Muốn tôi mặc cái này?
Đùa gì nhau thế.
Nhưng Tiểu Hạc đã đọng thủ cởi quần áo của tôi, hôm nay tôi mặc một chiếc áo sơ mi kẻ sọc rất phổ tiếng, tôi dám cá rằng trong quán bar này không ai có cái phổ thông hơn cái của tôi, đến cả cô lao công cũng thời trang hơn tôi.
Lương Chi Đình tạm không nói, bạn bè của anh ấy cũng ăn mặc rất đẹp, tôi ở với họ không nghi ngờ gì là gà trong bầy sếu, là chó husky trong bầy sói. Tôi giữ lấy bàn tay Tiểu Hạc đang cởi áo mình, lớn tiếng nói: "Đừng..."
Tiểu Hạc thậm chí còn không ngẩng đầu lên: "Tôi còn không chê anh, anh trốn cái gì?"
Bên cạnh lại có người nói giúp cậu ta: "Đổi đi, đổi đi, đều là nam, sợ cái gì?"
Tôi thế mà không nhìn ra người trẻ tuổi nhất là Tiểu Hạc thế mà ăn mặc lại "bạo" nhất, có lẽ đám người bọn họ đều rõ tính cách cùng gu ăn mặc của Tiểu Hạc, không thì làm sao lúc biết nội dung trừng phạt lại cười lớn như vậy.
Tất cả họ đều đang chờ xem kịch.
Tôi uống quá nhiều, tay không còn sức lực, Tiểu Hạc dễ dàng cởi cổ áo ra, vai tôi lạnh run, nhìn Lương Chi Đình phía sau như muốn cầu cứu.
Lương Chi Đình chạm mắt tôi, nhưng anh ấy không hề có ý định ngăn cản. Tôi bất chấp, nhẹ gọi tên anh: "Lương Chi Đình, cứu...tôi..."
Dưới ánh sáng mờ ảo, yết hầu của Lương Chi Đình dường như đang lên xuống.
Sau đó anh chặn tay Tiểu Hạc, Tiểu Hạc không vui mắng: "Anh Lương, anh làm gì vậy? Anh lại giúp anh ta gian lận à?"
Nghe vậy, Lương Chi Đình cúi đầu nhỏ khuyên tôi: "Mọi người đều đang nhìn, cậu cứ mặc một lúc, bọn họ đùa một hồi rồi sẽ qua."
Tôi không nói nên lời.
Sao hôm nay tôi thoát cũng không thoát khỏi cái trò này?
Lương Chi Đình nói: "Em ấy da mặt mỏng, đi vào nhà vệ sinh thay đi."
Tiểu Hạc kéo khóa áo khoác, nói: "Ui, phiền phức thật đấy." Cậu ta tuy phàn nàn nhưng cũng đứng dậy đi về nhà vệ sinh.
Lương Chi Đình đỡ tôi dậy nói: "Tôi giúp em thay đồ."
"..." Bước chân của tôi lơ đãng, chân giẫm lên nền đất mềm như bông, mềm đến mức không thể đứng vững được.
Ba người chen chúc vào một căn phòng nhỏ, Tiểu Hạc nhanh chóng cởi áo đưa cho tôi chiếc áo len trắng, tôi không chịu nhận nên Lương Chi Đình cầm lấy cho tôi.
Tiểu Hạc mặc vào áo sơ mi kẻ sọc của tôi, cau mày chán ghét: "Đây là quần áo thời đại nào vậy? Anh theo phong cách khảo cổ à."
"..." Tôi không còn sức để tranh cãi với cậu ta nữa.
Phòng vệ sinh nam không phải là nơi tốt gì. Tiểu Hạc thay quần áo rồi đi ra ngoài, chỉ để lại một câu nói "Anh mau ra đi" rồi biến mất.
Lúc này thân trên tôi không mặc thứ gì, có hơi lạnh, Lương Chi Đình lấy chiếc áo len khoa trương kia khoác lên người tôi, dây dợ có hơi nhiều, ngón tay anh không tránh được chạm vào da tôi, nhiệt độ đầu ngón tay nóng đến khiến tôi không kìm được run rẩy.
"Sao run vậy? Lạnh à?"
Anh ấy chạm vào cột sống của tôi hai lần.
Tôi nghiến răng nghiến lợi gật đầu: "Ừ..."
"Vậy nhanh một chút."
Mặc cái áo có vẻ như rất phức tạp, bởi vì Lương Chi Đình giúp tôi mặc rất lâu, lâu đến mức tôi suýt ngủ quên. Chân không đứng vững, cơ thể không thể dựa vào vách ngăn, tôi chỉ có thể dựa vào Lương Chi Đình trước mặt, giữ chặt ngực anh mới không bị ngã.
Không biết qua bao lâu, anh ấy thắt một chiếc nơ xinh đẹp quanh eo tôi, hạ tay xuống,cười nói: "Được rồi."
Tôi chớp chớp mí mắt nặng trĩu, môi khô khốc: "Cảm ơn... cảm ơn."
Lúc đi ra khỏi nhà vệ sinh, tôi đi ngang qua tấm gương trên bồn rửa tay, tôi liếc mắt về phía đó, nhất thời bị cách ăn mặc của mình trong gương dọa cho đại não một mảnh trắng xóa, hận không thể tìm một cái lỗ chui xuống.
Còn không bằng không mặc, so với khỏa thân còn kinh khủng hơn.
Tôi đi không nổi, chỉ cần nghĩ đến việc bị nhiều người ở bên ngoài nhìn thấy, tôi lại không muốn ra ngoài.
Lương Chi Đình hỏi: "Sao thế?"
"Không muốn......"
Lương Chi Đình hiểu tâm trạng hiện giờ của tôi, khuyên nhủ: "Một lát thôi, anh sẽ che cho em.."
Tôi cứ lắc đầu, lắc mạnh đến nỗi trong mắt mọc lên cả sao.
Lương Chi Đình thở dài, cởi áo khoác khoác cho tôi: "Vậy dùng cái này che lại một chút trước nhé?"
Tôi khoác áo của Lương Chi Đình, mùi hương của anh hoàn toàn bao trùm lấy tôi, tôi sững sờ, nắm lấy cổ áo, che nửa mặt dưới lớp áo, tham lam hít một hơi.
Rất thơm.
Tôi choáng váng, gật đầu.
"Đi thôi." Anh đưa tay về phía tôi, không nói lời thứ hai kéo tôi đi.
Tôi ngơ ngác đi theo anh, khi lại bị bao quanh bởi tiếng sóng âm trên sàn nhảy, tôi nhận ra anh đang nắm tay tôi, không chỉ nắm mà còn đan mười ngón tay vào nhau.
Hình như có gì đó không đúng... nhưng đầu óc tôi lúc này quay cuồng, quả thực tìm không ra cái điểm không đúng kia.
Mãi đến khi anh dẫn tôi ngồi xuống, tôi mới nhận ra hôm nay Lương Chi Đình không đeo nhẫn.
Vừa ngồi xuống, Tiểu Hạc còn chưa kịp mở áo khoác ra, ánh mắt của mọi người có mặt đều như đình trệ trong giây lát, sau đó một tràng vang lên còn xen lẫn vài tiếng huýt sáo.
Tôi cúi đầu, máu dồn lên mặt.
Lương Chi Đình cũng đang cười, tôi nghe thấy tiếng cười của anh.
Khi quay đầu lại thấy anh cũng đang nhìn tôi, lúc tôi đang định nói thì anh ấy đột nhiên nghiêng người về phía tôi, khoảng cách gần đến lạ thường. Anh thì thầm: "Đẹp lắm, Nam Lê."
"..." Tôi siết chặt quần áo, đột nhiên cảm thấy khát nước không thể giải thích được.
Mặc cũng mặc rồi, phạt cũng phạt rồi, tôi muốn mặc lại áo sơ mi kẻ của tôi, nhưng Tiểu Hạc sao cũng không nguyện ý đổi lại, thậm chí còn vứt áo khoác của Lương Chi Đình sang một bên không cho tôi mặc, muốn tôi lộ trang phục hở hang như vậy cho đến khi giải tán.
Lúc đầu tôi còn để ý đến bộ trang phục này, nhưng về sau hơi cồn bốc lên khiến tôi không còn bận tâm nữa, tôi say đến mức ngã gục xuống ghế sofa, bất tỉnh nhân sự. Khi tôi tỉnh dậy lần nữa, chỉ còn lại Lương Chi Đình, còn những người khác đều đã biến mất.
Lương Chi Đình đang gửi tin nhắn, thấy tôi đã tỉnh, lập tức ấn màn hình điện thoại xuống đỡ tôi ngồi dậy: "Em ổn không? Em thấy khỏe hơn chưa?"
Không ổn chút nào. Sau giấc ngủ ngắn này tôi càng cảm thấy tệ hơn.
"Tôi cảm thấy chóng mặt quá..."
Lương Chi Đình nói: "Em uống nhiều quá, về sớm nghỉ ngơi đi, anh đưa em về nhà."
Về nhà.
Bắt được lời này, tôi bừng tỉnh một lúc, chống cự nói: "Không về, tôi không về nhà." Tôi lắc đầu như trống bỏi, miệng chỉ có thể lặp lại., "Không về nhà, tôi không muốn về nhà..."
Thấy tôi thật sự chống cự, anh nhanh chóng trấn an tôi: "Được rồi, không về nhà, không về."
Nghe thấy anh nói không về, dây thần kinh căng thẳng của tôi trùng xuống, tôi lại chìm vào giấc ngủ.
Lần này giấc ngủ của tôi không được bình yên cho lắm, nửa tỉnh nửa mê, tôi như bị kéo, như bị ôm lấy, chân một lúc chạm đất, một lúc lại bay lên không trung, cuối cùng cả người rơi vào một đám mây mềm mại.
Trời hơi lạnh nhưng máu tôi lại rất nóng. Sự kết hợp giữa băng và hỏa khiến tôi rên rỉ khó chịu.
"Đừng động đậy."
"Nam...một lát nữa...sẽ ổn."
"Đi...rửa..."
Ai đó đang nói chuyện, ngắt quãng, giọng nói rất quen thuộc.
Tôi đã nghe qua ở đâu đó.
Có ai đó đang đến.
Là......
"Bảo bối?"
Tôi nghĩ đến biển đen xanh thẳm.
Tôi mở mắt ra, bụng cồn cào, nôn hết đồ uống đêm đó.
"A!"
Tôi nghe thấy tiếng kêu của một người đàn ông.
Là giọng nói của Lương Chi Đình.
Sau khi nôn mửa, tôi tỉnh lại một chút, như một thây ma chống hai tay bò dậy. Mắt tôi mờ mịt, không nhìn rõ thứ gì, mọi thứ đều là ảnh chồng lên nhau, vừa đưa tay sờ kính mới phát hiện kính không còn trên mặt.
Mẹ nó, kính của tôi đâu rồi?
Sau khi duỗi tay mò mẫm một lúc lâu, cuối cùng tôi cũng tìm thấy chiếc kính của mình. Sau khi đeo vào, mọi thứ trước mắt lập tức trở nên rõ ràng.
Sau khi dừng lại vài giây, tôi nhìn xung quanh, dần dần nhận ra rằng nơi tôi đang ở bây giờ hẳn là một khách sạn.
Trong phòng tắm có tiếng nước chảy rào rào, trên sàn còn sót lại một đống quần áo dính đầy chất nôn, là bộ quần áo mà Lương Chi Đình mặc hôm nay.
Vậy người tắm trong phòng tắm có lẽ là anh ấy.
...Đúng rồi, hình như vừa rồi tôi đã nôn vào người anh, làm bẩn quần áo của anh ấy.
Hóa ra đó không phải là một giấc mơ.
Lại gây phiền phức cho anh rồi, tôi thực sự cảm thấy có lỗi.
Tôi xấu hổ xoa xoa mặt, vô thức cúi đầu nhìn xuống, động tác xoa mặt của tôi đột nhiên dừng lại.
Quần của tôi đã cởi xuống đến tận gần mắt cá chân, có phần không được đúng cho lắm.
Tôi kéo quần lại lên thắt lưng, thầm nghĩ: Lương Chi Đình chắc chắn vì sợ mình uống quá nhiều sẽ làm bẩn quần áo nên đã cởi giúp mình. Nếu không thì còn có thể làm gì nữa...
Một giây tiếp theo, ánh mắt tôi rơi lên một chiếc túi hình vuông trên ga trải giường, anh xé gần hết nó ra, bên trong lộ ra một chiếc bao cao su chưa dùng đến.
Có ngu đến đâu thì cũng hiểu được cái này nghĩa là gì.
Hơn nữa, tôi không nghĩ mình quá ngu ngốc.
Kết hợp với địa điểm hiện tại của tôi cùng những chuyện đã xảy ra, tất cả mọi thứ đều đang như vô hình chỉ về một đáp án.
——Lương Chi Đình muốn ngủ với tôi.
Lúc tôi uống nhiều, bất tỉnh nhân sự.
Tôi không phải là người bình thường, nhưng tôi cũng biết đây không phải là việc mà người bình thường có thể làm được.
Tôi bối rối, cúi đầu suy nghĩ, cố gắng tìm ra manh mối.
Lương Chi Đình, Lương Chi Đình biết tôi thích anh ấy nên muốn ngủ với tôi? Đợi đã, không, nhưng anh chưa bao giờ nói thích tôi, cũng không hỏi ý kiến của tôi... Hơn nữa, hiện tại anh đã kết hôn.
Người đã lập gia đình có được ngủ với người khác ở ngoài không?
Lương Chi Đình... không nên là người như vậy.
Chắc chắn là tôi đã nhầm ở đâu đó, chắc chắn có sự hiểu lầm nào ở đây...
Ting——
Ting, ting——
Một tiếng rung ù ù trộn lẫn với nhạc chuông tin nhắn WeChat phát ra từ bàn cà phê gần tôi.
Là điện thoại di động của Lương Chi Đình.
Tôi biết điều này là sai, nhưng bây giờ tôi không thể quan tâm đến bất cứ điều gì khác. Một thế lực vô hình đã kéo tôi loạng choạng ra khỏi giường, đến bên bàn cà phê, khóa màn hình điện thoại của anh ấy và nhập mật khẩu.
0427.
Lần trước tôi cùng anh đi công viên giải trí, vô tình nhìn trộm thấy mật khẩu của anh.
Mở ra thành công, nhìn thấy trên điện thoại một dòng tin nhắn chưa đọc, quả cầu nhỏ đỏ đặc biệt chói mắt.
Tôi nhìn thẳng vào hình đại diện tài khoản của anh ấy. Tài khoản này không phải là tài khoản WeChat mà anh ấy đã thêm tôi vào.
Có vẻ như là một trong những tài khoản phụ của anh.
Tôi dụi mắt, cố mở đôi mắt đau nhức để đọc tin nhắn trên đó. Đọc được một lúc, đồng tử tôi từ từ co lại, hơi thở gần như nghẽn lại trong họng.
Trên trang trò chuyện có vô số nam nữ, nội dung rõ ràng dung tục, trong đó còn có một số lời lẽ thẳng thắn đến mức khiến người ta phải nổi gai ốc.
Có một người quen thuộc khác trong danh sách này, Phương Kiều Kiều mà tôi gặp trong lễ cưới của Lương Chi Đình, là bạn của Phó Thiến. Hơn nữa trong lịch sử trò chuyện, có thể thấy Phươg Kiều Kiều cũng Lương Chi Đình luôn bảo trì mối quan hệ bất chính, cũng đã phải trên hai năm, tại một tuần trước, Lương Chi Đình gửi một địa chỉ khách sạn, còn kèm theo tin nhắn: "Tới đây đi, tôi đợi cô."
Phương Kiểu Kiều đáp lại với meme trái tim.
Rõ ràng lúc này Lương Chi Đình đã kết hôn, Phương Kiều Kiều biết rất rõ điều đó nhưng cô ta vẫn tiếp tục giữ liên lạc với anh, hai người tán tỉnh rồi ngủ với nhau sau lưng Phó Thiến.
Người phụ nữ tội nghiệp không hề hay biết.
Tôi im lặng che miệng lại, như thể chưa nôn hết mọi thứ trong bụng ra, tôi cảm thấy buồn nôn.
Trong danh sách của Lương Chi Đình có cả người cũ lẫn mới. Chẳng lẽ họ đều quan hệ với anh ta sao? Một lần, nhiều lần, vô số lần?
...
Có một nhóm ở đầu danh sách, tôi bấm vào, rất ngạc nhiên khi thấy Tiểu Hạc trong đó.
Nhóm này vẫn đang gửi tin nhắn, hết tin này đến tin khác rất sôi nổi:
[Hôm nay cậu chàng kia trông quê thế, dáng người thế mà cũng khá đẹp, nhưng mặt lại khiến người ta không lên nổi.]
[Đấy là anh không được. Nhìn anh Lương của chúng ta đi, đồ ăn gì anh ấy cũng ăn được.]
[Người được Lão Lương sủng ái sao xấu được, biết đâu lại có điểm đặc biệt đâu đó thì sao? @Lương Chi Đình Nhân đâu? Sao không trả lời tin nhắn?]
[Đưa người đi thuê phòng rồi, làm sao có thời gian trả lời tin nhắn của cậu, hiện tại chắc là đang bận, tiếc là chúng ta không thể vây quanh xem (cười xấu xa)]
[Anh Lương, anh chơi vui vẻ như vậy sau, nhớ quay video cho các huynh đệ của anh xem nhé!]
Đây...là những người ở bàn rượu tối nay. Từng chữ từng câu đều khiến tôi nghẹt thở.
Tay run run kéo trang một lúc, thấy mấy hộp thoại màu xanh, là nội dung do Lương Chi Đình gửi:
[Thêm rượu cho cậu ta, còn đứng đó ngơ đó làm gì?]
[Cậu ta uống rượu kém lắm, uống vào sẽ say, chơi đủ sẽ cho anh em chơi.]
[Tiểu Hạc, cậu lên đi.]
Nhìn những tin nhắn này, hẳn là lúc tôi đang chơi xúc xắc trong quán bar. Chẳng trách, tôi luôn cảm thấy Tiểu Hạc đang cố ý nhắm vào mình.
Thì ra Lương Chi Đình nhờ cậu ta làm?
......Tại sao?
Xa hơn nữa là cuộc trò chuyện tối qua.
Lương Chi Đình: [Ngày mai tôi hẹn với một người, mấy người giúp tôi lừa tí.]
Có người đáp: [Này, có con mồi mới à. Lần này là ai? Báo trước cho tôi biết.]
Lương Chi Đình: "Một tên nhà quê rất thích tôi còn trắng trợn quyến rũ tôi, con đĩ chỉ cần vẫy tay là đến.]
Khi nhìn thấy hai chữ đó, hơi thở của tôi bỗng trở nên hỗn loạn, mắt tôi ươn ướt và đau nhức, tôi không thể giữ vững điện thoại trong tay.
"Cục khoai tây nhà quê cũng muốn? Đúng là không kén chọn.]
Lương Chi Đình: [Chỉ là thú vui khi lên giường thôi, không đeo kính trông cũng không tồi, có thể ăn được.]
[Dù sao thì ngày mai tôi cũng phải trông cậy vào anh em.]
Dưới đó là một loạt các meme OK.
Tôi choáng váng, nhìn chằm chằm vào tin nhắn trên đó cho đến khi điện thoại tự tắt, trên màn hình đen tôi nhìn thấy khuôn mặt tái mét của mình.
...
Cái gì, đây là cái gì...
"Con đĩ chỉ cần vẫy tay là đến", đây là cách anh ấy nhìn nhận tôi trong lòng sao?
Quyến rũ? Tôi đã làm cái này bao giờ? Anh nói chúng tôi là bạn. Tôi luôn cẩn thận duy trì mối quan hệ khó khăn này, tôi không dám phạm sai lầm, vì sợ làm phiền anh, tôi chỉ muốn ở bên cạnh anh ấy, đứng ở nơi có thể nhìn thấy anh ấy mà thôi, tôi nào dám yêu cầu thêm gì?
Lương Chi Đình, sao anh lại nói về tôi như vậy? Anh làm sao có thể nói ra những lời này...
Anh không nên nói những thứ này.
Người tôi thích suốt sáu năm không thể nói những điều như vậy.
Làm sao vầng trăng sáng mà tôi giấu trong lòng như một vị thần lại có thể biến thành chiếc đĩa sứ chứa đầy thịt thối trên bàn ăn.
Chàng trai tôi đã yêu bao năm, tôi vẫn còn nhớ rõ hình dáng anh ấy ngày ấy, dưới ánh nắng, trong bóng cây, khi cười lên đẹp đẽ mỹ lệ như câu vồng.
Một thiếu niên dùng một nụ cười dễ dàng chiếm đoạt lấy tim tôi, tại sao có thể trở thành một thứ rác rưởi bẩn thỉu như vậy?
Có phải tôi... tôi đã phạm sai lầm không?
Sự tình như bây giờ, làm sao tôi có thể cam tâm, làm sao tôi dám thừa nhận, hoá ra suốt bao nhiêu năm qua, những gì tôi yêu quý chỉ là bong bóng trong trí tưởng tượng, mọi thứ trước giờ đều là toan tự mình hoang tưởng, tạo thành một giấc mơ bệnh hoạn.
Tôi tự mình mạ vàng lên người anh, hoàn toàn không hay biết gì về linh hồn mục nát bên dưới cơ thể vàng son kia.
———————————————————-
Tác giả có lời muốn nói:
Wahahaha! Tiểu Nam đau lòng, sau đó sẽ phát điên, cảnh báo, phần sau sẽ là chiến trường của anh rối! Cuối cùng cũng đến phần yêu thích của tôi! (Nhân tiện thì tôi khá thích xưng hô "Anh rối" này)
Mị có điều muốn nói:
100% hiểu cho cảm xúc bây giờ của bạn Nam, y xì cái lúc tôi đọc tin ông Lý Dịch Phong mua răm, ôi thiếu niên lang tôi thích cả nửa thế kỷ bên trong cũng thôi y xì ông Đình này