Không khí ẩm ướt, bóng tốibao trùm, gối đầu trên cánh ta của một chàng trai, lắng nghe tiếng hít thở củaanh ta và tiếng mưa rơi tí tách ngoài động cây ngược lại làm cho Lâm Hề ngủkhông yên.
Đây vẫn là lần đầu tiên haingười gần nhau như vậy. Cô quay đầu muốn nhìn gương mặt in nghiêng của Vô Song,nhưng lại bị bóng tối che khuất, cô đành hơi vươn tay ra giữa chặt lấy áo củaanh, muốn chứng minh rằng người này vẫn còn tồn tại bên cạnh cô. Vô Song mơ mơmàng màng hỏi: “Hử, có chuyện gì thế?”
“Không…” Hình như bị tiếngmưa rơi và bóng tối mê hoặc, Lâm Hề không thể khống chế nói ra câu nói từ trongđáy lòng. “Anh… rất ấm.”
“Ừ, cô cũng vậy.”
Giọng nói chuyện trong độngcây dần dần biến mất, nhưng ý tứ hàm xúc trong câu nói ấy lại cuộn sóng tronglòng Lâm Hề. Vô Song đang nói mớ có phải không, Lâm Hề nghĩ, nhưng chắc là anhta nói thật lòng chứ. Trong lòng dâng lên một thứ cảm xúc không thể nói rõ,giống như vang vọng những nốt nhạc dịu dàng không tiết tấu, nho nhỏ, mềm mại màấm áp, khiến cho tim Lâm Hề cũng xao xuyến theo, mỗi nhịp đập càng không thểkhống chế.
Ngón tay nắm chặt góc áo củaVô Song, Lâm Hề nhẹ nhàng nhắm mắt lại, nói với âm lượng nhỏ nhất: “Cám ơn sựdịu dàng của anh.”
Nhưng mà lần này Vô Song lạikhông lên tiếng trả lời, tiếng thở đều đều, hình như đã ngủ rồi. Lâm Hề vốnkhông muốn nghe câu trả lời của anh, cô thả lỏng cảm xúc, ý thức chậm rãi tanđi, đối với cô hôm nay quả là một ngày mệt nhọc.
Khi hô hấp của Lâm Hề đã yênổn đều đều, trong bóng đêm đôi mắt chàng trai khẽ mở mắt ra, trên mặt nóngbỏng, anh đưa mu bàn tay đặt lên trán, giống như đang đo độ nóng trên mặt, hoặcnhư là muốn che khuất đôi mắt của mình, không cho người khác thấy anh đangngượng ngùng. Sau một lúc, anh che miệng lại, không tin mình đã nói như vậy.Anh nghiêng đầu nhìn Lâm Hề, đôi mắt sớm đã thích ứng với bóng đêm nhìn thấygương mặt cô gái còn dính chút bụi đường, hôm nay Lâm Hề chật vật hơn mọi khi,nhưng mà, đối với anh…
Đôi mắt anh bị mù hay sao màanh cảm thấy hôm này cô rất đẹp.
Vô Song che mắt, nghĩ thầm,mình không cứu được nữa rồi.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Hềbị tiếng chim hót bên ngoài động cây đánh thức, cô dụi mắt ngồi dậy, vết thươngtrên vai đến bây giờ vẫn còn chút đau đớn, nhưng đã khá hơn ngày hôm qua.
“Tỉnh dậy rồi thì đi thôi.”Giọng nói tỉnh táo của Vô Song vang lên từ phía sau, có lẽ là dậy từ lâu. “Đitìm Song Không Chi Tâm.”
Lâm Hề ngẩn ngơ, quay đầu lạinhìn anh thì thấy ánh mắt trong sáng lạnh lùng của Vô Song, sắc mặt lạnh nhạt,lại là dáng vẻ đáng ghét như mọi khi, câu nói đêm qua chắc là cô đã nghe nhầm.Lâm Hề lắc lắc đầu, xua tan đi những suy nghĩ lung tung, cô nói: “Bây giờ trởvề đi. Chúng ta đều bị thương, không phải đối thủ của người ta.”
Vô Song cười lạnh: “Nhátgan.” Anh đứng lên, vận động cánh tay đêm qua làm gối cho Lâm Hề một chút rồiđi ra ngoài động cây. “Bây giờ mặc kệ là Độc Linh, Thanh Phong hay là Tự Diễm,vết thương của bọn họ đều nghiêm trọng hơn chúng ta.”
Lâm Hề ngây người, nghe VôSong bình thản nói: “Không nói đến Tự Diễm, bộ tộc Độc Linh vốn mang kịch độc,lúc dùng độc sẽ bị phản ngược lại, chất độc ấy có thể khiến bản thân cô ta bỏmạng, về phần Thanh Phong thì nhìn dáng vẻ của hắn cũng thấy hàn khí đã nhậpvào phủ tạng, chắc là lúc trước hắn đã giao đấu với kẻ còn lại trong bảy tộcCận Vương.” Vô Song dừng một chút, khẽ nhíu mày. “Dựa vào hơi thở ngày hôm quacủa hai người kia, bọn họ sống không quá nửa tháng, bọn họ muốn Song Không ChiTâm, hẳn là muốn hóa giải khó khăn của mình…”
Cắt đứt mối liên hệ giữa haithế giới, Độc Linh sẽ từ từ mất đi pháp lực của mình, độc trong cơ thể cô ta sẽtừ từ biến mất, mà hàn khí trong người Thanh Phong bởi vì pháp lực của kẻ kháclưu lại mà thành, nếu pháp lực của kẻ kia suy yếu, hắn tự nhiên sẽ khỏi.
Hai người bọn họ cũng khôngmuốn tranh đoạt địa vị Tôn Chủ. Nếu như vậy, không bằng anh giúp cho bọn họ mộtlần, tìm được Song Không Chi Tâm, anh sẽ trở về thế giới kia, sau đó đóng conđường liên thông giữa hai thế giới, nhốt những người ứng cử ở lại thế giới này,bọn họ mất đi pháp lực, cũng không cách nào làm tổn thương nhiều cho Lâm Hề,hơn nữa, sau khi đóng kín con đường liên thông giữa hai thế giới, chắc anh vàLâm Hề có sẽ không còn mối liên hệ như vậy, đến lúc đó cô sống hay chết cũngchẳng liên quan gì đến anh…
Mày của Vô Song lại càng nhíuchặt, anh thoáng nhìn sang, tóc của Lâm Hề hơi rối, một thân quần áo bẩn đếnchẳng còn dáng vẻ gì, mặt cô tái nhợt mỏi mệt, chậm rãi đi ra khỏi động cây,thoạt nhìn dáng vẻ như có thể té ngã bất cứ lúc nào. Nhưng ánh mắt cô lại tỏasáng nhìn anh: “Làm sao vậy?” Cô không giống như trước kia bởi vì tình cảnh rơivào khó khăn mà tức giận với anh, cũng không oán giận cuộc sống vì sao lại bắtcô trải qua những chuyện này, cô bắt đầu học cách im lặng chấp nhận sau đó imlặng kiên cường.
Quả thật cô đã cố gắng thayđổi…
Ý niệm trong đầu vừa chuyển,Vô Song nghĩ nếu mình đi rồi, cô gái đang từ từ trở nên sáng sủa ở lại sẽ cóthể trở thành đối tượng bị những người tham gia ứng tuyển trút giận, lập tứccàng trở nên nhỏ bé. Anh suy nghĩ một lúc, cảm thấy được cực kỳ khó chịu.
Nhưng anh biết rõ, khi đó LâmHề và anh chẳng còn quan hệ gì nữa.
71.
Lâm Hề không thể hiểu nhữngbiến chuyển trong suy nghĩ của Vô Song, cô đang nghĩ đến câu nói trước đó củaVô Song, hai người kia chỉ là vì sống sót mà dùng hết toàn lực chiến đấu,nguyện vọng của bọn họ cũng chỉ đơn giản như vậy mà thôi. Nhưng mà Độc Linh hạđộc với Vô Song, dựa vào tính tình của Vô Song, nếu gặp lại, nhất định anh sẽtrả thù, nói không chừng sẽ… giết bọn họ.
“Vô Song, tôi cảm thấy được…Thanh Phong và Độc Linh chắc không phải là người xấu.” Bỗng nhiên cô mở miệngnói. “Anh xem, lúc trước Độc Linh hạ độc anh, cũng không dùng loại độc trímạng…”
Vô Song khinh thường nói: “Côthì biết cái gì, bộ tộc Độc Linh dùng độc càng mạnh thì độc tính tổn thương bảnthân người dùng độc càng lớn, cơ thể của cô ta không chịu nổi kịch độc, cho nêncô ta chỉ dùng loại độc này, chẳng qua muốn làm cho tôi không thể động đậy, đợiđến lúc tôi rơi vào tình trạng chết giả mới giết tôi, đây là phương pháp antoàn nhất.”
“Nhưng mà, như mà sau đó bọnhọ cũng không có đuổi theo, chẳng phải sao?”
“Bởi vì bọn họ không có bảnlĩnh kia.”
“Nhưng mà… Thanh Phong thoạtnhìn rất ôn hòa, anh ta…”
Không để cho Lâm Hề nói xongcâu thì ánh mắt Vô Song đã liếc nhìn cô: “Rốt cuộc cô muốn nói gì”
Lâm Hề cười ha ha nói: “Anhxem, mặc dù lúc trước bọn họ làm những chuyện không đúng, nhưng chỉ vì sinh tồn.”Lâm Hề còn chưa nói xong thì Vô Song liền hiểu được ý của cô, tiếp lời. “Chonên cô muốn cầu xin cho bọn họ?” Anh thản nhiên nói. “Không cần cô hao tổn tâmtư, tôi vốn không định giết bọn họ, bọn họ tự nguyện ở lại thế giới này đối vớitôi mà nói thì không gì tốt bằng, tôi không muốn lãng phí sức lực đi giết bọnhọ như thế.”
“Như vậy a, tôi còn tưởng anhmuốn trả thù…” Lâm Hề thấp giọng lẩm bẩm, cô cảm thấy Vô Song rộng lượng hơntrước.
“Chậc.” Vô Song nhướn mày,đột nhiên quay đầu lại. “Ý của cô nói tôi là một tên bụng dạ hẹp hòi?”
Lâm Hề trực tiếp dùng ánh mắthỏi lại anh… Không phải sao?
Mắt Vô Song nheo lại: “A,phải không, ai thoạt nhìn rất rộng lượng? Thanh Phong? Quý Nhiên? Chậc, phụ nữngốc nghếch luôn bị vẻ bề ngoài lừa gạt. Ai nói những tên thoạt nhìn không nóngkhông lạnh thì nhất định là người tốt chứ? Nhã nhặn bại hoại biết không? Mặtngười dạ thú biết không?”
Lâm Hề xấu hổ: “Liên quan gìđến bọn họ…”
Hình như Vô Song đang nghĩđến cái gì đó khiến cho anh cảm thấy không được thoải mái, sắc mặt có chút khócoi, hoàn toàn không để ý đến lời nói của Lâm Hề, tự nói một mình: “Cả ngàymang dáng vẻ đạm mạo nghiêm trang, trong lòng lại toàn là mưu toan tính kế. Rốtcuộc tên có nội tâm thâm trầm như vậy thì tốt sao!”
“Tôi chưa từng nói người nhưvậy là người tốt.”
“Chậc, phụ nữ miệng nói mộtđằng lòng nghĩ một nẻo, vậy vì sao cô thích tên Quý Nhiên kia?”
Vấn đề này khiến cho Lâm Hềngẩn ngơ, nửa ngày không mở miệng nổi, Vô Song phục hồi lại tinh thần trong yênlặng, bỗng nhiên anh nhớ tới ngày đó sau khi Quý Nhiên và hai cô gái kia rờiđi, sự mất mát in đậm trên gương mặt Lâm Hề, trong lòng anh buồn bã, cổ họngtắc nghẹn, lần đầu tiên cảm thấy mình đã nói lỡ lời.
“Vì sao thích…” Sửng sốttrong chốc lát Lâm Hề bỗng nhiên nhỏ giọng nói. “Có lẽ lần đầu tiên gặp anh tathì đã thích rồi.”
Nghe được đáp án như vậy, VôSong sửng sốt trong nháy mắt, lập tức sắc mặt chẳng hiểu vì sao đã trầm xuống.
Lâm Hề vặn ngón tay, thổ lộtâm tình: “Có một lần bị cảm đi bệnh viện, thấy anh ta đang dạy một đứa trẻ bịbệnh tự kỷ vẽ tranh trên bãi cỏ trong bệnh viện, tôi chưa từng gặp một nam sinhcó nụ cười đẹp như vậy, không cẩn thận thì đã thích…”
Vô Song chán ghét tắc lưỡi:“Dạy một đứa trẻ bị bệnh tự kỷ vẻ tranh còn bản thân thì cười đến vui vẻ, ngươikhông biết là sến ướt át đến mức đáng sợ sao…”
Một câu hủy diệt hình ảnhtrong đầu Lâm Hề, cô tức giận nói với Vô Song: “Anh ta đang mỉm cười! Mỉm cười!Người ta được giáo dưỡng tốt có được không!”
Vô Song bĩu môi: “Được rồi,tùy hắn.”
Lâm Hề day day thái dương,cắn răng nói: “Chắc thần kinh tôi có vấn đề mới nói với anh chuyện này.”
Vô Song cũng liếc nhìn LâmHề, thần kinh anh có vấn đề mới nghe cô nói về chuyện này… Vô Song quay đầu,xoay người bước đi: “Đừng ở chỗ này chậm trễ thời gian nữa, đi thôi.”
72.
Vô Song buồn bã đi thẳng vềphía trước, Lâm Hề mới nhớ tới một vấn đề quan trọng: “Anh biết Song Không ChiTâm ở đâu sao?”
“Không biết, nhưng mà từtrước đến nay trực giác của tôi rất chính xác.”
Lâm Hề bị câu trả lời này làmnghẹn đến nửa ngày cũng chẳng nói được chữ nào, cô thở dài: “Anh tìm Song KhôngChi Tâm để làm gì…” Nói xong, cô sửng sốt, Tự Diễm tìm Song Không Chi Tâm để đưaVô Song trở về, sau đó đóng kín con đường kết nối giữa hai thế giới, Độc Linhvà Thanh Phong tìm Song Không Chi Tâm là vì chính mình, vậy Vô Song tìm SongKhông Chi Tâm… Ban nãy anh ta nói không muốn giết hai người họ, xem ra là địnhsau khi có được Song Không Chi Tâm thì sẽ trở về thế giới kia, sau đó đóng conđường nối thông giữa hai thế giới.
Anh ta… muốn đi?
Lòng Lâm Hề trở nên trốngrỗng. Cũng đúng, đối với Vô Song mà nói thế giới này có gì để lưu luyến, sườnxào chua ngọt hay táo xanh? Chắc cũng không quan trọng bằng địa vị Tôn Chủ.
Vô Song không có trả lời LâmHề, anh tập trung tinh thần tra xét sự lưu động của không khí xung quanh, nhẹgiọng nói: “Cảm giác được không?”
“Hả?” Lâm Hề đang thất thần.
“Khí tức bất đồng.” Bỗngnhiên Vô Song đi thẳng đến một con đường nhỏ, bước chân rất nhanh làm cho LâmHề suýt nữa theo không kịp, anh đi nhanh về phía trước, đến một nơi thì bất ngờnhúng người nhảy lên, cũng không quan tâm ở phía sau Lâm Hề có thể theo kịp haykhông, liền biến mất chẳng thấy tăm hơi.
Đôi giày màu đen bước trênnham thạch, nơi này là đỉnh một ngọn núi hoang vắng, vùng nham thạch và cây cốixung quanh không thích hợp với nhau, áo khoác của Vô Song lay động trong gió,anh dùng pháp thuật tỏa ra bốn phía để tra xét chỗ của Song Không Chi Tâm, VôSong nhìn ngọn núi phía xa phát hiện ra rằng phong cảnh của thế giời này kháđẹp.
Bỗng nhiên dưới chân chấnđộng, trong lòng Vô Song vui mừng, thứ kia đáp lại càng kịch liệt. Anh xê dịchbước chân, trên mặt đất có một khối nham thạch màu sắc ảm đạm nhìn sơ khôngkhác gì những tảng đá xung quanh, nhưng hình dạng của những tảng đá xung quanhlại rất có quy tắc, anh đào tảng đá kia lên, đặt trong lòng bàn tay để quan sáttỉ mỉ, ẩn dưới lớp bùng đất là một màu đen huyền xinh đẹp, quả thực cũng tuyệtđẹp chói mắt giống như khối linh thạch màu đen mà Vô Song đeo trên cổ.
“Song Không Chi Tâm.” Vô Songkhẽ gọi tên nó, không che giấu được nỗi vui sướng.
Trở lại thế giới kia, đóngkín đường nối giữa hai thế giới, trong bảy tộc Cận Vương đã mất hai người, bốnngười khác bị nhốt ở thế giới này, chỉ cần anh trở về, địa vị Tôn Chủ nhất địnhlà của anh.
Nhưng mà… Vô Song nắm chặttảng đá, chuyện này vốn không có gì mà phải “nhưng mà”…
Hơi thở nặng nề của một côgái truyền đến từ phía dưới kia, Lâm Hề dường như sắp đứt hơi, chật vật dùng cảchân tay để bò lên, cô thấy Vô Song chẳng hề liếc nhìn mình, lại cúi người thở,cô vươn ngón trỏ chỉ vào anh: “Anh… phù phù… Thật sự là, không có phong độ.”Câu nói của cô đứt quãng, nhưng khi liếc nhìn vào tảng đá trong tay Vô Song, côbuộc mình phải đứng thẳng, hô hấp dần dần bình ổn hơn.
“Anh tìm được rồi?” Câu nóinày khá trôi chảy, đúng là còn dùng thêm chút sức nữa.
Vô Song trầm mặc. Lâm Hềkhông nghe thấy anh trả lời thì nhất thời có chút nóng nảy: “Bây giờ anh trở vềsao?”
Vô Song há miệng thở dốc, cònchưa nói gì thì bỗng nhiên ngay lúc đó, Song Không Chi Tâm bắn ra ánh sángthẳng lên trời. Tảng đá màu đen lại tỏa ra ánh sáng màu vàng chói mắt khiến choLâm Hề không thể thấy rõ Vô Song trong vầng sáng ấy, ánh sáng chói mắt kia làmcho mắt Lâm Hề đau đến chảy ra nước mắt, nhưng cô không quay đầu đi, không dámnhắm mắt lại, chỉ sợ trong nháy mắt Vô Song sẽ không còn ở đây nữa.
Trong hào quang màu vàng ấycô đã thấy mái tóc và chiếc áo khoác màu đen của anh đang lay động, chỉ có bóngngười vẫn yên tĩnh vững vàng, giống như một pho tượng sừng sững, khiến chongười ta nảy sinh ra sự kính ngưỡng.
Nước mắt chảy xuống, cũngkhông biết là do đôi mắt đang khô khốc hay là cảm xúc đang kích động, cô cũngkhông biết mình đang nghĩ gì vội tiến về phía trước khi ánh hào quang đang mạnhmẽ: “Không được!” Cô gọi. “Anh còn chưa nói lời tạm biệt! Không được!”
Ánh sáng màu vàng quá mựcchói lọi, làm cho khung cảnh mây núi xung quanh trở nên tối tăm, Lâm Hề vộibước nhanh hơn: “Không cho phép anh đi! Anh nói sẽ giành bạn trai giúp tôi! Bâygiờ anh còn chưa làm được đó!”
Trong phút chốc Vô Song mềmlòng ngượng ngùng, anh biết mình phải trở về, cũng biết làm như vậy chẳng có gìsai, nhưng mà… khi cảm giác giọt nước mắt lăn dài trên má, Vô Song lại cảm thấyáy náy…
Cuối cùng anh do dự, anh cónên đi hay không… có muốn đi hay không.