Bên ngoài truyền đến tiếng kêu vội vàng, cửa phòng bị đẩy ra Môn chủ, Phu nhân bị tập kích. Tần Sơ giật mình chưa tỉnh, chỉ ngẩng đầu nhìn người nọ. Sau một lúc lặng im, thị vệ chỉ nghe chàng lạnh nhạt hỏi Thi cốt ở đâu? Chỗ vách núi kia quá mức kỳ lạ nên đến giờ họ vẫn chưa tìm được nàng.
Đi suốt ba ngày, cuối cùng cũng tới dốc núi nơi Tô Kính Nguyệt rơi xuống. Dù thế nào, dù dùng cách nào, chàng cũng muốn tìm được nàng. Tuy bị ép lấy hắn nhưng hắn vẫn rất mực yêu thương nàng ngàn lần không muốn nàng chết.
Tần Sơ lẳng lặng nhắm nghiền mắt nhảy xuống vực sâu để kiếm nàng. Tỉnh lại trong đám bèo có lẽ chàng bị thương rất nặng, thân thể hoàn toàn không có cảm giác, thấy có bóng người nho nhỏ lấp loáng bên cạnh. Là một cô bé? Cảm giác này hơi giống Tô Kính Nguyệt, Tần Sơ vẫn cho là bản thân không muốn quay về quá khứ. Mười tuổi, theo tổ mẫu đến miếu ngoài thành dâng hương. Chàng ham chơi đi lạc, gặp Tô Kính Nguyệt đói xanh xao vàng vọt. Lúc đó tiểu nha đầu kia chỉ mới bảy tuổi, tóc rối tung, đôi mắt ngập tràn tĩnh mịch. Cô bé ngồi dưới một gốc cây khô gần chết giống mình, cảnh tượng đó bi thương không tài nào tả xiết. Liệu lần quay trở lại này có khiến con tim cô rung động vì chàng.