Đồng Thể

Chương 12: Sự bao dung thông hiểu mới là tình yêu chân thật




Ở dưới lầu Lâm Hề tìm rất lâu mới kiếm được card dữ liệu, tuy rằng bêntrong không có bao nhiêu số điện thoại, nhưng trong cuộc sống đơn điệu của côvẫn cần chút gì đó để giữ gìn. Cô ngẩng đầu nhìn ban công nhà mình, ngọn đènmàu cam ấm áp lại trở thành bóng ma trong lòng Lâm Hề. Cô thở dài, đi về hướnghoa viên dưới nhà.

Khu hoa viên đang trang trí để tổ chức mừng trung thu, nơi nơi đều là dâynhợ và bùn đất, buổi tối công nhân về hết rồi, trên cơ bản nơi này không có ai,là nơi thích hợp để Lâm Hề yên tĩnh một chút.

Lâm Hề có chút buồn phiền nắm lấy tóc, hôm nay thật sự rất lộn xộn, tựa nhưchuyện xấu gì cũng hẹn nhau xảy ra vào ngày hôm nay, cô ngồi xuống băng ghếlạnh trong hoa viên, sắp Trung thu, gió đêm đã mang theo không khí mát lạnh,ánh trăng trên bầu trời vẫn chưa tròn.

Nhớ tới vẻ mặt trong thoáng chốc của Vô Song lúc cô đi ra cửa, Lâm Hề cóchút buồn phiền, cô chưa bao giờ nói với ai như vậy, nói xong còn chưa chờ ngườikhác chỉ trích tự cô đã cảm thấy tự ti chột dạ, nhưng hôm nay thật sự là…

Lâm Hề vùi đầu vào hai đầu gối, lại thở dài. Lúc còn lửa giận trong lòngLâm Hề kiên trì cảm thấy cô làm như vậy là đúng, Vô Song gây cho cô không ítphiền toái, cô cũng nên hung hãn cho anh ta ý thức được rằng tuy tính tình củacô mềm yếu, nhưng không phải anh ta muốn khi dễ như thế nào thì khi dễ như thếấy, cô cũng cần được tôn trọng.

Nhưng khi tỉnh táo lại, Lâm Hề lại cảm thấy mềm lòng, tuy rằng Vô Song làcó chỗ không đúng… cực kỳ quá đáng! Nhưng câu nói của cô có quá nặng hay không,cái gì cũng chưa nói thì hay quá, dù sao Vô Song đã cứu cô nhiều lần… Khôngkhông, Vô Song cứu cô cũng vì cứu chính mình thôi, hơn nữa cô bị người ta đuổigiết cũng bởi vì anh ta và cô song sinh cùng mệnh… Không không, chuyện cô vàanh ta song sinh cùng mệnh cũng không phải Vô Song cố ý tạo ra…

“A a a! Thật phiền…” Lâm Hềđập đầu vào đầu gối, sau khi phát tiết xong, cô muốn về nhà nói lời xin lỗi vớiVô Song.

Có tiếng bước chân đi vàotrong hoa viên. Mấy ngày nay tính cảnh giác của Lâm Hề tăng lên không ít, lỗtai cô dựng thẳng lên, bật người đứng lên quay đầu nhìn xung quanh, khi thấy rõngười đi tới, cô lại thoáng an tâm, thì ra là Tiểu Nhu và Đồng Lăng.

Bởi vì lý do sức khỏe nênTiểu Nhu cũng không ở nội trú mà ở trong cùng một khu nhà với Lâm Hề, chỉ làdường như hai người vẫn không cảm nhận được nhau, mặc dù đã khai giảng mộttháng, mỗi ngày hai người cùng đi chung một con đường đến trường, nhưng chưa hềquen biết nhau.

Lúc này không biết Tiểu Nhuđang nói gì đó với Đồng Lăng, ý cười tràn đầy trên khuôn mặt, bên cạnh ĐồngLăng đang chuyên chú nhìn cô bé, nét dịu dàng trong ánh mắt, mười ngón tay củahai người đang đan cài vào nhau, thoạt nhìn tựa như một đôi tình nhân bìnhthường.

Lâm Hề có chút suy nghĩ đếnnhững hình ảnh tươi đẹp ấy, người của thế giới kia và người của thế giới này,vì sao bọn họ có thể sống chung hòa hợp như vậy, nếu Vô Song cũng dịu dàng nhưvậy, nói không chừng bọn họ… Trong đầu bỗng dưng xuất hiện Vô Song nở nụ cườidịu dàng nói với cô: “Đến đây, cô muốn chết như thế nào?” Cảnh tượng ấy khiếncho Lâm Hề có cảm giác lạnh xương sống, lắc đầu liên tục.

Cô vẫn không muốn quấy rầyhai người bọn họ, Lâm Hề lặng lẽ đứng lên, vừa định đi, đột nhiên trong bồn hoacó một con mèo đen nhảy ra, lập tức vọt tới trước mặt Tiểu Nhu, Đồng Lăng theobản năng kéo Tiểu Nhu ra phía sau, Lâm Hề chợt thấy ánh sáng màu đỏ lóe lêntrong mắt con mèo kia, đáy lòng cô xẹt qua một dự cảm xấu, bỗng dưng nghĩ đếnánh mắt âm ngoan lúc trước của Phược Linh.

Tiểu Nhu khó hiểu, kỳ quáinhìn Đồng Lăng, ánh mắt lại dừng trên người con mèo đen, ánh sáng đỏ rực trongđôi mắt con mèo, Lâm Hề nhặt một cục gạch ném vào con mèo kia, kêu to: “Đừngnhìn vào mắt nó! Là Phược Linh!”

Đồng Lăng cả kinh, vội đưatay che mặt Tiểu Nhu, cục gạch của Lâm Hề ném đến bên cạnh con mèo, mèo đenquay đầu… hung tợn trừng mắt nhìn Lâm Hề, há mồm gào thét lộ ra răng nanh sắcnhọn, nó lập tức tấn công về phía Lâm Hề.

Lâm Hề xoay người bỏ chạy,nhưng sao chạy trốn được Phược Linh đang nhập vào con mèo đen kia, đưa mắt nhìnqua đã bị con mèo đen nhào đến, trong lúc nguy hiểm đột nhiên có một bóng ngườilướt đến, chắn trước con mèo, làm cho Lâm Hề tránh được một kiếp.

Đồng Lăng giao Tiểu Nhu vàotay Lâm Hề, ánh mắt nhìn chằm chằm Phược Linh, nhẹ giọng nói: “Đi tìm Vô Song,bên này có tôi chống đỡ.”

Biết mình đứng ngốc ở chỗ nàycũng chẳng có ích gì, Lâm Hề kéo tay Tiểu Nhu xoay người chạy về hướng tòa nhàcủa mình, cũng chưa đi được hai bước, bỗng nhiên Tiểu Nhu dùng sức muốn tránhkhỏi tay Lâm Hề, Lâm Hề quay đầu nhìn cô bé, chỉ thấy Tiểu Nhu dùng ánh mắt lolắng nhìn Đồng Lăng, mà ở phía Đồng Lăng, trừ con mèo đen mà Phược Linh nhậpcòn có hơn mười con mèo hoang khác không biết nhảy ra từ chỗ nào, chúng nó nherăng trừng mắt nhìn Đồng Lăng. Đáy lòng Lâm Hề kinh hãi không thôi: “Tình huốnggì thế này…”

Mèo đen kêu lên một tiếng,mèo hoang đều bổ nhào đến, động tác của chúng nó còn nhanh hơn mèo thường gấpmấy lần, Đồng Lăng cố gắng hết sức chống đỡ hai bên. Tiểu Nhu muốn tránh tayLâm Hề để chạy qua trợ giúp, Lâm Hề nào dám thả cô bé, quát: “Qua đó chỉ tăngthêm gánh nặng! Chúng ta đi anh ta mới có thể thoải mái triển khai!” Nhưng TiểuNhu không nghe thấy, Lâm Hề cắn răng, học chiêu của Vô Song, tính khiêng TiểuNhu đi, nhưng cô nào có sức lực giống như Vô Song, nhiều nhất cũng chỉ có thểxem Tiểu Nhu giống như cái cây, nhổ lên rồi ôm vào trong ngực liền chạy.

Cổ họng Tiểu Nhu phát ra âmthanh “A a” khiến cho Lâm Hề nghe đến đau lòng, nhưng bây giờ cũng chẳng cócách nào khác…

44.

Trong khu hoa viên, Lâm Hềthật vất vả ôm Tiểu Nhu muốn chạy ra ngoài, bỗng nhiên, một bàn tay không biếttừ nơi nào duỗi ra túm lấy cổ áo Lâm Hề, lập tức làm cô ngã ngửa ra mặt đất, côlàm cái đệm cho Tiểu Nhu, hai người kẻ trên người dưới xếp chồng lên nhau.

Tiểu Nhu lồm cồm bò dậy, LâmHề theo bản năng giữ chặt lấy một nhánh cây khô bên đường, như vậy có thể làmcho cô có cảm giác an toàn hơn. Lúc cô ngẩng đầu lên thì thấy có một bóng ngườiđứng dưới ngọn đèn đường, Lâm Hề nghĩ cho dù cô có Thượng Phương Bảo Kiếm ởtrong tay cũng không dùng gì được…

Đây… là một cái quái vật, nửathân dưới giống như chân loài mèo, nửa thân trên là người, hơn nữa… đó là phụnữ. Nhìn thấy bộ ngực đầy đặn không hề che giấu của cô ta, Lâm Hề và Tiểu Nhuđều yên lặng nuốt nước miếng.

“A, đây là đồng thể của TửThần.” Ả Bán Miêu cúi người đánh giá hai kẻ chân mềm nhũn chẳng có sức đứnglên, ả ta cao khoảng hai thước, mặt cũng lớn hơn người bình thường kề sát vàoLâm Hề, chóp mũi cơ hồ cũng chạm vào chóp mũi của cô. Ả ta ngửi ngửi, lại duỗiđầu lưỡi ra liếm lên mặt Lâm Hề, lúc lông tơ cả người Lâm Hề đều run rẩy, ngheả ta nói ở bên tai: “Hương vị cũng không tệ.”

Tiểu Nhu đã sợ tới mức ngâyngười, Lâm Hề cố gắng cười khan hai tiếng: “Tôi, tương đối khó nuốt à…”

“Phải không, ta đây thật muốnnếm thử chút xem sao.” Ả Bán Miêu nhẹ nhàng nói, miệng há rộng, nhanh như chớpLâm Hề cắm nhánh cây vào mũi của ả Bán Miêu.

“Gừm!” Ả Bán Miêu ngửa mặtlên trời thét to, đau đến té ngã trên đất. Lâm Hề nhân cơ hội này nắm lấy tayTiểu Nhu chay đi. “Thật đáng giận!” Mũi của ả Bán Miêu bị thương, máu tươi chảytheo nhánh cây nhỏ xuống, ả cũng không rút nhánh cây ra, đứng dậy đuổi theo LâmHề.

Trong lòng Lâm Hề biết mìnhvà Tiểu Nhu nhất định chạy không thoát khỏi nàng ta, lập tức vừa chạy vừa viếtvào trong tay Tiểu Nhu “3-6-2”, đó là số nhà của cô, mục đích của ả Bán Miêu làcô, sẽ không làm khó Tiểu Nhu, Lâm Hề dùng động tác tay hỏi Tiểu Nhu: “OK?”Tiểu Nhu sửng sốt, lắc đầu, Lâm Hề bất đắc dĩ lại viết một lần: “Nhà của tôi,3-6-2.”

Đi tới lối rẽ, ả Bán Miêu tứcgiận nhào tới, Lâm Hề cũng không quan tâm rốt cuộc Tiểu Nhu có hiểu hay không,một tay đầy cô bé ra, còn mình chạy sâu vào trong hoa viên, nghĩ bây giờ chạyđến bên cạnh Đồng Lăng, hai người còn tốt hơn một người!

Nhưng chưa chạy đến nửađường, từ bên đường nhào đến một đám mèo hoang cản đường của Lâm Hề, phía trướccó đàn mèo, phía sau có yêu quái, tiến thoái lưỡng nan, Lâm Hề khẩn trương cảngười đều là mồ hôi lạnh, nhưng kẻ thù nào cho cô thời gian để cô suy nghĩ, ảBán Miêu ở phía sau còn chưa có hành động gì thì đàn mèo phía trước nhào đếnbao vây, Lâm Hề bảo vệ mặt, cũng không quan tâm có phá hoại môi trường haykhông, lập tức bẻ một nhành cây bên cạnh xuống, quơ quào quất đại vào đám mèohoang, nhưng về điểm này thì cô có cố cũng không linh hoạt bằng đám động vậtkia được, đánh loạn hai ba cái, có con mèo nhào đến dùng móng vuốt sắc bén túmchặt lấy cánh tay Lâm Hề, máu chảy đầm đìa từ vết thương, Lâm Hề đau đến kêuto, mấy con mèo còn lại cũng nhào lên, cào cấu đến mức cả người Lâm Hề đều bịthương.

“Gừm!” Ả Bán Miêu gầm nhẹ mộttiếng, bổ nhào đến, hai tay dang ra hai bên ấn Lâm Hề xuống đất, nhánh cây vẫncòn cắm trên mũi ả ta, máu tươi theo nhánh cây nhỏ xuống mặt Lâm Hề. “Không thểtha thứ!” Cổ họng ả Bán Miêu phát ra âm thanh kêu gào, miệng ả ta há rộng lộ racặp răng nanh sắc bén, không cho Lâm Hề có cơ hội phản kháng, lập tức cắn vàocổ của cô.

Lâm Hề nhắm chặt mắt lại, khihàm răng lạnh lẽo kia sắp chạm đến cổ Lâm Hề, sinh tử trong nháy mắt, một giọngnói âm lãnh như quỷ dữ đòi mạng vọng vào tai cô:

“Ngươi nói ai không thể thathứ?”

45.

Cả người ả Bán Miêu cứng đờ,đầu lưỡi lạnh như băng đang khẽ cong dừng lại trên cổ cô, đầu của cô hơi đượckéo ra, răng nanh buộc phải rời khỏi cổ Lâm Hề. Móc câu như nguyệt, hàn quangin hằn lên cổ cô, giống như đem một cái vòng đoạt mệnh.

Trên cánh tay Vô Song vẫn cònchảy máu, là bởi vì Lâm Hề bị thương, ánh mắt anh chỉ lướt qua cánh tay bịthương của Lâm Hề, rồi sau đó nói: “Chậc, cô khiến cho tâm trạng tôi rất tệ.”Cũng không biết câu nói này là nói với cô hay ả Bán Miêu. Nhưng này lời cònchưa dứt, liêm đao thật lớn đã được nhấc lên, mạnh mẽ chặt đứt đầu của ả BánMiêu, máu tươi văng lên mặt Lâm Hề, cái đầu ấm áp cọ qua hai má Lâm Hề rồi rơixuống mặt đất, chưa chờ máu chảy tràn ra nhiều thì thi thể của ả Bán Miêu đã bịánh sáng màu đỏ tươi bao phủ lấy, cũng giống như những người trước đây, hoàntoàn biến mất trong thế giới này.

Sắc mặt của đám mèo hoa xungquanh dần dần dịu lại, cuối cùng kêu vài tiếng rồi tỏa ra bốn phía.

Sau luồng ánh sáng tuyệt mỹlóa mắt, hai chân Vô Song tách ra, sải bước đứng ở bên cạnh Lâm Hề, anh đưa mắtnhìn thấy dáng vẻ bị dọa ngây người ở Lâm Hề, sắc mặt lạnh lùng.

Máu vươn trên người Lâm Hềcũng biến mất theo ánh sáng đỏ ấy, Lâm Hề giật mình thất thần nhìn Vô Song hồilâu…

Lại, được anh ta cứu.

Tuy rằng, phương thức này đẫm máu bạo lực như vậy. Nhưng anh ta xuất hiệnđúng lúc như vậy, tựa như anh hùng trong điện ảnh, Lâm Hề bỗng nhiên nhớ tớinhiều lần mình cũng được anh ta cứu như vậy, hình như còn chưa bao giờ một lầnthành tâm thành ý nói một tiếng cảm ơn với anh ta, lúc cô chỉ trích Vô Song,bản thân cô cũng cho rằng chuyện anh ta cứu cô vốn là chuyện đương nhiên, nhưngkhông có ai chịu trả giá như vậy vì người khác, cho dù bọn họ là song sinh cùngmệnh…

Lâm Hề há miệng thở dốc, sắp mở miệng nói câu cảm ơn thì Vô Song quay ngườilại vạt áo khoác phất quá ngực Lâm Hề, hoàn toàn không nhìn cô, nhấc chân muốnđi.

Lâm Hề ngẩn ra, Vô Song… Chẳng lẽ là bị cô nói cho tức giận rồi, muốn gâychiến tranh lạnh với cô sao? Mắt thấy anh đang bước đi, lòng Lâm Hề quýnh lên,nhào đến, đưa tay giữ lấy vạt áo của anh, bước chân Vô Song dừng lại một chút,Lâm Hề nhìn chung quanh trong chốc lát: “Ừm, chính là, mấy câu nói trước đây làdo tôi nói trong lúc tức giận, thật xin lỗi, sau đó, ừm… may mắn có anh… Cám ơnanh đã cứu tôi.” Càng nói hết câu thì tiếng của cô càng nhỏ lại, câu nói ấycũng giống như lời trách mắng người, Lâm Hề hiếm khi nói lời mấy lời này vớingười khác, nói xong câu thì mặt đã ngượng đến đỏ au.

Dường như nghe thấy lời xin lỗi của Lâm Hề thì bóng dáng của Vô Song liềncứng lại, anh hơi hơi nghiêng đầu nhìn lại, sắc mặt mang theo nét kinh ngạc khógiấu được, đợi khi thấy Lâm Hề đỏ mặt, nói ra những lời sau câu “may mắn cóanh” thì bỗng nhiên tim anh đập loạn một nhịp.

Sau khi Lâm Hề bỏ đi, tâm trạng của anh đã trở nên phẳng lặng tĩnh mịchnhưng giờ phút này lại xao động mấy phần. Trong lòng anh cực kỳ mâu thuẫn, cảmgiác nhảy nhót vui sướng giống như thắng một trận ác chiến, vừa phẫn nộ chínhmình bị một câu nói đơn giản của Lâm Hề mà chẳng nói trả lại, cuối cùng, tứcgiận vì sĩ diện vẫn chiến thắng niềm vui sướng khó hiểu kia, anh “hừ” lạnh mộttiếng, cũng không quan tâm Lâm Hề có phải giữ lấy anh hay không, cất bước đi vềphía trước.

Lâm Hề vội vàng đi sau lưng anh.

“Người ở đâu?”

Câu hỏi này đương nhiên là hỏi Phược Linh, lúc này Lâm Hề mới nhớ tới ĐồngLăng hẳn là còn đang đấu với tên kia, lập tức chạy đi, mang theo Vô Song đi vềphía bên kia, hỏi: “Không phải anh đã giết Phược Linh rồi sao?”

“Cô cho rằng người của bảy tộc Cận Vương dễ dàng chết như vậy à?” Dùng ngữkhí đáng ghét ấy nói chuyện với cô, hẳn là hết giận rồi.

Lâm Hề cũng không nói cái gì nữa, chuyển sang chỗ rẽ, liền thấy Đồng Lăngđang đánh nhau trước bồn hoa, nhưng khi thấy người đang so chiêu với anh ta thìLâm Hề, Vô Song đều là cả kinh:

“Tiểu Nhu!”

46.

Lúc Vô Song cứu Lâm Hề, Tiểu Nhu theo sau lập tức chạy đến chỗ Đồng Lăng,cô bé nghĩ mặc dù cô bé bất lực nhưng không thể nào không đánh lại mấy con mèohoang, cho dù không có bản lãnh về chuyện khác, cô bé cũng có thể cùng ĐồngLăng đuổi mấy con mèo kia đi.

Nhưng nào ngờ còn chưa chạy đến bên cạnh Đồng Lăng, vô tình ánh mắt đã nhìnvào một con mèo đen, chỉ liếc mắt một cái, cuối cùng cô đã không còn thần trítỉnh táo. Ngay cả tiếng gọi của Đồng Lăng cũng càng ngày càng xa, sự mơ hồkhiến cho cô không trụ giữ được gì.

Cuối cùng thế giới một màu tối đen.

Chờ đến khi Lâm Hề và Vô Song tới thì Tiểu Nhu đang bị Phược Linh nhậptrong người đang gần như nhanh chóng ép Đồng Lăng tới con đường cùng, nguyênnhân là do chính bản thân Đồng Lăng, mặc kệ Phược Linh sử dụng bao nhiêu chiêuâm hiểm đi nữa thì Đồng Lăng chỉ thủ chứ không tấn công, nhưng dù vậy, thân thểcủa người thế giới này vẫn không thể thừa nhận nỗi năng lượng của người thếgiới kia, khóe miệng Tiểu Nhu đã chảy máu, Phược Linh lại vẫn đang thao túng côbé khiến cô mỉm cười một cách quỷ dị.

Đồng Lăng tức giận trừng đến khóe mắt cũng muốn nứt ra: “Ngươi muốn cáimạng này của ta thì cứ lấy đi, thả cô ấy ra!”

Phược Linh lắc đầu, trong đôi mắt màu đỏ đã có vẻ điên cuồng. Miệng hắn hárộng, càng nhiều máu tươi ào ạt trào ra, Phược Linh giống không biết đau, taycầm chủy thủ đâm thẳng vào nơi yếu hại của Đồng Lăng.

Lâm Hề nhìn thấy trợn mắt há hốc mồm, cô biết Tiểu Nhu có tình ý với ĐồngLăng, hôm nay lúc ngồi trên bãi cỏ, từng câu từng chữ cô ấy viết đều tràn ngậpsự quan tâm đối với Đồng Lăng, người đàn ông đầu tiên có thể “nói chuyện” vớicô bé, có thể đối xử dịu dàng với cô bé, vì che mưa tránh gió cho cô bé, ởtrong lòng anh ta cô bé có thể ngăn cách với những lời đồn đãi bịa đặt.

Sự tồn tại của Đồng Lăng quan trọng cỡ nào trong cuộc sống cô độc của TiểuNhu, không ai có thể hiểu rõ hơn Lâm Hề, đó là thứ quan trọng nhất đối với côbé, người mà cô bé thích nhất, bây giờ, đã có kẻ ở trong cơ thể cô bé, kẻ đóthao túng toàn bộ những động tác của cô bé, làm cho cô bé tự tay hủy diệt đingười quan trong nhất đối với cô bé… Lâm Hề âm thầm cắn răng, chuyện này cóphần quá mức tàn nhẫn…

Vô Song tặc lưỡi, lách mình tiến lên, liêm đao trong tay phất lên khôngchút khách khí đẩy thanh chủy thủ ra, ánh mắt quan sát lưỡi đao đang xoaychuyển có thể chặt đứt cổ tay của Tiểu Nhu, không đợi kịp phản ứng Phược Linh,Vô Song ở sau lưng Đồng Lăng đã đưa tay ra kéo anh ta, liêm đao ngừng quay, chỉnhẹ nhàng cắt qua mu bàn tay của Tiểu Nhu, Vô Song giận dữ: “Chậc, vướng bận!”

“Ai đều được, chỉ có cô ấy thì không thể bị thương!” Đồng Lăng ngăn cản tayVô Song, đối diện với sát khí tràn đầy của Vô Song, anh ta không chịu nhượng bộchút nào.

Trong khi hai người đang ra sức giằng co, bỗng nhiên Phược Linh nở nụ cườiquỷ dị, xoay người vọt tới Lâm Hề, mắt Vô Song nheo lại: “Thứ không biết sốngchết!” Nhưng người anh còn chưa động thì đã có một người khác ngăn ở trước mặtLâm Hề.

Đầu gối của Đồng Lăng khuỵu xuống, nhát đao chém trên bờ vai này quá hiểmđộc, khiến cho anh ta có chút không chịu nổi, máu tươi nhỏ xuống mặt đất, ở saulưng Đồng Lăng, Lâm Hề nghe thấy anh ta khản giọng dịu dàng nói: “Tiểu Nhu,kiên cường chút nha.” Cách nói chuyện vẫn giống như lúc bình thường khi anh tavừa xoa đầu Tiểu Nhu vừa trò chuyện vậy.

Ánh mắt Lâm Hề nhìn lướt qua vai của Đồng Lăng, thấy nét mặt Tiểu Nhu thayđổi nhiều lần, cuối cùng run rẩy rơi xuống hai hàng huyết lệ.

Lúc này Lâm Hề giống như cảm nhận được nội tâm đang giãy dụa của cô bé, đauđớn bởi bản thân mình bất đắc dĩ là làm tổn thương Đồng Lăng. Tức giận PhượcLinh, lại là oán chính mình bất lực, cô bé liều mạng muốn thoát khỏi sự tróibuộc của Phược Linh, dùng hết tất cả mọi dũng khí và sức lực của mình…

Rồi đột nhiên trong lúc đó, Đồng Lăng rên lên một tiếng, vai càng chảy máunhiều hơn, sắc đỏ trong mắt Tiểu Nhu càng rực rỡ, môi cô bé nở ra nụ cười quỷdị như là đang mỉa mai Tiểu Nhu không biết tự lượng sức mình, hoặc như là đangkhinh thường tất cả sự cố gắng Đồng Lăng.

Sao có thể thua được… Lâm Hề nắm chặt nắm tay, đã liều mình đến bước nàyrồi thì làm sao có thể buông bỏ!

Loại yêu quái đê tiện âm hiểm này, dựa vào cái gì có thể lấn áp được nhữngtình cảm quý gía của em như vậy! Rõ ràng em… cũng có sức mạnh mà!

“Không được bỏ cuộc…” Lâm Hề bỗng nhiên mở miệng. “Cái tên mưu mô xảo quyệtgiẫm đạp lên trái tim của con người, cho dù có đến mười kẻ như vậy thì em cũngdư sức khuất phục chúng.” Đồng Lăng đột nhiên cảm thấy cả người như mất hết sứclực, chân hơi mềm nhũn, nửa quỳ đi xuống ngay trước Lâm Hề, Lâm Hề hét lớn.“Đuổi hắn ra đi!”

Tựa như một gió mạnh thổi quét qua, liêm đao lớn trong tay Vô Song lần đầutiên không nghe theo mệnh lệnh của anh mà biết mất trong chớp mắt, tựa như pháplực trong cơ thể bị cái gì lấy mất hết, lúc anh đang cảm thấy sửng sốt thì chợtnghe một tiếng thét lên đau đớn, là Phược Linh đả rời khỏi thân thể của TiểuNhu.

Cả người Tiểu Nhu hoàn toàn không có sức lực, ngã trên mặt đất, Đồng Lăngcũng bất chấp vết thương trên vai, cố gắng lấy lại sức tiến lên ôm lấy TiểuNhu, sống sót sau tai nạn, anh ta vuốt ve vầng trán ướt đẫm mồ hôi của TiểuNhu, run rẩy hôn lên đó, mới vừa mở miệng gọi một tiếng: “Tiểu Nhu…”

Đột nhiên trong lúc đó, bỗng dưng Tiểu Nhu mở mắt, nhìn chằm chằm thẳng vàoĐồng Lăng, ánh sáng đỏ như máu chợt lóe qua, cả người Đồng Lăng cứng đờ, khôngđộng đậy.