Nó đang nói chuyện.
Tôi giữ tư thế cứng ngắc trong vòng tay của nó, tiến không được lui cũng không xong.
Trong lòng tôi chấn động, nín thở, nhất thời không biết phải làm sao mới tốt, chỉ trợn tròn hai mắt, như gặp quỷ mà nhìn nó.
Má nó lạnh buốt, khi chạm vào da tôi, tôi có cảm giác như mình đã biến thành một con ếch giây tiếp theo sẽ bị con thú săn mồi nuốt chửng.
Không phải là tôi chưa tưởng tượng ra cảnh nó nói chuyện.
Kể từ ngày tôi nhận được nó từ tay thầy chế rối, tôi đã vô số lần hy vọng rằng một ngày nào đó nó sẽ nói chuyện được. Sau khi biết được con chip của nó có chức năng ngôn ngữ, tôi chương trình cả nửa ngày mà không thu hoạch được gì, nghĩ rằng chỉ là si tâm vọng tưởng của mình, một đoạn code vô dụng không thể thay đổi được cái khúc gỗ chết này.
...Hóa ra tôi đã sai.
Nó thực sự nói được.
Nhưng thời điểm mở miệng của nó quá không phù hợp, tôi sao cũng không ngờ được nó sẽ nói chuyện vào thời điểm này, trong tình huống này.
Càng không dự liệu được từ đầu tiên nó nói lại là loại từ như vậy.
Bảo bối?
Nó học từ này từ đâu ra?
"Bảo bối, anh nhìn xem, đẹp quá!"
Một giọng nữ ngọt ngào truyền đến từ TV, trong phim tình cờ chiếu cảnh nam nữ chính hẹn hò, nữ chính ôm nam chính nũng nịu.
Được rồi.
Tôi biết tôi nó học từ đâu rồi.
Nhanh chóng thích ứng – cái này tính là một trong số ít điểm mạnh của tôi đi. Cú sốc tinh thần dần lắng xuống, niềm vui chầm chậm tự nhiên trỗi dậy.
Giọng của nó trầm hơn tôi mong đợi, cũng khác với giọng của Lương Chi Đình.
Nhưng không sao.
Tôi đã không chút dè dặt đặt hết tình yêu của mình dành cho Lương Chi Đình vào nó, toàn lực dùng tình yêu nuôi dưỡng nó, nó mới có thể ngày càng trở nên hoàn mỹ, nó được như ngày hôm nay là phần thưởng mà tôi xứng đáng nhận được sau bao nỗ lực của mình.
"Nói lại lần nữa đi."
Tôi không còn mệt nữa nên nằm lên ngực nó, dùng ngón trỏ nâng cằm nó lên: "Lại gọi thêm một tiếng đi, chồng ơi."
Đôi mắt của nó hướng thẳng về phía tôi, như thể nó đang nhìn chằm chằm vào tôi, tôi không trốn tránh, bốn mắt nhìn nhau, đôi môi mềm mại mở ra, nói: "Bảo bối."
Ngón chân tôi đầy phấn khích co rúm lại, tôi phấn khích trả lời nó: "Ừ, tao ở đây, gọi lại đi".
Tôi chơi với nó cả buổi chiều, tạm thời nó chỉ nói được một chữ này. Tôi tin chắc rằng càng lâu nó sẽ càng biết nhiều hơn.
Tôi có đủ kiên nhẫn để chờ đợi.
Tôi đặt mua trực tuyến loại nước hoa nhãn hiệu của Lương Chi Đình. Tên nước hoa là "Hà Vũ", khác với cái tên tươi mới, nó có mùi hương thảo mộc hơi đắng.
Phải mất ba ngày nước hoa mới đến tay tôi. Trong ba ngày đó, Lương Chi Đình không đến gặp tôi.
Trưa ngày đầu tiên anh ấy không đến, tôi tưởng anh ấy đến muộn vì có chuyện ở chỗ làm, tôi lo nếu anh ấy đến mà không tìm thấy tôi, tôi đành ôm đói bụng chờ đợi. Đến khi đồng nghiệp trong văn phòng đều đi ăn về, Lương Chi Đình vẫn chưa xuất hiện.
Ngày hôm sau, tôi vẫn chờ, háo hức muốn gặp anh hơn hôm trước nhưng anh vẫn không đến.
Đến ngày thứ ba, đúng như tôi dự đoán, anh ấy vẫn không xuất hiện.
Anh ấy không đến chỗ tôi ăn trưa nữa.
Anh ấy đã quên mất tôi.
Tôi cầm điện thoại trên tay, bấm vào ảnh đại diện WeChat của anh ấy, bấm bấm xóa xóa hộp thoại một hồi, cuối cùng tôi vẫn không gửi tin nhắn cho anh.
Tôi sợ nhìn thấy dấu chấm than màu đỏ tươi.
Anh ấy có ghét tôi không? Tôi đã làm gì sai à?
Tôi cố nhớ lại lần cuối cùng tôi gặp anh ấy là khi nào. Lúc đó tôi hơi say, thần trí không rõ ràng, nhưng tôi dường như cũng không làm gì khiến anh ấy khó chịu. Điều duy nhất, nếu tính, là trước khi anh ấy rời đi, tôi đã hỏi nhãn hiệu nước hoa của anh ấy, có phải là đã mạo phạm anh ấy không?
Không phải anh nói rằng anh và tôi là bạn sao? Bạn bè sẽ vì hỏi nhau về nhãn hiệu nước hoa họ dùng mà không chơi với nhau nữa sao?
Nếu đúng như vậy, sớm biết tôi đã không hỏi rồi.
Không để ý đến tôi tì chí ít cũng nên cho tôi một lý do, cho tôi một lý do để xin lỗi...
Tôi lại một lần nữa không hề hay biết, mất hết tất cả.
Nước hoa được gửi thẳng đến quầy tiếp tân ở tầng dưới của công ty, tuy anh ấy không muốn để ý đến tôi nhưng tôi vẫn muốn nhận nước hoa.
Vì đây là sở thích của anh ấy.
Sau khi lấy đồ xong, tôi nóng lòng muốn mở gói hàng ra. Chiếc lọ thủy tinh bên trong chỉ bằng nửa lòng bàn tay, chứa chất lỏng trong suốt màu hổ phách.
Tôi xịt một ít xoa lên cổ tay, đưa sát mũi lại ngửi, quả thực rất giống mùi trên người Lương Chi Đình. Rất giống, nhưng không y hệt.
Có lẽ là bởi vì trên người Lương Chí Đình còn có loại mùi hương nào đó, nó trộn lẫn với nước hoa, tạo thành một loại mùi đặc biệt không thể sao chép được.
Tôi bỏ nước hoa vào túi, trong khi chờ thang máy ở tầng một, tôi tình cờ gặp Lương Chi Đình từ thang máy bước ra, một phụ nữ xinh đẹp nắm tay anh.
Lương Chi Đình nhìn thấy tôi hơi giật mình, tôi cũng vậy.
Một giây sau, tôi lập tức cúi đầu, lùi lại nhường đường cho bọn họ, giả vờ mình chỉ là một người qua đường đang chờ thang máy.
Anh ấy ghét tôi, đương nhiên không muốn gặp tôi.
Không ngờ Lương Chi Đình lại chào tôi: "Nam Lê, thật trùng hợp."
Tôi xác nhận là mình nghe đúng, anh ấy đang gọi tên tôi. Tôi ngơ ngác nhìn anh, Lương Chi Đình vẫn nở nụ cười ôn hòa, anh vỗ nhẹ vào tay người phụ nữ, giới thiệu tôi với đối phương: "Đây là bạn anh, Nam Lê."
Nghe vậy, người phụ nữ mỉm cười với tôi nói: "Chào cậu".
Tôi phải mất một lúc lâu mới trả lời: "...Xin chào."
"Đây là bạn gái anh, Phó Thiến."
Phó Thiến nắm lấy tai Lương Chi Đình: "Anh vẫn chưa sửa lời sao?"
Lương Chi Đình chịu thua nói: "Đúng đúng, là lỗi của anh. Để anh giới thiệu lại, đây là vợ anh."
Phó Thiến gương mặt hạnh phúc đưa hai ngón tay về phía tôi, làm động tác cắt kéo, cười nói: "Hai ngày nữa bọn tôi sẽ kết hôn!"
Đầu lưỡi đắng chát, tôi mím môi phun ra hai chữ: "Chúc mừng..."
"Cảm ơn cậu! Cậu có đến dự đám cưới của chúng tôi không?" Phó Thiến xinh đẹp, nhân cách tốt và dễ gần. Cô ấy lấy thiệp mời từ trong túi xách ra và đưa cho tôi, "Đây là thiệp mời của chúng tôi. Bạn của anh ấy cũng là bạn của tôi, hai ngày nữa bắt buộc phải có mặt nhé!"
Tấm thiệp mời màu đỏ và mạ vàng, hai chữ "vui vẻ" khiến mọi thứ trước mắt tôi mất đi màu sắc, máu nóng trong hốc mắt sôi sục như muốn trào ra.
Tôi không dám dừng lại quá lâu khiến họ nghi ngờ nên đưa tay cầm lấy, gật đầu.
Thấy tôi đồng ý, Phó Thiến cười đến mức híp cả mắt, nói: "Được rồi, chúng tôi đang vội đi xem bố trí hội trường nên đi trước đây."
Tôi đứng đó, cửa thang máy "đinh" một tiếng, mở cái miệng lớn đầy máu của nó ra, tôi do dự hồi lâu mới dám nhấc chân bước vào.
Hóa ra lý do Lương Chi Đình không gặp tôi ba ngày qua là vì anh ấy phải chuẩn bị cho đám cưới của mình với Phó Thiến.
Nhanh như vậy.
Thang máy rung lên, thiệp mời trong tay như có gai đâm vào máu thịt, rũ cũng rũ không ra, gai đâm vào da, máu chảy không ra lại chảy ngược vào tim tôi.
Con mẹ nó, đau quá.
Tôi áp đầu mũi lên cổ tay ngửi thật sâu mùi nước hoa trên da. Kỳ lạ thay, mùi hương mà tôi tưởng là dễ chịu vừa rồi lại trở nên cay nồng vô cùng.
Ngày trên thiệp mời là hai ngày sau, tại một khách sạn năm sao ở trung tâm thành phố.
Về đến nhà, tôi ném thiệp mời lên bàn rồi ôm con rối bên cạnh.
Trong phòng ngủ, chiếc TV chiếu cả ngày đủ các bộ phim khác nhau. Sau khi nó biết nói, tôi đặc biệt chọn lọc rất nhiều phim tình cảm cho nó để nó học được ngôn ngữ. Nhưng nó vẫn chỉ có một câu.
"Bảo bối."
Nó gọi tôi.
Chỉ một từ thôi. Rõ ràng mấy ngày nay tôi đã nghe quen, nhưng bây giờ nước mắt của tôi đột nhiên không chịu khống chế mà trào ra, tôi vùi vào cổ nó, khiến cổ nó ướt một mảng lớn.
Tôi quàng tay qua cổ nó, kiễng chân hôn nó, nghẹn ngào nức nở hỏi: "Sao lại đối xử với em như thế?"
Nó ngơ ngác nhìn tôi.
"Anh làm em buồn quá."
Những đốt ngón tay với khớp xương cứng đơ của nó nhẹ nhàng vuốt ve má tôi như xoa dịu, những giọt nước mắt vỡ vụn ngưng tụ trên đầu ngón tay.
Tôi xoa đầu ngón tay của nó, giọng mũi nặng nề nói: "Đám cưới gì chứ? Em mới không muốn anh kết hôn với người khác."
"Anh chỉ có thể cưới em."
Tôi ôm mặt nó, thờ ơ nói: "Anh chỉ có thể là chồng của em, hiểu không?"
"Bảo bối." Nó lại gọi tôi.
Mạch máu trên cổ tôi đập dồn dập, tôi há miệng dùng răng cắn vào tai và cổ nó, như niệm chú: "Mày chỉ có thể yêu tao, chỉ có thể thích tao. Nếu màydám thích người khác.."
Tôi nhìn kỹ gương mặt của nó, ngón tay lướt qua hàng mi, cảm xúc buổi sáng khi nhìn thấy Lương Chi Đình đi cùng người khác đè nén cả một ngày bùng nổ như núi lửa, tôi đè ngón út lên đuôi mắt nó, móng tay gần như chui vào hốc mắt nó, tôi nghe thấy âm thanh mình khàn khàn, dùng ngữ điệu cảnh cáo nó: "Tao sẽ giết mày."
Nó dường như không biết đầu ngón tay của tôi sắp chọc vào nhãn cầu của nó, nó nhìn tôi hồi lâu, thè lưỡi ra và dùng đầu lưỡi liếm những giọt nước mắt trên mặt tôi.
Lành lạnh, như lưỡi rắn.
Nó nói từ thứ hai: "Được."