Con Rối - A Ly Thố

Chương 38




Tôi đang nhìn thẳng vào anh ta, tim đập nhanh một cách vô cớ.

Anh ta chớp mắt, khiến tôi ngạc nhiên là, lần này anh ta không im lặng quá lâu, nhanh chóng trả lời: "Anh chỉ muốn tạm thời sống một mình, thanh tĩnh lại".

...

Câu trả lời này không có vấn đề gì, nghe có vẻ rất phù hợp với phỏng đoán trước đây của tôi, việc anh ta chuyển đến đây một mình quả thực có liên quan đến Phó Thiến. Về việc Phó Thiến đã xé bỏ lớp da đạo đức giả của anh ta hay chưa, tôi không có hứng thú muốn biết.

Nhịp tim dần dần trở lại bình thường.

Tôi đè nén cảm xúc bồn chồn không rõ nguồn gốc trong cơ thể mình, cố gắng không nghĩ tới khả năng một trên một vạn kia.

Đúng, chuyện nực cười như vậy làm sao lại có thể xảy ra được.

Thứ đó không còn tồn tại nữa, là tôi đã tận mắt chứng kiến không phải sao?

Tự tay phá hủy nó, rồi lại nhớ nó, Nam Lê, Nam Lê, sao mày có thể ti tiện đến như vậy?

Tôi quay người mở cửa, cảm thấy khó chịu: "Anh cần thanh tịnh thì tôi cũng vậy, đừng làm phiền tôi nữa."

Đúng, nhất định là Lương Chi Đình luôn lảng vảng trước mặt tôi, ngày nào tôi cũng nhìn thấy khuôn mặt của anh ta tự nhiên khiến tôi nhớ lại những chuyện đã qua, đều là tại anh ta mà tôi trở nên bất thường.

"Em nói gì với cậu ta thế?"

Anh ta đột nhiên hỏi chuyện giữa tôi và Trần Ưng.

Tôi bước vào nhà, đóng cửa lại, giận dữ đáp: "Không phải chuyện của anh, cút".

Sau khi nói chuyện với Trần Ưng, tâm trạng của tôi hoàn toàn trở lên rối loạn, tôi lo lắng đi vòng quanh nhà, từ nhà bếp ra ban công đến phòng ngủ, tôi thực sự không thể chịu nổi cảm giác trong người. Cơ thể cảm thấy ngột ngạt, tôi uống một chai rượu, ngủ quên trong chăn.

Tôi giữa giấc thức dậy vài lần, nhưng tôi quá lười đứng dậy, chỉ trở mình và tiếp tục ngủ, ngày hôm sau tôi bị đánh thức tiếng chuông điện thoại từ Trần Ưng.

Tôi muốn cúp máy, nhưng tay đột nhiên run lên, bấm nhầm nút trả lời, giọng nói của Trần Ưng vang lên từ ống nghe: "Tiểu Lê! Đoán xem em đã nhìn thấy ai!"

Âm thanh kia lớn đến mức màng nhĩ của tôi gần như vỡ tung.

"Em gặp hàng xóm của anh ở ngoài cửa!" Cậu ta rõ ràng rất vội vã, nói một tràng, "Bên cạnh anh ta có một phụ nữ xinh đẹp, hai người ôm eo khoác vai dính chặt lấy nhau, người này quả thực kỳ quái, hành động thì quan tâm chiếu cố anh, làm cái vẻ rất thích anh, sau lưng lại ôm ôm ấp ấp người khác, là một tra nam!"

Tôi khà khà cười hai tiếng.

Giờ mới phát hiện ra sao?

Từ lâu tôi đã biết Lương Chi Đình là tra nam rồi.

"Đây là điều cậu muốn nói à?" Tôi không mở mắt được, mơ hồ nói: "Tôi tắt đây."

"Đừng, đừng, đừng! Anh không đến xem sao?"

"Chẹp," tôi cau mày, không hiểu mạch não của cậu chàng Trần Ưng này, "Chuyện này có gì thú vị để xem?"

"Anh đừng nói như thế", Trần Ưng tiếp tục, "Anh xem, anh ta không phải từ ngày dọn đến ở đối diện anh luôn quấy rối anh sao, bây giờ anh đến bắt anh ta tại trận, đúng lúc có thể lật tẩy bộ mặt Hải Vương của anh ta, để anh ta sau này không dám đến làm phiền anh nữa!"

"..."

Làm sao tôi nói với Trần Ưng trước đây tôi vạch trần bộ mặt thật của anh ta một lần rồi, náo đến tận đồn cảnh sát, nhưng chuyện này cũng không ngăn cản được Lương Chi Đình bây giờ tiếp tục đến quấy rối tôi. Suy cho cùng, có một số người không chỉ da mặt dày mà đến mặt cũng không cần.

Lương Chi Đình là loại người này.

"Không đi."

Tút, tôi cúp máy, Trần Ưng gọi lại, tôi trực tiếp tắt điện thoại tiếp tục ngủ. Ngay lúc tôi đang chuẩn bị chìm vào giấc ngủ sâu, đột nhiên bị một tràng tiếng gõ cửa đánh thức.

"Ưm..."

Tôi dùng gối che đầu lại, giả chết hồi lâu. Tiếng đập cửa không ngừng, Trần Ưng ở bên ngoài càng lớn tiếng hét: "Tiểu Lê! Tiểu Lê! Đừng ngủ nữa mau dậy đi!"

Tên khốn này!

Tôi tức đến mức nhảy ra khỏi giường, lao ra cửa, mở ra hét lên: "Cậu có bệnh à!"

Trần Ưng không hề tức giận, cậu ta đẩy vai tôi, chen vào phòng: "Mau, nhanh, mặc quần áo vào đi! Đi muộn sẽ không bắt được người!"

Tôi không nhúc nhích, cậu ta giục tôi: "Sao anh còn đứng đó! Đi thôi! Em đến đây đón anh! Hôm nay em phải cho anh nhìn thấy bộ mặt thật của anh ta!"

Tôi bị cậu ta làm cho sức cùng lực tẫn: "Tôi biết anh ta là loại người gì, không cần gặp cũng biết".

"Không được, hôm nay anh nhất định phải bắt ngay tại chỗ, làm anh ta xấu hổ, nếu không sau này anh ta sẽ còn quấn lấy anh!"

"Sao cậu cứ nhất quyết bắt tôi phải đi..."

Trần Ưng chộp lấy chiếc áo khoác tôi để ở đầu giường khoác lên người tôi, cậu ta ngắt lời: "Ít đi một đối thủ cũng tốt."

"..."

Tôi không chịu nổi cậu ta liên tục thúc giục mình, đành bất lực để cậu ta kéo ra khỏi cửa.

Trung tâm hội nghị của thành phố có một cuộc triển lãm, còn phát động một vài trò chơi, Trần Ưng thích chơi nên sự kiên như vậy đương nhiên cậu ta sẽ không vắng mặt. Cậu ta ở đây ngẫu nhiên gặp được Lương Chi Đình, mới đặc biệt hưng phấn gọi điện thoại cho tôi, nếu tôi không đến, cậu ta sẽ trực tiếp tới cửa bắt tôi đi.

Triển lãm chật kín người, cứ đi được vài bước lại tiếp xúc tứ chi với người lạ, tôi thực sự không thể chịu nổi mùi người nồng nặc của đám đông dày đặc, tôi bịt lấy mũi, không chỉ một lần muốn quay đầu rời đi, nhưng Trần Ưng cứ bám chặt lấy tôi không tha.

Cậu ta kéo tay áo tôi, ở phía trước mở đường, tôi nấp sau lưng cậu ta cố tránh khỏi đám đông. Cậu ta bước đi rất nhanh, tôi miễn cưỡng mới theo được, suýt nữa thì tuột giày: "Chậm thôi."

"Chậm nữa anh ta sẽ chạy mất!"

Chạy thì chạy, không thấy thì không thấy.

Tiếng người hò hét hòa với tiếng nhạc ồn à thành một thể, ồn đến màng nhĩ tôi sưng lên, não như muốn nổ tung.

Cuối cùng, sau khi đi ngược dòng người khoảng mười phút, Trần Ưng kéo tôi nấp sau một tấm biển, ra hiệu cho tôi nhìn xa hơn.

Tôi theo tầm nhìn của Trần Ưng, trước một màn hình quảng cáo khổng lồ, nhìn thấy Lương Chi Đình.

Trên màn hình chiếu đoạn quảng cáo cho một trò chơi nào đó, rất nhiều người đã dừng lại xem, tuy không muốn nhưng cũng phải thừa nhận dù bên trong Lương Chi Đình bẩn thỉu thối rữa đến đen xì thì bề ngoài anh ta vẫn giống như một tác phẩm nghệ thuật dát vàng không chút tì vết, ai cũng phải để mắt đến.

Đứng cạnh Lương Chi Đình có một mỹ nữ tóc xoăn, nhưng đây không phải là người phụ nữ trong lễ cưới trước kia mà rõ ràng là một người khác. Chẳng phải sao, trong ao chỉ có một con cá, ăn nhiều rồi sẽ ngán, cần phải thử hương vị mới.

Hôm nay Lương Chi Đình không đeo kính, anh ta vòng tay qua eo cô gái, thỉnh thoảng thân mật thì thầm với cô, không biết là nói gì lại khiến cô nàng bật cười.

Nhìn thấy vậy, Trần Ưng bên cạnh tôi khịt mũi: "Nhìn đã biết anh ta đúng là một tay chơi."

Tôi liếc nhìn rồi quay đi. Bởi vì giấc ngủ bị cưỡng bức gián đoạn, tôi buồn ngủ ngáp một cái: "Tôi thấy rồi đấy, tôi có thể đi chưa."

"Không được! Tới cũng đã tới rồi, chúng ta phải xé mặt nạ anh ta ra!"

Tôi lén lút trợn trắng mắt, trực tiếp đứng ngủ.

Không đến mấy phút, Trần Ưng đột nhiên hưng phấn hét lên: "Cô ta đi rồi! Hiện tại anh ta chỉ có một mình, chúng ta nhanh lên đi!"

Tôi ngước mắt lên, thấy Lương Chi Đình đang đứng một mình cách đó không xa.

Trần Ưng kéo tôi về phía trước, lao tới trước mặt Lương Chi Đình. Trần Ưng ngẩng cao cổ, gần như dùng lỗ mũi nói chuyện: "Yo yo yo! Là ai đây? Hẹn hò với gái đẹp, đúng là tao nhã quá!"

Lương Chi Đình liếc cậu ta một cái, nhếch môi, nhẹ giọng hỏi: "Cậu là ai?"

"..." Trần Ưng nghẹn lời, một lúc sau mới nghiêng người ghé vào tai tôi thì thầm: "Nhìn anh ta kìa, chúng ta bắt được anh ta liền giả bộ như không quen biết, anh ta con mẹ nó giỏi giả vờ giỏi quá."

Vì hành động của Trần Ưng, Lương Chi Đình nhìn thấy đứng bên cạnh, lập tức lộ ra vẻ mặt kinh ngạc nhưng rất nhanh sau đó lại nở nụ cười: "Đã lâu không gặp, Nam Lê."

Đã lâu không gặp?

Rõ ràng là mới gặp nhau hôm qua.

"Đã lâu không gặp? Anh con mẹ nó làm bộ cái gì!" Trần Ưng rõ ràng có cùng ý nghĩ với tôi, nhưng miệng cậu ta nhanh hơn, trực tiếp phản pháo.

Lương Chi Đình lại cẩn thận nhìn Trần Ưng: "Xin lỗi, chúng ta... quen nhau à?"

Vẻ mặt và thái độ của anh ta không giống như đang diễn, nếu là diễn thì kỹ năng diễn này của anh ta cũng quá tốt rồi.

"Này anh..."

Trần Ưng đang định nói tiếp tôi đã đưa tay vỗ vào ngực cậu ta ngắt lời. Trần Ưng mặc dù bối rối nhưng im lặng trở lại.

Tôi nhìn thẳng vào mặt Lương Chi Đình, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen láy của anh ta. Một lúc sau, tôi giả vờ vô ý hỏi: "Phúc Thiến đâu? Tại sao không thấy cô ấy?"

Lương Chi Đình nhún vai, bình tĩnh nói: "Ly hôn rồi."

Tôi giật mình.

"Anh chỉ muốn sống một mình yên tĩnh một thời gian."

Qua một đêm, cùng là một người lại cho hai đáp án khác biệt.

Một loại suy đoán cuồn cuộn trong xương tủy tôi như lửa trên đồng cỏ, làm máu tôi sôi sục.

Lương Chi Đình đút tay túi quần, nhướng mày, vẻ mặt ôn nhu nói: "Nói đến đây, tôi phải cảm ơn cậu, vì có cậu mà khả năng quan sát của cô ấy kỹ trước một chút."

Tôi hiểu ý anh ta.

Lúc chúng tôi cãi nhau ở đồn cảnh sát, Phó Thiến có lẽ không hiểu tại sao chồng cô ấy lại nảy sinh mâu thuẫn với một người như tôi, rõ ràng bị tôi đánh thành cái bộ dạng kia mà cô ấy vẫn sẵn sàng hòa giải, vốn là bạch phú mỹ ưu tú, đương nhiên cũng không đơn thuần, đại khái chỉ cần để mắt thêm một chút, cuối cùng sau một năm kết hôn cũng phát hiện ra bộ mặt đê tiện lăng loàn của Lương Chi Đình.

Không có Phó Thiến, giấc mơ lấy bạch phú mỹ trèo lên cao của Lương Chi Đình tan thành mây khói.

Nếu Trần Ưng không ở đây, Lương Chi Đình bây giờ có lẽ đã bộc lộ bản chất thật của mình, mắng tôi đồ khốn nạn rồi.

Tôi cười lạnh đáp: "Là vinh dự của tôi."

Khóe miệng Lương Chi Đình nhếch lên một cách khó thấy, rõ ràng là muốn chọc giận tôi, nhưng lại quý vẻ ngoài như mệnh, đành giữ nguyên bộ dáng tươi cười.

Để hoàn toàn xác nhận nghi ngờ của mình, tôi hỏi: "Vậy hiện tại anh sống ở đâu?"

Khi Trần Ưng nghe câu hỏi này của tôi, cậu ta "Hả?" một tiếng, tôi không để ý cậu ta.

Lương Chi Đình liếc Trần Ưng một cái, lại nhìn sang tôi, cười, anh ta lấy ngón trỏ ngoắc ngoắc, muốn tôi đưa tai lại gần nghe, tôi miễn cưỡng để tai lại gần, câu nói tiếp theo của Lương Chi Đình thuận theo ống tai truyền đến ốc tai, cuối cùng ong ong vang trong não tôi, anh ta dùng thanh âm chỉ đủ để tôi nghe thấy nói: "Sao thế, người bên cạnh cậu không đủ để thỏa mãn cậu à, vậy được, nếu cậu muốn chơi, tôi nay chúng ta hẹn mấy giờ?"

Anh ta hiểu lầm ý tôi rồi.

Nhưng đúng như dự đoán, nhân phẩm anh ta vẫn y như trước.

Từ trên người anh ta, tôi không cảm thấy bất kỳ cảm giác kỳ lạ nào.

Tôi đứng thẳng dậy, ghê tởm gãi tai, đáp: "Không, tôi không có thời gian."

"Tôi đi đây." Tôi nói với Trần Ưng, không quay đầu trờ về, dù Trần Ưng có gọi tôi thế nào cũng không dừng lại.

Chưa bao giờ tôi ước mình một giây có thể xuyên về đến nhà.

Trần Ưng chơi chưa đã nên vẫn ở lại trung tâm triển lãm, tôi một mình về nhà, hổn hển ra khỏi thang máy. Quả nhiên, một bóng người quen thuộc đang cúi đầu cúi đầu trước cửa nhà tôi, nghe thấy tiếng chân tôi, ngẩng đầu nhìn qua.

Vẫn là cặp kính không gọng, vẫn là vẻ mặt thản định như vậy.

Nhìn thấy anh, trái tim đang đập dữ dội của tôi dần dần bình tĩnh lại.

Tôi bước tới đứng trước mặt anh.

Anh hỏi tôi: "Em đi đâu thế?"

Tôi không trả lời, quay đầu lại, cửa phòng anh đang mở, tôi có thể dễ dàng nhìn thấy bên trong phòng, có một bàn ăn đang bốc khói với hai đôi bát đũa trên mặt.

Giọng nói của anh nhẹ nhàng vang lên sau lưng tôi: "Em đói không? Muốn ăn một chút không?"

Bữa ăn này được chuẩn bị cho ai là không nói cũng biết.

Tôi đại khái có thể hiểu tại sao anh lại nhất quyết muốn tôi ăn tối với anh rồi.

"Tại sao lại tốt xử với tôi như vậy?"

Đây là lần đầu tiên trong những ngày này tôi hỏi anh một câu.

Anh dừng lại vài giây, nghiêm túc trả lời: "Thích em."

Hơi thở của tôi biến thành dung nham nóng bỏng, cổ họng như tan chảy, giọng tôi trở nên khàn khàn: "Anh thích tôi?" Tôi gần như không thể bình tĩnh nói hết ba chữ đó.

Anh gật đầu, ừ một tiếng.

Tôi tiến lên một bước, bất ngờ đưa tay ra vòng qua cổ anh, hai tay ôm chặt lấy cổ. Anh trông rõ ràng rất ngạc nhiên nhưng lại không hề trốn tránh.

Ngón tay của tôi kéo tóc quanh tai anh, nhấc chân kính đang đeo trên tai anh, anh không cử động, để tôi nghịch tóc và kính của mình. Một lúc sau, tôi lẩm bẩm hỏi: "Anh có muốn làm không?"

Anh nghiêng đầu nhìn tôi không nói gì.

"Với tôi." Tôi nói hai chữ còn lại.

Tôi vừa dứt lời, trước khi anh kịp trả lời, tôi đã kiễng chân lên, ngẩng đầu lên hôn anh.

Cái chạm quen thuộc nhưng nhiệt độ lại nóng đến lạ thường.

Mọi thứ xảy ra quá đột ngột, anh không kịp đáp lại tôi, tôi rời khỏi môi anh, hôn lên chóp mũi, lên má, cuối cùng đến dái tai, hơi thở phả vào vành tai anh.

Mắt tôi rơi ra sau tai trái của anh, ngón tay lặng lẽ gạt phần tóc gãy che chỗ đó sang một bên. Dưới mắt tôi hiện lên một vết sẹo hình tròn nhỏ.

Hơi thở tôi trì trệ, cơ thể run lên không kiểm soát, chân tay trở nên yếu ớt, mất hết sức lực trượt xuống.

Anh vòng tay qua eo đỡ lấy cơ thể tôi, giữ cho tôi không bị ngã.

Cơ thể tôi lạnh như rơi xuống vực băng, nhưng máu lại nóng rẫy. Hai thế giới băng hỏa trong da thịt và linh hồn tôi hành hạ tôi đến sống không bằng chết.

"A Đình." Tôi run giọng gọi anh.

Cất tiếng, anh nhìn về phía tôi, đôi mắt sau tròng kính cong lên như đang mỉm cười. Anh hôn lên trán tôi, ôn nhu đáp lại:

"Anh ở đây, Tiểu Lê."