôi chết rồi ông ơi, con nó ăn tôm chưa?" - Bác gái như sực nhớ ra điều gì.

"Tôi cũng không để ý nữa, mau lên xem thằng bé."

Gia đình này đưa tôi từ bất ngờ này, sang bất ngờ khác, tôi mới ngẫm những lời tâm sự của Bảo Anh lần trước, thì ra có căn cứ chứ không hoang đường, đúng là bố mẹ nó chẳng thèm để ý tới nó dù chỉ một chút. Bố mẹ nó định chạy lên phòng Bảo Anh nhưng tôi nhanh chóng cản lại.

"Bảo Anh chưa hề đụng tới một miếng tôm nào đâu ạ."

40 votes có chương mới ạ 💗