Tôi rất thích tiền bối, nhưng tiền bối lại không thích tôi.
Anh ấy là trăng là sao trên trời, là thứ tôi không thể với tới. Tôi không dám tiếp cận anh ấy, nhiều năm nay chỉ có thể trốn trong bóng tối theo dõi mọi thứ, làm mấy thứ mơ mộng dơ bẩn không thể nói cho ai biết.
Thầy chế rối nơi rừng sâu nước thẳm nói cho tôi: "Tôi có thể chế tạo cho cậu thứ cậu nuốn."
Tôi đưa ảnh của tiền bối cho anh ta, cuối cùng có được...một con rối giống anh ấy y đúc.
Con rối này có thể chạy nhảy, chỉ là thiếu đi đôi mắt.
Thầy chế rối nói: "Không được điểm mắt cho nó, nó sẽ sống dậy."
- -Nó sống dậy rồi.
Con rối chịu hết thảy những tâm tình ác độc u ám của tôi, dùng móng tay sắc nhọn xé rách bóng tối, biến thành người sống.
Nó không còn chịu sự điểu khiển của tôi nữa.
Sợi chỉ vô hình quấn quanh tứ chi tôi, đâm vào da thịt, khiến tôi bị trói buộc.
Đầu dây còn lại, buộc trên tay nó.
"Bảo bối, người em thích, rốt cuộc là ai?"
Ngày lại ngày, nó không biết chán lặp lại câu hỏi này. Từ đó về sau, biến thành mộng cảnh trong khoảng đời còn lại của tôi.