Ngón tay của nó được đánh bóng hoàn hảo, thon dài và trắng nõn, móng tay nhẵn nhụi, nhưng vì tay nghề tinh xảo nên các đốt ngón tay vừa phải, nhiệt độ quá thấp, mỗi tư vị lạ lùng mà chúng mang đến đều trí mạng.
Dòng điện dày đặc chạy qua xương tủy, tôi vô thức cắn chặt răng hàm, cổ giương lên, mấy mạch máu xanh dưới làn da trắng trẻo của tôi đập dữ dội, tôi cố chịu đựng đến cùng cực, đến cuối cùng vẫn nghẹn ngào vứt bỏ áo giáp.
Ngón chân cong lại, ga trải giường nhàu nát, chăn bông rơi xuống đất.
Hơi thở ngắt quãng, sau khi ánh sáng trắng lớn chiếm tầm nhìn của tôi tan biến, lý trí của tôi đã trở lại, trên mặt tôi giàn giụa nước mắt, gối cũng bị ướt đẫm một mảng.
Cơ thể tôi rũ xuống như một sợi dây cung bị đứt. Phần lớn trọng lượng của tôi chỉ dựa vào chiếc thắt lưng phía trên đầu. Hai cánh tay bị trói kéo theo toàn bộ xương sống của tôi, gần như khiến cả cơ thể tôi bị gãy. Tôi không thể nằm ngửa mà chỉ có thể cuộn tròn ở đầu giường, co chân, giữ tư thế lúng túng và khó chịu.
Cảm giác kỳ lạ về vật thể lạ vẫn còn đọng lại trong máu, tôi cúi đầu xuống, nhãn cầu do sinh lý bị kích thích chảy quá nhiều nước đau nhức và sưng tấy, sắp không mở ra nôit.
Tôi nghĩ một lần là đủ rồi.
Nhưng lúc nó kéo lấy chân tôi, hành động tràn ngập bất mãn, tôi sụp đổ gào thét, cảm xúc quá kích động khiến âm thanh run rẩy vỡ vụn.
Tôi đá mạnh vào mặt, ngực và cổ nó nhưng không thể ngăn nó tiến lại gần.
Đều nói một lần lạ hai lần quen, đều là nói vớ vẩn, thứ ghê tởm này một lần là đủ, hai ba lần lại trở thành cực hình tàn nhẫn giày vò người.
Tôi như bị đóng đinh vào thập tự giá, toàn thân chảy máu, tiến thoái đều không có cửa, gào hét hay chửi mắng nó đều vô dụng, van xin nài nỉ nó cũng chẳng để ý, nó mặt ngơ tai điếc, chỉ chăm chăm làm việc của mình.
Khi khăn bông bị xoắn nhiều lần đến nỗi một giọt nước cũng không còn, nó sẽ trở thành một miếng giẻ nát và thùng rác là đích đến cuối cùng của nó.
Nhưng nó không những không chịu vứt nó đi còn ngoan cố vắt cạn giọt nước cuối cùng.
Mệt mỏi há miệng, nhưng không có âm thanh nào phát ra.
Trong bóng tối hỗn loạn, thời gian không còn ý nghĩa gì với tôi nữa, ý thức của tôi bay xa, không biết bây giờ là đêm nào.
Mọi chuyện đã phát triển đến mức ngoài sức tưởng tượng của tôi, tương lai của tôi đang chạy theo một hướng không xác định.
Tôi bắt đầu hối hận.
Tôi không nên bị quỷ ám thân mê hoặc vẻ ngoài của Lương Chi Đình, không nên đâm đầu vào nỗi ám ảnh đơn phương với anh ta, đáng lẽ tôi không nên đến ngôi làng xa xôi đó, cũng không nên bước vào cửa hàng làm rối kia.
Trăm vạn lần không nên... điều cuối cùng tôi không nên làm là sau khi có được con rối tham lam điểm mắt cho nó.
Đi đến nước này là tôi tự mình chuốc lấy.
Đúng vậy, một người như tôi, làm sao ông trời có thể cho tôi có được cuộc sống ổn định hạnh phúc?
Ý thức của tôi không đứt quãng, xen kẽ giữa trạng thái tỉnh và mê. Khi mọi thứ cuối cùng cũng dừng lại, tôi tỉnh dậy nhìn thấy nó đang ngồi bên mép giường, cúi đầu lau ngón tay.
Lau xong, nó vứt chiếc khăn giấy xuống dưới chân.
Cái sàn nhỏ cạnh giường gần như bị bao phủ bởi mấy quả bóng giấy bị vò nhàu nát.
Quá khoa trương rồi.
Tôi đã đánh giá thấp sự kiên nhẫn và trí thông minh của nó, tôi chưa bao giờ nghĩ mình lại có kết cục như thế này.
Tôi mở mắt không nhúc nhích, nó đứng dậy ra ngoài phòng ngủ lấy đồ rồi quay lại, thấy tôi đã tỉnh, nó không nói lời nào lặng lẽ cầm lấy cổ tay bôi thuốc cho tôi.
Không biết từ lúc nào nó đã cởi dây đai trên cổ tay tôi, vừa rồi tôi vùng vẫy mạnh đến mức cổ tay bị trầy xước, vùng vết thương cũ càng chảy máu và sưng tấy.
"Biến đi." Tuy rằng tôi không phát huy được chút uy lực nào, mắng vẫn mắng được, chỉ là nghe giọng khàn khàn.
Nó vững như tảng đá, phớt lờ sự cự tuyệt của tôi, kiên nhẫn bôi thuốc cho tôi.
Tôi khá tò mò.
Loại hành vi này nó học ở đâu? Chẳng lẽ lại là từ phim? Điện ảnh ngày này kiểm duyệt khắt khe, đến cả bóng dáng thịt cũng không thấy, chỉ có thể xem mấy vệt dầu nổi trên bề mặt, nó lại từ canh thịt trong suốt xem hiểu còn học được mấy thứ thô lỗ như vậy?
Nên nói nó thiên phú dị bẩm học một biết ba, hay nên nói nó thông minh vặt.
Tôi không mắng nổi được nữa nên đành thôi vùng vẫy, nói: "Tao muốn đi tắm."
Cơ thể tôi dính đầy mồ hôi.
Nó cúi xuống bế tôi vào phòng tắm tẩy rửa. Tôi ngồi trong bồn tắm, nó giữ vòi sen kiên nhẫn nhẹ nhàng gội đầu cho tôi.
Tôi không nói chuyện, nó cũng không nói.
Bọt bay vào mắt tôi, vừa cay vừa rát. Tôi không nhắm mắt lại, để cho nhãn cầu được dòng nước mắt do bị thứ bên ngoài kích thích chảy ra tẩy rửa.
Nó nâng mặt tôi lên, rửa sạch bọt trên mắt tôi rồi cẩn thận lau đi những giọt nước mắt cho tôi.
Vật lộn hồi lâu khiến tôi kiệt sức, nhất là sau khi tắm xong, tôi buồn ngủ đến mức bất tỉnh nhân sự, mãi đến chiều ngày hôm sau mới thức dậy.
Khi mở mắt ra, tôi đã được ôm trong vòng tay của nó, còn nó đang nhìn vào điện thoại của tôi, nhìn đến xuất thần.
Nhưng dù có xuất thần đến đâu, nó dường như cũng có thể nghe thấy tiếng mi tôi rung động. Vừa tỉnh dậy, nó liền cúi xuống hôn nhẹ lên trán tôi.
Hoàn toàn không đề cập đến chuyện xảy ra ngày hôm qua.
Ngón tay nó rất đẹp.
Nhưng tôi một chút cũng không muốn bị tra tấn nữa.
Vốn tưởng nó không làm gì nổi mình tôi mới dám không để ý kích động nó, nhưng bây giờ thì khác, nó có nhiều cách tôi không ngờ đến trị tôi.
Tôi không thể không đè nén sự lo lắng khó chịu trong cơ thể xuống, biến thành một trẻ câm bực dọc.
Câm cũng câm không được bao lâu.
Nó bướng bỉnh bắt đầu mỗi ngày đều hỏi một câu: "Em có thích anh không?"
Nếu tôi im lặng, nó sẽ túm lấy cằm và hôn tôi cho đến khi não tôi thiếu oxy rồi nói ra. Nếu những gì tôi nói không phải là câu trả lời nó mong muốn, nó sẽ dùng cách tôi không thể chấp nhận được dạy cho tôi một bài học.
"Thích."
Sau khi làm sai vài lần, tôi nhận ra đi ngược lại nó sẽ chỉ khiến tôi đau khổ, trừ việc chọc tức nó khiến tôi cảm thấy vui vẻ, còn lại không mang lại lợi ích gì cho tôi. Tôi chỉ có thể nói khô khan từ nó muốn nghe.
Nó không bận tâm đến câu trả lời vô cảm của tôi, hỏi câu tiếp theo: "Em thích anh hay hắn? Bảo bối, em cuối cùng là thích ai?"
Tất nhiên tôi biết "hắn" là đang ám chỉ ai.
Tôi ghét cả hai, nhưng rõ ràng là tôi không thể nói ra sự thật.
"Tao thích mày."
Tôi đoán nó có thể biết tôi đang nói dối, thông qua một loạt chất vẫn, nó có khả năng biết những lời trong miệng tôi không phải lời thật lòng, hoặc là nó cam tâm tình nguyện tin rằng những lười tôi nói là thật, nghe được câu trả lời này, khóe miệng nó khẽ cong lên, nhàn nhạt nở nụ cười.
Về phần nó vui vẻ thật hay giả, ai mà biết được.
Tôi cũng không quan tâm.
Nửa tháng nữa trôi qua, một ngày nọ, nó lôi tôi ra khỏi giường, bảo tôi ra ban công ngồi phơi nắng.
Tôi lười di chuyển nheo mắt ngủ gật. Nó hôn lên môi tôi rồi quay người đi vào bếp, không bao lâu, trong bếp lạch cạch phát ra động tĩnh, không biết nó đang làm gì ở đó.
Bây giờ là một cơ hội tốt.
Hơn nửa tháng, tôi giả vờ thành thật an phận, cuối cùng nó cũng buông lỏng cảnh giác, không còn trói tôi nữa. Chắc nó tưởng tôi đã từ bỏ phản kháng, nằm mơ đi!
Tôi đã kiên trì bấy lâu nay, cuối cùng đã hoàn thành bước khởi đầu thành công, tuyệt không thể bỏ những công lao ấy được.
Tôi không muốn chạy ra ngoài lúc này, đó không phải là một bước đi khôn ngoan. Nếu tôi đi ra từ huyền quan, nó sẽ bắt tôi về, đưa tôi trở lại một vòng lặp vô hạn.
Muốn làm phải thành công ngay từ lần đầu.
Tôi đứng dậy rón rén trở lại phòng ngủ, lôi chiếc vali màu xanh dưới gầm giường ra. Chiếc máy đọc nhỏ được giấu cẩn thận bên trong, tôi như tìm thấy bảo bối, nhét vào túi áo, để vali trở lại chỗ cũn, trước khi nó phát hiện quay trở lại ban công ngồi.
Sau khi làm xong tất cả những điều này, tim tôi vẫn vì hồi hộp đập dữ dội, một lúc lâu không thể bình tĩnh lại.
Tôi nhắm mắt lại giả vờ chìm vào giấc ngủ, nhẩm tính từng bước cần làm tiếp theo.
Không khí nóng ập vào mũi tôi, tôi mở mắt ra, trước mắt xuất hiện một bát mì cực kỳ nghèo nàn, nó hai tay bê bát mì đưa về phía tôi, trên môi còn treo một nụ cười.
Nó ở đó làm tổ lây như vậy là để làm bát mì này?
Rõ ràng là nó không co kinh nghiệm, tay nghề kém đến khiến người ta phải dựng ngón trỏ.
Sợi mì bị nấu chín nhừ, lửa cũng không đều, tạo thành hai mảng màu đen cháy và trắng bệch tương phản rõ ràng, sợi mì trong bát đều nhão nhoét, cho lợn nó cũng không chịu ăn.
Định làm gì? Định đầu độc tôi bằng thứ này à?
Hay là cách mới để tra tấn tôi?
Nó không chút cảm thấy bát mì cho lợn này có vấn đề gì cả, nó dùng đũa gắp mấy sợi đưa vào miệng tôi, bảo bón tôi ăn.
Vẻ mặt của nó mang vẻ hơi hy vọng. Chẳng lẽ còn muốn tôi khen nó?
Tôi mím môi, lấy hết can đảm cắn một miếng. Lúc mì vừa vào miệng, một mùi lạ bốc lên trong miệng, tôi ngay lập tức đen mặt, ôm miệng lao vào phòng tắm, nôn hết vào bồn cầu. Mẹ nó, nó bỏ chuột chết trong đó à?
Nó lặng lẽ đến phía sau xoa lưng tôi.
Tôi lau miệng ngẩng đầu lên, nó lấy khăn giấy lau miệng cho tôi. Bát mì được đặt ở ban công, vẫn còn đang bốc khói nghi ngút.
Nghĩ không thông sao nó đột nhiên tâm huyết dâng trào muốn nấu bát mì này, dù sao chắc là rảnh rỗi không có việc làm..
"Không đúng..."
Tôi ôm nó, nhón chân lao tới thành công chặn lấy miệng nó.
Bây giờ nó mở mắt hôn tôi, tôi biết, nó là đang giám sát mỗi một hành động dù nhỏ nhất của tôi, có điều có mở mắt cũng vô ích.
Não người với con rối như nó làm sao có thể so sánh?
Nó cẩn thận không để tôi nhấn công tắc sau tai, nhưng hình như nó quên mất rằng nó còn một điểm yếu khác.
Tôi đặt lòng bàn tay lên phía sau đầu nó, như thể thân mật vuốt ve mái tóc của nó, nhưng thực ra tôi đang cố tìm đúng vị trí.
Chiếc máy đọc thẻ nhỏ chính xác cắm vào phía sau đầu nó, ánh sáng xanh nhấp nháy. Nó dừng lại một giây rồi quỳ xuống, đầu cúi xuống, là trạng thái ngủ mà tôi thấy qua.
Nó diễn ra suôn sẻ hơn tôi mong đợi.
Lần này tôi sẽ không bỏ lỡ nó nữa!
Tôi lập tức lao ra khỏi cửa, lấy thuốc trong hộp đồng hồ nước ra rồi chạy thật nhanh về, không dám lãng phí một giây.
Ngẩng cằm, cạy môi, miệng chai thủy tinh đứng thẳng lên môi, chất lỏng màu xanh lam trượt dọc theo thành ống thủy tinh vào miệng cho đến khi không còn giọt nào.
Tôi nín thở cho đến khi xác nhận rằng chất lỏng đã xâm nhập thành công vào cơ thể của nó. Sau đó, tôi đột nhiên mất đi sức lực và ống thủy tinh rơi xuống đất, tôi mạnh mẽ lùi lại một bước, niềm vui điên cuồng dâng lên trong tim...
Cuối cùng......
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Cuộc sống ác mộng này cuối cùng cũng kết thúc.
Mặc dù tôi không biết trạng thái không hoạt động này có giống như tắt công tắc hay không, cũng không biết có tác dụng đến khi nào, nhưng bây giờ tôi không có gì phải sợ, cũng không quan tâm nếu nó đột ngột thức dậy.
Tôi ngâm nga một bài hát, nghĩ đến mật khẩu mà Cao Vọng đã nói với tôi, tôi kết nối con chip của nó với máy tinh, tìm tập tin mật khẩu và nhập vào——
0821, nhấn Enter, có một cửa sổ bật lên.
Tôi liếc nhìn nó phải hơn mười lần.
...
Nội dung bên trong, có thể nói đả kích cực lớn.
-
- Tôi có thể nhìn thấy rồi.
- Em nói tôi là chồng em ấy là có ý gì?
- Tôi xem cái gì cũng không hiểu nghe cái gì cũng không hiểu. Em ấy đã kiên nhẫn dạy tôi rất nhiều.
- Em ấy nói em ấy yêu tôi, tình yêu là gì?
- Học được từ mới rồi, bảo bối. Nếu tôi gọi em ấy như vậy liệu em ấy có vui không?
- Em ấy đang khóc, tôi muốn nói chuyện.
...
Đây là lời thú nhận của nó. Ngày tháng được tính từ ngày tôi điểm mắt cho nó.
-
...
- Em ấy đang hạnh phúc.
- Hóa ra chồng là danh hiệu chỉ có thể gọi là bạn đời. Em ấy là bạn đời của tôi, em ấy yêu tôi.
- Tại sao em ấy không thể ở lại với tôi?
- Tôi muốn ra ngoài gặp em ấy, nhưng cái thứ gọi là cánh cửa trước mặt này luôn chặn tôi lại.
- Đứng đợi em ấy, để khi em ấy về tôi có thể lại nhìn thấy và ôm em ấy.
- Bảo bối đặt tên cho tôi là A Đình, nghe rất hay, tôi rất thích.
Tôi cuộn xuống từng dòng.
-
- Em ấy chưa về, đang ôm người khác.
- Em đuổi tôi đi, sao em lại chọn người khác mà không phải anh? Rõ ràng nói là em yêu anh.
- Em ấy tức giận, ở trong tủ khó chịu quá, tôi muốn nằm cạnh em ấy, nghe giọng nói của em ấy.
-
- Em ấy lúc nào cũng muốn tôi ngủ mà tôi lại không muốn ngủ.
- Em ấy đi rồi, liệu em ấy có quay lại không? Tôi đã làm gì sai khiến em ấy tức giận sao? Nếu tôi vẫn như cũ đợi em ấy quay lại thì em ấy có thể bình tĩnh lại không.
- Em ấy bắt tôi uống thứ gì đó, thứ gì đó tệ hại.
- Nhốt em lại để em không bao giờ rời bỏ tôi nữa, mãi mãi là của tôi
- Tim tôi đau quá, trong đó có gì đó đau quá.
- Em mắng tôi, sao lại không thích tôi nữa?
...
- Tôi là đồ vật à? Rõ ràng tôi là một con người.
-
- Tôi không thích cái tên A Đình nữa, bảo bối cũng không đặt cho tôi cái tên mới.
- Tôi muốn trừng phạt em ấy, tôi muốn trong mắt am ấy chỉ có tôi, bẻ gãy xương em ấy có khiến em ấy ở lại bên cạnh tôi không? Nhưng tôi không muốn để em ấy đau khổ quá nhiều, em ấy khó chịu, tôi không nỡ.
- Em ấy bị bệnh rồi, tôi muốn chữa khỏi cho em ấy. Tôi yêu em ấy, tôi muốn yêu em ấy mãi mãi, tôi hy vọng em ấy cũng như vậy.
...
-
- Sinh nhật là gì?
- Sinh nhật là ngày sinh ra của con người, một ngày đáng để kỷ niệm.
- Sắp đến sinh nhật của bảo bối của tôi rồi.
Ánh sáng màn hình xanh chiếu vào khuôn mặt tái nhợt của tôi, ngón tay tôi đột nhiên run lên, cứng đờ giữa không trung, không thể rơi xuống.
Hôm nay là ngày gì?
Tôi liếc nhìn ngày tháng ở góc dưới bên phải màn hình, hồi lâu không rời mắt được.
Hơn hai mươi năm, tôi chưa từng có một sinh nhật nào bởi sự ra đời của tôi là một tai nạn, không ai muốn tổ chức sinh nhật cho tôi, tôi cũng chưa bao giờ mong đợi nó.
Tôi nhớ đến ngày đó nó cầm điện thoại xem đó, đúng rồi.
Một vài phần mềm hiện nay luôn gửi tin nhắn nhắc nhở khi ngày sinh nhật đến gần. Nó có lẽ đã nhìn thấy rồi ghi nhớ.
-
- Sinh nhật nên làm gì?
- Nấu một bát mì trường thọ cho bảo bối và chúc bảo bối mạnh khỏe hạnh phúc, sống lâu trăm tuổi.
—————————————————————
Là ai khóc chảy nước mũi? À, là mị. Hứa bộ sau không ngược công nữa.