DƯƠNG ANH' S POV
Đêm hôm qua tôi lại trằn trọc, đầu óc mấy hôm nay cứ thấp thoáng mấy câu nói vớ vẩn của Bảo Anh, không những thế mỗi lần nghĩ đến hành động có ý thả thính mấy đứa con gái của mấy tên đẹp trai tôi lại thấy lồng ngực rung lên.
Tôi bất giác chống cằm quay sang nhìn Bảo Anh.
Thôi chết, hình như tôi vừa mới công nhận tên này đẹp trai thì phải, tại sao dạo gần đây mình không còn thấy nó đáng ghét như lúc trước nữa nhỉ?
"Cạch!" - Tiếng bút bi gõ không mạnh cũng không nhẹ lên trán tôi.
Tôi vẫn lơ ngơ, đôi mắt không điều khiển được cứ miên man nhìn Bảo Anh, bây giờ lại bị nó phát hiện.
"Đừng mải ngắm tao như thế, còn vài ngày nữa thi học kì rồi điểm lẹt đẹt 4, 5 cho mà xem." - Giọng nó như chế giễu tôi, có phần tự luyến.
Tôi cố tình ôm trán mặc dù lực đầu bút bi gõ vào trán không quá mạnh, đã thế còn tiếp nhận thêm câu giễu cợt của nó thì tức điên người - "Mày xấu hoắc, có chết cũng không ngắm mày, mà mày coi thường bà mày rồi đó điểm toán kì này của tao ít nhất 8 điểm." Giọng tôi nhấn nhá chắc nịch, tuy nhiên bản thân tôi có thấy hơi ngượng.
"Cược không?"
"Chơi" - Tôi nghe giọng điệu của nó vang lên lại chẳng do dự mà đồng ý "Mày ít cũng phải 8 điểm văn, tao 8 điểm toán. Nếu ai ít điểm hơn yêu cầu đã ra sẽ phải chấp nhận yêu cầu của người con lại."
"Ok"
Chẳng hiểu tại sao một đứa ngu toán lâu năm như tôi lấy can đảm ở đâu ra lại đi cá cược với cái tên nổi tiếng thông minh như này, trong quá trình dạy kèm cho tên này tôi phát hiện nó rất thông minh, kiến thức trọng tâm đều nhớ hết, chỉ có phần lười thôi.
Càng như thế thì nhất định tôi không được lung lay, chắc chắn tôi phải thắng nó.
"Banh." - Tôi quát lớn.
"Hửm."
"Chiều qua nhà mày ôn toán cho tao tiếp nhé."
"Chiều nay đâu phải lịch ôn, mà thường thì sẽ ôn ở quán Mộc phố mà."
"Chuẩn bị thi rồi, với lại ôn ở quán ồn lắm... lại còn có nhện nữa."
"Ờm... được, mày thích thì tao chiều."
Đúng là chưa bao giờ nó làm tôi hết ghét trọn vẹn được một ngày, ngoài cái mặt đẹp trai ra thì chẳng được cái gì cả, cái giọng gợi đòn bao nhiêu năm như thế bây giờ vẫn còn.
Giải lao, tôi phiếm chuyện với Trà, tranh thủ hóng hớt về cái vụ ở quán trà sữa hôm trước.
"Chuyện hôm trước đầu đuôi thế nào, kể tao nghe khúc giữa."
"Mày đừng nhắc, tao lại buồn, hôm ấy ngay sau lời tỏ tình của tao Hiếu công khai người yêu bằng cách call video, tao đứng hình luôn."
"Thế còn Khiêm lòi đâu ra."
"Ừm... Vô tình gặp nên rủ đi chung để lấy can đảm tỏ tình."
Tôi an ủi Trà, bỗng nhiên nảy sinh lòng trắc ẩn, tôi thấy rất may mắn khi có người bạn tốt như Trà, nếu không có người bạn như Trà có lẽ bây giờ tôi phải đè nén, giấu diếm đi sự tự ti, chống trải của mình giữa đám đông.
Vì vốn dĩ tôi khá nhút nhát lúc mới bắt đầu bước vào trường mới tôi đã chẳng biết làm sao để mở lời làm quen với bạn mới, cũng may gặp Trà, tôi mới phát hiện ra cô gái này rất đáng yêu và đặc biệt, ngay từ lần đầu tiếp xúc đã khiến tôi có cảm giác như đã thân quen rất lâu, tôi đã mạnh dạn bắt chuyện với Trà.
"Không sao hết, mày quên là lớp mình còn nhiều người con trai tốt lắm hả, mày có thể tìm hiểu một bạn nam khác, ví dụ nhé... Đặng Vũ Gia Khiêm."
Trà trần chừ một lúc rồi nhìn tôi đáp - "Vốn dĩ làm bạn đã chẳng dễ dàng, khoảng cách từ bạn bè đến người yêu thì lại càng xa, lúc yêu sau đó chia tay thì khó nhìn mặt nhau lắm."
"Chuyện tao thích Hiếu coi như dĩ vãng đi, coi như lần đơn phương ngần ấy năm của tao gửi gắm vào một phần của thanh xuân, sau này nhìn lại mình không hối tiếc là được, tao thất bại trong việc tỏ tình nhưng thành công trong việc lựa chọn đúng người mình thích."
Thấy Trà như vậy, bỗng tôi lại có suy nghĩ tình yêu đau là khổ như vậy sao? Tốt nhất tôi không nên dính dáng, mấy thứ tình yêu như vậy tôi thấy giống tình yêu bọ xít.
Hiện giờ tôi chỉ mong cô bạn thân của tôi sau vụ tỏ tình bớt lụy Hiếu, quay trở lại cuộc sống như bình thường không dây dưa đến thứ gọi là "tình yêu" gì đó nữa.
Đến chiều, như đã hẹn tôi có lịch dạy kèm tại nhà Bảo Anh, vì nhà gần nên tôi đi bộ, tôi bắt gặp Bảo Anh đứng ngay trước ngõ, cưng nựng chú cún con.
"Ui, mày cũng thích cún lắm hả? Vậy mà mấy lần tao cho ẻm ăn mày không thèm ngó ngàng."
"Tại tao biết mày thích nên tao nuôi chú cún này luôn."
"Vậy sau này chú cún này không phải lang thang ở đây nữa rồi, tao cũng muốn nuôi lắm, cơ mà nhà tao có bé Piu rồi, mẹ cấm không cho nuôi sợ tốn kém, rồi dọn bãi chiến trường do Piu gây ra cũng mệt." - Giọng tôi vẫn có chút tiếc nuối, mặt rũ xuống "Ẻm đáng yêu vậy mà."
"Tao cũng thích mấy thứ đáng yêu, ví dụ như mày."
_____
Hello các cậu, nếu đã đọc đến chương này hẳn là đã theo dõi truyện tớ rất lâu rồi đúng hem, hiện truyện đã tròn 20 chương rồi, nhưng sai sót của tớ thì còn nhiều, nếu như làm các cậu khó chịu xin hãy tự động góp ý nhé!!!
Nếu thấy thích cho tớ 1 votes với ạ 💓💓💓