Con Rối - A Ly Thố

Chương 4




Tối đó sau khi đưa nó đi dạo, tôi đã cảm nhận được chút ngọt ngào. Sau đó nửa tháng, hầu như tối nào tôi cũng cố định đưa nó xuống lầu đi bộ mười phút.

Đôi lúc sẽ gặp vài người hàng xóm, nhưng bọn họ chỉ ở xa lén lút nhìn tôi, cũng không hề tiến lên chào hỏi.

Nghĩ lại có lẽ bà cô tối đó đã đem câu chuyện về cặp đôi "cẩu nam nam" nói ra rồi.

"Đứa cô độc biến thái phòng 603 còn là đồng tính, lên giường với đàn ông! Ít qua lại với nó thôi, cẩn thận bị truyền nhiễm" Chắc là kể như vầy.

Tôi để ý đến ánh mắt họ nhìn mình, trong sự hiềm nghi còn không thiếu ý kinh tởm, khi chuyển đến phía người rối bên cạnh tôi liền chuyển thành kiểu nhìn "bông hoa nhài cắm bãi cứt trâu, cải thảo trắng bị lợn ăn", đầy sự thương tiếc.

Đương nhiên cứt trâu và lợn là chỉ tôi.

Gương mặt của "Lương Chi Đình" đương nhiên là kim bài miễn tử. Người đẹp thì làm gì cũng đúng, làm gì cũng sẽ được tha thứ.

Tôi rất hưởng thụ cảm giác những người này không thích tôi, nhưng không thể không nhẫn nhịn, trong lòng tôi cực sảng khoái.

Nếu như buộc phải tìm điểm bất mãn trong những ngày này, thì là con rối phản ứng quá trì độn, giống như dùng hệ điều hành cũ vậy, kéo chuột một cái phải mất mười mấy phút sau mới có phản ứng, đôi lúc thậm chí còn không phản ứng trực tiếp chết máy.

Con rối bên cạnh thầy chế rối kia còn biết rót trà làm ghế, ngoan cực kỳ. Còn của tôi, nói còn không nghe hiểu, gọi mãi mới có phản ứng, đến đi bộ phải dắt mấy ngày mới đi nhanh được hơn chút, đây đều là thành quả tôi chăm chỉ mỗi ngày dẫn nó đi dạo, đừng nói đến mấy động tác phức tạp như rót trà kia, mơ cũng đừng mơ.

Cái này thì thôi đi, tôi tốt xấu gì cũng bỏ ra một khoản tiền lớn, nó lại có gương mặt khiến tôi tâm tư chạy loạn, nhìn nó tôi đôi khi không kiềm chế được hứng lên, muốn cùng nó tìm chút vui vẻ trên giường, nhưng con chim của nó cũng giống mấy chỗ khác, trông đẹp nhưng không dùng được, tôi chỉ đành nhìn mặt nó mà tự mình giải quyết.

Thế này so với lúc trước tôi dùng ảnh thì có gì khác chứ?

Tâm lý không được thỏa mãn, đến thân thể cũng không xong.

Mang theo khuôn mặt đẹp đẽ của Lương Chi Đình, cuối cũng vẫn chỉ là một khúc gỗ xinh đẹp mà thôi.

Đến khi tôi một lần nữa giải quyết nhu cầu sinh lý trong nhà tắm xong, tôi thực sự không chịu nổi nữa, gọi điện cho thầy chế rối ở cái thôn xa tít kia.

Cái người đàn ông kia ở nơi khỉ ho cò gáy, điện thoại cũng đã cũ, cũng không có Weixin, chỉ đưa cho tôi số điện thoại.

Đến tận khi chuông đổ sắp tự động tắt bên kia mới có người bắt máy, lười nhác hỏi tôi vị nào đây, tôi phàn nàn với anh ta một hồi, anh ta coi như cũng hiểu tôi bất mãn với con rối, một hồi lâu sau, một giọng khàn khàn mới từ đầu kia điện thoại truyền tới: "Thứ đồ không có não, cậu còn muốn nó thông minh sao?"

"Vậy cái thứ bên cạnh anh thì sao?"

Giọng người đàn ông đối diện hơi khản, có lẽ cơ thể không khoẻ lắm, anh ta nói: "Thứ kia cũng cũ rồi, ở bên cạnh tôi cũng đã hơn 10 năm, ăn ý cũng nhờ thế mà luyện được."

Luyện? Anh ta nói cái khỉ gì thế, tôi mới không rảnh cùng với một thứ đồ chơi luyện tám mười năm.

Anh ta ho một tiếng, ý đồ muốn giảng đạo lý cho tôi: "Cậu cứ coi như nuôi con chó con mèo, tụi nó ngày đầu đến nhà cũng không hiểu, coi như vật nuôi, nó sẽ chỉ quanh quẩn bên chân chủ nhân, toàn bộ tư tưởng và hành động của nó đều được chủ nhân nhét vào. Chó mèo muốn nuôi đều phải dùng tâm chỉ đạo, đừng nó đến cái thứ đồ chơi không mắt không tim như thế này."

"Cậu muốn nó biến thành như thế nào, cậu liền như thế dụng tâm dạy nó, lâu dần nó sẽ tự biết chuyện nào nên làm chuyện nào không nên làm, làm sao để không làm cậu tức giận, lại làm sao để có được sự yêu thương của cậu."

"Tương lai nó thành như thế nào, đều là cậu bây giờ quyết định."

Càm ràm lảm nhảm một đống, ý vẫn là hai chữ — "luyện ra".

Tôi lại càng không vui.

Con chó con mèo chí ít còn có tai có mõm, không có chuyện gì thi thoảng sủa một hai câu, cái thứ đồ này trên mặt toàn là đồ để trung, một tiếng cũng không biết nói.

"Nó ở bên cạnh cậu một thời gian rồi đi, có lẽ cũng biến hoá chút rồi, chỉ là cậu luôn tiếp xúc với nó không phát hiện ra mà thôi."

"Sao cơ?" Nghe đến đây tôi quay đầu nhìn con rối đang ngồi trên giường. Biến hoá? Trừ việc gần đây đi nhanh hơn chút thì chẳng có gì thay đổi.

Có sao?

Tôi đương nỗ lực nhớ lại xem dạo này nó có gì thay đổi không, thầy chế rối hỏi: "Va li đựng rối cậu còn giữ không?"

Tôi đáp: "Vẫn còn giữ."

"Phía trong va li có một đầu đọc, cắm vào chip của con rối cậu sẽ thấy thứ cậu muốn."

Đầu đọc? Chip?

Lúc tôi nhận được hàng nghĩ bên trong va li chỉ chứa con rối liện thuận tay vứt sang một bên, cũng không kiểm tra kỹ, không ngờ bên trong còn có thứ khác.

Tôi xuống giường lôi cái va li ra, quả thực ở tầng trên va li có một thứ như đầu đọc USB, cái thứ này không to, chỉ bằng nửa ngón tay, làm bằng gỗ đỏ, một đầu là ổ cắm USB phổ thông, đầu còn lại có vẻ kỳ quái, vừa hẹp vừa mỏng như cánh ve, tôi trước nay chưa từng trông thấy thứ tương tự.

"Sau đầu con rối có một đường mau xanh, ở đấy có chip của nó, cậu đem đầu đọc cắm vào đó là có thể đọc."

Tôi trèo ra phía sau con rối vạch tóc của nó, quả nhiên dưới tầng tầng tóc có một đường thẳng màu xanh, đại khái chỉ tầm 1 cm, rất mảnh, không nhìn kỹ không phát hiện ra.

Tôi cầm đầu đọc ở phía ngoài đường thẳng xanh nay so sánh, từ độ rộng đến độ dày, vừa khớp hoàn mỹ.

Đương lúc tôi muốn cắm đầu đọc vào người đàn ông cất tiếng hỏi: "Cậu không điểm mắt cho nó đấy chứ?"

Tay tôi sững lại nhưng ngoài miệng nói dối không vấp váp: "Không có."

"Vậy thì tốt." Người đàn ông trầm trầm hừ một tiếng, nghe như tiếng thở ra.

Anh ta ở biên kia im lặng một hồi liền bắt đầu ho, là cái loại ho như muốn văng cả phổi ra: "Sau này không có việc gì thì đừng gọi điện thoại làm phiền tôi nữa, tôi không muốn lãng phí thời gian với những việc không quan trọng."

Tôi cầm đầu đọc trong tay nói: "Đã bán hàng mà còn đòi bảy ngày rảnh rỗi."

Thầy chế rối không bị trúng chiêu, rất không nể mặt mũi trả lời: "Cậu thì mấy ngày? Đồ bán ra khỏi tiệm của tôi coi như không liên quan đến tôi nữa. Cậu cứu chó con của tôi tôi thảo mãn ước nguyện của cậu, chúng ta coi như hoà vốn. Bây giờ tiền giao cháo múc, cậu cũng đừng làm phiền tôi nữa."

Điện thoại bị anh ta không hề khách khí cúp, tôi không nghĩ thứ khác, vội vã cắm đầu đọc vào sau đầu con rối, bíp một tiếng, đầu đọc nhấp nháy ánh sáng xanh, con rối gục đầu xuống không động đậy, như tiến vào trạng thái ngủ.

Tôi ngơ luôn, lúc nãy quên hỏi, cắm vào rồi xong thì sao?

Nghĩ một lúc tôi lục tủ tìm một đầu đọc USB hai đầu, một đầu cắm vào thứ làm bằng gỗ đỏ kia, đầu còn lại cắm vào máy tính, đã là USB chắc hẳn đều giống nhau.

Ánh sáng xanh trên đầu đọc sau đầu con rối nhấp nháy liên tục, sau đó biến thành màu xanh lục, trên máy tính tôi cũng nảy ra một cửa sổ.

Là nội dung con chip của nó.

Thứ tôi nhìn thấy là một hàng lại một hàng code đọc không hiểu. Có thể tạo ra một con rối biết động đậy, còn nói cái gì mà thủ nghệ gia truyền, tôi còn nghĩ thầy chế rối là cao thủ ẩn dật nơi góc trời, không ngờ lại là lập trình viên.

Tôi không hiểu tí gì cái thứ này, không dám loạn động, chỉ sợ vô tình thêm một con số hay một chữ cái, vậy thì con rối tôi bỏ ra một đống tiền mua liền hỏng.

Chương 4: Đặt tên cho mày

Kéo chuột xuống dưới lại xem thêm khoảng hơn hai phút màn hình lẫn lộn số và chữ cái tiếng Anh, cuối cùng cũng phát hiện một dòng tiếng Trung: [Ngôn ngữ]

Tôi lập tức lên tinh thần.

Ngôn ngữ, ý là gì, ý là con rối này còn có thể mở miệng nói hay sao?

Tôi cẩn thận xem phía sau, quả nhiên hiện đang là OFF.

Do dự một lúc, tôi cắn răng quả quyết đổi từ OFF sang ON, nhấn lưu.

Làm xong những thứ này, tôi nhìn sang con rối trên giường, nó vẫn luôn cúi đầu không nhúc nhích. Có thể là lúc liên kết với con chíp này nó ở trạng thái nghỉ, không thể hoạt động.

Tôi cũng không muốn quản nó, tiếp tục xem phía dưới, nhưng không nhìn thấy tiếng Trung nữa. Bất tri bất giác xem đến dòng cuối cùng, trong đám chữ số dày đặc, một biểu tượng khóa đứng đơn độc một mình.

Tôi nhấp chuột vào đó, sau một lúc một cửa sổ nhảy ra, yêu cầu tôi nhập mật mã. Có thể là đoạn mã an toàn mà thầy chế rối viết, hơn nữa kể cả lúc này tôi gọi cho anh ta hỏi mật mã, khả năng cực lớn là anh ta sũng không them bắt máy, tôi lại không muốn lãng phí thời gian, dù sao công năng tôi muốn nhất cũng đã bật xong rồi.

Tôi không nghĩ nhiều, tắt cửa sổ, chả lại con chip về phía sau đầu con rối.

Sau khi xác nhận không làm lọt lưới những thứ mình có thể hiểu khác, tôi lập tức vạch tóc của nó, rút đầu đọc thẻ ra, con rối từ trong trạng thái nghỉ tỉnh lại, tôi nghe thấy tiếng dòng điện quen thuộc.

Tôi căng thẳng nhìn nó.

"Có thể nói chuyện không?"

Nó nhìn tôi, chầm chậm mở miệng, một tí âm thanh cũng không có.

"..."

Đệt, tôi mẹ nó phí công mất một hồi.

Tôi thở dài nằm xuống giường, con rối ngồi ở phía cuối giường. Tôi tiện tay vơ đại một thứ bên cạnh ném nó, ném xong mới phát hiện là điện thoại của mình, điện thoại không lệch một li rơi vào ngực nó, sau đó bình bịch rơi xuống giường.

Nó vững như núi Thái Sơn, mặt một mực nhìn về phía tôi. Đột nhiên, tôi nhớ tới lời thầy chế rối nói. Đúng thế, nuôi thú cưng cũng cần thời gian và cảm tình bồi dưỡng.

Được thôi.

Kiên nhẫn.

Kiên nhẫn thêm một chút.

Nghĩ theo hướng tốt thì, tuy rằng nó không biết nói chuyện, nhưng hiện tại nó đã có một đôi mắt, chỉ cần không để ý đến động tác cứng nhắc cùng biểu tình vô vị của nó, thì trước mắt tôi chính là Lương Chi Đình.

Cứ từ từ, mọi thứ sẽ tốt cả thôi.

Biết đủ một chút Nam Lê, ít nhất nó rất giống Lương Chi ĐÌnh, ít nhất nó còn biết động đậy.

"Qua đây." Tôi thuyết phục xong bản thân, nhẹ giọng gọi nó.

Cứng nhắc hơn một ohust nó mới nhận xong lệnh, chầm chậm bò lên từ cuối giường, đọi khi nó bò đến phía chân tôi, tôi đột nhiên nổi ý muốn trêu ghẹo nó, tôi nhấc một chân chặn lại trước ngực nó không cho nó tiến tới.

Nó nhấc tay nắm lấy cổ chân tôi, chân tôi lại rất sợ ngứa liền vội vã rụt về.

Không còn lục ngăn cản, nó liền tiếp tục bò về phía trước, bò đến bên cạnh tôi, nằm xuống. Tôi nắm lấy tay nó để cánh tay nó có thể quấn quanh eo tôi. Tôi và nó mỗi đêm đều như vậy mà ngủ.

Thú cưng, thì phải có tên chứ.

Tôi vuốt ve sườn mặt của nó, nói: "Đặt cho mày một cái tên nhé?"

Nó đương nhiên không trả lời tôi, ảnh ngược của tôi in lên trên đôi con ngươi màu lam sẫm của nó, tôi rất nhanh đặt cho nó mộtr cái tên: "A Đình."

"Sau này gọi mày là A Đình nhé, thích không?" Tôi vuốt ve tóc của nó, từ thái dương ra sau vành tai, tiếp đến dườn mặt, khóe miệng, cuối cùng dừng lại trên đôi môi của nó.

Vốn dĩ muốn dùng lực cạy miệng nó, nhưng nhớ tới kiến nghị của thầy chế rối, tôi thử hạ một mệnh lệnh đơn giản: "Há miệng."

Quả nhiên không đợi được phản ứng.

Quá là thất vọng.

"Há miệng, nghe không hiểu sao?" Tôi bực bội nhét ngón tay vào miệng nó, lại nắm lấy cằm, bắt nó há miệng một cách thủ công, sau đó đóng lại, đóng lại rồi lại há ra, làm như vậy mấy lần, vừa làm vừa nói: "Cái này là "há miệng" biết chưa?"

"Làm lại một lần." Tôi không ôm hy vọng hạ lệnh: "Há miệng."

Ánh đèn ngủ ám vàng, con rối của tôi trưng đôi mắt đẹp đẽ nằm bên cạnh tôi, tôi nhìn chăm chú đôi mắt của nó, hy vọng nó có thể nghe lời của tôi một lần.

Những chuyện tốt đẹp luôn xảy ra những lúc người ta không ngờ tới, dưới cái nhìn nóng bỏng của tôi, hai cánh môi hồng hào với đường nét đẹp đẽ từ từ mở ra, hé mở cho đến khi dừng lại.

Nó thực sự biết há miệng rồi. Tôi sững người một lúc, cảm giác sung sướng dâng trào.

Tôi dùng tay mạnh mẽ đóng lại đôi môi đang mở của nó, cẩn thận nói lại: "Mở miệng ra."

Giây tiếp theo, môi nó lại mở ra, tuy động tác chậm rãi nhưng vẫn lặp lại như trước.

Không phải là trùng hợp ngẫu nhiên.

Trái tim trong lồng ngực tôi đập nhanh đến mức sắp vọt ra khỏi cơ thể.

Tôi dùng ngón tay vuốt ve đôi môi của nó, khen: "Ngoan quá."

Tôi không tiếc lời khen ngợi, cúi xuống hôn lên mắt nó:

"Làm tốt lắm, A Đình của tao."

Tôi đi lấy điện thoại quay lại cảnh này. Tôi leo đến cuối giường nhấc điện thoại lên, khi camera quay đến nó, có lẽ tôi quá vui mừng đến sinh ra ảo giác, trong màn hình nó nhìn thẳng vào ống kính, rõ ràng biểu cảm vẫn còn cứng ngắc, khóe môi rõ ràng không nhếch lên dù chỉ nửa độ.

Nhưng tôi có cảm giác nó đang cười.

Tôi giật mình, một cơn ớn lạnh chợt ập đến, tôi đặt điện thoại xuống, bò lại gần, dựa vào ánh đèn ngủ quan sát cẩn thận bằng mắt. Mọi thứ vẫn như trước, cảm giác kỳ quái kia lại biến mất.

Quả nhiên, là tôi hoa mắt.