Như Dải Ngân Hà Ôm Lấy Vì Sao

Chương 21-2: Nụ hôn không dự định




Sắc mặt có phần lo lắng, hối hả vài giây trước của họ cuối cùng cũng đã biến mất, dường như họ vẫn chưa hiểu hết lời tôi nói. Tôi thầm ngẫm trong lòng, người có học thức như bố mẹ Bảo Anh sẽ không bảo thủ và nói những lời khó nghe ngay sau đó.

"Thằng bé này đúng là khó bảo, không ăn được cũng chẳng thèm nói cho mẹ nó một tiếng, mà giận dỗi đùng đùng bỏ đi. Bây giờ đã hư đốn như thế, sau này chắc bố mẹ nó có chết nó cũng chẳng thèm quan tâm." - Bác trai còn nặng lời hơn khi nãy.

Tôi không nhịn được, tôi hiểu Bảo Anh đã phải chịu những gì, uất ức trong chính ngôi nhà của mình mà chẳng ai thấu, tôi nghĩ đáng lẽ ra nhà Bảo Anh nó là con một thì phải được yêu thương lắm chứ, tại sao lại sống trong những chửi bới oan ức như này.

"Bác ơi, cháu biết là Bảo Anh không đúng, nhưng không có nghĩa là bác không sai đâu ạ."

"Tuy cháu đồng hành với cậu ấy vỏn vẹn trong khoảng thời gian 4 năm nhưng cháu khẳng định cháu hiểu cậu ấy hơn hai bác đấy ạ."

"Sao cháu..."

Có lẽ hai bác ngạc nhiên lắm, tôi không nghĩ tôi lại can đảm để thốt ra những lời như vậy, tôi không chịu thua nói tiếp.

"Bác có bao giờ tự hỏi tại sao Bảo Anh lại ngày càng lùi xa khỏi vòng tay gia đình không? Cháu đoán chắc cậu ấy hẳn từng tìm kiếm ánh mắt yêu thương và sự động viên từ bố mẹ, nhưng đáp lại chỉ là sự lạnh nhạt, thờ ơ. Khi nhìn thấy bạn bè cười đùa, thoải mái chia sẻ với bố mẹ, cậu ấy chỉ biết cười gượng mà trong lòng thèm muốn cảm giác ấy. Làm sao mà Bảo Anh có thể mở lòng, khi mỗi lần cậu ấy cố gắng lại chỉ nhận về sự trách móc và áp lực?"

"Bảo Anh có thể đã từng muốn kể cho bác nghe về những khó khăn mà cậu ấy đang phải đối mặt, nhưng mỗi lần thử, lời nói dường như mắc kẹt trong cổ họng. Bác có biết cảm giác bị gia đình lãng quên là như thế nào không? Là những đêm dài nằm trên giường, tủi thân vì không ai hiểu, không ai quan tâm, không ai lắng nghe."

"Cậu ấy cố gắng học tập, đạt được những thành tích đáng tự hào, nhưng chưa bao giờ nghe thấy một lời khen ngợi từ chính người thân của mình. Thay vào đó, chỉ là những kỳ vọng ngày càng cao, những áp lực đè nặng lên đôi vai bé nhỏ. Bảo Anh có lẽ chỉ muốn một lần được bố mẹ ôm vào lòng, khen ngợi, tự hào về cậu ấy mà thôi."

"Có lẽ, chính sự lạnh nhạt từ những người mà cậu ấy yêu thương nhất đã khiến Bảo Anh trở nên khép kín và xa cách. Cậu ấy không muốn như thế, nhưng sự thờ ơ của gia đình đã khiến cậu ấy không còn dám tin tưởng, không còn dám hy vọng nữa."

"Bác có thể ném bao nhiêu tiền vào cuộc sống của Bảo Anh, nhưng liệu tiền có thể sưởi ấm trái tim cậu ấy không? Bảo Anh không cần tiền, cậu ấy chỉ cần một chút tình yêu, một chút quan tâm từ bố mẹ. Nếu bác có thể hiểu được điều đó, có lẽ bác sẽ thấy rằng tình yêu thương của gia đình là thứ quý giá nhất mà Bảo Anh đang thiếu thốn."

Tôi không thể tưởng tượng bản thân mình có thể nói ra những lời như thế trước mặt bố mẹ Bảo Anh, tôi lặng lẽ xin phép rời đi sau một tràng dài lời giải thích như đã in sẵn trong đầu. Tôi thầm trách móc Bảo Anh, tại sao nó lại không dám tự đứng lên để trực tiếp nói cho bố mẹ những điều này, để hôm nay người ra mặt phải là tôi, một người ngoài cuộc không liên quan tới chuyện này.

Lời tôi nói như vậy liệu bố mẹ Bảo Anh có thấu không?

Tôi từng bước do dự rồi đứng lại trước của phòng Bảo Anh, thiển nghĩ có nên gặp Bảo Anh để nói chuyện tiếp hay không, quyết định cuối cùng tôi đưa ra là vẫn gặp.

Trước khi tôi cầm vào tay nắm cửa, trùng hợp thay Bảo Anh đã mở nó ra trước, tôi và nó bất ngờ nhìn nhau, cũng đồng thanh nói.

"Tao có chuyện muốn nói."

Bảo Anh gật đầu, cho phép tôi bước vào phòng, bỗng nhiên trực diện với Bảo Anh lúc này mọi điều tôi muốn nói dường như chẳng thể nói ra. Sót ruột, Bảo Anh cũng mở lời.

"Tao cảm ơn..."

"Mày nghe hết những lời tao nói với bố mẹ mày rồi hả?"

Tôi nôn nao, lo lắng lồng ngực vẫn đập mạnh không có dấu hiệu ngưng.

"Ừm, mày hiểu tao hơn những người mà tao rất coi trọng."

"Nhưng liệu tao nói những lời như vậy có bị cho là hỗn không? Họ có hiểu ý tao nói không?"

"Mày dũng cảm đứng ra thay tao nói những lời này, lần này tao phải hạ thấp cái tôi thật rồi, tao chắc chắn họ sẽ hiểu ý mày."

Sau câu nói đó của Bảo Anh, hai chúng tôi rơi vào khoảng không gian im lặng, chẳng nói chẳng rằng gì nữa, mới trôi qua vài phút mà cứ như cả thập kỉ vậy. Tôi luống cuống khiến tay tôi chạm tay nó, giật mình đứng lên, đen đủi lại ập tới vì lóng nga lóng ngóng, một phần vì tê chân đứng không vững nên tôi ngã nhào vào lòng Bảo Anh.

Cảm giác âm ấm, mềm mại xuất hiện ở đầu môi tôi, hơi thở của chúng tôi đang hòa vào nhau, thoáng chốc thời gian như chậm lại, mắt tôi mở lớn, giây sau đó tôi mới phát hiện, lúng túng mà tách người mình ra khỏi lòng Bảo Anh.

Tôi bối rối nhanh chóng mở của phòng Bảo Anh nói lời tạm biệt - "Tao về trước."

Một nụ hôn không dự định bất ngờ xảy ra, cũng như tôi mất đi nụ hôn đầu. Có điều sau nụ hôn dù biết là vô tình ấy, dường như vẫn để lại dư âm ngọt ngào, hình như tôi có cảm giác vấn vương dai dẳng mãi trong tâm trí, nhịp tim tôi đập loạn không đều, cảm giác vừa mơ hồ vừa chân thực, rốt cuộc nó là cảm giác gì?

Đêm nằm ngủ, nhưng không ngon, nghĩ tới việc làm kinh thiện động địa giữa tôi với Bảo Anh vào vài giờ trước, tôi cảm thấy xấu hổ vô cùng, rồi lại cộng thêm cái chứng overthingking khiến tôi không biết xoay sở sao khi ngày mai phải mặt đối mặt trực tiếp với Bảo Anh.

Rồi nó sẽ nghĩ tôi là người lưu manh, biến thái, vô liêm sỉ, hám trai,... Nghĩ đến thôi đã thấy mất mặt rồi.

Vậy mà sáng sớm hôm sau nó vẫn tới sớm đón tôi đi học, nhìn thấy nó mà trong đầu tôi chỉ toàn là chữ "Hôn" và "Hôn". Sự thật lù lù là vậy, tôi vẫn hít ra thở vào lấy can đảm bước ra ngoài với cái quầng thâm mắt to tướng, trèo lên xe nó không nói một lời.

Chúng tôi cứ im lặng như thế, cho đến khi vào tới lớp học vẫn không ai dám mở lời.

Trà bất thình lình xuất hiện bên cạnh bàn tôi, tôi còn chẳng thèm đế ý, hiện trong đầu toàn khung cảnh khó quên hôm qua.

"Nghe bảo hôm qua mày sang nhà Bảo Anh học, mày với Bảo Anh học được gì rồi?"

"Hôn." - Tôi buột miệng nói những gì trong tâm trí đang có.

"Gì, mày với Bảo Anh hôn á?"