Từ khi hạ quyết định này, mấy ngày sau đó tôi đều ở trên mấy trang web mua hàng.
Thầy chế rối bên kia nghĩ cũng không cần nghĩ, anh ta nhất định sẽ không làm cho tôi, còn có thể hỏi đông hỏi tây, để đề phòng xảy ra vấn đề, tôi chỉ có thể bỏ qua anh ta, tự mình nghĩ cách.
May mà internet hiện nay phát triển, đồ gì cũng cơ bản là mua được. Sau mấy ngày quan sát, tôi cuối cùng quyết định đặt một đôi mắt cỡ người tại một cửa hàng bán búp bê BJD có đánh giá cực tốt, sau đó bắt đầu chuỗi ngày đem chờ đợi.
Mỗi ngày trước khi đi làm tôi đều tắt công tắc con rối, đem nó cất vào tủ quần áo. Sau khi tan làm về mới bỏ nó ra, để nó làm quen với căn phòng thuê một mẫu ba sào này.
Tôi còn mua cho nó rất nhiều quần áo, mỗi ngày thay một bộ, theo như sáu năm âm thầm theo dõi Lương Chi Đình của tôi, tôi nắm rõ sở thích cũng như phong cách ăn mặc của anh, chăm chút cho con rối trở thành niềm vui duy nhất trong một khoảng thời gian của tôi.
Hơn mười ngày sau, hàng cuối cùng cũng đến tay tôi.
Trong hộp đựng một tôi mắt tả thực đẹp đẽ, nhìn qua thì không có vấn đề gì, nhưng những chuyện liên quan đến Lương Chi Đình tôi trở nên cực kỳ bới lông tìm vết.
Tôi đem đôi mắt soi dưới ánh sáng ngắm, đầu lông mày cau lại.
Đôi mắt của Lương Chi Đình là một màu đen tuyền không tạp chất, nhưng đôi mắt này lại ẩn ẩn màu lam đậm.
Màu mắt làm sai rồi.
Tôi đi tìm người bán hàng, bọn họ tỏ ý xin lỗi, đồng thời cũng đề xuất phương thức giả quyết— để tôi trả hàng lại, bọn họ làm lại cho tôi một đôi mới.
Tôi bực bội không chịu được.
Làm trò gì thế, đã đợi lâu thế rồi, mẹ nó lại bắt tôi đợi thêm mười ngày.
Tôi tiện tay ném đôi mắt vào trong hộp, thứ bên thân tôi chợt động đậy.
Con rối trần truồng nằm bên cạnh, tay quàng lấy eo tôi.
Kể từ khi nó đến nhà tôi, mỗi tối tôi đều bắt nó chen chúc cùng mình trên giường nhỏ, hoan tưởng người đồng sàng cùng mình là Lương Chi Đình không với tới được kia.
Lương Chi Đình, Lương Chi Đình.
Tôi nhìn tấm vải đen bịt mắt của nó càng cảm thấy không thuận mắt, liền kéo xuống, hai cái hố đen kịt đối diện với tôi, tàn nhẫn nhắc nhở tôi nó chỉ là đồ giả.
Tôi nhịn nhọn lửa bốc lên trong lòng, dùng chân đạp nó xuống giường, đợi nó cùng tay cùng chân trèo lại lên giường, tôi tắt nguồn của nó.
Nó "bịch" một tiếng ngã xuống, bất động.
Tôi trả lời người bán hàng: "Được", đồng ý cách giải quyết của bọn họ.
Lương Chi Đình thập phần hoàn mỹ, tôi không thể dùng một đôi mắt không giống để làm bẩn anh được.
Đợi thôi.
Dù sao đã đợi nhiều năm như thế, đợi thêm mấy ngày cũng chẳng hề gì.
......... Thực tế chứng minh tôi có hề.
Nhày thứ hai đi làm cả người lâng lâng, buổi chiều tôi xuống lầu tìm cửa tiệm tạp hoá mua đồ ăn lót bụng, đang lúc tìm đồ, ánh mắt vô ý va vào hình ảnh phản chiếu của Lương Chi Đình phía bên đài phun nước đối diện.
Áo sơ mi trắng, quần âu đen, trên miệng còn treo một nụ cười, ánh mắt anh đặc biệt hiền hoà nhìn đám bồ câu trắng nhảy nhót dưới chân.
Ánh mặt trời rải lên mặt nước, lấp lánh hắt lên sườn mặt của anh, giống hệt như lớp vảy cá.
Anh ấy vẫn đẹp như vậy.
Vẫn như cũ từ xa nhìn anh một cái, liền không thể rời mắt.
Tôi như thể ngửi thấy mùi hương trên người của anh, chắc chắn sẽ là mùi hương nhàn nhạt trên sân bóng rổ năm ấy.
Tôi si ngốc đứng một chỗ ngắm anh rất lâu, cho đến khi đàn bồ câu trắng tung cánh, phá tan mộng cảnh.
Một cô gái tiến vào trong tầm mắt tôi.
Cô ấy vẫy tay với Lương Chi Đình, Lương Chi Đình cũng đứng dậy, cười đáp ứng, hai người tiếp đó ôm lấy nhau.
Bồ câu trắng tung bay, sao lại có một đôi tình nhân đẹp như vậy.
Tôi nhìn thấy Lương Chi Đình đỡ lấy viền mặt cô gái, đáp xuống nụ hôn. Cô gái xấu hổ cười, ôm tay người bạn trai rời đi.
Thì ra Lương Chi Đình đợi cô ấy, đợi vị hôn thê tương lai của mình.
Đúng rồi, vậy mà lại quên mất, Lương Chi Đình sắp kết hôn.
Bịch!
Tôi vô ý bóp nổ hộp giấy trong tay, sữa theo kẽ ngón tay chảy xuống đất, nhân viên cửa hàng gọi tôi "Này!!" một tiếng.
Tôi cụp mắt, đem hộp sữa đã biến thành hình dạng kỳ quái đặt lên bàn thu ngân, xin lỗi rồi thanh toán, lúc rời đi vẫn còn nghe thấy tiếng nhân viên oanh liệt mắng sau lưng.
Tôi từng bước từng bước đi về phía đài phun nước Lương Chi Đình vừa ngồi, bồ câu trắng đậu đầy đất, nhưng không con nào dám lại gần tôi.
Xem đi, đến động vật cũng biết nhìn người.
Tôi không đợi được nữa rồi.
Sau khi về đến nhà, tôi giày còn chưa kịp thay liền tìm hộp giấy còn chưa kịp hoàn trả kia, lấy đôi mắt bên trong ra.
Cứ nhét vào trước rồi nói tiếp, sau này không vừa ý thì móc ra trả sau vậy.
Tôi đã ngây thơ nghĩ như vậy đấy.
Cạch một tiếng mở ngăn kéo tủ, tôi trong lòng gấp gáp, động tác cũng trở nên thô lỗ, tôi nắm tóc sau đầu con rối ép nó ngẩng đầu lên, đem hai con mắt không hề lưu tình mà nhét vào hốc mắt nó.
Ban đầu không thành công, không biết do làm sao mà tôi đổ một tay mồ hôi trơn trượt, nhét viên ngọc mấy lần không thành.
Nếu như tôi của sau này nhìn thấy cảnh này, nhất định sẽ biết là ông trời đang giúp tôi, cho tôi thêm một cơ hội dừng tay, nhưng ông trời lại quên mất cái tính tham lam xấu xa của tôi, tận mắt nhìn thấy Lương Chi Đình hôn người khác khiến tôi bị kích thích đến bay mất lý trí. Vì vậy tôi của tương lai chỉ đành chịu khổ nhìn tôi của hiện tại điên cuồng ác ma nhét mắt vào hốc mắt con rối.
Dưới sự lao động khổ cục không mệt mỏi của tôi, hai viên bi cuối cùng cũng tìm thấy vị trí thích hợp của chúng.
Viên ngọc để riêng nhìn không bắt mắt, nhưng khi lắp hoàn chỉnh rồi mới phát huy hết vẻ đẹp của chúng, đen cùng lam đậm kết hợp khiến cho đôi mắt biến thành một vùng biển sâu không với tới, nhưng lại dễ dàng dìm chết tôi bên trong.
Tôi sai rồi, quá sai rồi.
Đôi mắt này rất hợp với nó.
Giống, quá giống.
Mang đôi mắt có màu sắc khác biệt căn bản không ảnh hưởng nửa phân tới vẻ đẹp của nó, giờ này khắc này, nó giống như Lương Chi Đình ngồi ở nhà tôi, cùng tôi bốn mắt nhìn nhau.
Tôi bấm nút nguồn sau tai nó, sau một giây khởi động qua đi, gương mặt kia cử động, nó ngẩng đầu nhìn về phía tôi.
Mắt con rối thực ra không thể cử động, nó chỉ có thể động đầu của mình để nhìn tôi — nếu như nó có thể dùng đôi mắt này để "nhìn".
Tôi bị cuốn vào đôi mắt lam thẫm ấy, tôi nắm lấy tay nó, dắt nó ra khỏi tủ quần áo.
Nó đứng rất vững vàng, cùng là đứng, vậy mà tôi phải ngẩng mặt mới ngắm được gương mặt của nó.
Uy lực của một đôi mắt đúng là nghiêng trời lệch đất. Nó chỉ hối hận vì sao không sớm mà lắp nó.
Bị "Lương Chi Đình" nhìn chằm chằm như vậy, tôi sao còn có thể giữ nổi lý trí, đến hơi thở cũng trở nên nóng hổi, tôi kiễng chân ôm lấu cổ con rối, hôn lên bờ môi không có nhiệt độ của nó.
Vị rất kỳ quái nhưng tôi có thể chịu được.
Tôi đang cùng Lương Chi Đình hôn môi.
Đây là giấc mộng khắc trong xương hoà trong máu của tôi, tôi không chịu khống chế mà hứng lên.
Tôi hoang tưởng người cùng Lương Chi Đình bên tháp nước hôm nay là mình, giữa đàn bồ câu trắng là mình, cùng anh ấy hôn môi là mình, được yêu là mình.
Tôi treo trên người nó, nói khẽ "Chồng ơi", rồi chờ đợi phản ứng của nó.
Con rối dùng đôi mắt lam thẫm nhìn tôi, lúc chờ đợi ấy, tôi cứ nghĩ rằng nó sẽ như trước không phản ứng lại, giây tiếp theo, bàn tay to lớn của nó chạm vào sau gáy, ngón tay cứng đơ của nó xuyên qua tóc, dán vào da đầu của tôi.
Tôi cười lên nhào vào lòng nó.
Cuối cùng, cuối cùng trên thế gian này cũng có chuyện như ý tôi rồi.
Tôi từ nhỏ sống trong nơi bẩn thỉu hôi thối, giống như một con giòi chịu đủ sự ghét bỏ cùng lạnh lẽo, bị nghiền nát eo vẫn lì lợm sống sót. Tôi từ trước tới nay đều chưa từng có bảo bối nào cả, luôn nghĩ mình không xứng có được.
Lúc nhỏ học tiểu học, tôi luôn là đứa về cuối cùng. Các bạn cùng lớp mỗi ngày đều có người đón, hoặc là cha mẹ, hoặc là ông bà, ai cũng cười nói ra về. Ờ nhà đã nấu sẵn món yêu thích, thi được thành tích tốt liền được thưởng đồ chơi, ngày nghỉ còn có thể đi đây đi kia du lịch...
Con rết lớn nhà tôi trước giờ chưa từng nói với tôi về những thứ như vậy, ông ta cũng lười quản, từ lúc đi học, bất kể mưa hay gió tôi đều tự mình về nhà, về đến nhà rồi còn bị ông ta đánh mắng.
Ai cũng đang cười, ai cũng vui vẻ, ai trông cũng có vẻ hạnh phúc.
Tôi cũng thử muốn vui vẻ một chút, nhưng khoé miệng bị băng đóng lại, không kéo lên nổi nửa phân.
Tôi chỉ đành đứng từ xa nhìn.
Ghen tị, không cam...
Vì cái gì mà bọn họ lại sống tốt như thế, tại sao ông trời lại đối xử bất công với tôi...
Tôi rất ngưỡng mộ.
Ngưỡng nộ người khác có một gia đình hạnh phúc, ngưỡng mộ họ có tiền tiêu vặt, ngưỡng mộ bọn họ có đồ chơi, về nhà có thể ăn cơm vừa mới nấu vừa nóng vừa thơm, ngưỡng mộ bọn họ nhận được tình thương không hề che giấu. Thứ mà bọn họ cho là thường thấy, tôi trước nay đều chưa được sở hữu.
Kể từ lúc đó tôi mới ý thức được, hoá ra chỉ có mình tôi sống khốn khổ đến thế.
Tôi giống như hòn sỏi người ta giẫm dưới chân, không khí trên lưng cũng vô hình mà đè nén xuống. Tôi không ngẩng nổi đầu, bên người cũng không có thứ khiến tôi thẳng được lưng.
Tôi muốn như người khác có được bảo bối mà chỉ mình mới có, tôi muốn chứng minh mình không sống khó coi như thế, chứng minh nhân sinh của mình không phải bùn nhão.
Tôi nhìn tứ phía, lại không có nổi một thứ.
.....
Tôi đem con tối xuống lầu, chín giờ tối, đèn ở tiểu khu hôn ám, không đủ để nhìn rõ, không ai nhìn ra dị thường của nó. Tay nghề của thầy làm rối đúng không thể nghi ngờ.
Điểm trông giả duy nhất trên mặt nó đã được tôi bù đắp, hiện giờ lộ ra không khí chỉ có vết nối giữa các khớp chi, chúng cũng bị quần áo che đậy cẩn thận. Con rối mới được làm, đi rất chậm, đi nhanh một chút động tác tứ chi của nó liền không được tự nhiên, tốc độ này thực ra lại vừa ý tôi, tôi cùng nó đi dạo, tuyệt không lộ dấu vết.
Mỗi một người lướt qua vai tôi chỉ thấy bên cạnh tôi là một người mẫu chân dài ăn mặc đẹp, nghĩ chúng tôi là mấy người ăn xong rảnh rỗi tản bộ, sẽ không có ai phát hiện đây chỉ là một con rối.
Tôi cũng không muốn mạo hiểm dắt nó đi ra ngoài, chỉ đi dạo quanh vườn sinh thái trong tiểu khu, thoả mãn lòng hư vinh nửa đời người của tôi.
Chỉ một khắc cũng tốt rồi.
Tôi không đợi nổi muốn cho họ xem, cho những kẻ xem thường tôi ghét bỏ tôi xem, Nam Lê tôi cuối cùng cũng có thứ khiến người khác ngưỡng mộ, có bảo bối chỉ thuộc về riêng mình.
Tuy chỉ ra vầng trăng giả dối, nhưng cũng đủ chói mắt.
Đương lúc dắt nó qua một khúc cua, chúng tôi liền gặp một người phụ nữ trung niên. Lúc trước đứa bé lầu ba mất tích, đám cô dì chú bác vây trước cửa nhà tôi, bà ta là một trong số họ. Bà ta liếc tôi một cái, sau đó trợn trắng mắt khinh thường muốn coi như không thấy mà đi qua, hốt nhiên nhìn thấy "người" bên cạnh tôi liền dừng lại.
"Vị tiên sinh này cũng đẹp trai quá!"
Giọng điệu thân thiết khiến tôi cảm thấy khó chịu.
Bà ta cách chúng tôi khoảng 2m, ánh sáng không đủ có lẽ không nhìn ra điều gì, tôi cũng không động đậy.
Bà ta khen xong liền đợi phản ứng của "người" kia, đương nhiên là đợi không được, một thứ đồ vật sao trả lời được chứ.
Tôi tự nhiên cũng trầm mặc theo.
Yên tĩnh một hồi lâu, bà ta ý thức được bản thân bị "ngó lơ", liền e hèm một tiếng, quay đầu hỏi tôi: "Các cậu là bạn bè à?"
Nghĩ một tí, tôi gật đầu.
Thấy thế bà ta lập tức cười thành tiếng, lớn giọng nói với con rối: "Aiya, thật không nghĩ rằng nó lại có được người bạn như cậu! Thật có phước mà!"
"Cậu kết hôn chưa, làm ở đâu? Tôi có đứa con gái xinh gái lắm, cậu hiện tại rảnh không? Về nhà tôi ngồi một chút?"
Những thứ âm dương quái khí như này từ nhỏ tôi đã quen, đây chỉ là trò trẻ con.
Tôi kiên nhẫn đợi một hồi, đợi đến khi sắc mặt bà ta vì không đợi được câu trả lời mà trở nên gượng gạo, tôi nói: "Không có rảnh."
Bà cô móc ra điện thoại: "Thế này, bạn cậu tên là gì thế? Đưa cho dì số điện thoại."
"Không tiện." Tôi trả lời quá nhanh, bà ta vẫn còn chưa kịp rút điện thoại ra khỏi túi.
Bà ta cứng người, bị tôi không chút khách khí từ chối có cẻ không vui: "Dì không có ý xấu, hỏi chút thôi."
Tôi nhàn nhạt trả lời: "Không nhìn ra sao?"
"Gì cơ?"
Tôi nắm lây tay con rối: "Anh ấy chỉ cứng lên với tôi thôi."
"..." Dứt lời, mặt bà cô hết trắng lại xanh, xanh tồi lại trắng, lúc hiểu ra liền mắng tôi một trận rồi rời đi.
Sau khi người đi rồi tôi ngẩng đầu nhìn con rối.
Nó chỉ biết trưng hai con mắt nhìn tôi, biểu tình ngu ngốc, căn bản không biết vừa rồi phát sinh chuyện gì.
Tôi vung tay cho nó cái tát, nó không hề phản ứng.
Tôi xấu xa mở miệng nó, thò ngón tay vào kẹp lấy đầu lưỡi nó, lạnh giọng hỏi: "Nói còn không biết, đã biết câu dẫn người rồi?"
"Ai mới là chó? Ai là chủ nhân của mày?"
Tôi kéo lưỡi nó, hận không thể nhổ luôn cả gốc: "Là tôi!"
"Phế vật! Có nghe thấy không?"
Dưới cơn tức giận của tôi nó không lộ nửa điểm phản ứng. Tôi bất lực tận cùng, chuẩn bị dắt nó về.
Đêm hè nóng nực, tiếng ve râm ran, tôi muốn buông ta nó ra, buông một hồi không thành, tôi tưởng nó bị bug, không vui cau mày quay đầu muốn chửi, nó chầm chậm cúi thấp người, đầu mũi lạnh lẽo muốn lấy lòng cọ vào má tôi.