Đồng Thể

Chương 9: Sự mập mờ không rõ trong truyền thuyết




Lâm Hề theo bản năng trốn phía sau Vô Song. Lúc chạng vạng, trong ánh sángtà tà của vầng tịch dương, dưới sự chứng kiến của đám đông, Lâm Hề cảm thấy haingười ấy hoặc là mở rộng cuộc chiến đấu tạo ra một cảnh trời đất u ám, hoặc làđi lướt qua như chưa từng biết nhau, nào ngờ Vô Song lại tiến lên hai bước, nắmcánh tay của Đồng Lăng nói: “Chậc, nói trước nhé, hôm nay tôi không muốn đánhnhau với cậu.”

Đồng Lăng cười ôn hòa: “Thật trùng hợp, tôi cũng không muốn.” Lời vừa nóixong, sát khí xung quanh giảm xuống, Lâm Hề ngẩn ngơ, nhìn qua nhìn lại đánhgiá hai người, không phải những người được đề cử vừa gặp mặt thì đánh nhau đếnngười chết kẻ sống sao? Không khí hòa thuận lúc này là chuyện gì xảy ra…

“Nha đầu đó vừa câm vừa điếc, cậu thay tôi nói với cô ấy là tôi bắt trộmcho cô ấy, cô ấy phải trả thù lao cho tôi.” Vô Song lại duỗi tay ra.

Mắt Tiểu Nhu lộ ra sự khiếp đảm, giống như con thỏ nhỏ bị dọa, nắm chặt ốngtay áo của Đồng Lăng, ẩn trốn sau lưng anh ta, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt nhìn VôSong.

Đồng Lăng quay đầu lại cười với cô ấy, giống như được an ủi, Tiểu Nhu gậtgật đầu, buông lỏng tay ra, Đồng Lăng bước về phía trước, vừa lấy bóp da từtrong tay áo ra vừa chế nhạo Vô Song nói: “Vừa rồi Tiểu Nhu đã nói với tôi.”Anh ta tiện tay lấy một xấp tiền nhỏ ra đưa cho Vô Song, ánh mắt Lâm Hề nhìnthẳng, trong này hẳn là có đến hai ngàn… Đồng Lăng cười nói: “Chút tiền ấy, tôiđưa là được rồi.”

Vô Song cũng không khách sáo với anh ta, mới vừa lấy tiền, lại nghe ĐồngLăng nói: “Không ngờ mới đến thế giới này, không có gia tộc chống đỡ, Tử Thầnlại chật vật như vậy, ngay cả một chút tiền như vậy mà cũng chẳng kiếm được?Chỉ dành dùng cách hạ đẳng như vậy…”

Ngữ khí của Đồng Lăng vẫn ôn hòa như trước, nhưng lời nói lại cay nghiệtsắc bén đến da mặt của Lâm Hề cũng đau, cô nghĩ Vô Song sẽ nổi giận, nhưng anhvẫn thản nhiên nhìn Đồng Lăng, phẫy phẫy tiền trong tay: “Như thế nào, muốn lấylại à? Hết hy vọng rồi, tôi sẽ không trả lại cho cậu. Nhân lúc tôi không muốnra tay với cậu thì cậu nhanh chóng rời khỏi đây, đi đi, đừng chướng mắt tôi.”

Đồng Lăng cười, đắt tay cô gái bên cạnh rời khỏi đó: “Vô Song, da mặt củacậu lại dày lên không ít.”

Nghe thấy câu nói cuối cùng này, Lâm Hề cảm thấy kỳ quái, quan hệ của VôSong và người kia chắc là tốt lắm… Một xấp tiền đánh vào trán của Lâm Hề, VôSong liếc mắt nhìn cô: “Nói rồi không phải đi cướp mà. Sau này nếu cô lại tìmlý do để không nấu cơm, tôi sẽ xé sách.”

Khóe môi Lâm Hề giật giật: “Lấy tiền như vậy, anh không có cảm giác đau nhưbị tát mặt à?”

“Tại sao lại phải có cảm giác đó.” Vô Song giữ lấy tay Lâm Hề. “Đi mua thứcăn, tôi muốn mua táo xanh và thịt xào chua ngọt.”

Đối mặt với tên mặt dày như vậy Lâm Hề thở dài một tiếng.

Lâm Hề vốn tưởng rằng chỉ gặp Đồng Lăng một lần rồi thôi, ngày hôm sau lúccô muốn đi ra ngoài, Vô Song lại muốn đi theo cô. Lâm Hề chết sống cũng khôngcho anh đi cùng, ai biết Vô Song có thể xông vào trong tiệm sách làm ra nhữngchuyện gì, bình thường Vô Song quậy phá cô cũng chẳng sao, nhưng không thể đểcho anh ta gây ra chuyện với Quý Nhiên nữa. Hai lần tránh né từ chối, Vô Songnheo mắt lại, đánh giá Lâm Hề từ trên xuống dưới: “Chậc, sáng sớm rời khỏi nhà,tôi còn chưa nói gì với cô? Cô lén đi trộm người à? Như vậy cũng chẳng thấy ánhsáng đâu.”

Như bị đâm đến chỗ đau, mặt Lâm Hề đỏ lên, lớn tiếng nói: “Tôi đi đọc sách!Ai trộm! Anh mới đi trộm đó!” Nói đến đây, Lâm Hề chỉ vào cổ của anh. “Tự anhnhìn xem, trên đó vẫn còn dấu kìa!”

Vô Song nhìn lướt qua cổ Lâm Hề, ở nơi động mạch có một vệt màu đỏ khi ẩnkhi hiện, chỗ đó nếu đặt trên người anh… Anh chau mày: “Cái này không phải làdo cô cắn sao.”

Cả người Lâm Hề cứng đờ, choáng váng: “Tôi… khi nào?”

“Lúc bị Phược Linh nhập vào.” Vô Song sờ sờ dấu vết trên cổ mình. “Vừa cắnvừa liếm có thể không hồng sao.” Hơn nữa… Khi đó anh còn có suy nghĩ… Vô Songho một tiếng, xóa tan những suy nghĩ lung tung trong đầu, nói: “Điều này cũngkhông quan trọng, dù sao mấy ngày nay tôi sẽ đi theo cô.”

Ánh mắt của Lâm Hề dừng lại trên cổ anh, nghe thấy lời này thì lập tức hoànhồn, nói: “Ban ngày không phải là cả người anh mệt mỏi sao, theo tôi làm gì!”

“Chậc, cô cho rằng tôi thích nhìn thấy cô lắm sao? Đồng Lăng không phảingồi không, ngày hôm qua đối mặt với anh ta, anh ta đã đọc hết suy nghĩ của cô,anh ta đã biết nơi ở và lối sống quen thuộc của cô, nói cách khác anh ta có thểmai phục ở một nơi nào đó để giết chết cô. Cô nói xem, cô có mấy mạng để chongười ta chơi đùa.”

Trong đầu hiện lên các hình ảnh cô bị phơi thây trên đường, Lâm Hề rùngmình: “Vậy… anh đi theo tôi đi… nhưng mà không được gây sự, không được quấyrối!”

Vô Song lại nheo mắt: “Cô thật sự muốn đi trộm người à.”

Nghe đến đây, Tứ Ly nằm ở trên sô pha cười khanh khách ra tiếng: “Ai u,Song Nhi, cậu ghen tị nha, đây vẫn là lần đầu tiên thấy cậu quan tâm người khácnhư vậy đó.”

“Ở lại nơi này mặt dày mày dạn ăn nhờ sống nhờ chẳng có ích lợi gì, hơnnữa…” Vô Song liếc nhìn Lâm Hề. “Nếu không phải rễ mạng sống bị người ta nắm,ai quan tâm đến loại phụ nữ dễ bị dọa đến chết ngất chứ.”

“Ai nắm rễ mạng sống của anh!” Lâm Hềđỏ mặt hô to. “Anh nói chuyện cho rõ ràng chút được không, đừng có mập mờ nhưvậy!” Cô ôm chặt sách trong lòng, quay đầu bước đi. Sau lưng là tiếng cười điêncuồng của Tứ Ly và tiếng quát nhẫn nhịn của Vô Song: “Cậu còn cười nữa thì tôicắt lưỡi cậu đó!”

34.

Trong tiệm sách, Lâm Hề đangngồi ở trên bàn đọc sách, Vô Song nhàn rỗi đến mức không có việc gì làm, khôngchê bẩn mà nằm trên mặt đất, nếu không phải anh luôn ngáp, thì người bước vàocửa sẽ nghĩ anh là xác chết nằm trên đất.

Ngón tay nắm chặt cán bút đếntrắng bệch, cuối cùng Lâm Hề không thể nhịn được nữa, đập bàn, tức giận nói:“Anh muốn ngủ thì cứ ngủ! Đừng phát ra cái tiếng woh, woh nữa! Ầm ĩ chết được!”

“Chậc, ban ngày cũng khôngphải buổi tối, nếu tôi ngủ, woh… Phản ứng sẽ chậm, cô vô dụng như vậy, một đaochém xuống sẽ chết, tôi không muốn chết oan uổng như vậy.” Vô Song trợn mắtnhìn trần nhà. “Bảo cô ở nhà đi, có tivi xem ai thèm làm phiền cô chứ. Woh…”

Lâm Hề hận đến nghiến răng,đúng lúc đó có một bóng người bước vào, Lâm Hề quay đầu nhìn, đúng là”ông chủ”Quý Nhiên, cô cả kinh, liếc mắt nhìn Vô Song đang nằm bất động, cười nói:“Chậc, không phải bạn nói là gần đây phải tham gia cuộc đua sao?”

Quý Nhiên nhìn thấy Vô Songđang ngủ trên đất, ngây người trong chốc lát, mới hồi phục tinh thần trả lời:“Ừ, đúng vậy, không có thời gian rảnh luôn, vốn muốn gọi điện thoại cho bạn,kết quả ngày đó mình sơ ý không hỏi số điện thoại di động của bạn, nên nói dốithầy là đi ăn cơm mới chuồn đến đây, ha ha, Lâm Hề bạn cảm thấy công việc nàycó gì không quen không?”

Lâm Hề vội xua tay: “Khôngcó, không có, cũng không có chuyện gì, mình chỉ ngồi đây thôi, vừa đúng lúc nơinày có rất nhiều sách chuyên ngành, hoàn cảnh cũng rất yên tĩnh…”

“Woh…”

Tiếng ngáp đột nhiên cắtngang lời nói của Lâm Hề, Quý Nhiên quay đầu nhìn chằm chằm Vô Song: “A, anh talà?”

“Ừm… anh ấy là anh họ củamình, bà con xa. Hôm nay đến đây thăm mình.” Vô Song lười biếng nâng đầu, nhìnQuý Nhiên lại ngáp một cái to, tựa như bây giờ anh đang ngủ ở trong nhà mình.Quý Nhiên xấu hổ, Lâm Hề áy náy cười. “A ha, anh ấy đang làm trong ngành nghệthuật…”

Quý Nhiên lập tức gật đầu tỏvẻ hiểu rõ, lại cẩn thận nhìn Vô Song, anh ta nói: “Hôm nay anh họ của bạn đangchơi trò COSPLAY à, bộ quần áo này rất có khí chất nam nhi, thoạt nhìn chắc làrất mắc.”

Lâm Hề lau mô hôi trên trán,còn chưa mở miệng, Vô Song khen một tiếng rồi dường như trầm ngâm: “Ừ, khiếuthẫm mỹ của anh cũng không tệ lắm.” Anh ngồi dậy, tựa vào giá sách khoanh tayđắc ý nói. “Bộ quần áo này có thêm mười tám viên tinh thạch tạo thành một pháptrận hỗ trợ lẫn nhau, trong áo có một độ ấm cố định, phòng ngự rất mạnh, đaokiếm bình thường không thể chém được nó, tốc độ tự hồi phục và làm sạch của nókhông có áo giáp tinh thạch nào sánh kịp.”

Lâm Hề run run khóe miệngcười đến khô khốc, người bình thường ai có thể hiểu nổi cách nói này chứ!

“Wa, quả nhiên là bộ quần áotốt!” Quý Nhiên nói rất tự nhiên, khiến cho Lâm Hề kinh hãi đảo mắt nhìn anhta, Quý Nhiên cười nói: “Điều quan trọng nhất là anh mặc vào rất đẹp trai, đitrên đường nhất định có rất nhiều mỹ nữ quay đầu lại nhìn anh đó ha ha!”

Vô Song cong môi cười, kiêungạo nói câu học được trong phim kiếm hiệp: “Đương nhiên như thế.”

Quý Nhiên cười ha ha. Lâm Hềnhìn thấy hai anh chàng đang cười thoải mái bỗng nhiên cảm thấy được giống nhưmình đang bị gạt sang một bên…

Chuông điện thoại vang lên,Quý Nhiên lấy di động ra, vỗ đầu: “Ai nha, không xong rồi, mình phải trở về.”Anh ta vẫy tay gọi Lâm Hề ra ngoài tiệm, cười nói. “Người ta nói người làm nghệthuật tương đối có tính trẻ con, quả nhiên hôm nay mình dùng chiêu mà bìnhthường mình hay lừa đứa cháu ở nhà lại rất hữu dụng với anh ấy.”

Quả thật đôi khi Vô Song cũnglà đứa trẻ đầu gấu… dễ bị lừa. Quý Nhiên gãi gãi đầu, nói: “Tuy rằng mình làngười ngoài không thể nói chen vào chuyện nhà của bạn nhưng vừa rồi nhìn bạngiống như có chút bất mãn đối với anh họ…”

“Ơ, à, không phải mình…”

“Nếu hai người có cãi vã mâu thuẫn gì thì cũng nên nói chuyện với nhau đểhòa giải, người làm anh trai mà bị em gái chán ghét thì nhất định rất đau lòng,buổi chiều hôm nay cứ để cho anh ấy ở đây, bạn cũng đừng đuổi anh ấy đi, anh họcủa bạn rất đẹp trai, để cho anh ấy ngồi ở tiệm sách nói không chừng cũng cóthể mời chào được nhiều khách hàng hơn, mình đi trước đây.”

Lâm Hề ngơ ngác nhìn anh ta, sau đó gục đầu xuống, đỏ mặt gật gật đầu: “Ừ,đi thong thả.”

Nhìn theo Quý Nhiên đi xa, tình cảm mông lung đang tràn ngập trong mắt LâmHề, người cẩn thận lại dịu dàng biết mấy…

“Ừm, không ngờ mắt nhìn bạn trai của cô cũng không tồi.” Vô Song đang cắnmột quả táo đứng ở bên cạnh Lâm Hề nhìn theo Quý Nhiên đi xa, Lâm Hề chớp mắt,phục hồi tinh thần lại, quay đầu nhìn Vô Song: “Anh lấy quả táo ở đâu vậy?”

“Ở trong hộc bàn.”

“Đó là của người khác, sao anh có thể tùy tiện ăn bậy được chứ!”

“Chậc, có sao đâu, lát nữa trả lại cho anh ta hai trái luôn.” Vô Song lắcđầu thở dài. “Cô, một người phụ nữ tính toán chi li như vậy sao mà xứng đôi vớingười ta được chứ, cô nên thay đổi bản thân đi.”

Xứng hay không xứng… có liên quan gì đến anh! Lâm Hề âm thầm nắm chặt bàntay, anh so với Quý Nhiên mới thật sự là khác nhau một trời một vực đó!

35.

Lâm Hề chưa từng nghĩ hôm nay lại xảy ra nhiều chuyện như vậy.

Lúc bốn giờ rưỡi chiều, khi Vô Song đang lớn giọng thúc giục, Lâm Hề chẳngcó cách nào đành phải ôm đống sách chuẩn bị đóng cửa chạy lấy người, mau chóngvề nhà nấu cơm cho hai tên quỷ đói, nhưng khi cô mới bước ra khỏi tiệm sách,còn chưa khóa cửa, chợt nghe tiếng thét chói tai của một người nữ sinh: “A! Côlà ai! Đang làm gì vậy!” Lâm Hề mờ mịt chẳng hiểu gì quay đầu lại, đã thấy mộtnữ sinh tóc quăn mắt to đang chạy đến, chỉ vào cô, miệng hô lớn. “Cô muốn làmgì!”

Lâm Hề khó hiểu, ngơ ngác trả lời: “Tôi… khóa cửa đó.”

“Đây không phải là cửa tiệm của cô dựa vào đâu mà cô dám khóa cửa! A, chẳnglẽ là cô đang trộm đồ!” Cô gái nhìn lướt qua mấy cuốn sách tham khảo Lâm Hềđang ôm trong lòng, mắt mở to đến lồi ra, lớn tiếng nói. “Quả nhiên cô là kẻtrộm!”

Lâm Hề xấu hổ, thấy nữ sinh càng chạy đến gần, Vô Song vốn luôn đứng bêncạnh cô thân hình đã vút qua, trong nháy mắt liền đứng trước mặt nữ sinh, anhtiện tay vỗ một cái, đẩy cánh tay của nữ sinh đang chỉ vào mặt Lâm Hề xuống,sau đó khoanh tay ghét bỏ nhìn cô ta: “Chậc, líu ríu cãi vã, ồn ào chết được.”

Tuy rằng vốn không hiền lành mấy, nhưng giờ khắc này Lâm Hề cũng lại cóđược một cảm giác cân bằng khó hiểu, thì ra Vô Song không phải chỉ chán ghétmình cô, mà là chán ghét tất cả mọi người, bao gồm cả mỹ nữ.

Nữ sinh kia ngây người trong chốc lát, sau đó trừng mắt nhìn Vô Song: “Anhdám đánh tôi!”

“Không tin sao, có thể làm lại lần nữa.” Vô Song không mặn không nhạt nói.“Bổ sung một câu, cái này không gọi là đánh.”

“Anh!” Nữ sinh tức giận đến nói không nên lời. “Chưa thấy hạng đàn ông nàogiống như anh vậy!”

Vô Song nheo mắt: “Cô muốn lặp lại hơn nhiều lần nữa à?”

Nghe ra thì hình như ngữ điệu của anh đã hơi thay đổi, Lâm Hề vội vàng chenlên, ngăn cản ở trước mặt Vô Song, đẩy anh ra phía sau, sau đó cười với nữ sinhkia rồi nói: “Cô à, tôi không phải là kẻ trộm, là Quý Nhiên, ừ, ông chủ củatiệm này mời tôi đến làm người quản lý tạm thời giúp anh ta trông coi tiệm, mấycuốn sách này là tôi cảm thấy buổi tối lúc tiệm đóng cửa cũng không có ai vàođọc, cho nên mới định mang về nhà đọc, không phải trộm.”

Nữ sinh nghe xong lời này nhướng mày, lực chú ý một chút chuyển về phía LâmHề: “Quản lý tạm thời?” Cô ta có chút không vui mà bĩm môi. “Cửa hàng chẳng cóai trông coi mà anh ấy cũng chẳng nói với tôi…Vì sao Quý Nhiên lại muốn mời cô?Cô và anh ấy có quan hệ gì?” Giọng điệu của câu nói này cực kỳ không tốt.

Nghe xong câu nói giống như đang đối đầu với kẻ địch của cô nàng, Lâm Hềngây ngốc thất thần nhất thời không thể trả lời, tuy rằng giúp Quý Nhiên trôngchừng tiệm là lòng tham nổi lên nhất thời, nhưng cô cũng chẳng có cách nào phủđịnh tâm tư của mình, cô muốn tiến gần hơn đến bên cạnh Quý Nhiên, càng muốnhiểu thêm về cuộc sống của anh ta… Một câu vô cùng đơn giản “Không có liên quanhệ gì” nhưng cô lại luyến tiếc nói ra miệng.

Vô Song liếc mắt đánh giá nữ sinh tóc quăn từ trên xuống dưới, bỗng nhiênmở miệng nói: “Chết tâm đi, giữa bọn họ không có chỗ cho cô.”

Lâm Hề ngẩn ra, còn tưởng rằng Vô Song đang châm chọc mình, nhưng khi côngẩng đầu nhìn, đã thấy Vô Song nhìn chằm chằm nữ sinh kia, nghiêm trang nói:“Bọn họ đã ở cùng một chỗ, chính mắt tôi chứng kiến. Cô nói xem bọn họ có quanhệ gì.”

Tựa như sấm chớp giữa trời quang đánh thẳng vào đầu Lâm Hề, Vô Song, cáitên Vô Song kia cư nhiên đang giúp cô! Không… Không đúng, điểm quan trọng khôngphải điều này, cô và Quý Nhiên ở cùng một chỗ khi nào thế!

Cô gái tóc quăn mắt to hiển nhiên so còn kinh hãi hơn cả Lâm Hề, cô tagiống như bị sức mạnh nào đó đánh ngã, chân mềm nhũn, lui về phía sau một bước,nói: “Anh tận mắt nhìn thấy bọn họ xảy ra quan hệ!”

Lâm Hề kinh hoảng lắc đầu: “Không không! Chúng tôi không có xảy ra quan hệgì hết! Chúng tôi không có quan hệ này! Ai nha, ý tôi nói, chúng ta không cóquan hệ gì!”

Vô Song thản nhiên nói tiếp: “Ý cô ấy nói, chuyện đó chẳng có liên quan gìđến cô?” Ánh mắt lãnh đạm, không thể nghi ngờ của anh khiến cho cô gái tóc quănmắt to chịu một đả kích lớn: “Cô… Các người…” Nữ sinh ôm lấy lồng ngực như đangbị trọng thương, mắt hạnh rưng rưng, hai mắt đẫm lệ mông lung bỏ chạy mất.

Gió lạnh cuốn lá rụng điêu tàn lả tả rơi, Lâm Hề ngẩn ngơ xoay người khóacửa, sau đó ôm sách về nhà.

36.

Mãi đến khi trở về hoa viên của khu nhà cô ở, bốn phía ít người, Lâm Hề mớidừng bước chân, dáng hình cô tiều tụy, ngửa đầu nhìn Vô Song: “Anh… Vì sao anhmuốn hại tôi?”

Lâm Hề nghĩ thầm, rốt cuộc Quý Nhiên có thích cô hay không thì còn chưa rõ,cô chưa từng nghĩ sẽ đem phần tình cảm này thổ lộ hết ra ngoài, thầm nghĩ mộtmình mình âm thầm thích là được rồi, cô gái vừa rồi đã nghe cô có quan hệ cáigì đó không tầm thường với Quý Nhiên, nếu cô ta đến khóc lóc kể lể trước mặtQuý Nhiên, cái gì là đã xảy ra quan hệ, cái gì là giữa bọn họ không có sự tồntại của cô ta, vậy sau này khi cô gặp Quý Nhiên, rốt cuộc da mặt phải dày baonhiêu mới dám nhìn thẳng anh!

Lâm Hề chỉ mới ngẫm lại đã cảm thấy mình sắp phát khóc rồi.

Vô Song lại nói: “Hại cô? Rõ ràng tôi đang giúp cô mà.”

Lâm Hề xiết chặt nắm tay, trên trán nổi gân xanh, cô nghiến răng nghiến lợinói: “Anh, cái này… tính là giúp cái gì!”

“Cô xem, cô gái kia đã biết khó mà lui rồi, không dám tranh giành người yêuvới cô nữa. Diệt trừ một đối thủ có thực lực, chẳng lẽ không phải là giúp côsao? Ai, tuy rằng cô là một con người khác của tôi, nhưng tôi không thể khôngthừa nhận, ngay cả điều kiện ngoại hình thì con bé vừa rồi cũng đã hơn cô babậc. Nếu so sánh về thực lực thì cũng rất khó khăn, cho nên…”

“Cho nên… Anh cho rằng chuyện này giống như tôi muốn đi toa-let thì anhchụp luôn chậu phân lên đầu tôi! Anh thấy đây là trợ giúp sao! Rõ ràng anh làkẻ gây ta tai vạ! Đúng là hãm hại! Đúng là mưu đồ gây rối!”

Vô Song không vui nheo lại mắt: “Chậc, cô đúng là loại phụ nữ chẳng biếttốt xấu gì hết.”

“Hình như anh cũng chẳng có tư cách nói tôi!”

Hai người đấu mắt với nhau kịch liệt, đúng là đang đấu quyết liệt thì lùmcây bên kia bỗng nhiên truyền đến một tiếng gọi: “Này, đừng ầm ĩ nữa!”

Ánh mắt Vô Song lạnh lùng, nghiêng người sang một bên, trong tay bỗng nhiênxuất hiện một liêm đao thật lớn đang xoay chuyển giống như có ma thuật vậy, chỉnghe ba tiếng “Leng keng đinh” giòn vang, phiến đá dưới chân Lâm Hề hình như bịcắm ba lưỡi dao, lưng Lâm Hề chảy mồ hôi lạnh, tảng đá cũng bị nứt ra, nếu cắmthẳng vào trên người thì không phải sẽ bị thủng một lỗ à…

Cô nhìn theo hướng tiếng gọi, chỉ thấy có hai người ngồi trên chiếc ghế đáđặt giữa bồn hoa, đúng là Đồng Lăng và Tiểu Nhu đã gặp ngày hôm trước, Tiểu Nhuđang cầm bút và tập tranh, hiển nhiên không biết vừa rồi Đồng Lăng đang làm gìkhi ở bên cạnh cô ấy. Đồng Lăng cười tủm tỉm nhìn bọn họ, tựa như vừa rồi anhta chẳng làm gì cả, anh ta vẫy vẫy tay: “Đến xem bức tranh mà Tiểu Nhu vẽ chohai người này.”

Đã trải qua nhiều lần thấy cảnh chém giết và bị giết, Lâm Hề cũng có đềphòng, cô ở phía sau Vô Song nhỏ giọng hỏi: “Có phải đang lừa gạt chúng ta haykhông vậy?”

Vô Song im lặng trong chốc lát, lại thu hồi liêm đao đang cầm trong taylại, nói: “Không có sát khí, qua đó xem xem.” Lâm Hề nhìn ba mũi ám khi nhưđinh cắm vào đá kia, nuốt nước miếng, suy nghĩ, thì ra, loại trình độ này đốivới Vô Song xem ra là an toàn… Hoặc là, trước kia Vô Song và Đồng Lăng có mốiquan hệ rất tốt trong tình huống này vẫn nguyện ý tin tưởng lời nói của đốiphương.