Con Rối - A Ly Thố

Chương 35




Tôi bị bóp đến không thở được, tầm mắt tối sầm, hét cũng không hét lên nổi, lão súc sinh lên đây từ khi nào, lão dám đánh lén tôi!

"Mày cho rằng mày trốn ở đây là tao không tìm được sao? Không có chuyện đấy đâu! Mày ăn đồ ăn của tao, uống đồ uống của tao, muốn phủi mông rời đi sao? Nghĩ hay lắm! Tao tốn bao nhiêu tiền trên người mày? Mày hôm nay mày phải trả tao gấp bội!"

Tôi nắm lấy cổ tay ông ấy cố gắng thoát ra. So với sức mạnh của con rối kia ông ta chẳng là gì, một ông già hơn năm mươi, lý do duy nhất ông ta có thể kiểm soát tôi là vì tôi chưa chuẩn bị trước! Nhưng tôi đã đánh giá quá cao tình trạng hiện tại của mình. Sự nghẹt thở khiến tay tôi nhất thời mất đi sức lực, tôi không còn cách nào khác ngoài giơ chân lên đá thật mạnh, ông ta trúng cú đá của tôi, cúi người xuống tại chỗ, mặt lập tức tái nhợt.

Là đàn ông, tôi có thể hiểu được nỗi đau này.

Không để ông ta có thời gian chần chừ, tôi lao tới dùng nắm đấm đánh vào đầu cho đến khi ông ta không chống cự nổi quỳ xuống đất: "Ông con mẹ nó còn có mặt mũi đòi tiền! Ông còn dám theo tôi tôi sẽ đem chuyện ông hiếp dâm tuyên truyền ra ngoài! Muốn tiền? Tôi sẽ khiến ông đến cứt nóng cũng không có mà ăn!"

"Nhiều năm như vậy ông chỉ có mặt là nhăn nhưng não thì không. Ông từng cho tôi tiền sao? Lừa người khác lừa luôn cả mình à? Xuống địa ngục đi!"

"Đồ tạp chủng!" Ông ta dùng cả hai tay ôm lấy đầu, bị tôi đánh đến phát hỏa, lửa giận che khuất cả cơn đau đớn, nắm đấm nặng nề rơi vào bụng tôi, lợi dụng lúc tôi ăn đau đứng không vững, ông ta kéo lấy cổ áo tát lên mặt tôi, tai tôi ù đi, mặt tôi như bị cạo đi một lớp đau đến bỏng rát.

Ông ta lộ ra vẻ mặt hung ác, hung hãn gầm lên: "Mày dám đánh tao, mày đúng chán sống rồi!!"

Tôi và lão ta vần nhau trên hành lang, bụi bay tung mù mịt. Ông ta đã quen với việc đồng áng, còn tôi thì thiếu vận động, trong thời gian ngắn tôi có thể đấu lại, nhưng càng lâu thì thể lực của tôi càng tụt lại, tôi kiệt sức, đương nhiên phản ứng của tôi cũng trở nên chậm chạp hơn.

Ông ta tóm được khuyết điểm của tôi, túm tóc không thương tiếc dùng lực đập đầu tôi xuống đất ba cái. Miệng và mũi tôi chảy máu ròng ròng, tôi gần như ngất đi.

"Chúng ta đã lâu không gặp, con đã quên đạo hiếu cơ bản nhất rồi à? Con ngoan, bố sẽ để con tử tế dập đầu mấy lần, có thể giúp con bớt chút đau đớn về thể xác."

Tôi nghiến răng, trong chốc lát miệng tôi đầy mùi máu.

Lúc này, trong khung cảnh hỗn loạn xuất hiện một tấm ảnh màu trắng, như tuyết rơi xuống đất. Nó rơi ra khỏi túi của tôi.

Tôi lập tức muốn chộp lấy, nhưng khi ông ấy nhìn thấy vẻ mặt kỳ lạ trên mặt tôi, những ngón tay đang giữ tóc sau đầu tôi đột nhiên siết chặt, tôi có cảm giác như da đầu sắp bị xé toạc thành từng mảnh.

Ông ta chộp lấy bức ảnh trước mặt tôi, nhìn vài lần, cười mỉa mai: "Thằng tạp chủng nhà mày mà lại có bạn được à? Thật không ngờ tới."

Ông ta mang theo khuôn mặt đầy bụi và máu, "Cái đức hạnh của mày mà cũng kết giao được bạn, chắc cũng không dễ dàng. Thế nào, sau này nhớ ngoan ngoan chút, mỗi tháng cố định gửi tiền dưỡng lão cho tao, ngoan ngoãn hầu hạ tao, chuyện trước đây tao coi như không tính sổ. Nếu không, tao sẽ đến công ty bạn mày làm ầm lên, mày đoán xem bạn mày sau khi biết được mọi chuyện sẽ nhìn mày như thế nào? Tao xem mày sau này sống ra sao!"

Làm ầm lên? Không biết ông ta nếu như biết "người bạn" trong mồm mình nói tới chỉ là một con rối đã bị tôi phân giải thành tám mảnh sẽ có cảm tưởng gì?

Tôi trừng mắt nhìn ông ta, phun ngụm máu trong miệng vào mặt lão, trắng trợn chế nhạo: "Ông xứng sao? Đồ hiếp dâm, ông tốt nhất nên rẽ trái đến bệnh viện thú cưng tìm bác sĩ mà thiến còn dễ hơn! Như thế tôi có thể miễn cưỡng cho ông vài đồng."

"Mày tìm chết -" Ông ta tức giận đến mức lông mày dựng ngược, bị tôi kích động, lấy hết sức lực nắm lấy đầu tôi muốn đập đầu tôi xuống đất, hai tay tôi quơ loạn dưới đất, cuối cùng nắm được một nắm bụi lẫn sỏi, không nói hai lời đập mạnh vào mắt ông ta. Cũng may tiểu khu này cũ kỹ đổ nát, quan hệ hàng xóm giả tạo, ai nấy chỉ chăm chăm quét tuyết trước cửa nhà, chỗ công cộng này về cơ bản không ai muốn vệ sinh.

Sỏi nhỏ không sắc nhưng khi lọt vào mắt lại trở thành những lưỡi đao sắc bén nhất. Ông ta kêu thảm một tiếng, cuối cùng cũng bỏ đầu tôi ra, tôi lau miệng loạng choạng đứng dậy. Lão quỳ dưới đất, dùng một tay che mắt trái, giữa kẽ ngón tay có máu chảy ra, đau đến mức không thể đứng dậy được.

Bức ảnh bị lão vò nát rơi xuống đất, tôi vội nhặt lên nhét vào túi trong áo khoác.

Cất ảnh xong xuôi tôi lại không vội rời đi, cơ hội tốt như vậy đi thì lãng phí quá.

Thấy bộ dáng tàn tạ của ông ta, tôi cười vui vẻ lao tới đấm đá.

Cả hai chúng tôi đều quăng những lời lẽ bẩn thỉu, trong hành lang vang vọng dữ dội. Tiếng chuông leng keng không ngừng. Một số cư dân cùng tầng nghe thấy tiếng động liền mở cửa ra xem chuyện gì đang xảy ra, thấy chúng tôi đánh nhau toác đầu chảy máu, lập tức có người tiến tới ngăn cản cuộc chiến.

Lão suc sinh này vừa nhìn thấy người ngoài có mặt liền đóng vai nạn nhân, không chống cự nữa mà gào thét như xé tim gan: "Con trai! Ta là bố của con! Sao con có thể làm như vậy với ta! Đừng đánh nữa, đừng đánh—"

Ông ta vừa hét lên liền có người đưa tay ra ngăn tôi lại, tôi lợi dụng lúc ông ta giả vờ đáng thương đấm vào đầu ông ta thêm vài cú nữa. Sau đó, tôi một bước ba bậc nhảy xuống cầu thang, trước khi có người bắt được tôi bỏ chạy như điên.

"Con trai!!"

"Trời ơi sao lại đánh ông ra thế này!"

"Mắt ông chảy máu rồi! Đừng cử động, tôi gọi 120 cho ông!"

"Nó là con trai của ông? Mẹ nó, sao nó có thể đánh bố ruột của mình như vậy?"

Phía sau tôi là tiếng rên rỉ giả tạo của con rết to, cùng với lời ra tiếng vào của đám cư dân.

Tôi nhổ một bãi, chạy xuống khỏi tầng ba, tôi hít một hơi thật sâu về phía tầng trên, tức giận gầm lên: "Mấy người con mẹ nó chết hết đi!" Sau khi hét lên, căn phòng phía trên im lặng vài giây, sau đó là những lời lăng mạ rải rác từ đám đông người xem.

Tôi cười lớn, không ngoảnh lại bỏ chạy.

Trận này tuy đầy thương tích, nhưng kết quả rất tốt.

Con thú già đó không nhận được bất kỳ lợi ích nào từ tôi, thật đáng tiếc tôi rời đi vội vàng, không biết đôi mắt lão xảy ra vấn đề gì, không mù thì thật là đáng tiếc.

Tôi không lo ông ta gọi cảnh sát.

Ông ta có bóng ma tâm lý đối với cảnh sát, lão có tiền án hiếp dâm, là laoij từ trong xương đã mang gen bại hoại. Đây là căn bệnh mà thời gian không bao giờ có thể rửa sạch, tôi rời đi nhiều năm như vậy lão sẽ quy củ làm người tốt ư? Tôi tuyệt đối không tin. Ai biết được liệu ông ta có phạm tội khác hay không? Một tên tội phạm có thể dễ dàng cải chính thì anh ta sẽ không còn là tội phạm nữa.

Vì vậy lão sẽ không bao giờ mạo hiểm đến gặp cảnh sát, nếu không lão đã không nhiều năm như vậy mới tìm ra số điện thoại của tôi.

Tôi không nói cho ai biết địa chỉ mới của mình. Tôi nghĩ trong thời gian ngắn nữa ông ta không tìm nổi.

Để đề phòng, tôi đổi số điện thoại di động, bắt đầu rúc trong nhà, không ra ngoài trừ khi cần thiết.

Bức ảnh bị lão già kia làm nhăn nheo, dù tôi có cố gắng vuốt phẳng thế nào đi chăng nữa thì những nếp nhăn trắng trên đó cũng không mờ đi, một nếp nhăn xuyên giữa hai má chúng tôi, tạo thành đường phân chia rõ ràng ngăn cách tôi và nó.

Càng nhìn tôi càng thấy không vui, mặc dù tôi không thể hiểu được nỗi không vui đó đến từ đâu.

Bức ảnh bị ném vào ngăn kéo, không bao giờ lấy ra nữa.

Các vết thương trên mặt và trên cơ thể lành lại, đóng thành vảy, bong ra và trở lại trạng thái ban đầu.

Tôi thường ngồi trước máy tính cả ngày, cành lá ngoài cửa sổ chuyển từ màu xanh lục sang màu vàng úa, rồi từ màu vàng úa sang cành trơ trụi phủ đầy tuyết trắng. Những bông tuyết tích tụ tan thành nước, nhỏ giọt và rơi xuống, trên cành xuất hiện những chồi xanh.

Tôi đưa mắt từ màn hình máy tính ra cửa sổ, một cánh hoa đào hồng rơi trên tay, mùi hương đất và cỏ ẩm ướt xộc vào chóp mũi, tôi bàng hoàng nhận ra bốn mùa đã luân chuyển, tôi chuyển đến đây đã một năm.

Ngày tháng thậm chí còn buồn tẻ hơn tôi tưởng tượng, buồn tẻ đến mức tôi thậm chí còn không có ý định quan tâm đến thời gian trôi qua.

Không có tin gì từ con rết lớn với tôi mà nói là tin tốt nhất.

Nếu phải tìm điều gì khác thường trong cuộc sống bình yên của tôi, có lẽ là cơn ác mộng tôi gặp phải hàng ngày.

Cùng một giấc mơ, mơ đến hai lần đã hiếm, ngày nào cũng mơ thấy vốn là việc khó tin.

Không phải lúc nào tôi cũng phân biệt được giữa mơ và thực, mỗi ngày tỉnh dậy đều là một thân mồ hôi lạnh, trái tim như bị sâu bọ ăn mòn, chỉ còn lại một lớp vỏ mỏng manh và trống rỗng. Tôi nhớ lại nỗi sợ hãi vô tận trong giấc mơ khi bị một con trăn quấn lấy, sau khi tôi mở mắt ra, nỗi sợ hãi đó kia chậm rãi rút đi để lại cơ thể và linh hồn như một sợi dây chun, sau khi bị kéo căng để lại nhiều vết nứt, sắp không chịu được rồi.

Sau đó tôi trực tiếp buộc mình không được ngủ, không được nhắm mắt, như vậy sẽ không mơ thấy giấc mơ kia nữa.

Năm này tôi trở nên mê uống rượu, cả một chiếc tủ lớn chứa đầy những chai rượu lớn nhỏ. Tửu lượng của tôi vẫn kém như xưa, nhưng dù không nhịn được muốn uống, tôi cũng không uống đến mức mất trí, cmar thấy mình chóng mặt liền dừng lại.

Ngón chân tôi như đang bước trên mây, lơ lửng nhẹ nhàng trong không trung, tôi mê mẩn cảm giác này.

Có lần tôi say khướt, sáng hôm sau thức dậy phát hiện trong điện thoại có mấy cuộc gọi nhỡ, đều là tôi gọi cho Cao Vọng.

Chuông reo một lúc rồi cúp máy, giống như mấy cuộc điện thoại quấy rối. Cao Vọng không bao giờ nhấc máy hay gọi lại cho tôi, có lẽ anh ta phiên tôi, không muốn nói chuyện với tôi.

Tôi không có gì để nói với anh ta, nên cũng không biết mình khi say rượu gọi điện cho anh ta là muốn hỏi điều gì.

Mối liên hệ duy nhất giữa tôi và anh ta là con rối bị hỏng từ lâu.

Có lẽ tôi muốn hỏi Cao Vọng "Anh xử lý sạch sẽ con rối của tôi chưa?", câu hỏi kiểu này nghe thôi đã thấy vô lý.

Đã một năm rồi, khẳng định đã tiêu hủy sạch sẽ, không để lại gì.

Trừ việc đi mua rượu, thỉnh thoảng tôi còn lên mạng mua chút rượu hoa quả, từ đắt đến rẻ.

Hàng hôm nay gửi tới.

Tôi phủi đi những cánh hoa rơi trên bàn, đứng dậy đi đến trạm chuyển phát nhanh ở tầng dưới.

Khi ra ngoài, tôi thấy cửa đối diện đang mở, người của công ty chuyển nhà đang ra vào. Tôi nhớ năm ngoái chuyển đến căn phòng này không có người ở, xem ra tôi sắp có hàng xóm mới.

Tôi liếc mắt một cái liền thu lại tầm nhìn, đi đến trạm chuyển phát lấy đồ, đương lúc chuẩn bị rời đi phía sau đột nhiên có tiếng người gọi: "Tiểu Lê?"

Tôi giật mình, quay đầu nhìn lại thấy vẻ vui mừng khó tin trong mắt cậu trai. Là một cậu trai ngoài hai mươi, cao ráo, đẹp trai, nhìn quen quen nhưng tôi lại không biết người này.

"Cậu là ai?"

"Là anh thật sao?" Thanh niên vội vàng chạy ra ngoài, cười lộ ra tám cái răng: "Nam Lê? Anh là Nam Lê? Em là Trần Ưng, anh quên em rồi sao?"

Trần Ưng?

Tôi sửng sốt một giây rồi nhớ ra, Trần Ưng, người đồng đội trước kia tôi gặp khi chơi game, muốn gặp mặt trực tiếp tôi nhưng tôi kiếm cớ từ chối. Cái cớ tôi kiếm không hề dễ nghe, nên cũng không biết cậu ta sau đó có tìm tôi nữa không.

"Em vừa nhìn thấy tên của anh, còn nghĩ cùng họ cùng tên nữa, không ngờ thực sự là anh. Chúng ta thật có duyên! Thế mà anh lại ở cùng thành phố với em, trùng hợp quá! Em ở đây làm thêm, anh hoàn toán khác với những gì em tưởng tượng."

Trần Ưng tiếp tục huyên thuyên, tôi còn chưa kịp hỏi cậu ta một câu nào cậu ta đã chủ động khai sạch, thời đại trước mà là người nắm giữ bí mật của tổ chức, không cần phải tra hỏi cậu ta đã khai xong rồi.

"Cậu tưởng tượng tôi thế nào?"

Lúc đầu tôi không muốn nói chuyện với cậu ta, nhưng khi nghe cậu ta nói câu này, tôi lại tò mò vô cớ.

Trần Ưng gãi đầu, trên gò má tuấn tú có chút đỏ, nói: "An tĩnh, một cậu trắng trẻo."

Câu trả lời gay khí mười phần.

Thật không may nó không liên quan gì đến tôi.

Tôi bình tĩnh nói: "Xin lỗi không phù hợp với trí tưởng tượng của cậu."

"Không, không... Em nghĩ dung mạo thực sự của anh..." Giọng nói của Trần Ưng trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều, ánh mắt cẩn thận quét từ trên xuống dưới cơ thể tôi, lẩm bẩm: "Cũng khá có vị."

Vị? Vị gì? Vị cống thoát nước?

Tôi lười để ý đến cậu ta, khi tôi quay người định quay lại, cậu ta đi theo tôi đi mấy bước, nhớ ra còn đang làm việc không được phép rời khỏi vị trí khi chưa được phép, cậu ta vội nắm lấy cánh tay tôi, chỉ nắm nhẹ rồi buông ra.

Cậu ta không do dự quá lâu, hỏi thẳng: "Anh... lời anh nói lần trước còn tính không? Anh... hiện tại anh có bạn trai rồi à?"

...Đây là cô đơn bao lâu rồi? Tôi thế này rồi còn để mắt được?

"Xin lỗi, tôi không muốn," tôi liếc nhìn cậu ta, không ngoảnh đầu bỏ đi, mặt không biểu tình nói một câu: "Tôi góa chồng, còn đang trong thời kỳ thủ tiết."

Khi tôi lấy xong đồ chuyển phát nhanh về nhà, thấy cửa nhà hàng xóm đối diện vẫn mở. Người của công ty chuyển nhà đã rời đi, có vẻ như việc chuyển nhà đã hoàn tất.

Tôi không có hứng thú đến việc tìm hiểu xem ai sống bên cạnh, khi tôi nhấn mã mở cửa, đột nhiên có tiếng bước chân rất nhẹ phía sau tôi.

Người hàng xóm đối diện hình như đi ra.

Tôi vô thức quay đầu nhìn, một giây sau, hàng chuyển phát trong tay rơi xuống đất, vang lên tiếng thủy tinh vỡ, chai rượu tôi rơi vỡ, rượu thấm qua hộp carton, trào ra đất.

Người kia cong đôi mắt, ngũ quan giống hệt nheu trong trí nhớ của tôi.

"Đã lâu không gặp."

Giọng nói, vẻ ngoài, so với cơn ác mộng tôi gặp phải năm nay rõ ràng hơn nhiều.

Nhưng, làm sao có thể được? Tôi đã tự tay bỏ nó vào vali, tự tay kéo khóa cũng tự tay gửi nó đi rồi mà.

Nó không thể xuất hiện trước mặt tôi một lần nữa.

Trên mặt nó đeo một cặp kính không gọng, tròng kính hơi phản chiếu ánh sáng khiến đôi mắt khó nhìn rõ. Con rối không cần phải đeo kính.

Đưa mắt nhìn xuống dưới, tôi thấy lòng bàn tay của anh ấy thả lỏng, buông thõng ở hai bên, ngón tay và khớp cổ tay đều sạch sẽ, không có bất kỳ dấu vết của kẽ hở mà một con rối nên có.

......Không phải?

Không phải nó.

Vậy thì chỉ có một khả năng.

Tôi cau mày, lùi lại một bước, gọi tên anh ta: "Lương Chi... Đình?"