Đồng Thể

Chương 18: Sự lựa chọn ra đi hay ở lại




“Vô Song!”

Lâm Hề đang cầm một lá cây chứa nước chậm rãi đi đến, lúc vừa nhìn thấy VôSong thì cô đã vui mừng đến quên hết tất cả, ném chiếc lá đựng nước kia đi màvội chạy đến bên cạnh anh: “Anh đến đây là tốt rồi, Tự Diễm trúng độc, mau đưabọn tôi ra khỏi khu rừng này đi, anh ta rất cần bác sĩ, a, đúng rồi, hẳn làcũng cần…”

Vô Song liếc mắt nhìn Lâm Hề đang lằng nhằng, sắc mặt hơi dịu đi: “Khôngphải bị thương sao?”

“Đúng vậy, đúng vậy, cho nên chúng ta chạy nhanh đi thôi.”

“Không phải đã khóc sao?”

Lâm Hề ngẩn ra: “Khi nào vậy?”

Vô Song nghẹn lời: “Không phải bị ép buộc đến đây sao?”

Lâm Hề hồi tưởng trong chốc lát: “Ừ, là bị ép tới đây.”

“Vừa rồi nói phải cứu ai?”

“Anh ta đó.” Lâm Hề trả lời rồi mới tỉnh ngộ. “A, ý của tôi là tôi khôngsao rồi, kỳ thật tâm địa của Tự Diễm cũng rất tốt, còn phải nhanh chóng bóthuốc, tình huống hiện giờ rất phức tạp không thể nói rõ ràng trong phút chốcđược, tóm lại chúng ta nên rời khỏi nơi này trước đi.”

Vô Song nheo mắt lại, trong lòng có cảm giác giống như mình bị lừa. Nỗi lolắng và phẫn nộ suốt lúc nãy trong nháy mắt đã bị cảm giác tức giận khó hiểuthay thế, một tay anh đẩy Lâm Hề ra: “Chậc, tránh ra, để tôi giết hắn trước.”Nói xong anh liền động thủ, Lâm Hề kinh hãi, nhất thời cũng bất chấp mọichuyện, nhào đến giữ lấy cán liêm đao, có chút vội vàng. “Đây không phải là lúcgiết người cho hả giận, chúng ta đi trước đi, có chuyện gì thì ra khỏi khu rừngnày rồi hãy giải thích!”

Vô Song sửng sốt chớp mắt, giống như bị cái gì đâm đau đớn, anh kinh ngạchỏi: “Giúp hắn?”

Vậy mình anh vội vàng tìm đến đây làm gì?

Anh nhớ tới cơn tức giận lúc mình bỗng nhiên rơi nước mắt, nổi bất an lúcvết thương trên vai không ngừng chảy máu, còn lúc những vết thương nhỏ bỗngnhiên xuất hiện trên người thì sát khí không kiềm được mà cuồn cuộn dâng trào…Vô Song cảm thấy mình giống như bị người ta khinh thường giẫm lên rồi lại némsang một bên.

Thật sự khiến cho anh… khôngcam lòng!

“Chậc, đúng là cô gái khôngbiết tốt xấu.”

Lâm Hề bất đắc dĩ: “Chỉ làtùy việc mà xét! Vừa rồi gặp hai người rất lợi hại, Tự Diễm vì cứu tôi mới biếnthành như vậy. Hơn nữa bọn họ có thể sẽ đuổi tới…”

Chân mày của Vô Song nhướnglên, tự động xem nhẹ câu nói kế tiếp, ngôn ngữ mang theo tâm trạng xấu chưatừng có: “À, phải không, thì ra là hắn cứu, cho nên cô không kiềm chế được màđộng tâm? Nói như vậy là tôi đến không đúng lúc, quấy rầy hai người? Chậc, phụnữ quả là giỏi thay đổi. Mấy ngày hôm trước không phải còn thích cái tên Nhiêngì đó sao!”

Giọng điệu khinh miệt của anhlàm cho Lâm Hề hơi tức giận. “Động tâm hồi nào! Giỏi thay đổi hồi nào! Hơn nữađây là lúc nên nói mấy chuyện đó sao? Rốt cuộc định ầm ĩ rầy rà tới chừng nào!”

Mắt Vô Song nheo lại: “Khôngtồi, bây giờ lá gan cũng quá lớn, vì anh chàng khác mà dám hét lên với tôi?”

Lâm Hề day day gân xanh đangnổi lên trên trán: “Thật sự là…” Quả nhiên, cô và Vô Song khi ở gần nhau thìkhông khống chế được mà cãi nhau sao, rõ ràng đây không phải là thời điểm… tâmtrạng phải dịu xuống một chút.

Tự Diễm ôm ngực, độc tố khiếncho anh ta sự khó thở, nhưng cảm giác vẫn tinh nhạy như trước, anh ta chán ghétliếc nhìn hai người đang cãi nhau: “Chạy không kịp rồi.”

Một làn gió kỳ lạ nổi lên, VôSong nhướng mày: “Thanh Phong và Độc Linh sao lại ở đây?”

Lâm Hề tức giận: “Cho nên tôimới nói rằng có hai người muốn giết chúng tôi!” Lời còn chưa dứt, gió đã chuyển,Vô Song cắm gán nguyệt liêm đao xuống đất, tay trái vừa nhấc, như có một cáilồng bảo vệ vô hình xuất hiện phía trước chống chọi với giớ lớn, Lâm Hề và TựDiễm ở sau lưng Vô Song cũng cảm thấy gió rất lớn, nhưng cũng không lợi hại nhưvừa rồi.

Lâm Hề quay đầu nhìn về phíaTự Diễm: “Kỳ thật hai người không nhất định phải đánh nhau, xem đi, cùng mộtlực công kích, Vô Song che chắn tốt hơn rất nhiều, như vậy tính ra, chắc chắnlà Vô Song thắng.”

Nhắc tới vấn đề thắng thua,ánh mắt Tự Diễm rất nghiêm túc, tích cực nói: “Vừa rồi nếu không phải vì bị côôm chặt, phải bận tâm đến cô mà không dám sử dụng lửa đó sao!”

Bỗng chốc lá chắn suy yếu,cuồng phong càng lúc càng mạnh, vì Tự Diễm không chú ý giờ phút này giống nhưcánh diều bị gió cuốn bay lên trời, cuồng phong lập tức hóa thành lưỡi đao gióđuổi theo Tự Diễm, bỗng nhiên không trung chợt có ánh lửa lóe sáng nhưng chẳngthấy bóng dáng anh ta lâu. Lâm Hề vốn sẽ có cùng kết cục giống anh ta, nhưng cómột cánh tay mạnh mẽ giữ lấy cổ tay cô, cô giống như sợi vải bố vướng trên cánhquạt bị gió thổi đến hỗn loạn.

Bước chân của Vô Song chẳnghề lay chuyển, túm Lâm Hề giống như mảnh vải, giọng nói tản loạn trong gió:“Nói, các người còn làm những chuyện gì?”

Môi Lâm Hề bị gió thổi đếnthay đổi hình dạng, thịt trên mặt đều biến thành cuộn sóng nên cô làm sao nóiđược nữa. Thời gian khá lâu mà vẫn chưa nghe được câu trả lời, mắt Vô Song nheolại, chân trầm xuống, quát khẽ một tiếng, tựa như có vô số làn sóng vô hình lantỏa ra bốn phía, cây cối xung quanh bị chấn động rồi hóa thành tro tàn, tiếnggió dừng lại, cây cối rậm rạp trong phạm vi ba mươi thước đã bị san bằng.

67.

Cách đó không xa truyền đếnmột tiếng ho khan tê tâm liệt phế, không có cây cối che chắn, dáng người củaThanh Phong và Độc Linh đột nhiên hiện ra. Hình như anh chàng kia đang ho ramáu, cô gái nhẹ nhàng vỗ lưng cho anh ta, sắc mặt lo lắng nhưng chưa hề nói ralời nào.

Lúc này Lâm Hề đã mềm nhũng,chỉ có cổ tay bị Vô Song nắm. Cô vô lực ngẩng đầu liếc nhìn Vô Song: “Vừa rồinói cái gì?”

Cơn tức giận ban nãy cũng dịuđi, nhưng Vô Song vẫn không hỏi lại câu hỏi kia. Cẩn thận ngẫm lại, vấn đề đócũng chẳng có gì quan trọng, ngoại trừ chuyện Tự Diễm làm Lâm Hề bị thương hoặcgiết cô, mặc kệ bọn họ có làm cái gì thì cũng chẳng liên quan gì đến anh.

Vô Song vung tay thoát khỏiVô Song, xoay người nhìn về phía hai người kia, trận gió to này thổi bay tên TựDiễm chướng mắt kia đi cũng là một chuyện tốt, ít nhất anh không cần bực mìnhmột cách vô lý như vậy.

“Tử Thần?” Giọng ho khan vẫnkéo dài, Độc Linh oán hận của nhìn phía Vô Song. “Không phải vẫn chỉ lo cho bảnthân mình thôi sao, vì cái gì phải giúp Viêm Hỏa, chẳng lẽ nguyện thần phục hắnta sao?”

Vô Song bỗng nhiên lạnh lùngcười: “Thứ nhất, tôi cũng không muốn giúp hắn, thứ hai, thần phục? Chậc, từ nàythật sự khiến người ta không ưa.” Anh nhổ liêm đao ra khỏi mặt đất rồi vung taylên, sát khí biến hóa tỏa ra ánh sáng u lạnh trong bóng đêm lập tức bay về phíaĐộc Linh. Thanh Phong khoát tay, một bức bình phong gió chống chọi với sát khí,thoạt nhìn giống như hai người lơ đãng mà ra chiêu, lại dọa Van Tri đang ởtrong túi áo Vô Song run cầm cập.

Hắn biết rõ, chiêu số của haingười đó, mặc kệ là chiêu nào nếu đánh vào hắn, hắn đều biến thành một đốngthịt vụn, nơi này có ba, hơn nữa vừa rồi Tự Diễm đã bị gió thổi đi, đều làngười dự tuyển trong Bảy Tộc Cận Vương. Đêm nay là cuộc chiếu đấu giành vị trívương giả. Nếu hắn có thể sống, đem chuyện đêm này biên soạn thành dã sử lưutruyền cũng không tệ…

“Chúng tôi vô tình mới đốiđịch với anh.”Giọng nói của Thanh Phong khàn khàn, dường như trên người anh tamang hàn khí, nói một câu liền thở ra một làn khí trắng, miệng anh ta màu xanhđen, sắc mặt càng tái nhợt. “Địa vị Tôn chủ thì cứ lấy nhưng đừng nhúng tay vàochuyện của chúng tôi.”

Vô Song khinh miệt hừ lạnh: “Rấtsợ chết sao, các người ruồng bỏ lợi ích và quanh vinh của gia tộc, cho dù khôngcó trận đánh này, các ngươi cũng không làm được tôn chủ.”

Trong lòng Lâm Hề không đồngý với cách nói của Vô Song, nhưng chưa tìm ra lời phản bác lại, liền nghe ĐộcLinh cười lạnh nói: “Khá khen cho một đứa con tốt của Tôn chủ. Thật muốn xem cóphải Tử Thần thật sự không tiếc rẻ tánh mạng hay không!”

Trong lòng đất bắt đầu có dịđộng, Lâm Hề co rút phía sau lưng Vô Song, trong lòng đang hết sức hoảng sợ,chợt thấy trong đất có rất nhiều trùng chui lên bao vây xung quanh, Lâm Hề chỉcảm thấy da đầu run lên, ghê tởm không thôi.

“Chút tài mọn.” Vô Song lạnhnhạt nói ra ba chữ đó, liêm đao lập tức chém xuống đất, chỉ nghe “bùm bụp” mấytiếng, như là vô số quả cầu nhỏ bị nổ tung, dưới đất trồi lên một tầng chấtlỏng màu trắng sữa, Lâm Hề chưa bao giờ ngửi thấy mùi vị kỳ lạ nào như vậy, nótràn ra trong không khí khiến cho Lâm Hề khó chịu phải bịt mũi lại, nhưng VôSong lại giống không ngửi thấy mùi gì, thản nhiên nói. “Bây giờ nói đi, cácngươi muốn cùng chết một lúc, hay là chết từng người một?”

Trong lòng Lâm Hề cảm thấy cóchỗ không thích hợp, kéo kéo áo khoác của Vô Song: “Vô Song, không ngửi đượcthấy mùi thối sao?”

Nghe thấy câu hỏi của Lâm Hề,Độc Linh mỉm cười: “A, thì ra không phải người của thế giới kia, Tử Thần chechở như vậy, chắc là đồng thể của hắn rồi.”

Trong lúc hai người đang nóichuyện với nhau thì Vô Song nhướng mày, đang muốn nâng tay lại phát hiện cảngười mình cứng ngắc không nhúc nhích được. Vô Song chợt hiểu ra trùng nàykhông phải độc mà mùi chất lỏng kia mới là độc! Vô Song nhíu mày, suy nghĩ cáchứng đối.

Độc Linh cất bước đi đến:“Nói thật, đám người hiếu chiến đến thế giới này là vì ngươi, nếu hôm nay giếtngươi rồi thì bọn họ sẽ không có lý do lưu lại nơi này, đến lúc đó chúng ta cóthể yên tâm tìm kiếm thứ mà chúng ta muốn tìm…”

Độc Linh càng bước đến gần,Vô Song cũng không động, Lâm Hề chọc chọc vào tay anh, phát hiện cánh tay củaanh cứng ngắc tựa như hình người mẫu trong cửa hành thời trang, cô lui lại đốidiện với Vô Song, rồi liếc nhìn Độc Linh, thầm nghĩ lần trước Phược Linh hìnhnhư đã từng nói, độc của thế giới kia không có tác dụng với cô.

Lâm Hề kiên quyết chịu đựngghê tởm, ôm một đống đất nhày đầy chất lỏng màu trắng ngà kia lên, giống như lúchọc môn đẩy tạ mà ném về phía Thanh Phong, sau đó cũng không quản có rơi trúnghay không, khoác cánh tay Vô Song lên vai mình rồi cõng anh tùy ý chạy về mộthướng.

Tốc độ của cô không nhanh,thậm chí chậm đến đáng thương, đám bùn đất mà cô ném lên không trung đã bị bứctường gió cản lại.

Nhưng Thanh Phong không đuổitheo, Độc Linh cũng không đuổi theo bọn họ.

Mắt thấy nữ sinh cõng Vô Songđi, thân người Độc Linh mềm nhũn, quỳ xuống lăn lộn trên mắt đất đầy chất lỏngmàu trắng ngà, độc này không có tác dụng với cô, cái thật sự tổn thương côchính là tâm độc phản ngược lại. Cô che miệng, lại nhịn không được nôn ra mộtbúng máu, chất lỏng rơi xuống xuống đất, đúng là màu xanh lục đậm.

Thanh Phong chỉ đứng ở phíasau dùng ánh mắt tha thiết nhìn cô, giống như Độc Linh không nói được một lờilúc anh ta ho khan, anh ta cũng không nói gì, chỉ là trong đôi mắt ẩn giấu nổisầu muộn không thể nói nên lời. Bọn họ đều hiểu rõ vết thương của đối phương,cũng biết, lo lắng của mình sẽ làm cho đối phương càng thêm khó chịu.

Thiên ngôn vạn ngữ chẳng bằngkhông nói lời nào.

“Thanh Phong, nói xem, chúngta thật sự có thể tìm được Song Không Chi Tâm không, thật sự có thể đóng cánhcửa nối giữa hai thế giới, vết thương của chúng ta… có thể khỏi hẳn?”

“Nhất định sẽ như vậy.” ThanhPhong nhẹ giọng trả lời. “Mọi chuyện sẽ tốt thôi.”

68.

Lâm Hề cõng Vô Song chạy mộthồi lâu trong rừng, không thấy ai đuổi theo phía sau, cô mới thoáng yên lòng,liếc mắt nhìn Vô Song đang mất hết sức lực trên lưng mình, cô nói: “Sau này anhđừng luôn miệng bảo rằng anh cứu tôi nữa đó.”

“Chậc.” Vô Song khó khăn phátra tiếng nói. “Ồn ào chết được.”

Lâm Hề không gây chuyện vớianh nữa, nhìn ngã ba trước mặt cô hỏi: “Đi bên kia?”

Cảm giác độc tố đang khuếchtán trong thân thể khiến cho Vô Song cực kỳ khó chịu, anh nói chuyện cũng vôcùng khó khăn: “Lấy thứ trong túi của tôi ra.”

Lâm Hề cảm thấy ngạc nhiên,chẳng lẽ Vô Song cũng mang theo GPS[5] ra khỏi nhà? Cô đưa tay vào thì chạmphải một vật mềm mềm, tò mò lấy thứ đó ra nhìn. Một giọng nam lanh lảnh truyềnra từ bàn tay đang nắm chặt của cô: “Hô, rốt cục có thể thở rồi, ngộp chếttôi.” Lâm Hề hít một ngụm khí lạnh, theo bản năng siết chặt bàn tay, giọng nóilanh lảnh càng cất cao hơn/ “A! Ngạt thở… Ngạt thở rồi…”

[5] GPS: thiết bị định vịtoàn cầu.

“Chậc, nếu ngươi cứ phát racái giọng nói với ý tứ không rõ ràng như vậy ta sẽ bóp chết ngươi.” Vô Song cắnrăng, Lâm Hề hét lên. “Đây là yêu quái gì!”

“Thứ dùng để chỉ đường.”Dường như Vô Song đã dùng hết toàn lực để run rẩy nâng cánh tay lên. “Mangchúng ta đi tìm Song Không Chi Tâm, nếu ngươi không nghe lời…” Đầu ngón tay nhẹchạm vào giữa trán của Vạn Tri, giọng nói của Vô Song lạnh như băng. “Đừng chorằng bây giờ ta không giết được ngươi.”

Giữa trán của Vạn Tri thoánghiện ra một giọt máu, hắn sợ tới mức chảy mồ hôi lạnh, uất ức nói: “Nhưng mà TửThần đại nhân, tôi… tôi thật sự không biết Song Không Chi Tâm ở chỗ nào! Bộ tộcTư Đại của tôi chỉ có thể biết những chuyện đã xảy ra, hơn nữa sau khi đến thếgiới này thì năng lực cũng bị giới hạn, cũng chỉ có thể biết được những ngườidự tuyển đã xảy ra những chuyện gì. Khi Thanh Phong và Độc Linh đến khu rừngnày tìm Song Không Chi Tâm, tôi mới biết được, nhưng bọn họ còn chưa tìm thấy,tôi cũng chẳng có manh mối nào.”

“Nếu như vậy, mang theo ngươicũng vô dụng…”

“Không không, hữu dụng hữudụng, tôi có thể giúp cho các người đi trong khu rừng này, ví dụ như dùng nhữngtri thức mà tôi học được ở thế giới này, ta đoán là nửa đêm hôm nay trời sẽmưa, không nên tìm người hoặc gấp rút lên đường, vẫn nên tìm một nơi cao ráo đểtránh mưa và nghỉ tạm một lúc.”

“Ừ.” Hình như Vô Song cực kỳmỏi mệt, thân mình càng nặng nề dưa vào vai của Lâm Hề. “Dẫn đường.”

Vạn Tri lập tức mỉm cười lấylòng: “Đồng thể đại nhân, mời đi bên này.”

Lâm Hề xấu hổ, phong cách làmviệc của Vô Song cứ như vậy, lúc nhờ người khác giúp đỡ chưa bao giờ nói chuyệncho đàng hoàng, chỉ biết cưỡng bức, đe dọa, tuyệt không dùng chiến thuật dụ dỗ,rõ ràng thành thật nhờ người khác giúp đỡ cũng không phải không được.

Con đường trên núi không dễđi, Lâm Hề cõng Vô Song đi càng thêm khó khăn.

Vô Song cảm thấy máu thấm ướtvai của Lâm Hề, hô hấp cũng càng ngày càng nặng nề, anh cố gắng xem nhẹ loạicảm giác khác thường này, nhưng không biết vì sao miệng lại hỏi: “Có khỏekhông?”

“Không có việc gì.” Lâm Hềhết sức chuyên chú bước đi. Lần đầu tiên trong đời Lâm Hề rơi vào hoàn cảnhnày, cô hoảng loạn trong bóng tối, nhưng chưa từng hiểu rõ ràng như vậy, cũngchưa từng sợ hãi khóc hay trốn tránh, chuyện cô có thể làm chỉ là cõng Vô Songđi về phía trước, cô chỉ có thể dùng hết sự lực để kiên cường đối mặt tất cả.“Anh cố gắng một chút, cũng sắp tới rồi.”

Vô Song lặng im không nói gì,anh ít khi chật vật như vậy, chảy máu mũi cũng có, bị thương cũng có, trúng độccũng có, hình như lúc anh chật vật khó khăn đều bị cô gái này nhìn thấy, thậtsự là… Oan gia.

69.

Đi đến một bãi đất cao, dướibóng một cây đa thật lớn, thân cây hình thành cái động tự nhiên, Lâm Hề vô cùngvui vẻ: “Ở đây đi.”

Vô Song không có trả lời, LâmHề thấy kỳ lạ nên quay đầu nhìn lại, mới phát hiện hai mắt Vô Song đã nhắmnghiền, hơi thở hỗn loạn, cô kéo Vô Song vào cái động cây, trong bóng đêm côkhông nhìn rõ sắc mặt của Vô Song, nhưng chạm vào gương mặt lạnh ngắt của anh:“Vô Song làm sao vậy?” Cô lo lắng hỏi Vạn Tri, Vạn Tri quan sát tỉ mỉ gương mặtcủa Vô Song, trong đôi mắt hiện lên chút đắn đó khó lý giải được, bỗng nhiênVạn Tri cười to: “Hắn trúng độc quá sâu không dậy nổi nữa!” Nói xong trong nháymắt Vạn Tri trừng mắt đáng sợ nhìn Lâm Hề, tiếp xúc với Vô Song khá lâu, Lâm Hềcó thể nhận biết được cảm giác đó, tên đàn ông nhỏ bằng món đồ chơi này vừa tỏara sát khí.

Tất cả những người ứng tuyểnkhông ai có bản chất lương thiện cả.

Lâm Hề hoảng hốt trong lòng,nhưng nhìn thấy Vô Song đang hôn mê bất tỉnh, cô cố gắng kiên cường bình tĩnh,đang nghĩ đến phương pháp giải quyết, chợt nghe Vạn Tri lạnh lùng nói: “Tôi chỉmuốn trốn khỏi trận đấu tranh cử để có thể sống sót. Cô đừng trách tôi độc ác…”Bỗng nhiên trong lúc đó, lòng bàn tay Lâm Hề đau nhức, cô nhịn không được màbuông Vạn Tri ra, nào ngờ hắn chẳng những không chạy, ngược lại hắn cầm trongtay cây kiếm nhỏ như cây kim nhảy xuống, liếc mắt nhìn Lâm Hề. “Muốn trách thìchỉ trách cô là đồng thể của Tử Thần!”

“Ba” một cái tát đánh xuống,lập tức Vạn Tri bị chôn xuống đất, Vô Song nghiêng người lạnh lùng nhìn chằmchằm cái thân hình nhỏ bé đang giãy dụa dưới đất, trong đôi mắt u lạnh hình nhưin lên thứ ánh sáng khiến cho người ta sợ hãi, Vạn Tri kinh hoàng luống cuống,hoàn toàn không còn thái độ độc ác như vừa rồi: “Tử Thần đại nhân, tôi sai rồi,tôi chỉ nhất thời nổi lên ý nghĩ xằng bậy, tôi sai rồi, tha mạng!”

Vô Song vung tay lên, giốngnhư đánh ruồi bọ mà đánh hắn văng ra khỏi động cây: “Cút!” Sau tiếng quát củaanh thì dáng người nho nhỏ cũng biến mất chẳng thấy đâu.

Lâm Hề nắm chặt bàn tay đangchảy máu, giật mình ngẩn người nhìn Vô Song, Vô Song cơ hồ còn chưa từng liếcnhìn cô thì đã nằm lại chỗ cũ, đôi mắt anh nhắm chặt, hô hấp cũng gấp gáp hơn:“Đối với ai cũng đừng… thiếu cảnh giác…”

Lâm Hề giật mình, sự tàn khốctrong thế giới kia của Vô Song đã vượt xa so với tưởng tượng của cô.

Trong cuộc tranh cử của bọnhọ, mỗi người đều là kẻ địch, trong lòng mỗi người đều tính kế, mặc kệ bọn họmang mục đích gì, đối với bọn họ mà nói tiêu diệt nhiều hơn một đối thủ thìcàng tốt, trong thế giới của Vô Song anh không thể học được sự dịu dàng, bởi vìchỉ có người mạnh mới có thể nắm bắt được vận mệnh của bản thân và của kẻ khác.Kẻ yếu, chỉ có con đường chết.

Ngoài động cây, mưa bắt đầutí tách rơi, tuy rằng nước không bắn vào đây, nhưng khí ẩm vẫn tràn vào khiếncho cả người Lâm Hề lạnh lẽo. Vết thương sau lưng lại đau đến mức chết lặng,nhưng mà mấy thứ này cũng không phải là thứ cô sợ hãi nhất, Lâm Hề đưa tay sờthử hơi thở của Vô Song, sau khi hô hấp dồn dập, thì hơi thở của anh bỗng yếuđi, nếu không cẩn thận lắng nghe thì căn bản không phát hiện được.

Nhưng mà cảm nhận của haingười không đồng bộ, Lâm Hề cũng không biết rốt cuộc cơ thể Vô Song đang ởtrạng thái nào, cô chỉ có thể nơm nớp lo sợ mà sờ hơi thở của anh, cầu nguyệncho anh có thể nhanh chóng tràn đầy tinh thần, cho dù là cãi nhau với cô cũngđược… Đầu ngón tay cảm nhận thấy một chút hơi thở.

Tâm trạng căng như dây đàncủa Lâm Hề nhanh chóng buộc chặt, cô nhất thời kinh hoảng đến quên mất chuyện“Đồng thể”, cô ngẩn ngơ cúi đầu lắng nghe tiếng tim đập của Vô Song, chỉ cảmthấy lòng ngực của anh rất yên tĩnh, không cảm nhận được gì hết, cô rung rẩyđưa tay ấn vào huyệt Nhân trung của Vô Song: “Vô Song, Vô Song a…”

Giọng nói của cô tràn đầyhoảng sợ, từ khi bị bắt đến bây giờ, đây mới chính là giờ phút mà cô hoảng hốtthật sự: “Anh đừng làm tôi sợ nha.”

Cô ấn vào huyệt Nhân trungmột lát, lại nằm úp sấp lên người Vô Song lắng nghe tiếng tim của anh, nhưnglần nào cũng không nghe thấy khiến cho cô không biết phải làm sao: “Anh đừngnhư vậy, tôi còn muốn thi cao học, anh mà chết thì tôi cũng chôn theo cùng.”Nước mắt Lâm Hề tí tách rơi xuống. “Vô Song anh làm sao vậy…”

Cô vừa khóc vừa không ngừngấn vào huyệt Nhân trung của anh, đang bối rối suy nghĩ xem có nên hô hấp nhântạo cho anh hay không thì bỗng nhiên Vô Song nhướn mày, mở mắt: “Chậc… Khóctang à.”

Lâm Hề ngây người. Vô Songsuy yếu nói: “Lau nước mắt nước mũi cho tôi.”

“Anh… Không có chuyện gìsao?”

“Cô còn sống, tôi sẽ khôngchết được.” Vô Song từng nghe nói Độc Linh có một loại độc sẽ làm cho người tarơi vào trạng thái chết giả trong thời gian ngắn, có thể giúp mình giả chết đểlừa gạt kẻ địch, lại có thể dùng cho kẻ địch, bất ngờ giết chết đối phương, màmột khi rơi vào trạng thái giả chết, cũng chẳng bao lâu chất độc sẽ giải hết.Trong lòng Vô Song rất hiểu rõ đạo lý đó tất nhiên nói rất bình thản, nào ngờLâm Hề nghe xong ngược lại càng khóc dữ dội hơn.

“Không còn thở, tim cũngchẳng đập mà vẫn còn sống.” Cô nghẹn ngào, lại có chút uất ức. “Anh đang biểudiễn chuyện thần thoại à? Anh muốn diễn, thì cũng phải nói với tôi một tiếngchứ!”

Từng giọt từng giọt nước mắtcủa Vô Song trào ra khỏi khóe mắt: “Chậc, được rồi, không phải tôi đã tỉnh tồisao, còn khóc cái gì!”

“Tôi lo lắng!”

Lâm Hề hét lên một tiếngkhiến cho Vô Song ngẩn ra. Lập tức tim đập lỗi một nhịp, có người sợ hãi anh,có người oán hận anh, có người muốn lợi dụng anh, anh thấu hiểu quy tắc tànnhẫn của thế giới, hơn nữa cũng vui vẻ tuân thủ. Vô Song chưa từng nghĩ có mộtngày, sẽ có một nữ sinh khóc đến gương mặt xấu xí ngốc nghếch hét lên với hắnhai chữ “Lo lắng”.

Lo lắng? Đối với Vô Song mànói, từ này rất xa lạ với Vô Song, đó là một loại cảm xúc khó nói, anh hoàntoàn không hiểu rõ.

Vô Song trầm mặc hồi lâu, LâmHề không nghe anh nói gì thì lại lo lắng sờ trán anh, nói: “Vô Song, anh đừngcậy mạnh a, chống chịu không được thì hãy nói cho tôi biết.”

Nói với cô thì có tách dụnggì, Vô Song suy nghĩ, lưng không thể cõng, tay không thể xách, ngay cả bộ tộcThư Đại chiến đấu như phế vật cũng có thể dọa được cô. Thật sự là… yếu đến đángthương. Nhưng cảm giác bàn tay mát lạnh đặt trên trán, Vô Song cảm thấy khóchịu không hiểu nổi: “Này.”

Lâm Hề dùng tiếng khóc trảlời anh.

“Cô lạnh à.”

“Có chút.”

Vô Song tắc lưỡi chán ghét:“Cô thật sự rất yếu.” Nói xong, anh cởi áo khoác ra, sau đó mở rộng cánh taymình, nói: “Đến đây đi, chỉ có lần này thôi đó.”

Lâm Hề ngơ ngác của nhìn anh,sau đó nhanh chóng mặt đỏ: “Anh… Này! Này…” Cũng không biết cô nghĩ tới cái gì,mặt cũng đỏ ran. “Ở nơi này, sao được…”

“Vì sao không được.” Vô Songkhông kiên nhẫn kéo cổ tay cô. “Nằm xuống. Chuyện gấp thì chỉ dùng cách ứng phóthôi.”

Chuyện gấp! Vô Song lại gấpnhư vậy! Lâm Hề ngơ ngác nằm xuống, gác đầu lên cánh tay của Vô Song, đắp áokhoác, dựa sát vào nhau lòng ngực của anh, sau đó Vô Song giống như bố thí choLâm Hề đại ân mà “hừ” giọng nói: “Ngủ đi.”

Lập tức quay đầu ngủ ngay.

Liền… Như vậy?

Lâm Hề choáng váng một hồilâu, bỗng nhiên xiết chặt nắm tay, trước đó anh nói rõ ràng một chút sẽ chết à!