Như Dải Ngân Hà Ôm Lấy Vì Sao

Chương 3: Học sinh mới không dễ đụng




"Ừ thì tao cầm nhầm sách mày thôi, chứ có gì đâu" - Bảo Anh giả trân đáp.

"Cái chữ Lê Ngọc Dương Anh to lù lù đây mà mày bảo nhầm, liệu có phải không?" - Tôi ngờ vực hỏi nó.

Bảo Anh biết lúc này không chối cãi được nữa nên trông nó khá sợ hãi, cúi gằm mặt tay sờ sờ lên cổ.

"Giờ tính sao, tao bị báo phụ huynh rồi, mày tin tao đi nói với cô không?"

Bảo Anh cái tôi cao tít tắp, nó không muốn làm xấu danh dự của nó, bản mặt đẹp trai và danh hiệu cháu ngoan Bác Hồ, công dân gương mẫu gì đó của nó, tôi chắc chắn đó sẽ là hình tượng nó sẽ gây dựng khi bước chân vào mái trường THPT Trần Đăng Ninh này, nói đúng hơn là bệnh sĩ. Nên tôi lấy cả sự đáng yêu của mình ra để đảm bảo nó sẽ làm bất cứ điều gì tôi yêu cầu, để giữ cái hình mẫu lí tưởng cho mấy bạn nữ trong trường theo đuổi và không bị mất lòng giáo viên, vì trước giờ nó thảo mai không ai bằng.

"Thì xin lỗi, được chưa?" - Bảo Anh hơi gắt gỏng.

"Chưa thành tâm" - Tôi nói

"Tao rất xin lỗi mày" - Nó nói lớn hơn.

"Nhưng tao không chấp nhận, mày phải đáp ứng yêu cầu không được bắt nặt tao nữa thì tao mới tha" - Tôi đề nghị nó, thấy mặt nó nheo lại làm tôi cười chết mất.

Đúng như dự đoán nó hoàn toàn đồng ý.

Vì lời hứa không được bắt nạt tôi nữa nên Bảo Anh ngừng trêu tôi trong suốt một tuần, có thể thấy rõ Bảo Anh trông ngứa tay, ngứa chân, trông chẳng khác nào một đứa ghẻ.

Nhưng nó nhịn, tôi cũng thấy yên bình hơn bao nhiêu.

Lớp tôi hôm nay bất bình thường, sôi nổi hơn hẳn mọi ngày.

"Ê Trà chúng nó đang bàn tán về vụ có học sinh nam mới đấy, tò mò về nhan sắc quá" - Tôi vuốt cằm.

"Haha, có đẹp trai cũng không phải gu tao" - Trà tự nói rồi vỗ ngực.

"Mày không thích người ta, mày nghĩ người ta thích mày" - Gia Khiêm ngồi bàn bên cạnh nghe lỏm được rồi nhảy vào cuộc nói chuyện của chúng tôi.

"Sao cũng được, tao có người trong lòng rồi tao chẳng thèm thích ai cả" - Trà không quan tâm đáp.

"Ui, người mày thích là ai thế sao tao chưa biết nói đi, nói đi" - Máu tò mò của tôi lại nổi lên hừng hực, liên tục ép Trà phải nói.

Thu Trà nhẹ nhàng chỉ tay về phía của thằng Minh Hiếu cũng đang chăm chú vào cuốn truyện tranh doraemon.

Thằng Hiếu thì được cái hiền nhất lớp nó thân thiện, trông mặt kiểu cuteboy ấy nên khá được lòng mấy bạn nữ trong lớp.

"Tao thích nó lâu rồi đây là lí do mà tao cố tình thi số điểm như vậy để vào 10A3, giữ bí mật giúp tao nhé" - Trà lí nhí nói nhỏ vào tai tôi.

Tôi che tay lên miệng tủm tỉm cười rồi giơ bàn tay ra hiệu - "ok"

Lúc ấy cũng là lúc chuông reo vào lớp, cô Hiền vẫn uy lực vào lớp nhưng theo sau là một nam sinh vóc dáng cao, gầy, làn da trắng tới phát sáng, có khi có mấy đứa con gái cũng không trắng bằng, khuôn mặt vừa nhìn đã có thiện cảm.

"Ui đẹp trai quá "

"Gu tao, gu tao"

Bọn con gái trong lớp cứ hò reo ầm ĩ lên, chỉ có mình Thu Trà với tôi là không có chút ấn tượng nào.

Cô Hiền bắt đầu ra hiệu cho cả lớp trật tự và yêu cầu bạn nam kia tự giới thiệu về mình.

"Giờ em giới thiệu về bản thân cho cả lớp đi, rồi về phía cuối lớp ngồi nha"

"Tôi tên Phạm Tuấn Anh, sau này không có nhu cầu làm bạn với ai, mong không ai làm phiền"

Tuấn Anh lạnh lùng nói rồi tiến về cuối lớp ngồi riêng một chỗ trống, khuôn mặt trông khá lì lợm.

Tiếng ồn ào trong khuôn viên lớp học lại một lần nữa vang lên.

"Ê hình như thằng này là Hotface hay gì ấy nhìn quen lắm "

"Ờ hôm trước tao cũng gặp một acc face tên Anh Phạm có hình một con ếch sau tên"

"Cũng ghê đấy học sinh mới là idol"

Duyên ngồi sau vỗ vai tôi thì thầm - "Ê có phải thằng này hot cái vụ đánh nhau hôm trước bọn mình lướt được trên face không, quen lắm ấy?"

"Thì là nó đấy, thằng trên face cũng tên như nó mà, mặt cũng hằm hằm y sì đúc, tốt nhất không nên lại gần, có ngày bị tẩn cho đấy"

Tôi cảnh báo trước với Duyên vì dù sao học sinh mới cũng nổi lên từ drama chứ không phải tốt đẹp gì cả.

Vừa hết tiết dưới góc sân trường cứ nhốn nha nhốn nháo, làm tôi tò mò không chịu được nên lôi theo Thu Trà đi cùng.

Cùng lúc ấy, dù là con trai đấy nhưng Gia Khiêm với Bảo anh dẫn nhau ra từ trong nhà vệ sinh cũng hóng được.

"Ê tinh tú đần có vụ ẩu đả hay gì kìa ra hóng đe" - Gia Khiêm cũng chạy vụt lại phía đám đông kia.

Chạy lại gần thì cả hai thằng cũng phát hiện ra tôi, Thu Trà cũng đang hóng.

Cả hai đứng sao hai đứa con gái "Vụ gì thế hai con vịt trời?" - Bảo Anh hỏi, không quên lấy bàn tay vò vò mái tóc tôi.

"Mày nhìn thằng Tuấn Anh đang đấm nhau với cái ông Long gì đấy khối trên ý" - Tôi vừa nói, vừa hất tay Bảo Anh ra.

"Là Long lợn, ông này có mấy vụ trước cột cờ nghe bảo còn có cả mấy đàn em theo sau gì đấy cơ, đầu gấu phết đụng phải ông này cũng không phải dạng vừa" - Thu Trà vừa khoanh tay, vừa nói có vẻ rất am hiểu.

"Chẹp chẹp, thế là ca này Tuấn Anh lành ít dữ nhiều rồi, giờ tao cũng hiểu lí do vì sao nó chuyển trường rồi " - Bảo Anh lắc đầu nói.

Vừa nói xong Bảo Anh vô tình nhìn xuống dưới chỏm đầu của tôi, tôi chỉ cách nó 10 đến 15 cen-ti gì đấy.

Tiếp đến là nó nhìn miệng tôi đang nhai nhai gói bim bim.

"Trông cũng đáng yêu phết" - Bảo Anh lí nhí.

Tôi ngẩng lên nhìn Bảo Anh với khoảng cách kha khá gần.

Vì tôi thấp nên thằng Bảo Anh phải cúi cái đầu xuống nhìn tôi, tôi chỉ ngắn ngủn mét 58, mà Bảo Anh tận mét 76.

"Mày nói gì nhỏ thế to lên ?"

Bảo Anh mới ngại ngùng quay mặt đi.

"À thì ... thì tao bảo là mày lùn quá, đố mày bắt được tao không bắt được làm c.h.ó"

Tôi cau mày lại lập tức đưa gói bim bim trên tay cho Trà rồi đuổi Bảo Anh mấy vòng quanh trường, đúng chân nó dài cả mét sao tôi theo kịp.

Gia Khiêm với Thu Trà bất lực nhìn nhau thở dài.

"Ê Khiêm mày chơi với Bảo Anh lâu vậy rồi có thấy biểu hiện gì của sự "nghiện trêu" con Dương Anh không? chứ tao thấy lúc nào cũng trêu Dương Anh hở ra lại trêu" - Thu Trà nhìn Gia Khiêm nghiêm túc hỏi.

"Tao không biết nữa nhưng trêu Dương Anh thành thói quen khó bỏ rồi, à thật ra là có lí do cả"

Thật ra cái biệt danh "Tinh Tú" của Bảo Anh bố mẹ nó đặt cho là mong muốn nó tỏa sáng như một ánh sao trên trời vậy, cũng muốn nó tĩnh lặng như vì sao trong bầu trời đêm.

Ừ thì tỏa sáng vì nó có sự đẹp trai đấy, học lực cũng tốt nữa

"Lí do gì thế, sao thằng Bảo Anh thù con Dương Anh dai như đỉa?" - Thu Trà thắc mắc.

"À thì cái năm lớp 6 ấy con Dương Anh bị đứa nào đẩy không may ngã, mà tệ hơn nó không biết bám víu vào đâu nên thấy Bảo Anh chạy qua đúng lúc nó bám luôn vào quần Bảo Anh tụt xuống thế là ... để lộ cái quần đùi hellokiti màu hường bên trong ra, từ đấy chiến tranh bùng nổ"

Nghe xong Thu trà cười như được mùa - "Sau này chúng nó thành đôi thì tao nghỉ làm lớp trưởng mất"

"Được vậy tao cũng mừng"