Như Dải Ngân Hà Ôm Lấy Vì Sao

Chương 23: Mình đang ghen à? (Bảo Anh' POV)




Đôi mắt mở to, bất ngờ pha lẫn với chút thất vọng, Dương Anh nhìn tôi chằm chằm như muốn xuyên thủng suy nghĩ trong đầu tôi. Cuối cùng, cô ấy chỉ thở dài, buông thõng chiếc thước trên tay xuống. Cả lớp bỗng nhiên im bặt, lũ bạn tôi cũng đứng yên không dám động đậy, dường như mọi người đều nhận ra rằng trò đùa vừa rồi đã vượt quá giới hạn. Nhưng cái nhận ra muộn màng ấy chẳng giúp được gì nữa, bởi vì tôi chính là người gánh chịu hậu quả nặng nề nhất.

Cái "tin đồn" tôi thích Dương Anh, nhanh như chớp, đã lan rộng từ lớp tôi sang các lớp khác, và không lâu sau chắc chắn cả trường sẽ biết. Miệng đời mà, từ lời nói đến thực tế luôn bị bóp méo một cách không thương tiếc. Tôi nói một đằng, họ nghe một nẻo, rồi tiêm thêm mấy thứ không rõ nguồn gốc vào cho thêm phần "kịch tính". Cái đen đủi là tôi lại học chung với toàn những thành phần mồm to, miệng rộng. Một khi đã truyền tai nhau, chuyện gì cũng có thể bị đẩy lên thành cơn bão cấp 10, cấp 11.

Nhưng giờ thì mọi chuyện đã lỡ, và chẳng có cách nào để kéo lại được nữa. Nếu tôi có thể triệu hồi Doraemon, tôi sẽ mượn cỗ máy thời gian để quay lại sửa sai. Nhưng đời không như là mơ, và giờ điều quan trọng hơn cả là Dương Anh đang giận tôi rồi.

Tôi lủi thủi bước về chỗ ngồi, ngón tay rón rén chạm nhẹ vai Trà, đang ngồi cạnh Dương Anh, để nhường chỗ cho tôi. Trà nhìn tôi đầy thông cảm, đứng dậy nhưng không quên thì thầm vào tai.

"Thích con bé từ lâu sao giờ mới dám nói? Cần giúp gì thì cứ alo bọn tao nhé."

Tôi nhắm mắt, mím môi, lòng ngổn ngang. Dương Anh vốn dễ tính, chỉ cần có thứ gì  lấp đầy dạ dày con bé là mọi chuyện sẽ được giải quyết ổn thỏa, Nhưng lần này, có vẻ mọi chuyện không đơn giản như tôi nghĩ.

Tiết học đầu tiên, tôi ngồi im như pho tượng, lòng bứt rứt khó chịu, không nói được một lời. Môi như bị khóa chặt.

Tiết học thứ hai, tôi định vỗ vai Dương Anh để bắt chuyện, nhưng con bé né tránh như tránh bệnh dịch. Thậm chí không thèm nhìn tôi lấy một cái.

Tiết thứ ba, không do dự nữa, tôi định mở lời xin lỗi nhưng bị bơ một cách phũ phàng.

Tiết thứ tư, tôi thăm dò ý kiến lũ bạn.

"Hôn chụt một cái thay lời xin lỗi." - Ông nội Tuấn Anh gợi ý với vẻ mặt tinh quái.

"Nói là 'Tôi cho phép em hết dỗi tôi' là được rồi." - Cụ Gia Khiêm tiếp tục chỉ bảo với giọng điệu như người từng trải.

"Không thì bật chế độ dỗi ngược lại đi." - Bà kẹ Thu Trà góp thêm một ý kiến "sáng tạo".

Tôi phát cáu với những lời trêu chọc của chúng nó. Tất cả những ý kiến góp ý của đám bạn tôi đều để ngoài tai.

Tiết thứ năm, cuối cùng chúng tôi cũng được về. Dương Anh dường như nhận được một cuộc gọi từ ai đó, nét mặt rạng rỡ nói cười rất vui. Tôi không quá lo lắng về việc cô ấy giận nữa, vì dẫu sao tôi cũng phải đèo con bé về đến nhà, chắc chắn sẽ có cơ hội xin lỗi.

Nhưng điều kỳ lạ đã xảy ra. Khi tôi và lũ bạn dắt xe ra cổng đợi Dương Anh, thì thấy con bé bước thẳng ra ngoài cổng, chạy ngang qua chúng tôi, tiến tới một người con trai lạ mặt. Tôi chưa bao giờ thấy người con trai này trước đây. Dương Anh dừng lại, trèo lên chiếc xe máy của hắn rồi nói chuyện một cách tự nhiên, như thể người này đã thân quen lắm.

"Vl, vợ mày giận mày mà lại đi theo thằng khác kìa. Chậc, chậc." - Gia Khiêm lắc đầu với giọng đầy mỉa mai.

"Kỳ này Bảo Anh mất vợ rồi." - Tuấn Anh cười cợt, như xát thêm muối vào vết thương lòng.

"Coi bộ anh này cũng đẹp trai đó chứ, chuyển về trường mình chắc là hotboy, Dương Anh không thích mới lạ." - Thu Trà không ngừng khen ngợi, không quên vỗ vai tôi như thể an ủi.

Tôi tức đến điên người. Dương Anh có thể giận tôi bao nhiêu lần cũng được, nhưng không thể đối xử với một người đẹp trai, tài giỏi, và đầy sức hấp dẫn như tôi như vậy được. Ít ra con bé cũng nên nói một lời trước khi đi với tên lạ mặt kia chứ! Sao lại vô tư mặc kệ tôi như thế?

Tôi không kìm nổi cơn tức giận, lập tức hét lớn vào mặt lũ bạn:

"Chúng mày im hết cho tao! Thằng đó thì có gì mà đẹp? Định nghĩa về sự đẹp trai đỉnh điểm phải là như tao, rõ chưa? Dương Anh có mắt như mù mà!"

Mặt đứa nào đứa nấy đều biểu lộ sự đánh giá khác nhau, nhưng không một ai tỏ ra dễ chịu trước cơn giận của tôi. Tôi nói gì sai à?

"Ông bạn ghen à?" - Trà cười cợt hỏi, giọng đầy giễu cợt.

Tôi cảm thấy như có thứ gì đó đang giằng xé trong lòng, không phải là ghen, nhưng nó cũng không đơn thuần chỉ là sự bực dọc. Cảm giác này lạ lắm, giống như ai đó vừa bỏ rơi tôi vào khoảnh khắc quan trọng nhất. Như thể tôi đang bị đẩy vào một góc tối tăm, nơi mà ngay cả chính tôi cũng không rõ mình cảm thấy gì.

Tôi cọc cằn đáp lại, như muốn tự lừa dối chính mình - "Tao bình thường."

Nhưng Thu Trà, cái con bé tinh quái đó, lại nháy mắt nhìn tôi, nụ cười đầy ẩn ý: "Mày đang ghen đấy, ông cháu ạ. Tao biết mày thích Dương Anh mà."

Câu nói đó như một cái tát thẳng vào mặt tôi, làm lòng tôi nổi sóng. Không phải tôi đang cố chối bỏ sự thật, chỉ là tôi không muốn đối diện với nó vào lúc này. Không đời nào tôi ghen, không đời nào tôi lại thừa nhận điều đó, thừa nhận rằng mình thích Dương Anh.

"Không đời nào đâu, tao về trước đây."

Tôi cố gắng nói lời tạm biệt một cách bình thường, nhưng giọng nói tôi vẫn không che giấu nổi sự gượng gạo. Tôi không biết tại sao nhưng bước chân tôi dường như nặng trĩu khi quay lưng đi. Cả quãng đường về, tâm trí tôi chẳng thể thoát khỏi hình ảnh của Dương Anh cùng tên con trai lạ mặt đó. Hắn là ai? Tại sao lại xuất hiện đúng lúc như vậy? Và quan trọng hơn, tại sao Dương Anh lại đi cùng hắn mà không nói gì với tôi?

Một câu hỏi cứ lặp đi lặp lại trong đầu tôi, như một mũi kim đâm sâu vào lòng - "Có phải mình đang thích Dương Anh không?" Tôi cần một câu trả lời rõ ràng, nhưng sao nó lại khó đến vậy. Nếu là thích, tại sao tôi lại không vui vẻ khi thấy con bé hạnh phúc? Nhưng nếu không phải thích, thì tại sao tôi lại khó chịu đến thế khi thấy Dương Anh bên người con trai khác?

Tôi không muốn nghĩ đến nữa, nhưng cảm giác day dứt này không buông tha tôi. Nó len lỏi vào từng ngóc ngách trong suy nghĩ, khiến tôi bứt rứt, khó chịu như thể có thứ gì đó đang gặm nhấm tâm hồn. Tôi cần một câu trả lời, một lối thoát, để không phải chịu đựng cảm giác này thêm một phút giây nào nữa.