Ở một nơi nào đó, giữa hai thế giới của người và các tộc nhân có một mối liên hệ đó chính là đồng thể. Một người sẽ có một đồng thể ở thế giới đối diện, bị thương thì đồng thể chảy máu, bị đánh thì đồng thể cũng có vết bầm,... và đồng thể bị chết thì tính mạng người kia cũng chết theo. Một Tử Thần Vô Song bản lĩnh hơn người, giết người như ngóe khó có đối thủ, lạnh lùng tàn nhẫn chẳng ai bằng. Thế nhưng tréo ngoe thay đồng thể của hắn lại là một cô gái yếu đuối, lá gan nhỏ tí bóp phát chết ngay.
Từ một Tử Thần cuộc sống đơn giản có chém giết, ở bên cạnh đồng thể mới biết thêm nhiều món ăn ngon, mới biết phim truyền hình kiếm hiệp, mới biết uống rượu và say khướt, mới biết cái nữ nhân đồng thể của mình yếu đuối, hay lải nhải ức hiếp anh nhưng lại nhát gan không dám nói thích người mình thầm mến. Lâm Hề, một cô gái ngốc nghếch, mê tiền, mê ăn và đam mê to lớn nhất của cuộc đời là sách và thi cao học. Sống chết cùng vì sách. Họ đến với nhau, ai cũng một đống khuyết điểm xấu không kể nổi. Nhưng như Lâm Hề bảo, hãy bao dung cho nhau và thử hiểu nhau một chút.
Thế người ta mới bảo, gặp nhau là cái duyên. Mồm độc răng nhọn nhưng chưa chắc họ đã vô tình. Khuyết điểm đầy đó nhưng người yêu thương ta vẫn luôn bên cạnh ta trong những thời khắc quan trọng nhất, lúc ta cần họ nhất.... mà đôi khi cái cách họ an ủi ta chẳng có bình thường tí nào thậm chí còn khó nghe nữa...