Con Rối - A Ly Thố

Chương 12




Tôi cất thiệp mời vào ngăn kéo, đặt nó cùng với chiếc khăn tay màu xanh lam của Lương Chi Đình.

Dù tôi đã hứa với Phó Thiến sẽ tham dự lễ cưới của họ, nhưng tôi biết rằng cô ấy chảng qua là thuận miệng mời một tiếng lịch sự mà thôi, tôi đối với Phó Thiến mà nói, chẳng qua là một người xa lạ, một kẻ vô danh không đáng nhắc tới, ai thèm để ý tới trong lễ cưới của cô ấy có tôi hay không.

Tôi không lọt vào mắt cô ấy, cô ấy khẳng định đế tôi trông như thế nào cũng chẳng nhớ rõ.

Về phần Lương Chi Đình, ngày hôm đó sự chú ý của anh nhất định sẽ đổ dồn vào cô dâu của mình.

Tham dự đám cưới của người mình thích, nhìn anh ấy cưới người khác chẳng khác gì tự ngược đãi bản thân cả.

Tôi là một con chuột cống đáng ghê tởm, nhưng tôi không phải là một con chuột ngu ngốc muốn bị hành hạ.

-

Trước khi Lương Chi Đình tới gặp tôi, tôi không hề có ý định đi.

Một ngày trước đám cưới của họ, tôi ở lại công ty tăng ca.

Không phải tôi buồn đến mức muốn dùng công việc để tê liệt bản thân, tất cả là do một đồng nghiệp ngu ngốc của tôi, cậu ta làm sai ngày quyết toán với Bên A, dẫn đến bản thảo thiết kế mà tôi có chỉ mới hoàn thành được một nửa phải giao trước thời hạn, thời gian dồi dào ban đầu bị rút ngắn đi rất nhiều, tôi phải tận dụng mọi thời gian rảnh rỗi để hoàn thành bản thảo, bao gồm cả việc hy sinh thời gian ngoài giờ làm việc.

Tôi đầu óc quay mòng mòng hoàn thành xong bản thảo thô rồi gửi nó đến email của bộ phận quản lý của mình, vì vậy tôi có thêm thời gian cho việc sửa đổi, lúc này tôi mới có thể thở phào nhẹ nhõm.

Lúc đó đã là chín giờ tối.

Tôi tan làm muộn hơn bình thường đến ba tiếng.

Nhìn máy tính lâu khiến mắt tôi vừa đau vừa sưng đến không chịu nổi, tôi tháo kính ra, ngước lên nhỏ thuốc nhỏ mắt.

Không ngờ Lương Chi Đình lại tới đây vào lúc này.

"Nam Lê."

Đêm thanh gió lặng chỉ có mình bạn trong văn phòng đột nhiên có người gọi tên, nó quỷ dị y như việc khi bạn đi vệ sinh có một cái đầu thò ra từ khe hở dưới chạm mắt với bạn, đều không phải việc con người hay làm.

Tôi bị sợ đến run cả tay, giọt thuốc nhỏ mắt cong vẹo rơi xuống. Chất lỏng trong suốt trượt từ khóe mắt lăn xuống má tôi. Khuỷu tay tôi va vào chiếc ly nước đang mở bên cạnh, nước lập tức ào ạt tràn lên laptop trên bàn.

Tôi vội vàng rút khăn giấy ra lau, mải cứu đồ quên cả trả lời.

Lương Chi Đình có lẽ nhìn thấy vẻ mặt hoảng hốt của tôi, không đợi ở cửa công ty nữa mà bước vào, trực tiếp đi thẳng đến chỗ làm việc của tôi. May mắn công cụ kiếm cơm của tôi vẫn ổn, tôi đặt laptop sang một bên và tập trung lau bàn.

"Nam Lê?"

Lúc này tôi mới biết giọng nói đó là của ai. Tôi liếc nhìn về phía anh ấy. Không có kính, tầm nhìn của tôi mờ mịt, tôi không nhìn rõ khuôn mặt anh ấy.

Giọng anh có chút lo lắng: "Em sao vậy?"

Tôi đeo kính trở lại sống mũi và khuôn mặt anh ấy hiện rõ trong tầm mắt tôi.

"Tôi không sao, sao anh... lại ở đây?"

Lương Chi Đình nói: "Anh để quên đồ ở công ty nên quay lại lấy, thấy đèn trên tầng của em vẫn sáng nên qua xem. Em tăng ca sao?"

"Ừm" tôi tắt máy tính, thẻ nhiên viên trên cổ lay động, "Tôi xong rồi. Đi thôi."

Anh ngập ngừng muốn nói lại thôi, cứ nhìn chằm chằm vào mặt tôi.

"Có chuyện gì thế?"

Lương Chi Đình rút một mảnh khăn giấy, áp vào má tôi rồi xoa xoa.

Là thuốc nhỏ mắt tôi còn lưu lại.

Đợi chút......

Tại sao Lương Chi Đình lại lộ ra vẻ mặt như vậy?... Anh ấy không phải nghĩ là tôi đang khóc đấy chứ?

Tôi muốn giải thích nhưng lời nói ra khỏi miệng lại nuốt xuống, lỡ như chỉ có tôi là đa tình, nói sai rồi ngược lại càng khiến tình huống trở nên xấu hổ, thôi vậy, tùy anh ấy muốn nghĩ gì thì nghĩ.

Tôi im lặng không lên tiếng.

Sự im lặng của tôi dường như khiến anh xác nhận điều gì đó, anh hỏi: "Em buồn chuyện gì vậy?"

Buồn? Tôi lặng người, những cảm xúc tích tụ trong lòng chẳng trước mặt anh chẳng thấy tăm hơi.

Đúng, tôi đương nhiên buồn.

Không phải vì buổi tối một mình trong văn phòng tăng ca, cũng chẳng phải vì cô độc, điều khiến tôi buồn là---anh sớm thuộc về người khác rồi.

Tôi đương nhiên sẽ không nói những lời này với Lương Chi Đình, thấy tôi cúi đầu hồi lâu không nói gì, anh thở dài, lấy lòng bàn tay xoa xoa tóc tôi, nhẹ giọng nói: "Anh không đến gặp em là do dạo này bận quá nên không đi được, thật xin lỗi".

Anh ấy vậy mà lại xin lỗi tôi, là đang giải thích cho tôi lý do tại sao mấy ngày nay anh ấy không đến ăn trưa với tôi sao?

Lòng bàn tay trên đầu tôi như chồng lên bàn tay vào ngày đó sáu năm trước, tôi như vừa trải qua một giấc mộng đẹp.

"Tôi biết."

Anh không có nghĩa vụ phải giải thích với tôi nhưng anh vẫn kiên nhẫn nói cho tôi biết lý do. Anh ân cần như vậy, tôi còn có thể nói gì nữa, tôi chỉ có thể gật đầu.

Nhân sinh chỉ có một hôn lễ, anh đương nhiên là phải dốc lòng.

"Anh đưa em về," anh nói.

"Tôi đi xe đạp về là được."

"Đã muộn thế rồi." Anh chỉ vào đồng hồ.

Nếu tôi liên tục từ chối lòng tốt của anh ấy, ngược lại khiến tôi có vẻ không biết điều, sau một lúc do dự, tôi đồng ý: "Vậy làm phiền anh vậy".

Tôi không nói cho anh ấy biết địa chỉ cụ thể phòng thuê của mình, chỉ yêu cầu anh ấy thả tôi ở một ngã tư cách khu dân cư không xa.

Anh đưa tôi xuống nơi, ngay khi tôi tháo dây an toàn, anh gọi tôi lại: "Nam Lê."

"Có chuyện gì sao?" Tay tôi đang mở cửa cứng đờ dừng lại.

Anh lấy ra một chai nước hoa từ hộp tựa tay cạnh ghế lái đưa cho tôi: "Đây là loại nước hoa anh hay dùng. Anh nghĩ em thích mùi này, tặng cho em đấy."

Tim tôi lỡ một nhịp, tôi không trả lời, không phải vì tôi không muốn mà vì tôi không dám trả lời. Tôi không hiểu tại sao anh lại tặng tôi nước hoa.

Anh nhìn tôi nói: "Sau khi mua về anh chỉ dùng có vài lần, nếu em không thích..."

"Không, không phải không thích, tôi..." Tôi sợ anh hiểu lầm nên vội nói, kết quả thành nói lắp: "Tại sao, sao lại tặng chi tôi? Tôi có thể, tự mình mua." Thực ra cũng đã mua rồi.

Tôi cứ tưởng anh sẽ nói mấy thứ như "vì chúng ta là bạn" nhưng điều anh nói tiếp theo lại trái ngược với những gì tôi dự liệu, anh dùng giọng điệu trẻ con nói: "Anh muốn tặng cho em".

"..." Nói đến đây, tôi chỉ có thể đưa tay ra nói: "Cảm ơn."

Chai nước hoa nằm trong tay anh. Khi tôi lấy nó, ngón tay tôi không tránh khỏi chạm vào đầu ngón tay anh, tôi vốn định né tránh nhưng lại bị anh tóm lấy.

Lòng bàn tay nóng hổi của anh áp vào mu bàn tay tôi, các ngón tay anh xòe ra, bao bọc hoàn toàn toàn bộ bàn tay tôi.

Theo phản xạ tôi muốn lùi lại, nhưng không động đậy nổi.

Anh giữ rất chặt.

Lòng bàn tay tôi lập tức đổ mồ hôi một mảng lạnh ngắt. Tôi lo lắng bất an nhìn anh, anh lại nở nụ cười dịu dàng, xắn tay áo lên cho tôi rồi xịt nước hoa lên cổ tay tôi.

Mùi thơm đăng đắng của cỏ cây lan tỏa giữa khoảng cách rất gần của chúng tôi.

Đầu ngón tay anh xoa xoa nước hoa trên cổ tay tôi, xoa sạch vết ẩm ướt để chúng thấm vào trong da thịt, hòa thành một thể với cơ thể tôi. Sau đó, anh cúi đầu xuống, để mũi lên cổ tay tôi ngửi.

Hành động này của anh quá đột nhiên cũng quá mức thân mật.

Ngón tay của tôi co lại, cơ thể tôi cứng đờ hơn cả một thây ma đã chết ngàn năm.

Chóp mũi anh chạm nhẹ vào da cổ tay tôi, hút ra hồn phách của tôi.

"Lương..."

Lương Chi Đình giữ tư thế cúi đầu, tôi vừa cất tiếng, anh ấy nhướng nửa mắt lên, khóe mắt nhướng lên, nhìn tôi không chớp mắt, tư thế nhìn từ dưới lên trên như này quá là câu nhân.

Như thể có thứ gì đó sắp trào ra khỏi mắt anh.

Tôi sắp không thở được nữa.

"Rất thơm."

Anh bình phẩm rất nhẹ.

Khi anh nói hơi thở phả vào cổ tay tôi, hồn phách thoát khỏi thân, hô hấp trở nên gấp gáp, tầm nhìn vì bất an mà bay toán loạn trong xe, chỉ là không dám đặt lên người anh.

"Nam Lê, sao em không dám nhìn anh?"

Giọng nói của anh xuyên qua một lớp sương mù rót vào tai tôi, tôi đưa mắt nhìn theo giọng nói, nhìn vào đôi mắt đen tuyền tuyệt đẹp của anh.

Môi tôi khô khốc, mọi hơi ẩm trong cổ họng đều bị ép ra ngoài, tôi không thể nói được một lời.

Trong xe kín mịt bí bách yên tĩnh đến nghe được tiếng kim rơi, trong không khí thoang thoảng mùi nước hoa, không biết là từ anh ấy hay từ cổ tay của tôi, nhưng chúng nồng nàn hòa quyện vào nhau.

Im lặng hồi lâu, đôi mắt anh cong lên thành hình trăng khuyết, bình tĩnh hỏi: "Em rất thích anh phải không?"

Vừa dứt lời, mặt đất rung chuyển, cả thế giới của tôi bỗng sụp đổ. Những vết nứt đen ngòm lan rộng dưới chân tôi, đe dọa trong giây sau nuốt chửng tôi vào vực thẳm không đáy.

Máu dưới da tôi sôi sục bỏng rát đến mức khiến tôi gần như mất đi lý trí, nhưng trên người tôi lại toát ra một lớp mồ hôi lạnh.

Anh đã nhìn ra rồi.

Anh đã biết rồi.

Kỹ năng diễn xuất của tôi vừa kém vừa khó coi, làm sao lừa được một người thông minh như anh.

Lẽ ra tôi nên biết điều này sớm hơn.

"Xin...xin lỗi..." Anh lôi tất cả những bí mật tôi giấu kín suốt nhiều năm ra ánh sáng, phản ứng đầu tiên của tôi là xin lỗi. Tôi xin lỗi, anh ấy chắc chắn cảm thấy ghê tởm và xấu hổ khi bị một người như tôi thích.

"Tại sao phải xin lỗi?"

Anh ấy vẫn nắm tay tôi, tôi không giấu được sự run rẩy. Dưới cái nhìn của anh, ngón tay tôi run lên càng lúc càng dữ dội, anh cười thành tiếng, giọng điệu vẫn như cũ: "Em run cái gì? Anh rất đáng sợ sao?"

Răng tôi cắn vào lưỡi, mùi máu trong miệng khiến tôi không nói nên lời.

Thấy tôi run rẩy đến đáng thương, anh từ từ buông tay ra, trên mu bàn tay tôi vẫn còn in hằn vết nắm của anh, vỏ thủy tinh của chai nước hoa bị nhiệt độ cơ thể tôi ủ đến nóng hổi.

Tôi im lặng chờ đợi anh đưa ra tối hậu thư.

Chờ đợi anh nói những câu như "Đừng đến chỗ tôi nữa, tôi không muốn nhìn thấy cậu" hay "Cậu thật ghê tởm".

Ngón trỏ Lương Chi Đình gõ nhẹ lên vô lăng, tiếng gõ như đang đếm ngược cuộc đời tôi.

Nhưng điều tôi chờ đợi không phải là sự ghê tởm hay ghét bỏ mà là một câu hỏi bình thường: "Ngày mai em có đến không?"

Tôi ngơ người, anh hỏi tôi ngày mai tôi có đến dự đám cưới anh không.

Chủ đề đột nhiên chuyển từ trời sang đất, khiến tôi bối rối, sao tự dưng anh lại hỏi cái này?

"Em sẽ tơi sphair không?"

Tôi hiểu.

Anh ấy muốn tôi đến dự đám cưới của anh, nhìn anh ấy kết hôn, nhìn anh trở thành chồng của người khác, để tôi không còn nghĩ về anh ấy nữa.

Hóa ra là như vậy. Đến lúc này rồi mà anh vẫn còn nghĩ đến việc nói gì mới có thể giữ thể diện cho tôi.

Không thể thẳng mặt từ chối tôi, vậy đành dùng dao mềm giết ý nghĩ kia của tôi vậy.

Thái độ của anh đã rõ ràng, làm sao tôi có thể từ chối lòng tốt của anh.

Mùi nước hoa trong xe càng lúc càng đắng, tôi cúi đầu nói "ừm", hứa với anh rằng ngày mai tôi sẽ đến.

"Được." Lương Chi Đình cười với tôi, tôi cũng muốn cười đáp lại anh ấy, đáng tiếc là môi tôi không cử động nổi.

"Vậy tôi đi đây. Hôm nay... cảm ơn anh." Tôi nói cảm ơn, đang định xuống xe thì anh đột nhiên cúi người ôm lấy tôi, mặt tôi dán lấy bờ vai anh, dưới mũi tôi là xương quai xanh của anh.

Hai tay tôi bị đông cứng giữa không trung, không biết cử động thế nào.

Đây lại là...là làm gì vậy?

Tôi ngơ ngác, mất đi khả năng suy nghĩ. Anh ôm chặt tôi hai giây rồi buông ra. Anh đưa tay ôm lấy mặt tôi, nhìn tôi một lúc rồi nói: "Anh sẽ đợi em tới."

"..."

Tôi xuống xe của Lương Chi Đình vẫy tay chào tạm biệt anh ấy.

Sau khi xe của anh ấy biến mất khỏi góc phố, tôi băng qua đường và bước vào khu dân cư.

Trên đường đi, tôi hồi tưởng về cái ôm của Lương Chi Đình, khi tôi vặn chìa khóa bước vào cửa, huyền quan trống rỗng.

Con rối không có ở đây.

Tiếng phim đang chiếu từ trong phòng ngủ vang lên, tôi bước vào thấy trên giường trống rỗng. Nó cũng không có trong phòng ngủ.

Nó đi ra ngoài sao? Nhưng nó không biết mở cửa mà.

Nó có thể đi đâu chứ?

Tôi quay lại phòng khách, bật đèn lên nhìn kỹ hơn thì thấy nó đang đứng cạnh cửa sổ.

Nó ẩn mình trong màn đêm, đứng cạnh tấm rèm hé mở, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Vừa rồi không có ánh sáng nên quả thực rất dễ dàng bỏ qua.

"Mày đang nhìn gì vậy?"

Con rối mỗi ngày luôn đứng sau cửa chào đón tôi về nhà hôm nay rất kỳ lạ, bên ngoài có gì thu hút sự chú ý của nó sao?

Tôi bước đến gần nhìn theo hướng nó đang nhìn.

Tôi giật mình.

Từ ban công, có thể nhìn thấy ngã tư nơi tôi và Lương Chi Đình nói lời tạm biệt.

Dù ở rất xa, có thể không nhìn thấy biểu cảm trên mặt nhưng làm những gì, vẫn có thể thu vào tầm mắt.

Nó nhìn thấy rồi sao? Lương Chi Đình vừa rồi không xuống xe, có lẽ nhìn không rõ. Mẹ nó, nhìn thấy tôi thì đã làm sao? Chỉ là một đồ vật, làm sao có thể có cảm xúc được?

Tôi xua đi nỗi lo lắng không thể giải thích được trong lòng, kéo rèm che khuất tầm nhìn của nó.

Tôi vừa định rời khỏi cửa sổ, một đôi tay vòng qua eo tôi, ôm chặt tôi từ phía sau, cằm tựa vào vai tôi, chóp mũi cọ vào mạch máu đang đập liên hồi bên cổ tôi.

"Bảo bối."

Tôi quay đầu lại nhìn nó, đôi môi tái nhợt của nó mở ra khép lại, giây tiếp theo nó nói với giọng điệu chuẩn mực không khác gì người thường: "Không được."

"...Cái gì?" Tôi ngây người hỏi.

Tôi chưa kịp phản ứng thì cánh tay của nó đột nhiên siết chặt, một lực mạnh mẽ siết chặt chẽ ngực tôi, tôi cảm giác như đột nhiên bị đánh một đòn, hơi thở của tôi ngừng lại trong giây lát, đau đến phát ra tiếng, lọ nước hoa vẫn cầm trong tay rơi xuống đất.

Bang - những mảnh vỡ rơi khắp mặt đất.

Mùi thơm nồng nặc của cỏ cây xộc thẳng vào mặt nhưng tôi chưa kịp nhặt lên, cảm giác ngột ngạt buộc tôi phải ngẩng đầu lên, tôi dùng tay kéo tóc nó muốn kéo nó ra nhưng vô dụng, ngón tay tôi trở nên tái nhợt.

Máu dồn thẳng lên não, hai mắt tôi đỏ ngầu, tôi khàn giọng hét lên: "Mày làm..."

Chưa kịp nói xong đã thấy nó cúi đầu há miệng. Khuôn mặt xinh đẹp thanh tú từ từ mở rộng trước mặt tôi, vật thể mềm mại lạnh lẽo chặn tiếng kêu đau đớn giữa hai hàm răng của tôi.

Là cái miệng vừa mới học nói của nó.