Như Dải Ngân Hà Ôm Lấy Vì Sao

Chương 24: Mơ (Bảo Anh' POV)




*Lưu ý: Chương này không nên đọc cho người đang ăn cháo lưỡi, mẹ sơ sinh và trẻ em đang cho con bú vì có tình tiết kinh dị và bốc mùi!*

Tôi đã quá mệt mỏi sau một ngày dài đầy rẫy những sự kiện kinh hoàng. Cảm giác bực dọc cứ bám chặt lấy tôi như cái vết bẩn cứng đầu không chịu rời, và tôi biết đã đến lúc mình cần phải nghỉ ngơi, nếu không muốn phát điên.

"Bố mẹ ạ, con lên phòng trước." - tôi nói ngay sau khi nuốt miếng cơm cuối cùng, rồi lập tức rút lui, sẵn sàng bỏ lại phía sau mọi lời bình luận của bố mẹ.

Rất may bố tôi chỉ "ừm" một tiếng như mọi khi, không để tâm lắm. Đó cũng là tín hiệu rõ ràng để tôi rút ngay về phòng, nơi mà em gối, chị chăn, và anh quạt... đang đồng thanh kêu gọi tôi vào vòng tay của chúng.

Tôi chẳng mất một giây do dự nào mà lao ngay lên giường. Chiếc gối mềm mại ngay lập tức ôm lấy đầu tôi như một người bạn cũ. Thật kỳ lạ, chiếc điện thoại thường ngày dính chặt vào tay tôi như keo tự dưng lại trở nên vô hình. Chẳng thèm để ý đến nó, tôi mắt hướng lên trần nhà, nhắm dần mắt và chìm vào giấc ngủ.

Thế mà mới đặt lưng xuống giường có vài chục phút đã bị lôi ngay vào một cơn ác mộng.

Thứ đầu tiên xuất hiện trong cơn mộng mị chính là... Dương Anh. Ồ, không lạ gì cả, con bé mà ngày nào tôi chẳng gặp, không gặp không được ấy chứ. Nhưng sao lại xuất hiện trong ác mộng của tôi? Còn gì đáng sợ hơn phải không?

Tôi chưa kịp hiểu chuyện gì thì tên con trai lạ hoắc hồi sáng lại hiện ra bên cạnh con bé. Hắn ta cười đùa, xoa xoa đầu Dương Anh như thể hai người vừa trở về từ buổi hẹn hò đầu tiên. Thôi rồi, Dương Anh đầu gấu mọi ngày của tôi đâu? Con nhỏ này sao lại biến thành một cô nàng õng ẹo, ngọt ngào như mật mía vậy?

Bình thường, nếu tôi chỉ cần sơ ý đụng vào một sợi tóc của con bé là đã lãnh ngay một cú đấm không chút do dự. Thế mà bây giờ, Dương Anh đang cười khúc khích, má ửng hồng khi tên kia xoa đầu mình. Tôi tức muốn hộc máu, muốn xông ra phá tan cái màn kịch sến súa trước mặt, nhưng... đợi đã... Tại sao tôi lại cảm thấy mình đang cao hơn bình thường?

Cái quái gì đang xảy ra vậy? Tôi chẳng những cao hơn, mà còn không thể cử động được. Muốn bước tới chỗ Dương Anh, nhưng chân tay như bị khóa chặt. Đậu má, tôi... hóa thành cái cây trước nhà Dương Anh rồi!

"Đừng đùa chứ..."

Đúng là một cảnh trớ trêu chưa từng thấy. Bình thường, ai lại đi nghĩ một cái cây là vật sống đâu? Thế mà bây giờ tôi phải đứng đây, cắm rễ dưới đất, bất lực nhìn đứa bạn cùng bàn của mình đi bên thằng khác. Tôi chỉ có thể yên vị đứng đó, lầm bầm chửi thề trong cơn bực tức.

"Anh ơi, bé muốn ăn kem." - Dương Anh nói với chất giọng ngọt lịm như muốn tan chảy cả trái tim người nghe, mắt thì chớp chớp, bám lấy cánh tay tên kia mà nũng nịu.

Trời đất ơi, con nhỏ này có phải Dương Anh mà tôi biết không? Một khi đã lộ ra bộ mặt yếu đuối này thì đám con trai ngây thơ chết mê chết mệt là cái chắc. Vậy mà khi đối diện với tôi, nhỏ này chẳng ngại thẳng tay tẩn tôi một trận nếu thấy không vừa mắt.

Mà phải công nhận, Dương Anh cũng đáng yêu thật, nhất là khi con bé dịu dàng, nhẹ nhàng như thế này. Lúc như thế này tim tôi bất giác đập loạn xạ. Nhưng ngay lập tức, tôi lại bị kéo về thực tại phũ phàng - Tôi chỉ là một cái cây. Cái cây bất lực và chẳng làm được gì.

"Em muốn ăn kem hay ăn anh cơ?" - tên kia cười nham nhở, nhéo má Dương Anh, hắn ỷ có chút nhan sắc mà dám quyến rũ con bé.

Quá kinh khủng! Tôi muốn lao ra tẩn cho hắn một trận ra trò, nhưng cái cây thì làm được gì ngoài việc đứng đó và ngậm đắng nuốt cay?

Mà từ từ, tại sao tôi phải tức nhỉ? Tên đó và Dương Anh có là gì của nhau thì cũng chẳng liên quan gì đến tôi. Tôi... không quan tâm.

Đúng lúc tôi đang tự thuyết phục mình như vậy thì hai người họ lại tiến tới gần nhau, mắt nhắm lại, môi chu lên. Chẳng lẽ họ định hôn nhau trước mặt tôi à?

"Không được!" Tôi hét toáng lên trong cơn tuyệt vọng, tức giận.

Đột nhiên, tôi cảm thấy ấm ấm dưới chân, lại còn có mùi khai nồng nặc. Nhìn xuống, tôi thấy một con chó đang giơ chân lên... xả nỗi buồn dưới gốc cây. Đã vậy, nó còn thải thêm một bãi "chất lỏng" loang lổ màu nâu vàng, bốc mùi thum thủm.

Tôi choàng tỉnh dậy, mồ hôi toát ra đầm đìa. Cả người run rẩy như vừa trải qua một cơn ác mộng kinh hoàng. Đúng là một cơn ác mộng... bốc mùi!