Chỗ làm việc của tôi được bố trí ở góc xa nhất của công ty, phía trước hoặc sau tôi đều không có người, nhưng kể cả thế tôi vẫn nhìn xung quanh, cuối cùng xác nhận rằng tôi là sinh vật duy sống duy nhất phía Lương Chi Đình vẫy tay.
"..."
Kìm nén trái tim đang đập loạn của mình, tôi dũng cảm bước về phía anh ấy, một đoạn đường ngắn tôi cũng đi không quá nhanh, ánh mắt mọi người trong văn phòng, bao gồm cả Lương Chi Đình, đều đặt lên người tôi.
Tôi đã đúng - anh ấy thực sự đã đến gặp tôi.
Nhưng tại sao chứ?
Xung quanh Lương Chi Đình có rất nhiều người, tôi vừa đến gần anh liền chen ra khỏi đám đông, bước tới đứng trước mặt tôi: "Xin chào, em còn nhớ anh không?"
Làm sao tôi có thể không nhớ được?
Tim tôi như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, cả khuôn mặt hưng phấn đến mức muốn nổ tung nhưng môi lại bị cưỡng chế mím chặt, sao cũng không thốt lên lời, không còn cách khác chỉ có thể dùng lực thật mạnh gật đầu.
Thấy vậy, Lương Chi Đình khẽ mỉm cười, hai chiếc răng khểnh nhỏ, dưới lớp da ôn hòa còn lộ chút tinh nghịch. Anh ấy đưa cho tôi trà sữa, nói: "Thật xin lỗi vì chuyện ngày hôm qua. Em có rảnh không? Anh mời em bữa trưa."
Trà sữa trên tay còn ấm, tôi choáng váng, linh hồn sớm đã bị anh lấy mất.
Rõ ràng mỗi từ Lương Chi Đình nói đều bằng tiếng Trung, nhưng khi chúng ghép lại với nhau tôi lại không hiểu nổi ý của anh ấy tôi không thể hiểu ý của anh ấy.
Tại sao đột nhiên lại muốn mời tôi đi ăn trưa?
Rõ ràng đến tận hôm qua còn không chú ý đến tôi cơ mà. Đợi đã...chẳng lẽ chỉ vì sự cố hôm hoa mà anh còn canh cánh trong lòng sao?
Vốn chỉ là chuyện lông gà vỏ tỏi, bình thường người ta sẽ chỉ nói xin lỗi rồi quên ngay, cũng chỉ có người thiện lương như anh mới để chuyện này trong lòng.
Làm sao giờ, càng thích anh ấy hơn rồi.
Thấy tôi cầm cốc trà sữa không trả lời, anh khua tay trước mặt tôi, hồn tôi chợt qua lại với cơ thể.
"Em có rảnh không?" anh hỏi lại.
Tôi dùng sức, cốc trà sữa trong tay kêu lụp bụp. Đây có thể là cơ hội duy nhất để tôi đến gần với Lương Chi Đình, lần này mà bỏ qua rất có thể sẽ không bao giờ có nữa, tôi gật đầu: "Có... có!"
Anh nhướng mày nói: "Vậy chúng ta đi thôi."
Anh đưa tôi đến một nhà hàng Thái ở tầng hai rồi ngồi đối diện tôi.
Lúc ấy đang là giờ ăn trưa, cửa hàng rất đông đúc, xung quanh tôi toàn là những người ồn ào nhưng bên trong tai tôi yên tĩnh đến mức không thể nghe thêm bất kỳ âm thanh nào khác.
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể ngồi ăn cùng một bàn với anh ấy.
Bàn ăn không lớn, tôi có thể đưa tay chạm vào anh, anh nằm trong tầm tay tôi.
"Em muốn ăn gì?" Anh đưa thực đơn hỏi ý kiến tôi.
Tôi lắp bắp suýt cắn phải lưỡi, "Đều, đều được ạ."
"Vậy để anh gọi món cho em. Cua cà ri ở đây ăn khá ngon. Em có ăn được hải sản không?"
Tôi vội đáp: "Được."
Đừng nói đến cua, bây giờ đến cả đá tôi cũng có thể mặt không biến sắc mà ăn được.
Lương Chi Đình nhìn xuống thực đơn, mí mắt rũ xuống một nửa, hàng lông mi dài của anh tạo ra một bóng bán nguyệt nhỏ dưới mí mắt, nhẹ nhàng chớp động.
Tôi vẫn nhớ hồi còn đi học, khi anh ấy chưa quen tôi, tôi sẽ âm thầm quan sát món anh gọi ở căng tin, rồi gọi món giống anh, lén lút trong bóng tối nếm thử từng món anh thích.
Mà bây giờ, anh ấy đang ở ngay trước mặt tôi, chủ động giới thiệu cho tôi món anh ấy thích ăn. Thiên hạ rộng lớn có chuyện tốt đẹp nào hơn thế.
Tôi biết mình không nên nhìn anh một cách trắng trợn như vậy, nhưng tôi không khống chế được ánh mắt của mình, khi anh đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn tôi, vừa lúc bắt được ánh mắt gần như thô lỗ của tôi.
Tôi vội quay mặt đi, giả vờ bình tĩnh, nhưng thực ra trong lòng đã loạn một nùi, tôi sợ anh tức giận nhưng chỉ thấy anh chỉ mỉm cười không nói gì.
Tôi không dám nhìn trộm anh nữa.
Nếu làm anh ấy tức giận, bữa ăn khó lắm mới kiếm được này sẽ có thể bị đi tong.
Sau khi gọi món, người phục vụ mang đến hai ly nước chanh. Anh ấy nói cảm ơn và đưa cho tôi một ly.
Thấy tôi vẫn đang cầm cốc trà sữa chưa mở trên tay, anh gõ xuống bàn, cười nói: "Sao em cứ cầm trà sữa trên tay mãi vậy, không thấy mệt sao? Bỏ xuống bàn đi, em muốn uống lúc nào cũng được."
Tai tôi nóng bừng, tôi nghe theo lời anh, cứng ngắc đặt trà sữa sang một bên.
Sau đó, chiếc bàn nhỏ của chúng tôi rơi vào im lặng.
Tôi không biết phải nói chuyện với anh ấy như thế nào. Liệu anh ấy có nghĩ tôi nhàm chán không? Đúng lúc tôi đang nghĩ nên nói chủ đề gì anh đã chủ động bắt chuyện: "Nhân tiện, anh vẫn chưa biết tên em?"
"Nam Lê."
"Họ hiếm thật đấy, tên hay lắm," anh khen ngợi rồi hỏi: ""Li" (藜) gì thế? Ly (离) trong "ly khai" sao?"
Tôi lắc đầu vì không có giấy bút để viết cho anh ấy nên tôi nói đại: "Đó là một loài thực vật".
Anh ấy gật đầu mỉm cười, vô thức đọc tên tôi hai lần: "Nam Lê, Nam Lê."
Tui: (Nam Lê = 南藜 (nán lí) = 难离 = khó rời đi – tên hay nha em)
Việc này gần như khiến tôi mất trí. Tôi luôn nghĩ tên của mình rất kỳ cục, nhưng hôm nay tôi không chỉ được anh ấy khen nghe hay mà còn được anh ấy gọi tên.
Tôi siết những ngón tay vào đùi, miễn cưỡng giữ được bình tĩnh, nếu không tôi sợ mình sẽ mất lý trí mà lao vào ôm anh.
Lương Chi Đình hoàn toàn không biết đến những tưởng tượng điên khùng trong đầu tôi, tự báo họ tên của mình: "Anh tên là Lương Chi Đình."
Anh ấy tưởng tôi không biết anh ấy.
Nếu anh biết rằng phòng ngủ của tôi chứa đầy những bức ảnh của anh, thậm chí còn có cả một con rối kích thước thật được làm dựa trên ngoại hình của anh, tôi không biết liệu anh ấy có sợ chết khiếp trước một kẻ biến thái như tôi không.
Sau sáu năm theo dõi, tôi, con chuột cuối cùng cũng bò ra khỏi bùn lầy và cọ vào chân người.
Nếu biết trước có thể nói chuyện với anh như thế này, chắc chắn tôi đã sớm dùng cà phê ăn vạ rồi.
Có Lương Chi Đình đi cùng, tôi ăn đến thần hồn điên đảo, ngay cả nước lọc cũng có cảm giác ngọt ngào đến nao lòng.
Bóng của tôi và của anh ấy phản chiếu trên những ô cửa kính của nhà hàng. Một người đẹp trai và lịch lãm, còn người kia thì âm trầm và ủ rũ dù nhìn thế nào cũng là đôi đũa lệch.
Nhiều người ít nhiều biết đến Lương Chi Đình, nên sự kết hợp kỳ lạ của chúng tôi cũng khiến một số người trong nhà hàng nhìn tới nhìn lui, đại khái chắc là thắc mắc tại sao một người như tôi lại xuất hiện bên cạnh Lương Chi Đình.
Như thể làm anh mất mặt, tôi cúi đầu xuống, nhưng Lương Chi Đình vẫn mặt không cải sắc, như thể anh hoàn toàn không hay biết.
Ăn xong tôi rời khỏi quán, trên tay vẫn cầm cốc trà sữa anh đưa.
Cho dù có không nỡ đến đâu thì cũng đã đến lúc phải nói lời tạm biệt.
Trước khi rời đi, Lương Chi Đình đột nhiên đưa điện thoại di động của mình ra, nói: "Thêm WeChat nhé."
Tôi hoài nghi ngày mai liệu có phải mình phải chết không, nếu không thì tại sao đột nhiên hôm toàn là chuyện hành phúc thế? Là trước khi lên đoạn đầu đài cho tôi ăn một bữa ngon sao?
Một bữa ăn cũng đủ kinh thiên rồi, giờ thậm chí anh còn muốn thêm thông tin liên lạc, đây chẳng phải nghĩa là sau này tôi với anh sẽ còn có giao tình nữa?
Nghĩ cũng không thèm nghĩ, tôi chân tay loạn xạ lấy điện thoại ra, sợ anh hối hận.
Sau khi thành công lưu số anh, anh vẫy tay chào tạm biệt tôi, nói: "Đi đây. Hẹn gặp lại lần sau."
...
Lần sau.
Lần sau! Anh ấy nói lần sau, thực sự có lần sau!
Khi trở lại công ty, tôi nhìn chằm chằm danh bạ, hồi lâu không thể hồi thần.
Ảnh đại diện của Lương Chi Đình là một chú Doberman đeo kính râm. Tôi nhìn nó hồi lâu rồi ghim lên trên cùng để mỗi lần mở Wechat có thể nhìn thấy anh đầu tiên.
Cả buổi chiều, tôi bị lời hẹn lần sau của Lương Chi Đình làm phân tâm, cả ngày nhìn màn hình máy tính không làm được gì, tôi lén mở WeChat xem vòng tròn bạn bè của anh ấy.
Anh ấy đặt nó ở chế độ hiển thị trong ba ngày nên chỉ có một post. Không có văn bản, chỉ có hai biểu tượng cảm xúc trái tim màu đỏ và một bức ảnh bên dưới - bức ảnh được chụp từ góc nhìn của Lương Chi Đình. Xung quanh trông giống như một quán bar, ánh đèn mờ ảo cùng vài ly rượu trống trên bàn. Trong ảnh, có hai lòng bàn tay đan vào nhau, một người là Lương Chi Đình, người còn lại có bộ móng tay dài đến mức có thể đâm chết người, là một phụ nữ, ngón giữa của cả hai đều đeo nhẫn.
Hai chiếc nhẫn rất giống nhau.
Bụp! Tôi lật ngược điện thoại lại, mắt không thấy tâm không phiền.
Bài đăng này có vẻ như Lương Chi Đình muốn cùng vị hôn thê của mình show ân ái trên vòng bạn bè.
Tôi và Lương Chi Đình không có bạn chung nên không thể thấy bình luận bên dưới bài đăng, nhưng dùng đầu gối cũng biết chắc chắn là một chuỗi những lời chúc phúc.
Trong bữa ăn, tay Lương Chi Đình trống rỗng, tôi mừng đến mức quên mất việc anh sắp kết hôn. Bây giờ nghĩ lại, đồ ăn vừa ăn đang cồn cào trong bụng, giây tiếp theo muốn trào cả ra.
Tôi thực sự... tự mình tìm khổ.
Ngẩn ngơ đến tận giờ tan làm, có đồng nghiệp đến hỏi tôi với Lương Chi Đình rốt cuộc là như thế nào, úp mở đều ý là kinh ngạc tôi lại có thể có quan hệ cùng Lương Chi Đình.
Tôi trốn không thoát chỉ có thể giải thích ngắn gọn chuyện xảy ra ở quán cà phê, trước khi họ kịp tiếp tục đặt câu hỏi rời khỏi công ty.
Về đến nhà, tôi ôm con rối đang đợi ở sau cửa, quàng tay lên cổ nó.
"Hôm nay anh nói chuyện với em, còn gọi tên em nữa," tôi nói, cảm thấy cả người sướng lâng lâng, hưng phấn hôn vào tai nó, "Giọng anh hay lắm."
Tôi để cốc trà sữa đó vào tủ lạnh, tôi không định uống mà chỉ muốn giữ lại làm kỷ niệm.
Những bức ảnh trong phòng ngủ đã ở bên tôi nhiều năm, mỗi lần nhìn chúng tâm trạng của tôi lại tốt hơn. Nhưng hôm nay, khi nhìn vào chúng, lỗ đen trong lòng tôi ngày càng lớn hơn.
Cảm giác trống rỗng lan từ trái tim đến tứ chi.
Ảnh là ảnh.
Nó không thể được so sánh với người thật chút nào.
Tôi cầm bức ảnh trên bàn cạnh giường lên, nhìn Lương Chi Đình đang tỏa sáng trong đó.
Hối hận vì không ghi âm ngày hôm nay, tôi rất muốn nghe anh ấy gọi tên tôi lần nữa.
Nhưng bây giờ tình hình đã tốt lắm rồi.
Ít nhất thì tôi cũng có WeChat của anh ấy, anh ấy cũng hẹn lần sau, đều là những chuyện trước đây tôi thậm chí còn không dám mơ tới.
Tôi nhấc điện thoại lên và nhấp vào tài khoản WeChat của Lương Chi Đình, vô thức nhấp vào trang cá nhân của anh ấy, nhưng ở đó chỉ có một đường ngang.
Bài đăng mà tôi thấy buổi chiều đã không còn nữa.
Tôi sững sờ trong giây lát, khi phản ứng lại, đầu tiên là thất vọng, buồn bã, sau đó là tức giận.
Anh ấy đã chặn tôi.
Nếu anh không muốn tôi xem bài đăng của anh ấy tại sao lại kết bạn với tôi?! Còn hẹn lần sau!
...
Đúng thôi, ai cũng biết "lần sau" chỉ là lời xã giao đầu môi giữa những người trưởng thành mà thôi.
Anh ấy mời tôi đi ăn trưa, mua trà sữa cho tôi còn thêm tôi trên WeChat, sở dĩ anh ấy làm những việc này đều là vì cốc cà phê hôm qua anh ấy vô tình làm đổ lên người tôi.
Đối với một kẻ quê mùa không đáng để mắt đến như tôi, bất cứ ai đi cùng tôi cũng sẽ cảm thấy xấu hổ. Làm sao anh ấy có thể nghĩ đến việc tiếp xúc nhiều hơn với tôi, chẳng qua vì giáo dưỡng anh tốt, buộc anh phải làm như vậy. ---Hôm nay anh ấy đến gặp tôi chỉ vì cảm thấy có lỗi.
Chuyện đơn giản như vậy đáng lẽ tôi phải hiểu thông từ lâu rồi.
Đúng vậy.
Đúng vậy.
Tôi đang hoang tưởng cái gì cơ chứ?
Lửa giận ngút trời, tôi định đập mạnh khung ảnh trong tay xuống đất, cứng người hai giây, cuối cùng đành đặt nó xuống.
Đứng tại chỗ thở dốc hồi lâu mới bình tĩnh lại được, tôi quay đầu nhìn con rối đang đi theo mình.
Nó thật đẹp, im lặng và chỉ nhìn tôi.
"Đến đây."
Nó bước đến gần tôi, tôi ngước lên nhìn khuôn mặt giống hệt của Lương Chi Đình của nó. Sau một lúc, tôi kéo đầu nó xuống và hôn lên.
Tôi ban đầu chỉ muốn chạm môi nó, nhưng chạm được một lúc cơn tức giận lại dâng lên, tôi há miệng cắn nó như muốn trút giận, may mà lưỡi của nó không phải là thịt, nếu không đã bị tôi nhai nát rồi.
Môi nó ướt đẫm nước.
Nó không đau, nó chỉ ngơ ngác nhìn tôi, như đang thắc mắc tại sao tôi lại thất thường như vậy.
Bực bội, tôi cúi đầu ôm nó thật chặt, chôn mặt vào hõm cổ nó, tự hỏi: "Mày có thể gọi tên tao một tiếng được không?"
Thầy chế rối nói trong đầu nó có một con chip, nhưng khi mở ra, bên trong chỉ có một đống code, tôi không nghĩ đến việc hủy nó nên chỉ có thể bất lực nhìn.
Giá như nó có thể nói chuyện thì tốt biết bao, tôi còn có thể than vãn với nó.
Tôi lúc này vô cùng muốn nhận được một lời an ủi lúc này, bất kể là ai cho cũng được.
"A Đình, xin mày đấy, nói chuyện với tao đi."
Tác giả có lời muốn nói:
Nam Lê: Chồng ơi! Nói gì đi mà!