Như Dải Ngân Hà Ôm Lấy Vì Sao

Chương 18: Bí mật của Khiêm và Trà (Bảo Anh' POV)




Hôm nay là lịch dạy kèm của tôi và Dương Anh, nhưng mở màn cho một ngày của tôi bắt đầu từ những lời xin lỗi.

"Dương Anh đừng giận tao nữa mà, tao xin lỗi hôm đó chỉ là tao muốn dọa mày một chút thôi." - Tôi năn nỉ Dương Anh cũng được gần 15 phút rồi, nhưng có vẻ không có tác dụng gì cả "Nếu không đi sẽ muộn giờ kèm học mất, mày muốn sao tao cũng chịu."

Con bé vẫn ung dung trước sự nài nỉ trân thành trong từng câu từng chữ của tôi, tôi chợt nhớ ra hôm qua lướt tik tok có thấy một video dạy xin lỗi đúng cách, ngay sau đó tôi quyết định áp dụng.

Phồng má là bước đầu của việc xin lỗi.

Hai bàn tay nắm lại đưa kề lên má, má phồng nhẹ, môi chu lên tạo khuôn mặt đáng yêu.

Tôi bắt đầu thực hiện động tác một cách uyển chuyển và kèm theo một câu nói - "Bạn Dương Anh tha lỗi cho Bảo Anh đáng yêu này nhé~"

Tôi làm đi làm lại vài lần cuối cùng cũng khiến Dương Anh bật cười nhưng không có nghĩa là sẽ được tha lỗi.

"Tao vẫn không chấp nhận đâu, là lần thứ N mày trêu tao rồi, đâu dễ như vậy."

Thấy lời xin lỗi trân thành của bản thân chưa được đón nhận, tôi lại chọn cách học theo tik tok, tôi tung tuyệt chiêu cuối.

"Xin bạn hãy bao dung, độ lượng mở lòng đón nhận lời xin lỗi chân thành này từ tôi. Tôi biết bản thân mình đã sai, tôi khẩn thiết mong cầu sự tha thứ đến từ bạn."

Có vẻ lời xin lỗi này đã đủ trân thành để Dương Anh phải tha lỗi cho tôi - "Được rồi tao sẽ tha thứ, nhưng đây sẽ là lần cuối, cấm mày trêu tao dưới mọi hình thức."

"Tuân lệnh, cơ mà mau vào thay quần áo tao đèo đi kèm gia sư, tao sẽ mua trà sữa cho mày."

"Mặc quần cộc không được hả? Bình thường tao với Trà đi chơi cũng mặc được đâu có sao."

Tôi ngại ngùng cặp mắt tôi va vào đôi chân trắng nõn của Dương Anh lắp ba lắp bắp - "T... Tất nhiên là không được rồi... mặc vậy sao đi ra đường được... nhỡ bọn lưu manh nó thấy thì người phiền lại là tao"

"À rồi, nhưng mà tao đang đi với một thằng chúa lưu manh đây"

"..." - Tôi xịt keo cứng ngắt.

Sau khi chúng tôi đến đúng địa điểm dạy kèm, tôi giảng lí thuyết rồi sẽ giao bài tập đã chuẩn bị cho Dương Anh làm - "Ngồi đợi tao chút, tao lấy trà sữa mang ra cho, mà vẫn vị matcha phải không?"

"Um."

"Vậy tao đi lấy."

"À Bảo Anh" - Dương Anh níu tay tôi.

"Hửm."

"Nhiều trân châu."

"Nhớ rồi cô nương, lo làm bài giùm."

Tôi chạy ra đợi nước mới có hơn 10 phút, ấy thế mà tôi đang mang trà sữa đến chỗ ngồi thì từ xa đã thấy bóng dáng của một vị khách nam lạ mặt ngồi đối diện Dương Anh, anh ta là ai mà ngồi trò chuyện thân mật khiến con bé này cười vui vẻ đến thế.

Tôi vội chạy lại kéo cổ tay Dương Anh, hấp tấp nói - "Này, tao mới đi có chút mà đã không biết bảo vệ bản thân rồi, người này là ai nhỡ người ta làm giở trò gì thì làm sao?" Chưa kết thúc, tôi lập tức quay lại chỉ tay vào mặt anh trai kia "Anh là ai, có ý đồ gì với bạn tôi?"

Anh ta cười mỉm, lộ rõ ra hai chiếc má lúm trông mặt anh ta khá tuấn tú - "Nhóc Dương Anh vậy mà có cậu người yêu yêu chiều đến thế, nhớ giữ cho tốt nhé, bye hai đứa anh đi trước."

Tôi vẫn không hiểu vấn đề diễn ra trước mắt, Dương Anh kéo tay tôi phì cười - "Mày bị sao vậy, sao dám chỉ tay vào mặt của hotboy khối 11."

"Hót c*t thì có ấy, thằng đó là ai?"

"Anh họ tao, mày ghen tị với anh ấy hả?"

"Không hề."

"Ra là anh họ, vậy còn được." - Tôi có phần nhẹ nhõm.

"Mà này, mày biết hồi nãy thế là hỗn lắm không?"

"Tao xin lỗi, tại tao cứ nghĩ là tên mất dạy nào làm phiền mày, tính tao hay nông nổi nên vậy."

"Mất công anh ấy hiểu lầm tao với mày là một cặp."

"Thì là một cặp mà."

"Cặp gì?"

"Ý tao là đi hai người mà hai người ta thường gọi là cặp còn gì."

Chúng tôi bắt đầu tập chung vào việc học, Dương Anh hoàn toàn đặt sự chú ý vào lời tôi giảng mà không thiếu một chữ, có vẻ lần này Dương Anh rất quyết tâm.

"Mà này lí do mày quyết tâm học toán là gì, tao nghĩ không chỉ có lí do là sợ mẹ mày mắng đâu đúng không?"

"Tại gu mấy anh đẹp trai là girl giỏi toán."

"Nhưng gu tao là girl giỏi văn mà."

"Gì cơ?"

"Không có gì?"

"Thôi im lặng để tao làm đã."

Tôi trống cằm, lén lút nhìn Dương Anh, bắt đầu suy nghĩ tại sao từ nãy đến giờ tôi lại nói mấy cái vớ vẩn, không đâu vào đâu.

Bỗng nhiên tôi ngẩng mặt nhìn qua cửa chính của quán, mọi vật, mọi việc trong khuôn viên quán không phải là vấn đề, ánh mắt tôi lại đập vào rãy ghế đầu tiên trước cửa ra vào, tôi vội vỗ vai Dương Anh.

"Ủa Khiêm với Trà hẹn hò à, chúng nó yêu nhau bào giờ mà bọn mình không biết."

"Vl, thật ấy à, sao Trà không nói tao, nhưng sao Trà lại thích Khiêm được nhỉ?"

Chúng tôi chậm rãi, không gây ra tiếng động men theo rãy ghế rồi xuất hiện bất thình lình trước mặt Trà và Khiêm bắt quả tang.

"Lớp trưởng với lớp phó đang bí mật yêu đương, mau khai hết ra để nhận được sự khoan hồng từ chúng tôi." - Tôi vội vàng đứng trước mặt cả hai.

Có vẻ cả hai đều rất bất ngờ vì sự xuất hiện của chúng tôi.

"Thì ra chúng mày học ở đây." - Khiêm không bất ngờ quá lâu lại bình thản nói.

"Trà sao mày với Khiêm lại ở đây?" - Dương Anh hỏi.

"Tao thấy mày bận học với Bảo Anh, nên rủ Khiêm đi chơi với tao và Minh Hiếu, tiện thể tỏ tình Hiếu luôn, nhưng mà tao thất tình rồi ..." - Trà vừa khóc lóc vừa ôm Dương Anh.

Có rất nhiều bất ngờ diễn ra trước mặt tôi, Trà thích Hiếu mà tôi không biết, Khiêm đi cùng với Trà tôi cũng không biết. Cái gì tôi cũng là người biết cuối cùng.

Tôi vẫy Khiêm ra một góc nói chuyện, không thôi tò mò - "Chuyện là sao?"

"Trà kêu tao giữ bí mật."

"Đệch, mày vì gái mà không cho tao biết à?"

"Tao chỉ giữ lời hứa thôi."

Ngẫm một hồi, tôi đưa ra quyết định - "Vậy thôi tao cũng không can thiệp, nhưng giờ mày đưa Trà về an ủi cho Trà bớt buồn, để tao với Dương Anh làm bài nốt, dù gì bọn tao cũng người ngoài cuộc."

"Ở cạnh vợ thì nói mẹ đi, bày đặt."

"Biến ngay cho tao."

"Trà này mình về thôi, không làm phiền chúng nó học nữa" - Khiêm kéo tay Trà, lúc đi qua tôi không quên thủ thỉ "Ở lại với vợ vui vẻ."

Tôi giơ ngón f*ck lên chửi thề trong miệng.

Lúc này Dương Anh mới bên cạnh tôi cũng không kém phần tò mò - "Mày có thấy gì lạ không?"

"Rất nhiều thứ lạ ở đây."

"Ví dụ."

"Trà hẹn Khiêm đi tỏ tình Hiếu mà không nói cho mày hoặc tao một câu, Trà tỏ tình thất bại, Khiêm an ủi một cách quá thân mật, đỉnh điểm là bí mật giữa Trà với Khiêm hai chúng ta không biết."

"Có khi nào..."

"Khiêm thích Trà không?" - Dương Anh nghi hoặc.

"Có thể lắm chứ, để điều tra một thời gian xem."

Tôi cùng Dương Anh quay lại bàn học, nhưng sách vở đã được gấp lại ngay ngắn, chúng tôi tạm thời kết thúc việc học, bắt đầu nảy hàng nghìn cái suy nghĩ về chuyện Khiêm và Trà.

"Thôi." - Dương Anh phá vỡ không im ắng.

"Hửm?"

"Hôm nay đến đây thôi, mai tiếp tục tao đau đầu quá rồi."

"Vậy uống nốt trà sữa đi rồi tao đưa về."

"Mà dạo này tao mất ngủ quá Dương Anh, mày có cách nào để dễ ngủ không?"

"Để dễ ngủ thì mày cần buồn ngủ."

"Vấn đề của tao nghiêm trọng mày biết không?"

Dương Anh nhìn chằm chằm tôi, tỏ ra lo sợ, con bé đặt cốc nước xuống, cuống cả lên - "T... Tao nghĩ có một vấn đề còn nghiêm trọng hơn đấy."

"C... cái gì thế, đừng làm tao sợ" - Tôi cũng hoang mang khi nhìn thái độ Dương Anh.

"Trên vai mày có con nhện to chà bá kìa."

Dương Anh vừa dứt câu tôi liếc mắt nhìn trên vai, đúng là có một con nhện to tướng, bảo sao thấy nhột nhôt.

Tôi giật mình nhào vào người Dương Anh, hai chúng tôi loạn hết cả lên, Dương Anh nhanh chóng dùng sức đá vào ngực tôi, đúng vị trí con nhện, nhưng người chịu trận thảm nhất là tôi.

55 votes chương tiếp theo sẽ có 💗💗