Như Dải Ngân Hà Ôm Lấy Vì Sao

Chương 14: Sáng nhất không phải sao trời




Tôi nhìn Bảo Anh, thật sự mỗi lần nó nói bất cứ một điều gì đó, đều có rất nhiều suy nghĩ nảy ra trong đầu tôi, ngay cả bản thân tôi cũng cảm thấy dần trở nên khác thường hơn, hai má tôi ửng đỏ lúc nào không hay.

Vài tia chói chang của nắng sớm hắt vào mặt tôi, mắt có chút nheo lại, dường như Bảo Anh cũng cảm nhận được giữa chúng tôi đang bị bủa vây bởi một cảm giác lạ lẫm nào đó dạo gần đây, bốn mắt nhìn nhau trong im lặng, cảm giác này tôi với Bảo Anh chưa từng trải qua khi tiếp xúc.

Bảo Anh đột nhiên lên tiếng phá vỡ khoảng không gian trống trải, khó chịu đến ngạt thở giữa chúng tôi - "Ờm... Ý tao là tại mày đánh thức giấc ngủ của tao, nên tao mất ngủ vì mày đấy heo ạ"

Tôi cũng luống cuống đáp lại - "À ra vậy" đầu tôi cũng gật gật theo bản năng.

"Đổi chỗ được không?" - Bảo Anh hỏi tôi.

"Bên này nắng lắm đấy"

"Nắng sáng sớm là nắng tốt, tao muốn hấp thụ chút vitamin D, cho khỏe" - Bảo Anh kéo cánh tay tôi sang chỗ nó đứng, mà chưa kịp đợi tôi đáp.

Chúng tôi cứ tiếp tục đứng phiếm mấy câu chuyện tào lao mãi, dù rất vớ vẩn nhưng không hiểu sao chúng tôi lại vui được như vậy, khoảnh thời gian đó kéo dài cho đến giờ giải lao.

Bọn tiểu quỷ lớp chúng tôi lao ra, dựa vào câu chọc ghẹo của Tuấn Anh lúc chúng tôi mới đến mà hùa theo.

"Đồng vợ đồng chồng phết này, cùng đến muộn luôn" - Thu Trà khoác vai tôi, nói kháy.

"Chuẩn rồi, người ta lửa gần rơm lâu ngày cũng bén mà" - Thanh niên nghiêm túc như Gia Khiêm cũng bắt đầu tham gia.

"Chịu mấy đứa chúng mày đấy, tao vào lớp" - Tôi không mấy quan tâm tới chúng nó, ung dung vào lớp.

Từ bên trong chỗ ngồi của tôi vừa hay nhìn rõ ra cửa sổ lớp, tôi cũng phát hiện Bảo Anh đang nắm lấy tai của Tuấn Anh nhéo nó, có lẽ là vì trò chọc ghẹo hồi nãy, tôi cười thầm.

Nhưng tôi có buồn một chuyện, chúng tôi bị ghi vào chiếc sổ đầu bài ác quỷ, kiểu này lại bị cô chủ nhiệm đọc kinh cho nghe rồi.

Tôi như người mất hồn đờ người ngồi một chỗ, phút chốc tôi bị giật mình bởi tiếng gọi của Trà - "Bạn tôi sao đấy?"

"Tao đang buồn vụ ghi sổ đầu bài"

"Không sao, không sao, mày kiếm điểm tốt để lấy lòng với cô Hiền được, một lần cũng là lần đầu tiên của mày thôi mà"

Tiết học thứ hai chúng tôi học toán, cô Hiền trả bài kiểm tra 15 phút, tôi bày trò bí ẩn, úp bài xuống bàn, quay sang hỏi Bảo Anh điểm.

"Bao nhiêu?"

"9 rưỡi"

Nó rất bình thản đáp, tôi cũng không có gì kinh ngạc vì Bảo Anh vốn rất giỏi toán, tôi lấy dũng khí lật bài lên.

"Sao rồi, bao nhiêu?"- Bảo Anh hỏi.

Tôi cắn môi, không trả lời, tôi chỉ được 5 điểm. Dường như Bảo Anh cũng biết khả năng học toán của tôi nên không hỏi nữa, thay vào đó nó trở nên tốt tính hơn.

"Mày trông lúc này chẳng đáng yêu nữa rồi"

Tôi quay sang nhìn nó, nó chống cằm nói tiếp - "Buồn cũng chẳng có ích gì hết, chỉ khiến mày thêm xấu đi thôi, thay vào đó chúng ta cố gắng nó trở nên tốt hơn"

Tôi nhẹ nhõm hơn phần nào, chỉ là lo sợ bố mẹ sẽ mắng.

"Cảm ơn"

Đây là bài kiểm tra toán thứ hai trong tháng tôi bị 5 điểm rồi, tôi thật sự muốn tiến bộ toán, mẹ đã rất lo cho tôi về bộ môn này, không ít lần tìm gia sư cho tôi. Nhưng vì tôi ngại tiếp súc với người lạ, nên thường học hỏi bạn bè, chứ không mấy hỏi giáo viên.

Hôm nay tôi rất trầm, ai nhìn cũng phát hiện ra, đến cuối tiết lại càng ủ rũ, tôi đứng bên ngoài đợi Bảo Anh, vì nó bên trong lớp có chút việc với Khiêm và Tuấn Anh.

"Buồn một chút thôi nha, về đến nhà vui lại cho tao, rõ chưa, buồn nhanh già đó" - Trà véo má tôi.

"Nghe rồi, nghe rồi, nhà mày xa về trước đi muộn rồi, không phải ở lại vì tao làm gì"

"Nhớ buồn chút xíu thôi đó, tao không vui đâu. Bye, bye"

Tôi yên tâm nhìn Trà về trước, có đứa bạn tốt như vậy tôi không thể nào mà không vui được.

Bảo Anh xuống cùng hai thằng bạn, tôi sợ chúng nó lại chọc này nọ nên có tránh xa xe Bảo Anh một chút.

Đến khi Bảo Anh dắt xe ra, mới thấy lạ hỏi tôi - "Mày có về không con heo con kia"

Khiêm với Tuấn Anh cũng nhìn chằm chằm tôi, chúng nó không về trước.

"Sao hai đứa này cũng đi chung, bọn mày theo dõi bọn tao ấy à?" - Tôi hỏi đùa.

"Bảo Anh ở nhà có một mình, tao với Tuấn Anh xin phép bố mẹ sang nhà nó ngủ, sợ nó lại ốm, mất công mày sang chăm, lại có chuyện gì thì..." - Tuấn Anh nói, không quên nở nụ cười lưu manh.

"Dẹp đe, sao cũng được" - Tôi sua tay, không để cái ý nghĩ đen tối của chúng nó hiện lên.

Sau khi Bảo Anh chở tôi về đến nhà, tôi lại bắt đầu trở về trạng thái lo âu, tôi thấy hôm nay đen đủi cứ quấn lấy mình. Vừa bị ngồi sổ đầu bài, vừa bị điểm kém, đúng như tôi dự đoán, cô Hiền vì thấy hai bài kiểm tra của tôi thấp nên đã nhắn tin cho mẹ.

Tôi vừa ăn cơm chan nước mắt, vừa nghe bài ca cải lương quen thuộc của mẹ, lại còn bị đem so sánh với con nhà người ta. Nhiều lúc như vậy tôi ước môn toán có thể bị xóa sổ ngay bây giờ.

Chiều tối đến tôi còn có lịch học võ, Bảo Anh lại tới đón tôi, mặt tôi vẫn trầm xuống từ khi bị mẹ mắng. Bảo Anh cũng đoán được lí do tại sao tôi lại như vậy.

"Chuyện từ sáng rồi mà vẫn làm mày buồn hả?"

"Không buồn sao được, hà cớ gì đã sinh ra tao còn sinh ra thêm môn toán, ước gì tao cũng học giỏi toán như mày"

Bảo Anh lắc đầu cười nhẹ.

"Mày nhìn tao xem, tao giỏi toán, nhưng đâu có giỏi văn. Mỗi người có một thế mạnh, đâu phải ai sinh ra cũng hoàn hảo đâu, thứ mày làm được chắc gì người khác đã thực hiện được" - Bảo Anh nhẹ nhàng an ủi tôi.

Tôi bắt đầu phấn trấn, cơ mặt giãn ra dần, bớt suy nghĩ linh tinh.

"Mày thấy đấy thứ sáng nhất đâu phải sao trời, mà còn vô số những thứ khác, mày tỏa sáng theo cách riêng, không nhất thiết phải giỏi cái này, cái nọ như người ta đâu. Mày phải tự tin rằng mày giống như mặt trời, còn sáng hơn cả sao trời nữa..."

"Tóm lại hãy cứ là chính mình, vì trên cuộc đời này mày là phiên bản duy nhất!"

45 votes có chương mới nè 💗💗