Tôi và Cao Vọng trò chuyện rất lâu. Khi chúng tôi ra khỏi xưởng của anh, bên ngoài trời đã tối. Vé về sớm nhất là sáng mai, hôm nay tôi phải ngủ lại ngôi làng nhỏ này một đêm.
Khi đang mở điện thoại di động cố gắng đặt khách sạn một đêm, Cao Vọng nói: "Tôi vẫn còn một phòng trống, cậu có thể ở lại đây một đêm."
Nói xong, anh chỉ hướng cho tôi rồi không nói hai lời đi vào phòng ngủ của mình. Tôi mệt đến mức nghiêng đầu là ngủ, có chỗ ở miễn phí đương nhiên là tốt, tránh được một đống phiền phức.
Nhìn qua căn phòng Cao Vọng chỉ cho tôi mà giật mình, trừ một chiếc giường cũng chỉ có một chiếc bàn gỗ cạnh cửa sổ, là loại sạch sẽ kiểu đã lâu không có người ở.
Đương nhiên, Cao Vọng cũng sẽ không cho người khác ở trong phòng ngủ của mình và Minh Qua, tôi nghĩ đây hẳn là phòng trống mà anh ấy để lại cho người ngoài. Nhưng với tính cách của Cao Vọng, anh ta có vẻ không phải là loại người sẽ để mọi người ở lại. Tại sao hôm nay anh ta lại bất thường để tôi ở lại? Chẳng lẽ tôi và anh đồng bệnh tương liên sao?
Đáng tiếc, tôi với anh ta không giống nhau.
Con rối của anh ta được sinh ra vì khao khát người yêu đã khuất của anh, trong khi con rối của tôi được sinh ra từ nỗi ám ảnh nhất thời của tôi. Anh ta sẽ rất đau khổ khi phá hủy một con rối giống hệt người yêu của mình, bởi vì nhìn con rối đó sẽ khiến anh ta nhớ đến Ming Qua.
Còn tôi? Tôi thực sự mong rằng thứ tương tự như Lương Chi Đình sẽ nhanh chóng bị phá hủy.
Nếu không phải lúc này không đặt được chuyến bay, tôi nhất định sẽ không chậm trễ quay lại cho nó uống hết lọ thuốc đó, thậm chí không muốn trì hoãn một giây.
Giường rất cứng, vừa chạm đầu vào gối là tôi đã ngủ ngay.
Khi tôi tỉnh dậy lần nữa, ngoài cửa sổ trời vẫn tối. Tôi xoay người chuẩn bị ngủ tiếp, chợt nghe trong sân có tiếng bước chân nhẹ.
Tôi giật mình ngồi dậy, nằm xuống bên cửa sổ, kéo rèm ngó ra ngoài thì thấy Cao Vọng đang ngồi dưới đất cạnh rừng trúc trong sân, không biết đang nghĩ gì.
Phía sau anh, một con rối bị bịt mắt đang cầm một chiếc áo khoác len khoác lên vai anh.
Tiếng bước chân tôi nghe thấy là của con rối này.
Cao Vọng không quay đầu lại, con rối ngồi xếp bằng hai chân ngồi xuống bên cạnh anh.
Nếu tôi nhớ không lầm, Cao Vọng nói rằng anh chôn tro cốt của Minh Qua trong rừng tre này, thức suốt đêm... có phải đang nhớ người yêu không?
Trông có vẻ Cao Vọng đã lặp lại hành vi này trong một thời gian dài.
Chẳng trách khuôn mặt anh ta trông hốc hác như vậy, như vậy không bị bệnh thì mới lạ.
Người đã chết lâu như vậy rồi, hành hạ bản thân như vậy thì có ích gì?
Tôi không thể hiểu được hành vi của anh ta. Khi tôi chuẩn bị quay lại giường, lòng bàn tay tôi ấn vào một thứ gì đó. Trên bàn có một chiếc túi nhựa trong suốt, trong đó có một bức ảnh tập thể. Một người là Cao Vọng, trẻ hơn bây giờ một chút, người còn lại là một người đàn ông xa lạ ôm lấy Cao Vọng, mỉm cười hạnh phúc trước ống kính. Là Minh Qua sao? Giây tiếp theo, tôi biết là không phải vậy.
Bởi vì tôi nhìn thấy một vết khâu rõ ràng trên ngón tay của người đàn ông đang ôm vai Cao Vọng.
Là con rối được Cao Vọng làm dựa trên Minh Qua.
Do chính tay mình tạo ra tồi bị chính tay mình phá hủy.
Tôi đặt bức ảnh xuống, nhìn quanh căn phòng, không có thứ gì khác.
Tôi nghĩ đây không phải là phòng dành cho khách mà là phòng của con rối trong ảnh. Cao Vọng đã phá hủy mọi thứ về con rối này, chỉ để lại trái tim không thể phá hủy và bức ảnh cũ này.
Về phần vì sao bức ảnh này không bị tiêu hủy, vấn đề này có lẽ chỉ có Cao Vọng mới có thể trả lời.
Tôi quấn mình trong chăn và nhắm mắt lại, nhưng lần này trằn trọc mãi không ngủ được.
Mãi cho đến khi bầu trời trở nên trắng xóa và mặt trời mọc lên cao, tôi mới nghe thấy tiếng Cao Vọng trở về phòng ngủ.
Anh ta vậy mà thực sự ở ngoài cả một đêm.
Tôi không ngủ nổi, liền không ngủ nữa, vươn lấy áo khoác ngồi dậy. Biển truc trong vườn lay động, một con chó đen nhỏ vui vẻ từ ngoài ruộng chạy vào, xuyên qua biển trúc chạy đến bên chân tôi vẫy đuôi.
Tôi nhận ra, đây chính là con trước đây tôi moi lên được từ trong mương.
Nó đã lớn lên rất nhiều nhưng may mà là nó vẫn nhận ra tôi.
Tôi ngồi xổm xuống chơi với nó. Hai giờ sau, Cao Vọng bước ra.
Vẫn ra bộ dáng xương thịt sắp thối rữa lung lay đi lại, anh ta chỉ ngủ có hai tiếng đã thức dậy.
Nhìn thấy anh ta, con chó đen nhỏ chạy lại chỗ anh, cào cào ống quần anh, anh bất đắc dĩ nhìn nó thở dài: "Sao mày lại quay lại?"
Quay lại? Tôi hỏi: "Đây không phải là chó của anh sao? Nếu không quay lại đây thì nó đi đâu?"
"Trước đây trong thôn có một cô bé thích nó, nói muốn giữ nó nên tôi đã đưa cho cô bé. Nhưng nhóc này thỉnh thoảng lại quay về. Đúng là một con chó ngu ngốc."
"Tại sao anh không nuôi nó?" Vừa hỏi xong tôi muốn rút lại câu nói này, nhưng thế giới thực không có nút rút lại, nên tôi chỉ có thể cong môi xấu hổ.
Quả nhiên, Cao Vọng trả lời tôi: "Bản thân còn nuôi không nổi, nuôi nó làm sao?"
Anh sờ đầu con chó con, thấp giọng nói: "Tôi và Minh Qua từng nuôi một con chó. Sau khi Minh Qua chết, con chó đã già nên trông không còn đẹp nữa. Sau khi nó sinh ra con chó đen nhỏ này, nó cũng đi theo anh, để tôi một mình." Cao Vọng im lặng một lúc, giả vờ vui vẻ trêu chọc, "Nếu không phải vì cậu cứu nó, tôi đã không làm con rối đó cho cậu."
"Mấy người trẻ các cậu trước giờ đều không nghe lời người già."
Tôi không cãi nổi: "..."
Trước khi rời đi, tôi hỏi mật khẩu trong con chip của con rối là gì, Cao Vọng nói với tôi mật khẩu 0821, là ngày anh làm ra con rối. Về nội dung bên trong, anh nói: "Cậu xem thì sẽ biết."
Cái kiểu bán hàng gì thế?
Tôi bước dọc theo con đường lầy lội dài, cuối cũng không khỏi ngoái nhìn lại.
Bóng dáng của Cao Vọng chìm trong đại dương xanh bao la, khi gió thổi qua, bóng trúc lay động, thân hình của anh đã bị cành lá che khuất hoàn toàn.
·
Tôi lên máy bay trở về.
Tôi nóng lòng muốn trở về nhà nhưng sau khi xuống máy bay, tôi ngược lại lại lưỡng lự, tại sao tôi phải quay lại? Chẳng phải chỉ cần đi đến một nơi khác trốn là đủ sao? Tôi trói tay chân nó rồi ném vào bồn tắm, ngâm mười ngày nửa tháng cũng không hỏng, nhưng nửa năm thì sao? Dù sao thì tôi cũng đã trốn thoát rồi. Nếu tôi trốn, tôi sẽ không bao giờ nhìn thấy nó nữa. Chẳng phải như thế là tự do sao?
Nhưng ý nghĩ này chỉ tồn tại được hai phút là tôi đã bác bỏ. Nếu mấy thứ không thể kiểm soát được không được loại bỏ hoàn toàn, cả cuộc đời còn lại tôi sẽ sống trong lo lắng.
Hơn nữa...
Hơn nữa, tôi hiện tại đã có thứ đối phó nó.
Nó có lẽ không thức dậy sớm như vậy. Lần trước phải mất hơn nửa tháng...
Không có gì phải sợ cả.
Nghĩ xong, tôi la bước chân nặng nề bước về nhà, cầu thang dù có dài bao nhiêu thì cũng có điểm kết thúc.
Cánh cửa trước mặt tôi đã mở ra đóng lại vô số lần, bây giờ giống như một cánh cửa tù kín sáng, ai biết sau khi mở ra sẽ có một con thú nhảy ra xé nát tôi.
Tôi ôm chặt chai thủy tinh trong túi, ánh mắt rơi vào đồng hồ đo nước trên tường hành lang, tôi ngẫm nghĩ, nảy ra một ý tưởng.
Trước khi bước vào, tôi áp tai vào cửa lắng nghe hồi lâu, bên trong không có động tĩnh gì, chắc sẽ ổn thôi. Tôi hít một hơi thật sâu lấy hết can đảm để lấy chìa khóa và mở cửa. Cửa mở ra, huyền quan không có gì, bên trong cũng không có bất kỳ âm thanh nào, tôi mất cảnh giác đi thẳng vào phòng tắm, sau khi nhìn rõ cảnh tượng bên trong, chân tôi chợt dính chặt xuống đất, không thể cử động.
Con rối của tôi vẫn nằm trong bồn tắm với tư thế như ngày tôi rời đi, nhưng mắt nó vẫn mở và miếng vải nhét trong miệng nó rơi ra ngoài. Nghe tiếng bước chân của tôi, nó quay đầu lại nhìn.
Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Sao nó lại thức dậy được? Mới có hai ngày thôi...
"Bảo bối," nó gọi tôi như thường lệ, "em đã về rồi."
"..."
Tôi đè nén sự lo lắng, vội vàng lấy ống thủy tinh nhỏ trong túi ra, rút nút ra, ngồi xổm bên cạnh bồn tắm, nắm lấy hàm của nó và định đổ vào.
Nó không còn là thứ ngoan ngoãn mà tôi đã nói trước đây nữa, ngay khi cái miệng thủy tinh chạm vào môi nó, nó đột nhiên quay đầu lại, cử động đột ngột khiến tôi sợ đến mức gần như đánh rơi thứ trên tay.
Một giọt nước xanh bắn lên cằm nó.
"Gì thế?" nó nhẹ nhàng hỏi tôi.
Tôi lười để ý đến nó, khi tôi nắm lấy cằm nó, cố gắng để nó uống cạn lần nữa, trước mắt đột nhiên có nước bắn lên, nước lạnh lẽo trôi trên mặt tôi, làm mờ đi tầm mắt, theo đó một lực đạo cực mạnh nắm lấy cổ tay tôi, là năm ngón tay của nó.
Ống thủy tinh trong tay tôi trong nháy mắt bị hất văng xuống đất, lăn mấy vòng trên sàn, chất lỏng màu xanh lam chảy ra ngoài, chỉ dư lại ít đến đáng thương.
Tôi vội vàng định nhặt nó lên nhưng nó ôm chặt tôi không cho tôi rời đi.
Lúc này tôi mới để ý thấy hai sợi dây da bị đứt ở dưới đáy bồn tắm, có dấu vết bị cưỡng bức xé ra.
Thứ chết tiệt này đã tuột khỏi dây buộc của nó từ khi nào vậy? Nó đã thoát ra bằng cách nào? Bằng vũ lực sao? Đùa nhau à? Đúng là một con quái vật.
Khi mới bước vào, tôi thấy nó vẫn nằm trong bồn tắm như cũ, vô thức nghĩ rằng nó vẫn còn bị thắt lưng da buộc chặt, lại thêm vào việc nó mở mắt khiến tôi quá lo lắng, tự nhiên tập trung vào mặt nó, không phải kiểm tra những nơi khác.
"Đây là cái gì?" Nó hỏi lại.
"Thứ tốt," tôi nói dối, "uống nhanh đi."
Nó cong khóe miệng và cười tươi hơn một chút. Tốc độ phát triển của nó thực sự đáng kinh ngạc.
Nó đứng dậy khỏi bồn tắm, vì nó tóm lấy cổ tay tôi nên tôi cũng phải đứng dậy.
Tôi cố gắng làm như không có chuyện gì xảy ra, nhẹ nhàng nói: "Bỏ tao ra, tao đi nhặt."
Chưa kịp nói xong nó đã chộp lấy một sợi dây lưng da dưới đáy nước, đột ngột nhấc tôi lên rồi sải bước vào phòng ngủ.
Tôi ngã úp mặt xuống giường, chưa kịp đứng dậy thì cổ tay tôi đã cứng lại, một cơn đau nhức ập đến, tôi nhìn kỹ thấy nó đã dùng thắt lưng da trói thẳng tay tôi vào đầu giường.
Đây là chiếc giường mà chủ nhà ban đầu trang bị, là một chiếc giường sắt kiểu cổ, tuy hơi cũ nhưng nhìn chung vẫn tốt, vì không muốn mua một chiếc giường mới nên tôi ngủ đến tận bây giờ.
Tôi lắc lắc cánh tay mấy lần, nhưng vật ở cổ tay càng lúc càng chặt hơn, cơn đau khiến tôi tức giận, tôi mặc kệ mà mắng nó: "Con mẹ mày! Thả tao ra!"
Nó trói tôi lại, làm ngơ trước những lời chửi bới của tôi, bước vào phòng tắm, lúc đi ra trên tay cầm theo ống thủy tinh chỉ còn dư lại vài giọt ít ỏi.
Nó ngồi xuống mép giường, nghiên cứu chất lỏng bên trong.
"Bảo bối không được lừa người."
Tôi giật mình nhận ra chắc nó đoán được thứ chất lỏng kia không phải thứ gì tốt. Bây giờ mọi chuyện đã bại lộ, tôi không giả vờ nữa, mỉa mai: "Mày mà được coi là người à?"
Ngón tay của nó vừa nới lỏng, ống thủy tinh rơi xuống đất, tôi chợt có một linh cảm chẳng lành.
"Đợi......"
Trước khi kịp nói "đợi đã", nó đã dùng một chân nghiền nát ống thủy tinh, khi lòng bàn chân lấy ra, vụn thủy tinh trộn lẫn với một lượng nhỏ chất lỏng màu xanh lam, không hề lưu tình lưu lại trên sàn nhà.
Tác giả có lời muốn nói:
Anh Rối: Mệnh tôi do tôi không do trời!