Trước khi rời đi, tôi nhặt trái tim trên bàn lên.
Học bộ dáng của anh trong video, tôi nói với quả tim: "Cao Vọng chết rồi."
Vừa dứt lời, tôi tưởng sẽ không có phản ứng gì, nhưng vật trong lòng bàn tay tôi lại đập nhanh khác thường, như có ngươi đang kích động mắng tôi.
Tôi cầm lấy nó rồi đi lên cầu thang ra khoảng sân nhỏ bên ngoài rồi bước vào rừng trúc.
Trong rừng trúc, tôi nhìn thấy một tấm bia mộ nhỏ, là một ngôi mộ đôi, trên bia mộ có hai tên, một mới một cũ. Người mới là Cao Vọng.
Tôi đặt nó xuống nền đất trước mộ, nói: "Ai rảnh ăn nó rảnh rồi lừa mày?" Ban đầu tôi muốn thêm "tự mình xem", nhưng sau đó nghĩ nó chỉ là trái tim một con rối cũng không được tính là thịt thật, liền nghẹn lại không nói.
Trái tim vốn dĩ còn đang kích động đập, sau khi tôi đặt nó xuống đất, không lâu sau, tần số đập của nó chậm lại, như thể nó đang cẩn thận xác nhận điều gì đó. Tôi không biết tại sao tôi lại muốn nói chuyện với một quả tim, báo cho nó biết tin Cao Vọng đã chết. Dù sao thì trước khi kịp phản ứng lại tôi cũng đã làm xong.
Nghĩ mà xem, nếu tôi không nói cho nó biết thì sau này nó vẫn nằm trong tầng hầm không có người, dù cho sau này có bị bụi bao phủ màng nhện giăng đầy, thì nó sẽ mãi đập, vĩnh viễn ngu ngốc đợi một Cao Vọng không quay trở lại.
Vĩnh viễn không biết, liền vĩnh viễn đợi chờ.
Không biết bị tháo ra chỉ còn lại một quả tim liệu có cảm thấy buồn vui.
Đợi khoảng năm phút, một chút phản ứng cũng không có, tôi muốn mang nó về lại, không ngờ nhìn kỹ lại phát hiện quả tim đã ngừng đập, lạnh lẽo, chết chóc.
Nó như nhận ra nắm tro vùi dưới đất là người mà nó đã chờ đợi bấy lâu nay.
Nó vẫn tồn tại cho đến bây giờ, hy vọng lớn lao của nó đã không còn, sự kiên trì của nó cũng vô nghĩa.
Vì vậy, không chút hoài niệm, nó chết cùng với Cao Vọng.
Tình yêu của con rối có cố chấp đến vậy ư?
Nhận định một người liền vĩnh viễn là người đó.
Người yêu, chủ nhân.
Ngoan cố cho đến chết.
Tôi nên nói nó ngu ngốc hay là vô tri?
Hay là...
Một trái tim không đập chẳng khác gì một món đồ chơi.
Tôi đào một cái hố và chôn nó xuống đất trước bia mộ.
Tôi hy vọng Cao Vọng đừng vào giấc mơ tôi gây sự.
Sau khi làm xong tất cả những điều này, tôi không muốn ở lại đây nữa nên tranh thủ đặt vé và về nhà.
Rốt cuộc thì con rối của tôi vẫn đang đợi tôi ở nhà.
Tôi vội vã quay về, đến nơi đã hơn chín giờ tối. Đường đi bụi bặm, cả ngày chưa ăn gì, quả thực đói đến không chịu được nên mua miếng bánh trứng ven đường cắn mấy miếng lớn, dáng vẻ ăn uống của tôi khiến ông chủ quán già sợ hãi.
Ăn xong trở về, đứng trước gương thang máy vuốt thẳng mái tóc bù xù, lau sạch vụn bánh bám trên miệng, miễn cưỡng có thể nhìn, lại luyện một nụ cười hoàn hảo, muốn sau khi ra khỏi thang máy thể hiện một dáng vẻ hoàn hảo.
Chắc chắn anh đang đợi ở cửa nhà tôi.
Cửa thang máy mở ra, nụ cười của tôi chỉ kịp nở ra một nửa trước khi cứng đờ ở khóe miệng.
Đúng thế, anh đang đứng ngoài cửa phòng tôi, nhưng anh không nhìn tôi mà nhìn một cô gái trước mặt.
Cô gái mới ngoài đôi mươi, có mái tóc đen dài, khuôn mặt nhỏ như lòng bàn tay và đôi mắt lấp lánh, cô ấy xinh đẹp, đang mỉm cười với con rối của tôi.
Hai người bọn họ không rõ đang nói về điều gì.
Nghe thấy tiếng thang máy mở cửa, anh quay đầu nhìn sang, nhìn thấy tôi, trong mắt anh lóe lên một tia sáng.
Được rồi, tính là anh biết điều.
Sự chú ý của cô gái đều tập trung vào anh, cô theo phản xạ theo ánh mắt của anh nhìn thấy tôi. Tất nhiên, chỉ sau một giây, cô quay lại nói với anh: "Vậy tôi đợi anh ở tầng dưới nhé! Tạm biệt."
Nói xong, cô gái quay đi, đi vào một cánh cửa cách đó không xa. Tôi còn hỏi là ai, hóa ra là cô em gái hàng xóm xinh đẹp.
Tôi mới đi được có một ngày mà anh đã câu được người rồi.
Phải nhịn!
Tôi bước từng bước một đến cửa, đứng trước mặt anh.
Anh luôn nhìn tôi chăm chú.
Tôi thản nhiên hỏi: "Cô gái ấy là ai thế? Đẹp lắm".
Anh im lặng vài giây rồi trả lời ngắn gọn: "Hàng xóm."
"Thật sao? Vừa rồi cô ấy nói gì với anh vậy? Cô ấy cười rất vui vẻ."
Tôi cố ý hỏi nhưng anh không trả lời mà đổi chủ đề: "Em đã đi đâu vậy?"
"Chỉ đi dạo thôi."
Nói không có cảm giác nguy cơ thì không có thể.
Mặc dù trái tim con rối của Cao Vương đã xác nhận điều đó với tôi, nhưng trước mặt tôi có lẽ đã không còn là một con rối nữa.
Anh không còn cần con chip trong cơ thể để tự do di chuyển, cũng không có yếu tố bên ngoài nào có thể ép anh ngủ. Anh có tâm trí và suy nghĩ riêng của mình. Anh học cách cải trang và hòa nhập hoàn hảo vào thế giới con người.
Sẽ không ai nhận thấy điều gì kỳ lạ ở anh.
Tôi chắc chắn trước đây anh thích tôi, nhưng bây giờ thì sao?
Trước đây, nơi duy nhất anh ấy có thể di chuyển là căn nhà thuê 100 m vuông của tôi, tôi là người duy nhất anh có thể nhìn thấy.
Bây giờ anh đã có chân, có thể đi bất cứ đâu mình muốn.
Sẽ có nhiều người khác nhau sẽ xuất hiện trong mắt anh ấy.
Liệu một ngày nào đó, anh nhìn thấy thế giới hoa lệ, muộn màng nhận ra trên thế giới này tôi chỉ là một con chuột cống tầm thường, không có ưu điểm hay thu hút gì, chỉ biết âm độc tính kế với oán hận người khác. Đến lúc đó liệu anh có ghét tôi, hận tôi, không thích tôi nữa không?
Nếu ngày đó đến, một kẻ vô dụng như tôi làm sao tôi có thể giữ anh lại?
Cô gái nhà bên không phải tốt hơn tôi sao? Xinh đẹp, miệng ngọt, giỏi ăn nói, từ bề ngoài cô ấy bỏ xa tôi cả tám con phố...có lẽ về mặt tinh thần cũng vậy.
Ai chọn giữa hai chúng tôi thì cũng sẽ chọn cô ấy.
Nếu những gì tôi vừa nghe là đúng thì cô ấy đang mời anh, chút nữa gặp? Cô nam quả nữa, đem khuya còn muốn làm gì. Không cho phép!
Ai cho phép anh đi chơi với người khác.
Tôi phải giữ anh lại.
Tôi suy nghĩ một lúc rồi hỏi anh: "Chút nữa anh có rảnh không?"
Anh ngơ người.
Không đợi anh trả lời, tôi đã nói trước: "Khi nào có thời gian chúng ta cùng ăn tối nhé, em cũng chưa ăn cơm." Tôi mỉm cười đưa ngón tay chạm vào cánh tay anh, "Chỉ có hai chúng ta thôi."
Anh mở miệng như thể sắp nói. Tôi nín thở chờ đợi câu trả lời của anh, cảm thấy hơi lo lắng vô cớ.
Ai ngờ lúc này anh lại thực sự nhìn lại cánh cửa phòng cô gái hàng xóm. Ánh mắt này khiến tôi tức giận. Anh đang làm gì vậy? Thế này nghĩa là sao? Tôi đang nói chuyện với anh, sao anh lại nhìn vào cửa nhà người khác? Anh thực sự muốn đi chơi với cô gái này à? Tôi đã mời rồi mà anh vẫn còn do dự sao?
Liếc nhìn một cái, anh quay đầu lại, nhưng tôi không muốn nghe câu trả lời của anh nên quay người mở cửa, đóng sầm lại.
Không biết tốt xấu, đi chơi với cô gái của anh đi!
Tuy nói thế, nhưng nhịn được hai phút, tôi vẫn không nhịn được mở cửa ra, tưởng sẽ nhìn thấy anh sau cửa, nhưng anh đã không có ở đó.
Anh... đi rồi à?!
Chỉ có hai phút thôi, người trước đây có thể đợi tôi cả ngày bây giờ hai phút cũng không đợi nổi!
Tôi nhìn chằm chằm về phía đối diện, nhận ra cánh cửa chỉ mở hé chứ không hề đóng lại.
Cơ thể tôi nhanh hơn não. Tôi bước tới, nhẹ nhàng mở cửa rồi lẻn vào phòng anh.
Cạch, tôi nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Anh không bật đèn, trong phòng có chút tối. May mà lúc này rèm cửa vẫn mở mới có thể nhìn thấy một chút
Tôi không thấy anh ở phòng khách nên cởi giày, đi chân trần vào phòng ngủ của anh, cửa không đóng, tôi thấy anh đang thay quần áo quay lưng về phía tôi.
Lửa giận lại trào lên.
Là chuẩn bị đi ra ngoài?
Phớt lờ tôi, đi chơi với người khác?
Tôi có phải luôn muộn một bước không?
Cũng giống như trước đây.
Tôi vui vẻ đưa cho anh lọ thuốc, nghĩ rằng cuối cùng mình cũng có thể thoát khỏi rắc rối lớn như vậy. Nhưng sau đó tôi nhìn thấy con chip của anh, phát hiện ra tô mì khó ăn mà anh đưa cho tôi thực chất là để chúc mừng sinh nhật tôi.
Tôi hối hận.
Nhưng tôi không dám hối hận.
Sự việc đã rồi, nếu lúc đó tôi hối hận thì nghĩa là tôi thừa nhận rằng mình đã mắc sai lầm không thể vãn hồi.
Tôi có thể đã đích thân giết chết người duy nhất trên đời thực sự yêu tôi.
Hạnh phúc mà tôi theo đuổi vốn dĩ nằm trong tầm tay nhưng tôi lại kiêu ngạo vứt bỏ nó, cuối cùng tôi nhìn nó biến mất khỏi tầm tay mình.
Tôi có thể chịu đựng bất hạnh.
Nhưng tôi không thể chịu đựng được - hóa ra nỗi bất hạnh của tôi là do chính tôi gây ra.
Tôi không thể chịu đựng được.
Vì thế tôi chỉ có thể giả vờ như mình không hề hối hận hay đau khổ.
Giả vờ như không quan tâm.
Bây giờ anh đã trở lại, tôi mất rồi lại có.
Nội dung video giám sát còn nói cho tôi biết anh vì tôi mà đến, bất kể một mình chịu khổ, chịu đau, chịu tội vẫn không bỏ cuộc.
Anh nói anh yêu tôi, cuối cùng tôi cũng tin rằng anh thật lòng, tin tưởng vào tôi là lựa chọn chắc chắn duy nhất của anh.
Tôi nghĩ thông rồi, tôi quyết định, nghĩ rằng cuộc sống hạnh phúc trong truyện cổ tích cuối cùng cũng sẽ đến với mình.
Nhưng sao, tôi vui vẻ trở về nhưng chỉ một ngày sau, anh đã thay đổi.
Tôi lại mắc phải sai lầm tương tự.
Chỉ chậm một bước hoặc sai một li, liền không không thể cứu vãn.
...
Cút mẹ nó đi.
Tôi cứ muốn cứu vãn!
Sau khi thay quần áo, anh quay lại, giật mình khi thấy tôi, anh nhanh chóng nhặt chiếc kính trên bàn lên đeo vào. Động tác đeo kính rất vội vàng cũng rất bất thường, như sợ tôi để ý thấy điều gì đó.
Anh ấy vẫn nghĩ tôi coi anh là Lương Chi Đình sao?
Thực sự cải trang như thế là có thể lừa được tôi?
"Làm sao em..."
Tôi biết anh định hỏi gì nên nói: "Cửa mở."
Tôi nhìn anh từ trên xuống dưới, trầm trồ nói: "Quần áo đẹp quá".
Anh ấy nhìn tôi nói: "Cảm ơn."
Tôi gật đầu nhìn đồng hồ: "Anh có muốn ra ngoài không? Vừa lúc chúng ta cùng đi, đưa em đi cùng."
Anh lặng lẽ bước ra khỏi phòng ngủ, vượt qua vai tôi rồi đi mở cửa.
Tôi đi theo anh, thấy anh đặt lòng bàn tay lên tay nắm cửa, khi anh định ấn xuống, tôi càng nhíu mày, đột nhiên ra tay, dùng sức nắm lấy cổ tay anh.
Vì ngăn cản của tôi, tay anh đặt trên nắm cửa, không mở cửa ra.
Tôi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt anh, trong ánh sáng mờ ảo, tôi hỏi: "Anh bị cảm, đỡ hơn chưa?"
"..."
Tôi nắm chặt cổ tay anh, muốn cắm móng tay vào đó, tôi không thể chờ đợi được nữa, lại càng không chịu nổi ý nghĩ anh sẽ ra ngoài chơi với người khác.
Tôi sẽ tức điên mất.
Lửa cao ba thước, giọng điệu trở nên khẩn trương, gần như ép buộc anh: "Nếu đỡ rồi, chúng ta tiếp tục việc lần trước."
Tôi xé chiếc cà vạt trên cổ anh, trói tay anh vào tay nắm cửa, quấn hai ba vòng để anh không thể trốn thoát. Sau đó nắm lấy cổ áo anh, ngẩng đầu lên hôn anh.
Anh do dự vài phút và không cử động, nhưng chẳng bao lâu dưới sự tấn công mạnh mẽ của tôi, anh không còn cứng đờ như một thanh gỗ nữa, dường như anh không thể chịu đựng được nữa cuối cùng bắt đầu phản khách thành chủ.
Thấy anh trong tình trạng hỗn loạn như vậy khiến tôi rất vui.
Chứng tỏ rằng tôi không đến nỗi kém hấp dẫn.
Khi anh ấy ngày càng dùng lực hơn, tiếng gõ cửa vang lên rất gần.
"Anh vẫn ổn chứ?"
Một giọng nữ dịu dàng vang lên ngoài cửa.
Em gái hàng xóm đang ở đây.
Tôi ôm lấy cổ anh, tưởng anh sẽ đáp lại cô gái, còn chuẩn bị dùng biện pháp mạnh đối phó, không ngờ khi nhìn kỹ hơn, tôi đã nhìn thấy tên này từ đầu đến cuối, đôi mắt chỉ nhìn chằm chằm vào tôi, không hề chứa những thứ khác - trong mắt anh chỉ còn chỗ cho tôi.
Quả nhiên.
Tôi hài lòng mãn ý, chỉ hận không thế diễu võ giương oai khoe khoang với cô gái ngoài cửa.
Tôi không đến muộn.
Anh vẫn chỉ thuộc về tôi.
Vẫn là ---- con chó ngoan của tôi.