Đồng Thể

Chương 29: Ly biệt sau khi chân tướng rõ ràng




“Mạnh mẽ lên, về sau sẽ còngặp những chuyện phức tạp hơn bây giờ rất nhiều, cho nên từ giờ trở đi phải dầnhọc cách để mạnh mẽ lên.”

Trong ngực có thứ gì đó ấm ápnảy lên, trong khoảng không gian mờ mịt cô như nhìn thấy khuôn mặt tươi cười ônhòa của người bác sĩ mặc áo trắng, ông ta xoa đầu cô, sau đó xoay người rời đi,phía sau là âm thanh cha mẹ: “Mấy ngày này thật sự cảm ơn ngài, cảm ơn ngài đãchữa bệnh cho con gái của chúng tôi, cảm ơn.”

Sau ngày đó, trên người côbắt đầu chậm rãi xuất hiện những vết thương kỳ lạ, trí nhớ trước kia của côcàng ngày càng mơ hồ. Cô vẫn nghĩ những chuyện này là do ngày đó mình còn quánhỏ nên không nhớ được, thì ra…

“Song Không Chi Tâm…”

“Tỉnh rồi à?”

Giọng nam nhân trầm ổn chín chắn vang lên đánh thức thần trí Lâm Hề, cô mởmắt, gương mặt người trước mắt này cùng gương mặt vị bác sĩ trong mơ chồng lênnhau, Lâm Hề hít vào một ngụm khí lạnh: “Mộc Thư tôn giả!” Cô giật mình nhớ lạichuyện trước kia, nhìn trái phải, phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giườngđá màu đen, cơ thể không thể động đậy. Trong lòng cô kinh hãi. “Vô Song đâu?”

Mộc Thư nhẹ nhàng cười: “Đừng lo lắng, trước khi Song nhi tìm tới đây, đảmbảo cô sẽ không sao.”

“Đây là đâu?” Nền đá vừa lạnh vừa cứng khiến Lâm Hề không thoải mái cộngthêm khung cảnh lạ lẫm xung quanh càng làm lòng cô bất an. “Rốt cuộc ông muốnlàm gì?”

Mộc Thư lẳng lặng nhìn Lâm Hề một lúc rồi ngồi xuống bên giường Lâm Hề nói:“Đây là trong tổ chức.” Câu nói đầu tiên khiến Lâm Hề sợ tới mức ngẩn ngơ, côđã… tới thế giới kia rồi? Cô ngay người nghe Mộc Thư nói tiếp. “Về phần chuyệntôi muốn làm, đến lúc đó cô sẽ biết. Thân thể cô cùng thế giới này không thíchứng nên có những biểu hiện ngoài ý muốn, bởi vậy mấy ngày này cô phải ở trongkết giới. Tôi sẽ để Tứ Ly tới chăm sóc cho cô.”

Tứ Ly lại đứng cùng chiến tuyến với ông ta! Lâm Hề kinh ngạc, thấy Mộc Thưđứng dậy muốn đi, cô nhịn không được thốt lên: “Vì sao phải hại Vô Song? Rõràng trước kia ông đối Vô Song như cha mà! Vô Song cũng kính trọng ông như chavậy, thật lòng tôn kính ông…”

Mộc Thư đi tới cửa, thoáng quay đầu đi, Lâm Hề tựa hồ thấy khóe môi hắncong lên một nụ cười phản chiếu qua tấm kính: “Tôi trước giờ vẫn là cha củanó.”

Cửa đóng, để lại một căn phòng trống vắng. Phòng này không lớn, xung quanhđều do đá đen xây thành vách tường, nhìn đâu cũng thấy một mảnh đen kịt thậtlàm cho lòng người ta buồn bực. Vì sao lại bắt cô tới thế giới này? Nếu muốngiết cô để lấy Song Không Chi Tâm thì sao bây giờ không động thủ đi chứ? MộcThư tôn giả rốt cuộc đang chờ đợi cái gì?

Lâm Hề hít sâu một hơi, chỉ cảm thấy trong ngực như bị tảng đá đè nặngkhiến hô hấp khó khăn. Có lẽ bởi vì cô đang ở dị thế đi, giống như lúc Vô Songmới đến trái đất thì tinh thần sẽ mệt mỏi vào ban ngày… Nghĩ đến Vô Song, tâmhuyết Lâm Hề không tự chủ được dâng lên. Hiện tại Vô Song đang làm gì? Đã loạibỏ được hàn khí chưa? Cô bị bắt, Vô Song có khẩn trương không…

Khẳng định là sẽ đi. Lâm Hề nghĩ, bởi vì bọn họ song sinh cộng mệnh mà…

Nhưng nếu thật có một ngày sự sống chết của bọn họ không còn liên kết vớinhau, Vô Song còn quan tâm cô không?

Suy nghĩ này làm cho Lâm Hề thất thần ngẩn ra. Bởi vì trước đây Vô Song bảovệ cô như một chuyện đương nhiên, thế nên cho tới giờ cô chưa hề nghĩ anh cóthật sự nghĩ muốn bảo vệ cô hay không. Nếu hai sinh mệnh không dây dưa, côchẳng là cái gì của anh ở thế giới này cả, có lẽ căn bản là anh sẽ không xuấthiện. Cho dù có gặp, Vô Song nhất định cũng sẽ không để cô vào mắt. Bởi vìkhoảng cách giữa hai người họ lớn như vậy…

Lâm Hề cảm thấy trong lòng bàn tay rét run, đang căng thẳng lo lắng thìbỗng nhiên cửa đá “lạch cạch” mở ra, một âm thanh quen thuộc vang lên bên taiLâm Hề: “Chà, đã lâu không gặp, chị dâu.”

Theo tiếng nói nhìn lại, Tứ Ly nhẹ nhàng tới cạnh mép giường ngồi xuống,động tay muốn cầm lấy tay của Lâm Hề. Nhưng khi tay anh ta vươn đến chỉ còncách một khoảng nhỏ nữa thì ánh điện loé lên, Tứ Ly kêu lên một tiếng đau nhứcrụt tay lại: “Kết giới này thật lợi hại, phụ thân đúng là hết sức bảo vệ cômà.”

“Tứ Ly.” Lâm Hề trừng mắt nhìn hắn. “Anh thật sự cùng với Mộc Thư tôn giả…”

“Đừng lấy ánh mắt nhìn kẻ phản bội ra để nhìn tôi như thế chứ. Tôi là ngườitốt mà.” Tứ Ly cười. “Người tốt.”

Lâm Hề nhíu mày nhìn anh ta, Tứ Ly cùng cô nhìn nhau sau một lúc lâu, phútchốc thở dài một tiếng: “Được rồi, nói cho cô, cái gì tôi biết cũng nói cho côhết.”

114.

“Tốt lắm, như vậy tạm thời hàn khí sẽ không phát tác.” Tự Diễm buông tay VôSong ghét bỏ nói: “Chút hàn khí như vậy mà cũng không chống đỡ được, thật vôdụng.”

Vô Song nhướng mi, nheo mắt nhìn hắn, Tự Diễm ngoảnh đầu nhìn về phía ThanhPhong Độc Linh nói: “Như vậy chúng ta về tộc trước đi, phía trưởng lão ta sẽ cốhết sức thuyết phục, nếu không chúng ta sẽ gặp lại tại Hắc Thạch điện.”

Ba người đi rồi, mắt Vô Song lạnh lùng nhìn Băng Hồn phía sau: “Ngươi thìsao?”

“Ta đã nói rồi, quy định về người được đề cử không thể sửa, lần này quay vềtổ chức chỉ để xác nhận việc Mộc Thư tôn giả đã nhúng tay vào việc cạnh tranhthôi. Nếu ông ta thật sự làm như vậy, tộc của ta sẽ không để yên.”

Vô Song quét mắt nhìn hắn một cái, xoay người rời đi: “Vạn Tri, cụ thể LâmHề đang ở đâu?” Vạn Tri trong túi của anh nhảy ra, nhảy lên đầu vai anh nói: “TrênHắc Thạch điện có kết giới, tôi không thăm dò ở đó được, nhưng láng máng có thểbiết Tôn Chủ đem Đồng Thể đại nhân giấu ở phía đông nam của Hắc Thạch điện.”

“Vậy là đủ rồi.”

Trầm mặc cả một đoạn đường, sắc mặt Vạn Tri bỗng nhiên đỏ lên hưng phấnnhìn chằm chằm nửa bên mặt Vô Song nói: “Tử Thần đại nhân, lần này, lần nàymuốn lật đổ chế độ đề cử có lẽ cũng không phải không có khả năng, cho dù khôngcó lực lượng của bảy tộc Cận Vương, chế độ này cũng sẽ không bảo tồn được baolâu!”

Bước chân Vô Song chậm lại một chút, sắc mặt Băng Hồn lạnh lẽo: “Nói bậy!”

“Tôi không hề nói bậy!” Vạn Tri lớn gan cắt lời Băng Hồn. “Tại thế giới kiatôi không có cảm giác, nhưng sau khi trở về thế giới này thì tất cả tin tức đềuchậm rãi tràn vào trong đầu tôi rồi! Trong hai trăm gia tộc của tổ chức, ngoàibảy tộc Cận Vương thì trong từng gia tộc trên cơ bản đều có rất nhiều tộc nhânkháng nghị chế độ đề cử. Hơn nữa, lúc chúng ta ở dị giới thì ở đây đã có khôngít bạo phát to nhỏ rồi, chỉ là tất cả đều bị bảy tộc trấn áp lại. Vấn đề chínhlà vẫn chưa có ai thống lĩnh những tộc nhân muốn nổi dậy đơn lẻ đó. Nếu thừa cơhội này, Tử Thần đại nhân vung tay hô hào muốn lật đổ chế độ này, nhất định sẽcó nhiều người hưởng ứng.”

“Ngươi đang nói lung tung cái gì đấy.” Thần sắc Băng Hồn lạnh lẽo, quanhthân hàn khí tràn ra phảng giống như muốn đông chết Vạn Tri. “Bảy tộc Cận Vươngsao có thể bị mấy con kiến tiểu tộc đánh bại. Ngươi đang muốn khơi mào bồidưỡng ra kẻ đến hủy diệt bảy tộc, phá hư trật tự của tổ chức sao? Trò đùa quáiquỷ gì vậy!”

Vạn Tri bị sát khí của Băng Hồn làm cho kinh hãi, co rúm lại không dám mởmiệng, Vô Song lại nắm chặt hắn trong lòng bàn tay, bỏ vào trong túi, quay đầulại thản nhiên liếc Băng Hồn một cái nói: “Chậc, hiện tại ta thật chẳng quantâm đến việc nhìn sắc mặt lũ người của ‘bảy tộc Cận Vương’, cho nên, chúng bịhuỷ cũng chẳng sao.” Vô Song nhếch môi. “Về phần phá hư trật tự, ta thích nhấtlà làm việc này.”

“Phá hư trật tự của tổ chức?” Trên giường đá, Lâm Hề mở to mắt kỳ quái hỏi.“Nhưng Mộc Thư tôn giả không phải Tôn Chủ sao? Đang ở vị trí cao nhất, đượchưởng quyền lợi cao nhất, ông ta còn bất mãn cái gì mà phải phá hư trật tự củahiện tại?”

“Đương nhiên là có bất mãn.” Tứ Ly cười. “Giống như Song nhi. Bất mãn chếđộ đề cử tàn khốc đến vô lý.”

Lâm Hề ngẩn ra: “Giống Vô Song? Ông ta… muốn lật đổ chế độ này sao? Nhưngông ta rõ ràng…” muốn giết Vô Song. Lời còn chưa hết Lâm Hề liền nghĩ, nếu MộcThư tôn giả thật sự muốn giết Vô Song, vậy những chuyện ông ta làm cho tới bâygiờ quả thật không quyết đoán chút nào.

Ông ta như là đang bố trí một cục diện lâu dài, rồi dẫn bọn họ đi vào.

Tứ Ly thấy Lâm Hề trầm mặc, anh ta cười nói: “Phụ thân năm đó tự tay gạt bỏtình cảm bước lên tôn vị. Có lẽ cô không biết, cho dù như thế, kẻ sống được đếncuối cùng vẫn sẽ phải chịu rất nhiều áp lực. Tuy rằng tôi chưa từng tự trải quacảm giác ấy, nhưng khi còn bé bị tuyển tộc trưởng, cảnh tượng chém giết tànkhốc trong lồng hiện tại tôi vẫn nhớ rõ rành mạch, cái cảm giác cả người dínhđầy máu tươi của bạn bè cùng lứa, làm thế nào cũng không tẩy đi được mùi tanh…”

Vì Tứ Ly xưa nay chẳng bao giờ nghiêm túc nên Lâm Hề nghĩ mình nhìn lầm cáisát khí lạnh lẽo vừa lướt qua giây lát trong đáy mắt anh ta.

“Vô Song chưa nói với cô sao, mỗi một Tôn Chủ sau khi bước lên tôn vị đềuchiếm được một loại khả năng đặc biệt khác, nhưng giống như được trời ban ân,không ai biết rốt cuộc Tôn Chủ nhận được khả năng gì.”

Lâm Hề gật đầu: “Vô Song nói, Mộc Thư tôn giả dùng huyết sát thuật có thểgiết người cách mình xa ngàn dặm.” Nghĩ đến lúc Yểm Ma chết trước mặt mình, LâmHề nhất thời có chút xúc động.

Tứ Ly lại lắc đầu nói: “Thứ phụ thân đạt được cũng không phải huyết sátthuật gì đó. Tử Thần bộ tộc, tự tay giết người mình yêu thương nhất, sau khihoàn toàn ngộ đạo đều có thể tập huyết sát thuật. Nhưng Tử Thần bộ tộc mấy trămnăm nay, có thể tập được loại thuật này lại chẳng có mấy người. Khi phụ thânbước lên tôn vị cũng là lúc ông ấy học xong huyết sát thuật, lại chiếm đượcnăng lực mới. Chính là, ông ấy dùng huyết sát thuật làm lệch hướng suy nghĩ củamọi người, che giấu khả năng thực sự của mình.”

Khả năng thực sự của Mộc Thư tôn giả?

Lâm Hề kìm nén nhìn Tứ Ly, nghe anh ta nói một cách rõ ràng: “Khả năng tiênđoán.”

115.

Nhìn thấy biểu hiện kinh ngạc quá mức khoa trương của Lâm Hề, Tứ Ly cườinói: “Đương nhiên, cũng không phải thần linh, chuyện xảy ra trong tương lai ôngấy chỉ có chút mơ hồ sơ lược. Hơn nữa phụ thân nói, đời này của ông ấy chỉ mongmuốn nhìn thấy một chuyện.”

“Chuyện gì?”

“Song nhi bước lên địa vị Tôn Chủ.” Lâm Hề ngạc nhiên, nụ cười trên môi TứLy càng sâu. “Ông ấy nói lúc mới gặp Vô Song chỉ cảm thấy đứa trẻ này khác hẳnnhững kẻ khác, nhưng sau khi tiếp xúc vài lần, ông ấy nhìn thấy tương lai củaSong nhi, ngồi cô tịch trên địa vị vương giả trong Đại Điện Hắc Thạch.”

Cô tịch trên địa vị vương giả…

Lâm Hề chưa nhìn thấy Đại Điện Hắc Thạch, cũng không biết rột cuộc chiếcghế kia có bao nhiêu cô độc, nhưng thông qua những lời miêu tả như vậy của TứLy, trong lòng cô hơi đau đớn, Vô Song như vậy, rốt cuộc cô không thể hôn môinữa rồi.

Thì ra vận mệnh sớm đã định là như vậy.

Những suy nghĩ quanh co trong lòng Lâm Hề đương nhiên Tứ Ly không thể biếtđược, anh ta tiếp tục nói: “Biết Song nhi sẽ tiếp nhận vị trí Tôn Chủ kế nhiệm,lại trong lúc vô tình phát hiện Song nhi có năng lực nối thông hai thế giới…”

“Chờ một chút!” Lâm Hề cắt ngang lời nói của anh ta. “Vô Song có thể nốithông hai thế giới?” Nhưng Song Không Chi Tâm không phải ở trong cơ thể cô sao?

“Đúng vậy, phụ thân luyện hóa năng lực của Song nhi kết thành tinh thạch,đó là Song Không Chi Tâm. Chuyện sau đó chắc cô cũng biết ít nhiều.” Tứ Ly nói.“Phụ thân vận dụng năng lực của Song Không Chi Tâm đi thế giới kia, dựa theocách nói của phụ thân, lúc đầu ông ấy chỉ thử xem có thể đến được nơi nhữngngười bạn cũ đã mất hay không, nhưng không ngờ ông ấy lại thấy được một thếgiới khiến cho người ta phải giật mình. Quan trọng hơn là chế độ ở đó. Một chếđộ hòa bình thay đổi quyền lợi. Phụ thân muốn tham khảo chế độ như vậy, nhưngkhi ông ấy nói ý định này cho tộc trưởng của bảy tộc Cận Vương thì bị cản trởrất lớn.”

Hình ảnh khối tinh thạch ở trên đỉnh núi khu rừng phía nam đột nhiên hiệnlên trong đầu Lâm Hề. Tộc trưởng Tông Kính của bộ tộc Tử Thần cũng không chấpnhận thay đổi như vậy, mấy tốc khác chống đối chắc càng mãnh liệt hơn.

“Khi không còn cách nào thì phụ thân gặp được cô.”

“Tôi?”

“Ừ, ông ấy càng muốn nhiều người nhìn thấy thế giới hòa bình kia, từ trướctrong nội bộ đã bắt đầu chống lại chế độ tranh cử. Nhưng ông ấy đã bị tộctrưởng bảy tộc cản trở, Tông Kính tộc trưởng tiền nhiệm của Tử Thần bộ tộc lạimạnh mẽ đuổi theo đến thế giới kia, ý đồ hủy diệt Song Không Chi Tâm. Nhưngcuối cùng lại bại dưới tay của phụ thân, bởi vì vậy mà phụ thân cũng bị trọngthương, đến nay cơ thể vẫn còn suy yếu. Lúc ấy ông cũng không còn năng lực mởra khe hở để cho mọi người nhìn thấy chế độ của thế giới kia. Ông ấy chỉ có còncách chờ đợi, nhưng lại không có thời gian, mấy tộc tộc trưởng còn lại áp sát,bộ tộc Tử Thần mất đi tộc trưởng nên hỗn loạn không thôi, ông ấy không dám mangSong Không Chi Tâm về tổ chức. Cho nên giấu nó đi.” Ngón tay Tứ Ly chỉ chỉ vềphía ngực Lâm Hề.

“Sau khi biết cô là đồng thể của Song nhi, phụ liền giấu Song Không Chi Tâmở nơi này. Nhưng sau khi giấu Song Không Chi Tâm vào trong cơ thể cô lại phátsinh biến hóa, có lẽ là bởi vì ở một thế giới không phải thuộc về nó nên nó đãkết nối giữa thân thể Song nhi và cô. Rồi sau đó ông ấy trở lại tổ chức, thaythế chức tộc trưởng Tử Thần, lựa chọn Vô Song làm người được đề cử, lại bồidưỡng tôi trở thành trợ thủ của ông ấy. Thời gian mười năm còn lại, gây xíchmích phản đối chế độ người được đề cử trong tổ chức. Đợi đến khi bắt đầu đợttranh cử lần này, đưa ra lời đồn đãi về sự tồn tại của thế giới kia, hợp lựcmọi người mở ra con đường đến dị giới, lợi dụng tính thấu suốt của cuộc tranhcử để cho mọi người nhìn thấy thế giới kia.”

“Ông ấy đã làm được rồi.” Lâm Hề thất thần thì thầm.

Thì ra là thế, thì ra là thế!

Lúc trước đây cô bị mắc bệnh tự kỷ, sau đó đột nhiên trở thành người dễ bịthương mà không biết tại sao thì ra là có nguyên nhân! Cô và Vô Song có mốiliên hệ với nhau căn bản cũng không phải bắt nguồn từ cô, mà là bởi vì Vô Song,chính là bởi vì trong cơ thể cô có một vật thuộc về Vô Song.

Như vậy, nếu lấy đi vật kia trả lại cho Vô Song, giữa bọn họ sẽ như thếnào?

116.

“Cho nên, Mộc Thư tôn giả muốn lấy lại thứ của Vô Song?” Lâm Hề nhẹ nhànghỏi. “Nếu chỉ đơn thuần trả lại cho Vô Song, ngay lập tức có thể lấy Song KhôngChi Tâm về rồi, ông ấy còn chờ cái gì?”

Nghe Lâm Hề hỏi vấn đề này, Tứ Ly im lặng một hồi lâu, giống như tự hỏi rốtcuộc có nên nói hết mọi chuyện ra hay không. Cuối cùng anh ta thở dài, giốngnhư cực kỳ bất đắc dĩ nói: “Cho nên nói thật ra ông ấy không phải người nhưvậy, từ đầu đến cuối vẫn là một người mềm lòng.” Anh ta cười, trong ánh mắt lạichứa đầy chua sót. “Ông ấy muốn cho Vô Song tận mắt nhìn thấy cô chết, sau đóđể cho Vô Song giết ông ấy.”

Lâm Hề khiếp sợ: “Ông ta… điên rồi sao?”

“Có lẽ đã sớm điên rồi đi.” Đầu ngón tay của Tứ Ly muốn chạm vào tay LâmHề, nhưng càng gần kết giới thì kháng lực càng mạnh, cuối cùng ngay cả Lâm Hềcũng cảm giác đau đớn, Tứ Ly mới không thể không thu hồi tay, làn da tay anh tacũng sưng đỏ. “Lúc trước phụ thân đưa ra đề nghị cải cách chế độ lại bị bảy tộccảng trở, cuối cùng Tông Kính tộc trưởng thậm chí tổn thương căn cơ của ông ấy,mấy năm nay ông ấy tranh đầu gay gắt với các tộc trưởng còn lại, lại hao tổnkhông ít tâm lực, sức lực của ông ấy sợ rằng sớm đã không còn. Một sự nghiệptốt đẹp lại bị trì hoãn đến hiện tại mới nổ lực hoàn thành, trong lòng phụ thâncó thể nào không oán hận được chứ. Ông ấy cực kỳ hận sự ích kỷ của những trưởnglão các tộc còn lại, do đó nhận định phàm là người kế vị, nhất định không thểcó tư tình, bởi vậy mặc kệ ông ấy chịu ảnh hưởng vì tình cảm cha con với VôSong vẫn nhất quyết phải giáo dục cậu ấy thành một người vô tình, lại nói đến,Tô Tây cũng làm xem như một ví dụ về sự giáo dục thành công của ông ấy. Cô đãgặp cô ấy rồi đấy, vị hôn thê của Vô Song.”

Lâm Hề gật gật đầu: “Bọn họ…” Lâm Hề đắn đo một phen, lập tức cười khổ.“Nói thật, không giống đôi tình nhân, nhưng mà, đối với Vô Song mà nói, nếu anhấy thừa kế tôn vị, người vợ như vậy thì xứng với anh ấy nhất.”

Tứ Ly gật đầu. “Đúng vậy, phụ thân bồi dưỡng Tô Tây từ nhỏ cũng vì mục đíchnhư vậy. Thậm chí phải là một mưu sĩ, một thê tử, ông ấy đã trải sẵn con đườngtốt đẹp cho Song nhi.”

Lâm Hề rũ mi mắt. Tứ Ly khẽ cười: “Nhưng Song nhi lại không thể trở thànhmột người vô tình như phụ thân mong muốn. Mấy năm nay, tuy rằng hai tay cậu ấydính đầy máu tanh, nhưng tính nết ban đầu chưa từng mất đi. Còn nhớ rõ trướckia tôi đã nói khối tinh thạch của cậu ấy vì cứu người mà vỡ nát, người cậu ấycứu không phải là một đại nhân vật, đó chỉ là đứa trẻ cho cậu ấy ăn bánh bao.Trong chúng ta Song Nhi giống như một người lạnh nhạt vô tình nhất, nhưng thậtra cũng là một người ghét hận phân minh nhất, đối với mọi chuyện, cũng khôngche giấu cảm xúc. Cho đến khi…”

Lâm Hề ngạc nhiên, Tứ Ly tươi cười cực kỳ vui vẻ: “Đúng vậy, chính là, rõràng có ý, còn cố tình tìm cho mình một đống lý do lộn xộn, rõ ràng thích, lạicãi cứng miệng đến chết vẫn không chịu nhận.”

“Vô Song… thích sao?”

“Bằng không, cô tưởng cậu ấy lo lắng gấp rút trở về là vì muốn ngồi xuốngnói chuyện với phụ thân sao?”

Vô Song thích cô? Lâm Hề không khỏi nghĩ đến cảnh tưởng khi cô bị bắt đi,Vô Song ép hỏi nàng có thích hay anh hay không, nếu lúc ấy cô dũng cảm trả lời“phải” Vô Song sẽ có biểu hiện gì, anh sẽ… bởi vì vui sướng mà mặt đỏ sao? Chỉsuy nghĩ đến nét mặt của Vô Song, Lâm Hề cảm thấy tim không thể khống chế đượcmà đập liên hồi, nếu lại có cơ hội gặp mặt, cô vẫn nên nói rõ tình cảm của mìnhvới Vô Song.

Phần tâm ý này, cho dù sau này bất đắc dĩ phải quên, nhưng ít ra hai ngườibọn họ cũng có một lần đối mặt thành thật và thẳng thắng.

“Cho nên!” Giọng nói lạnh lùng của Tứ Ly kéo Lâm Hề ra khỏi suy nghĩ củachính mình. “Phải chết. Tình cảm mà cậu ấy xem trọng nhất, phải chết.” Giọng TứLy càng lạnh lẽo. “Mà Mộc Thư tôn giả, tượng trưng cho thế lực cũ, phải bịngười đứng đầu mới đánh bại. Ông ấy là người lập ra tất cả mưu tính, chờ ngườikhác đẩy ông ấy khỏi vị trí kia. Cũng chờ một người tuyệt tình không chút vướngbận thống trị địa vị tối cao, mở ra một giai đoạn mới.”

117.

“Điều này… không đúng.” Lâm Hề nhìn Tứ Ly nói. “Làm như vậy căn bản đã làmngược lại mục đích ban đầu của ông ta!”

Tứ Ly nhướn mày: “Không đúng chỗ nào?”

“Cái ông ta muốn là thành lập một chế độ mới chứ không phải tạo ra một quânvương vô tình cho mọi người. Khi quyền lực tập trung vào trong tay một người,sẽ dẫn đến việc ức chế các thể lực chống đối, buông bỏ bản thân, điều này sẽđưa ra những quyết định máy móc máu lạnh. Nhưng đây vốn là chuyện không nênlàm! Ông ta nghĩ một người vô tâm vô tình thì sẽ có thể công chính công bìnhsao? Làm sao có thể!”

“Xem ra cũng giống như Vô Song, tính khí dễ cáu giận, biết khổ sở, bithương, biết bởi vì có người khác khích lệ mà vui mừng, biết phẫn nộ khi bịngười khác xem thường. Những cảm xúc này có gì sai chứ! Sống làm sao có thểkhông có cảm tình chứ! Quả thật… cũng có tính ích kỷ, yếu đuối, vì không biếtmà sợ hãi, vì thất bại mà hoang mang, nhưng mà… bởi vì sợ hãi mất đi, cho nênmới càng hiểu được sự quý trọng. Bởi vì sợ hãi cái chết cho nên mới càng cốgắng tin vào cuộc sống. Những cảm xúc này, có gì là sai! Cái Mộc Thư tôn giảmuốn là một chế độ có quy củ, mà không phải một người lạnh như băng! Ông ta vốnkhông biết mình đã sai lầm!”

Lâm Hề giãy dụa muốn ngồi dậy: “Không được!” Nhưng kết giới khiến cho côkhông thể nhúc nhích. “Tứ Ly, giúp tôi!” Cô nói. “Cho đến bây giờ, mọi chuyệnđã phát triển sắp đến mục đích mà Mộc Thư tôn giả mong muốn, mọi người căn bảnkhông cần thiết lựa chọn kết cục thảm thiết như vậy! Vì sao nhất định phải chọncon đường tuyệt vọng như vậy!” Lòng Lâm Hề dao động cực độ, kết giới quanhngười cô vang lên tiếng “canh cách”, dường như nỗ lực chống đỡ.

Tứ Ly kinh ngạc mở to mắt, trong lòng ngạc nhiên: ngay cả anh ta cũng khôngchạm vào kết giới được, thế nhưng… Lâm Hề?

“Rõ ràng ông ta không cần phải chết, rõ ràng Vô Song cũng không cần tuyệttình, cũng không cần phải kéo người vô tội chết theo! Bởi vì giấc mộng của mìnhmà tổn hại tánh mạng, cũng không cần vì lý do như vậy mà chết!” Lâm Hề kêu to.“Hơn nữa, ông ta có biết thời hạn thi cao học chỉ còn lại hơn bảy mươi ngày nữakhông! Tại sao tôi có thể chết ở nơi này chứ!”

Chỉ nghe một tiếng “răng rắc” khẽ vang lên, phút chốc kết giới vô hình hóathành màu trắng rồi nứt ra một khe hở, giống như cái lồng thủy tinh bao phủ lấyLâm Hề. Sắc mặt Tứ Ly kinh ngạc: “Song Không Chi Tâm…” Tứ Ly sờ cằm trầm ngâmmột lúc lâu: “Nói không chừng… Đại Điện Hắc Thạch bên kia hẳn là cũng sẽ cóchuyện nhanh thôi.” Giống như anh ta đang quyết định cái gì đó mà nhìn thẳngvào mắt Lâm Hề. “Nếu như vậy, chúng ta không giữ quy tắc một lần đi.”

Tứ Ly liếc mắt nở nụ cười: “Coi như là trò đùa dai.”

Màn đêm buông xuống, trong Đại Điện Hắc Thạch nổi lênh những ánh lửa sángngời, tôn vị uy nghiêm im lặng ở cuối đại điện, người đàn ông khoác áo đen đứngtrước tôn vị, ngẩng đầu ngước nhìn bức tường đá phía sau vị trí tối cao ấy, mỗimột vòng kim quang trên bức trường ấy là biểu thị cho một người thống trị tổchức đã mất. Ông ta giơ tay lên, vẽ một vòng trong không trung, lập tức trênvách tường lại xuất hiện một vòng kim quang.

Sau khi ông chết chắc là nên ở vị trí này. Mộc Thư nghĩ như thế, lập tứcvung tay lên, lại hủy diệt vòng kim quang kia. Ông không giống những ngườitrước, chắc ông không có vị trí để đứng ở đấy, tất cả đều trở về với hư vô cứđể cho năm tháng làm vùi lấp cái tên Mộc Thư tôn giả đi.

“Tôn Chủ.” Ngoài điện truyền đến giọng nói của người hầu. “Vô Song đại nhânđã trở lại, đang ở ngoài điện cầu kiến.”

Đầu Mộc Thư hơi nghiêng qua, khóe môi nhợt nhạt khẽ cong, ông ta thấp giọngnói: “Tới nhanh thật.” Trầm mặc một hồi, ông ta lại thở dài. “Cứ cho nó đợi mộtlát đi. Đợi một lát nữa…” Lời còn chưa dứt, bỗng nhiên truyền đến tiếng thị vệkích động gọi:

“Vô Song đại nhân! Từ từ…”

Cùng lúc đó cánh cửa lớn trang nghiêm của đại điện vang lên âm thanh sụpđổ, sau khi bụi bậm đã ngừng rơi thì Mộc Thư tôn giả mới chậm rãi xoay người,nhìn thấy vẻ mặt sắc lạnh của Vô Song, ánh mắt dừng trên người anh một hồi lâumà mới chuyển phía sau Băng Hồn phía sau anh, Mộc Thư cười nói: “Người cạnhtranh còn ở bên cạnh, lúc nàu Song nhi đã trở về, là muốn làm gì đây?”