Đồng Thể

Chương 22: Một mình trong ác mộng ảo ảnh




Tinh thạch truyền âm bên tai ồn ào một trận, Tự Diễm dừng bước, cau màynói: “Còn dám liên lạc?” Thanh Phong và Độc Linh ở phía trước quay đầu lại nhìnanh ta, thấy anh ta vuốt lỗ tai liền biết anh ta dùng phương thức truyền âm xa.

“Viêm Hỏa đại nhân tha mạng, tôi thật sự không dám gọi ngài… nhưng đây làTử Thần đại nhân ép tôi…” Vạn Tri đầu bên kia như sắp khóc lên. “Đồng thể củaTử Thần đại nhân bị Yểm Ma yểm thuật, ngài ấy không thể rời đi, phải nhờ mộtngười khác đến giúp ngài ấy đi tìm Yểm Ma, hu hu, thật sự không phải do tôimuốn gọi ngài…”

Tự Diễm hừ lạnh một tiếng, ngạo mạn nói: “Dựa vào cái gì mà ta phải giúpanh ta?”

“Ngài ấy biết tất cả chuyện của ngài.”

Chỉ một câu Vạn Tri mà sắc mặt Tự Diễm xanh mét, anh ta liếc hai người phíatrước một cái, không cam lòng nói: “Chỗ nào?”

Đã truyền âm xong, Tự Diễm day day trán: “Vô Song tên kia uy hiếp chúngta.” Thanh Phong Độc Linh liếc nhau, trong lòng tự biết “uy hiếp” trong câu củaTự Diễm chỉ cái gì, Độc Linh lạnh giọng hỏi:

“Anh ta muốn làm gì?”

“Đem Yểm Ma đến trước mặt anh ta.”

Yểm Ma không phải là một trong các bảy tộc Cận Vương, trừ bỏ thuật có thểđi vào giấc mộng, giết chết người ta từ bên ngoài thì bản lĩnh của hắn ta quảthật cũng chẳng lớn lắm. Thanh Phongkhông chút do dự nói: “Giúp anh ta.” Thanh Phong không muốn đối địch với VôSong, cũng không muốn chuyện của bọn họ bị tiết lộ chút nào.

Tự Diễm nói địa điểm, lại cáugiận cào, gãi tóc mình: “Dùng Ngự phong thuật đến bên kia mất bao lâu?”

“Sớm thôi.”

Mà lúc này trong phòng LâmHề, Vạn Tri đang nơm nớp lo sợ nhìn Vô Song: “Đại nhân, ngài ấy nói sẽ giúpngài.”

Câu trả lời sớm đã nằm trongdự kiến, Vô Song gật đầu. Quay lại nhìn Lâm Hề, thấy sắc mặt cô so với vừa rồicòn tái nhợt hơn vài phần, Vô Song nắm chặt tay, rất muốn lay cô tỉnh lại,không để cô dễ dàng bị một giấc mộng doạ thành dạng này. Nhưng bây giờ anhchẳng thể làm gì được, cảm giác như vậy… thật khiến anh mệt mỏi.

Thời gian trong phòng chậmrãi trôi qua, kim giây trên tường đi qua số 12 được vài lần, bỗng nhiên bức màntrên cửa sổ lay động, gió nhẹ phất đến, trong nháy mắt đã có thêm bốn ngườitrong phòng. Vốn dĩ phòng của Lâm Hề không rộng lắm nên hiện tại có thêm nhiềungười trông rất chật chội.

Tự Diễm tức giận đá một cướcvào mông tên mặc áo đen làm cho hắn run rẩy quỳ trước mặt Vô Song, Tư Diễm cảgiận nói: “Nha! Thoải mái quá!”

Vô Song liếc mắt nhìn hắn: “Tớiquá chậm.”

Tự Diễn nghiến răng muốnmắng, nhưng Vô Song hiển nhiên đã không đem chú ý để lên người anh ta, một tayanh bóp chặt cổ Yểm Ma, lạnh lùng nói: “Giải pháp thuật.” Thân người thấp bécủa hắn run rẩy, trên đầu chụp cái mũ lớn khiến sắc mặt hắn bị che đi hơn phânnửa, tay Vô Song siết chặt, giữa con ngươi đen lộ ra sát khí nặng nề. “Đừng đểta phải nói đến lần thứ hai.”

“A!” Hắn như không kìm đượcsợ hãi trong lòng, tinh thần triệt để sụp đổ, hắn ra sức gật đầu luôn miệng kêuđể ra hiệu: “A… a… a”, Độc Linh nhướng mày:

“Đầu lưỡi hắn bị cắt!”

Mọi người cả kinh, Vô Songbuông cổ Yếm Ma ra, chỉ thấy hắn không ngừng khoa tay múa chân, động tác cànglúc hoảng loạn. Sau cùng hắn ngửa đầu lên lộ ra gân xanh đầy mặt, hai mắt chợtchuyển, giương ra cái đầu lưỡi bị mất ở miệng. Như thể nhìn thấy cái gì đó đángsợ, cổ họng hắn phát ra tiếng kêu ừng ực, vết máu đỏ tươi theo khóe miệng hắntràn ra, xẹt nhanh qua cổ, máu trên người hắn chảy ra ào ạt. Hắn khó khăn vươntay, đột nhiên một khối tinh thạch màu tro hiện ra trong lòng bàn tay hắn. Cảngười Yểm Ma run lên, khối tinh thạch màu tro rơi xuống đất.

Bỗng chốc động tác của hắnđình chỉ, quanh thân chậm rãi ngưng tụ hồng quang chói mắt. Giống tất cả nhữngngười dự tuyển khi chết đi, cơ thể hắn đỏ bừng rồi vỡ tan, văng ra bốn phía,hồn phi phách tán. Trong phòng im lặng.

Vạn Tri nhìn Vô Song khôngrét mà run, có một cảm giác như “thỏ chết hổ khóc”. Đối với bọn hắn, cuộc dựtuyển chỉ là thứ để Thất tộc chơi đua, các tộc khác chẳng qua chỉ làm nền. Sốngchết, chẳng qua chỉ là một khái niệm.

87.

“Huyết Sát thuật.” ThanhPhong thấp giọng kêu khiến thần sắc mọi người trở nên nghiêm trọng.

Mỗi một Tôn Chủ sau khi kế vịđều nhận được một năng lực mới, mà hiện nay năng lực Mộc Thư tôn giả đạt đượclà “Huyết Sát thuật”, chỉ cần người nào đó bị lưu lại trên người vết máu củaông ta, ông ta liền có thể giết kẻ đó từ ngàn dặm ở bên ngoài.

Nhưng tại sao Tôn Chủ đã hạhuyết sát thuật với Yểm Ma lại còn để Yểm Ma đến hại Lâm Hề, không nghĩ đếnrằng một khi Lâm Hề gặp chuyện không may, Vô Song nhất định sẽ bị liên lụy? MộcThư tôn giả làm như vậy… là muốn giết Vô Song sao?

Nhưng ông ta vừa là “phụ thâncủa Vô Song”, cũng là quản giáo Tử Thần tộc nhiều năm như vậy, với chuyện thếnày ông hẳn phải rất hi vọng Vô Song đoạt được tôn vị mới đúng chứ? Vì sao ôngta lại muốn…

“A…” Lâm Hề chợt rên mộttiếng đánh gãy luồng suy nghĩ của mọi người.

Tự Diễm cảm thấy kỳ lạ nói:“Yểm Ma đã chết, sao Yểm thuật vẫn còn?” Theo lý mà nói, nếu kẻ thi triển pháplực biến mất thì hạ thuật của hắn liền lập tức sẽ được giải. Nhưng Lâm Hề đãchậm chạp không tỉnh, lại còn càng lúc có biểu hiện nghiêm trọng hơn.

“Thứ cô ta trúng không phảiYểm thuật.” Vô Song chợt nghe thấy thanh âm rầu rĩ của Vạn Tri truyền tới. “YểmMa chết nhưng thuật pháp còn, chứng tỏ kẻ hại cô căn bản không phải Yểm Ma, YểmMa chỉ là kẻ chết thay. Nếu hôm nay Tử Thần không gọi tôi tới hỗ trợ thì ngàichỉ có cách là tự mình đi tìm Yểm Ma, mà kẻ đứng sau màn kịch sẽ thừa lúc nàytới giết đồng thể của ngài. Bây giờ thuật pháp vẫn còn, càng ngày càng nghiêmtrọng, chứng minh kẻ kia muốn cho đồng thể của ngài chết trong mộng, hoặc nóilà chết trong trận pháp mà hắn bố trí. Hiện không biết trận pháp này gọi là gì,cũng không biết kẻ thi thuật là ai nên phải cứu đồng thể trước, biện pháp duy nhấtbây giờ là chờ cô ta tự phá vỡ trận pháp từ bên trong. Người khác cũng khônggiúp được gì.”

Vô Song căm hận nghĩ, muốnchính Lâm Hề có thể phá vỡ trận pháp, trừ khi cô ta bị quỷ nhập vào người!

Bỗng nhiên, ánh mắt Vô Songsáng lên, nhặt tinh thạch màu xám mà Yểm Ma lưu lại trên mặt đất lên: “Đem côta mang từ trong mộng ra là được chứ gì.”

Mọi người sửng sốt, chỉ thấyVô Song thuận tay móc Vạn Tri ra, để lên người Lâm Hề, đem tinh thạch đặt lêntrán cô. Ánh sáng ảm đạm tản ra, Vô Song lạnh lùng nói: “Tự Diễm, coi chừnggiúp ta.” Rồi lập tức nhắm mắt lại, thân thể mềm nhũn. Đúng là hắn đã đi vàocảnh trong mơ của Lâm Hề.

Người trong phòng sửng sốtmột lúc lâu, Tự Diễm nổi giận: “Ai cho phép anh sai bảo tôi! Tôi có nói là sẽthần phục anh à!”

Độc Linh cũng cười. “Tử Thầnso với kẻ trong tưởng tượng của tôi thật thú vị.” Trong tình huống này bất cứai cũng đều có thể giết anh, mà anh lại không chút do dự đi vào mộng của LâmHề, đem tính mạng của mình giao cho đối thủ. “Thật là cái thứ thô bỉ.”

“Không.” Thanh Phong phía sauĐộc Linh nhẹ giọng nói. “Như thế này mới khó đối phó.”

Độc Linh theo ánh mắt ThanhPhong nhìn lại, tuy rằng Tự Diễm vừa bất đắc dĩ vừa phẫn nộ nhưng anh ta vẫnvắt chân ngồi bên cạnh thân thể của Lâm Hề, ngoan ngoãn coi chừng hai kẻ kiamột cách cẩn thận.

Độc Linh hiểu rõ, tên Tử Thầnkia đã đem mọi thứ lo thấu đáo hết rồi.

88.

Trong chớp mắt đã vào tronggiấc mơ của Lâm Hề, suýt nữa Vô Song cho là mình không cẩn thận đến nhầm chỗ,trở về thế giới kia. Đập vào mắt là cảnh tượng bầu trời, mặt đất đều phủ mộtmàu vàng, nhưng anh định thần cẩn thận tìm tòi liền biết, đây chỉ là một trậnpháp nào đó không rõ. Là có người dùng ảo thuật tạo nên cảnh tượng giả tạo này,lợi dụng hư ảo gì đó giam giữ con người, sau đó tra tấn đến chết.

Loại trận pháp này không đủkhiến cho Vô Song sợ hãi, nhưng người như Lâm Hề một khi rơi vào, nếu lòng sinhra ý niệm tuyệt vọng thì không thể thoát khỏi.

Mày của Vô Song nhíu lại,hiện tại chuyện cấp thiết nhất chính là tìm được Lâm Hề, tránh cho cô gái ấytuyệt vọng, nhưng mà phiền toái chính là phạm vi ảo ảnh lớn như vậy, muốn tìmngười trong đó không khác gì mò kim đáy bể, hy vọng xa vời, ngay cả một chútmanh mối cũng không có…

“Song nhi!”

Tiếng gọi của một phụ nữ làmcho cả người Vô Song cứng đờ, giọng nói trong ký ức xa xôi lại xuất hiện làmcho anh ngẩn người rất lâu, trong nháy mắt đó, một người phụ nữ lướt qua vaianh, giống như không cảm nhận được sự tồn tại của anh mà xuyên qua người anh.

Bước chân của bà ta như gió,chỉ để lại cho anh một bóng dáng vội vàng, bà không ngừng nhìn đông rồi lạinhìn tây:

“Song nhi!”

Mắt thấy bóng bà sắp biếnmất, đột nhiên Vô Song phục hồi lại tinh thần, anh vội bước nhanh đưa tay giữlấy, nhưng bàn tay lại xuyên qua người bà, bàn tay anh chỉ chạm vào không khí.Người phụ nữ đó không hề cảm giác được gì, tiếp tục hối hả ngược xuôi tìmngười.

Đúng rồi, đây là ảo cảnh,người nơi này làm sao có thể là thật được…

Vô Song bất giác nắm chặtlòng bàn tay, nhưng… mặc dù biết đây là giả, mặc dù biết đây là một trận pháp,anh vẫn muốn đi theo người phụ nữ kia trong chốc lát, cho dù chỉ trong chốclát…

“Song nhi!” Người phụ nữ điđến một góc đường cũ nát, bỗng nhiên thét một tiếng kinh hãi, bà vội vã xôngđến, rồi lại bị người ta đẩy ngã xuống đất. Đáy lòng Vô Song bùng lên lửa giận,anh quên hết tất cả, thầm muốn xông đến xé nát người ức hiếp bà ta, nhưng khianh thấy cảnh tượng phía trước thì cả người cứng đờ trong phút chốc.

Một người đàn ông đang hunghăng đá đánh một bé trai đang nằm trên mặt đất, mà sau lưng đứa trẻ kia, Lâm Hềôm thật chặt hai tay đau đớn cuộn mình trên mặt đất, tư thế rất giống đứa trẻkia. Rõ ràng không ai đụng tới cô, nhưng cô lại đau đớn đến nhắm nghiên hai mắtgiống như đang bị người ta đánh.

Huyễn Cảnh Hư Vọng! Vô Songbắt buộc chính mình ổn định lại tinh thần, đôi mắt anh nhắm lại, chờ đến khi mởmắt lại lần nữa, ánh mắt đã mất đi nhiều cảm xúc, anh nhanh chóng đi về phíatrước, thân người lập tức xuyên qua đứa trẻ trên mặt đất và người đàn ông đangđánh nó, anh đứng lại ở trước mặt Lâm Hề, đưa tay ra thử giữa lấy cổ tay củacô, kéo cô đứng lên: “Chậc, có tiền đồ chút coi!”

Toàn thân Lâm Hề phát run haimắt nhắm nghiền, bởi vì cô vẫn ở trong ảo tưởng không ra được. Vô Song cúingười, tay xuyên qua dưới nách của cô, để cô đứng lên: “Mở to mắt nhìn xem,người bị đánh không phải là cô!” Nói xong vỗ mạnh vào đầu cô, một chút pháp lựctiến vào đầu làm cho thần trí của cô tỉnh lại, Lâm Hề giật mình, mở to hai mắt,con ngươi màu đen luôn luôn trong suốt giờ đây bao trùm nỗi sợ hãi, cô vẫn nhưđang ở trong mộng, nhìn chăm chú Vô Song một hồi lâu mới không dám tin, khẽgọi: “Vô… Song?”

“Ừ.” Vô Song gật đầu, Lâm Hềmới bắt đầu từ từ run rẩy, hình như cô vô cùng sợ hãi giữ lấy áo khoác của VôSong, người đứng cũng không vững, Vô Song rõ ràng dứt khoát kéo cô vào tronglòng để cô có điểm tựa. “Có như vậy cũng dọa được cô sao?”

Có.

Mặc kệ cô cầu xin như thế nàotrận đấm đá cũng không ngừng, miệng toàn mùi máu tươi, trong lồng ngực đau đớnnhư bị thiêu đốt, đều làm cho cô có cảm giác như mình sắp chết.

Mùi vị của cái chết làm chongười ta cảm thấy tuyệt vọng.

Cái ôm ấm áp làm cho Lâm Hềdần dần tỉnh táo lại, thân người cô mềm nhũn tựa như không có xương, ở tronglòng ngực dày rộng của Vô Song, cô buồn bã gọi một tiếng: “Vô Song…” Tiếng gọicó vẻ run rẩy, như là sắp khóc, nhưng lại cô gắng nhẫn nhịn không để lộ ra sựkhiếp đảm. Hiếm khi Vô Song kiên nhẫn lại trả lời: “Có tôi ở đây.”

“Tôi tưởng… mình sắp chết…”

Câu nói nhẹ nhàng này lạigiống như mũi kim đâm vào lòng anh trong lúc anh không có sự phòng bị, cả ngườiđau đến co rút, anh lạnh lùng nhìn người đàn ông đang đánh đứa trẻ, nét mặt tựanhư Tu La, nhưng mà trong lời nói lạnh lùng lại che giấu chút dịu dàng: “Khôngcó việc gì.” Bàn tay anh đặt sau lưng Lâm Hề vô thức vỗ vỗ hai cái mang theo ýmuốn trấn an cô.

Không biết qua bao lâu, LâmHề đã bình tĩnh lại, rồi sau đó lý trí cũng trở về, cô mới hoảng hốt phát hiệntư thế của mình và Vô Song có bao nhiêu mờ ám, cô nhẹ nhàng đẩy Vô Song ra,trấn định cảm xúc, suy nghĩ một lúc mới nói: “Trong mộng tôi biến thành mộtngười khác, trải qua cuộc sống của người đó.”

“Đây không phải là mộng.” VôSong buông Lâm Hề ra thản nhiên nói. “Là trận pháp.”

Lâm Hề ngẩn ngơ, quay đầunhìn lại, cảnh tượng xung quanh vẫn như “mộng”, cô hít một ngụm khí lạnh, chỉnhìn một đứa bé trai bị người ta đánh đá cách cô khoảng hai bước chân, tựa nhưvừa rồi khi cô bị đánh đá vậy. Trong lòng Lâm Hề hoảng hốt, nghĩ đến cảm giácđau đớn như vậy, cô tiến lên hai bước để ngăn cản, nhưng tay xuyên qua ngườitên đàn ông kia, cô giật mình, quay đầu lại nhìn Vô Song: “Đây… là ảo giácsao?”

“Là ảo giác, nhưng tất cảnhững thứ này cũng đã từng xảy ra trong quá khứ.” Vô Song lạnh lùng nhìn thấyngười đàn ông thối tha đang thóa mạ đứa trẻ nằm trên đất, đẩy người phụ nữ sangmột bên rồi oán hận rời đi. Đứa bé trai đó cuộn mình trên mặt đất không đứngdậy, người phụ nữ vội vàng đến bên cạnh nó, vừa khóc vừa hỏi nó: “Song nhi đauchỗ nào, đau chỗ nào.”

Anh nhớ rõ, khi đó thân thểđã không biết rõ là đau ở chỗ nào nữa.

Đã từng xảy ra trong quá khứ?Vô Song làm sao biết? Lâm Hề cảm thấy kinh ngạc, nhưng giọng người phụ nữ kiakhóc gọi “Song nhi” truyền vào tai của cô, cô giật mình nhận ra, nhưng lại cảmthấy khó tin, cô nhìn người phụ nữ kia ôm đứa trẻ vào trong lòng, kinh ngạcnói: “Kia… là anh?”

Vô Song cam chịu, Lâm Hề lạisửng sốt một lúc lâu: “Bà ấy…”

“Là mẹ tôi.”Giọng nói của VôSong lạnh nhạt, tựa như đang nói đến một người không hề quen biết. “Nhưng bà ấysớm đã ra đi, tôi đã không nhớ rõ…” Vô Song có chút tự giễu mà cười lạnh. “Thìra bà ấy có diện mạo như vậy.”

Lâm Hề ngây ngẩn nhìn VôSong, rõ ràng vẻ mặt của anh không khác gì lúc bình thường, nhưng Lâm Hề lại cóthể cảm giác ánh mắt của Vô Song có rất nhiều luyến tiếc nhìn theo bóng ngườiphụ nữ ấy.

Vô Song nhất định rất nhớ bà…

“Chúng ta ở trong trận pháplâu sợ là không tốt lành gì.” Vô Song chuyển mắt nhìn về phía Lâm Hề. “Tìm đượcmắt trận, sau đó đánh nát nó.”

Lâm Hề giật giật khóe miệng,không dám hỏi, chỉ nói: “Nhưng mắt trận ở đâu?”

Vô Song lắc đầu: “Chỉ có cáchđi tiếp để tìm.” Nói xong, anh nghiêng người muốn đi, Lâm Hề lại giữ chặt lấymột tay của anh, cô gãi gãi đầu. “Câu đó, kỳ thật là không có phương hướng,chúng ta có thể vẫn đi theo bà ấy.” Lâm Hề cười cười. “Anh cũng có thể nhớ đếnbà ấy rõ hơn một chút, như vậy, sau khi rời đi cũng sẽ không dễ dàng quên mất.”

Ánh mặt Vô Song dừng lại trêngương mặt Lâm Hề hồi lâu, anh nghiêng đầu đi thản nhiên nói: “Chuyện quá khứ đãsớm không thể ảnh hưởng đến tôi, tôi cũng không cần những ký ức vô dụng đó.”

Gạt người. Lâm Hề thầm nóihai chữ này ở trong lòng, miệng lại bảo: “Vậy đi theo bà ấy đi, dù sao chúng tacũng không biết đi đâu.”

Nào cần Lâm Hề phải nói, VôSong đã cất bước đuổi kịp người phụ nữ ôm đứa trẻ đang đi về nhà kia.

89.

Đi theo người phụ nữ đó mộtđoạn, Lâm Hề thấy rõ đây là một nơi rách nát, thay gì nói đây là thị trấn thìphải nói đó là cái xóm nghèo mới đúng, trên mặt mọi người không hề có nụ cười,mọi người chỉ lo cuộc sống của mình. Khi đi ngang qua một cái con hẻm nhỏ thậmchí Lâm Hề thấy có một người đàn ông đang cởi quần ra làm tình với một ngườiphụ nữ, trong tay người phụ nữ đó đang cầm một tờ giấy màu xanh biếc, hình nhưlà tiền của thế giới này, mặc kệ người đàn ông làm gì với cô ta, tay cô ta baogiờ cũng giữ chặt tờ tiền ấy.

Lâm Hề có chút xấu hổ nghiêngđầu sang chỗ khác, không đành lòng nhìn. Vô Song lại nói: “Không chỉ là ngườinày, thế giới này đều như vậy, nhiều người phụ nữ không ai chăm sóc đành bánmình, dựa vào thân thể để kiếm tiền.” Lòng Lâm Hề thắt lại, đảo mắt nhìn VôSong, anh nhìn không chớp mắt, thật sự đã quen với trường hợp này.

Lâm Hề há miệng thở dốc, cũngmuốn hỏi anh gì đó, nhưng cuối cùng lời nói đến bên miệng thì đành nuốt vàotrong lòng, nhưng cô lại không nghĩ rằng bỗng chốc Vô Song dừng bước, quay đầunhìn cô, trong đôi mắt màu đen sâu thẳm lộ ra chút thần sắc mà cô không hiểuđược: “Cô muốn hỏi gì thì hỏi đi.”

Chẳng biết tại sao, Lâm Hềlại cảm trong lời của anh mơ hồ mang theo chút khẩn trương. Cô mím môi, mởmiệng nói: “Vậy anh có… từng ‘chăm sóc’ bọn họ không?” Câu hỏi của cô rất hàmsúc, Vô Song sửng sốt trong chớp mắt, chợt nhếch lên nụ cười không chút tìnhcảm: “Chết cũng sẽ không.” Anh tiếp tục cất bước đi về phía trước. “Bởi vì mẹtôi đã làm như vậy để kiếm tiền nuôi tôi.”

Lâm Hề ngây người, mãi đếnkhi Vô Song đi khá xa cô cũng chưa phục hồi lại tinh thần.

Mẹ của Vô Song… người phụ nữthoạt nhìn dịu dàng như vậy…

Khi tới nhà người phụ nữ ấy,phòng ở đơn sơ lại sạch sẽ, tuy rằng không lớn nhưng có thể thấy được bà làngười rất biết chăm sóc nhà cửa, mỗi một góc đều quét tước sạch sẽ.

Đây là nơi Vô Song sống lúcnhỏ sao… Lâm Hề xoay đầu nhìn Vô Song một cái, chỉ thấy ánh mắt anh luôn dõitheo bóng dáng bận rộn đi qua đi lại của người phụ nữ kia, ánh mắt ấy dường nhưthoải mái hơn ngày thường vài phần. Có thể gặp lại mẹ, chắc là trong lòng VôSong rất vui.

Tiểu Vô Song bị thương khôngnhẹ, người phụ nữ ngồi ở bên giường nhìn nó trong chốc lát, lau đôi mắt đã đỏhoe, sau đó từ trong tủ áo lấy ra số tiền còn sót lại trong nhà, đi ra khỏi cửatìm thầy thuốc. Người bà xuyên qua Vô Song, giọt nước mắt ẩm ướt dường như giãygiụa trong ảo ảnh vương lại trên mặt Vô Song, Vô Song yên lặng nắm chặt hai nắmtay, không nói được một lời.

Trong lòng Lâm Hề cảm thấychua xót, cô suy nghĩ trong chốc lát, bỗng nhiên đưa tay giữ lấy tay Vô Song.Vô Song ngẩn ra, nghiêng đầu nhìn cô, Lâm Hề vốn có rất nhiều lời muốn nói vớiVô Song, nhưng khi ánh mắt hai người chạm nhau, trong lòng cô giống như có cảmgiác dè nặng nên không thể nói ra lời nào, đành phải càng nắm chợt tay Vô Song.

“Không có chuyện gì đâu.” Cônghẹn nửa ngày cuối cùng cũng đứng trước mặt Vô Song nói ra lời an ủi anh. “Sẽkhông có chuyện gì.”

“Với tôi mà nói thì thì đúngnhư vậy.” Giọng nói của Vô Song rất lạnh lùng. “Còn đối với bà ấy thì khôngphải như thế, dùng hết tiền để dành, bà ấy chỉ còn cách tiếp tục ‘kiếm tiền’,sức khỏe của bà ấy vốn không tốt, sau lại nhiễm bệnh, không có tiền chữa trị,chẳng chống đỡ được bao lâu thì mất.”

Anh giọng không chút gợn sóngra làm cho lòng Lâm Hề rung động không thôi.

Mẹ của Vô Song ra đi sớm nhưvậy, anh chỉ là một đứa trẻ, sao này sẽ sống như thế nào?

Chẳng biết vì sao trong đầuLâm Hề hiện lên một hình ảnh, là Tiểu Vô Song quỳ gối trước mộ phần của mẹ, mộtđôi tay bởi vì bới đất chôn mà có vẻ dơ bẩn, trên móng tay còn chảy máu, bónglưng của nó lẻ loi bất lực như vậy, tựa như một trận gió cũng có thể thổi nóbay đi.

Hình ảnh ấy chợt lóe rồi biếnmất, nhưng ngay sau đó Lâm Hề cảm thấy choáng váng, cảnh tượng trước mắt bỗngthay đổi, không còn gian phòng ấm áp đơn sơ, chỉ còn một mộ phần cô độc, trậnmưa to như trút nước, đứa trẻ quỳ gối trước mộ phần đã ướt nhem, nó quỳ trongtrong chốc lát, lại ôm chân dựa vào phần mộ của mẹ, lẳng lặng của ngồi ở bêncạnh, đứa nhỏ vốn nên có ánh mắt linh động giờ không chút ánh sáng.

Lâm Hề giật mình ngạc: “Đâylà?”

“Ảo cảnh đang không ngừng củabiến hóa.” Vô Song nhíu mày, rốt cuộc người dùng trận này muốn gì, liên hệ LâmHề với anh lúc nhỏ, làm cho cô trải qua cuộc sống của anh, làm như vậy có íchlợi gì. Không đợi anh suy nghĩ kỹ, có người chạy qua phần mộ, đầu tiên chỉ cóvài người, nhưng cũng không lâu sau có rất nhiều rất nhiều người chạy tới đó,như là đang chạy trốn. Trong đám đông, Lâm Hề và Vô Song đứng sóng vai bênnhau, vô số người xuyên qua cơ thể bọn họ, giống như trong trời đất này chỉ cóbọn họ và Tiểu Vô Song đang giữ mộ là hai điểm không hề thay đổi.

“Đánh nhau! Quân liên minh vàquân Thập tổ chức giao chiến rồi!”

Mọi người bối rối chạy trốichết.

Tiểu Vô Song lại nằm xuốnggiữ phần mộ, lẳng lặng nhắm mắt lại, tựa như đứa trẻ ngủ với mẹ, nhu thuận imlặng.

Đột nhiên hốc mắt Lâm Hề ẩmướt, nắm chặt tay Vô Song. Vô Song nghiêng đầu nhìn cô, chán ghét bĩu môi:“Không được khóc.”

Lâm Hề thành thành thật thậtngưng chảy nước mắt.

Nhìn những người chạt trốncàng ngày càng ít, bên kia dần dần truyền đến những tiến bước chân không giốngnhau, một hàng sáu người, đều là màu khoác đen, khi người đứng đầu đi ngay quaphần mộ bên đường thì nhìn Tiểu Vô Song đang lẳng lặng nhắm mắt, bỗng nhiêndừng bước: “Làm sao huyết mạch Tử Thần lại ở đây?”

Giọng nói của người này làmcho Lâm Hề cảm thấy quen thuộc, cẩn thận suy nghĩ, cô há miệng: “Đây! Đây khôngphải là người chúng ta nhìn thấy tại nơi có linh thạch!” Là người đã hét to“Địa vị của bộ tộc Tử Thần, ai cũng không có thể lay động!”!

Người đàn ông đó xách Tiểu VôSong lên, giống như xách một con gà con: “Tiểu tử tên gì?”

Tiểu Vô Song mở mắt ra, thảnnhiên nhìn ông ta, hai người đối diện hồi lâu, bỗng nhiên người đàn ông cườito: “Được lắm! Không sợ khí thế của ta, là một hạt mầm tốt. Nói không chừng saunày nếu được huấn luyện nhiều có lẽ sẽ trở thành người được đề cử hoặc tộctrưởng.”

“Tôi muốn ở với mẹ.” Tiểu VôSong vô cùng cố chấp.

Người đàn ông mỉm cười:“Huyết mạch của bộ tộc ta không thể thất thoát ra ngoài. Hôm nay bất luận nhưthế nào ngươi cũng phải đi theo ta.”

Nghe vậy, Tiểu Vô Song muốnphản kháng, lại bị người đàn ông kia dễ dàng bắt lấy hai tay, ông ta cười nói:“Hôm nay cứ coi như Tông Kính ta đoạt ngươi, ngày khác chờ khi ngươi đánh thắngđược ta, thì hãy trở về thăm mẹ ngươi.”

Vô Song giãy dụa lại bị ngườiđàn ông xách trong tay, rốt cục trong ánh mắt của nó lộ ra vài phần gấp gáp, singốc nhìn mộ phần của mẹ không chịu dịch dời đi, cuối cùng cũng bị dẫn đi.

“Ông ta… đoạt anh?” Lâm Hềgiật mình. “Người đó là ai?”

“Tộc trưởng tiền nhiệm của bộtộc Tử Thần bộ tộc, Tông Kính.”

Lâm Hề giật mình nhớ tớitrước đây Tứ Ly đã từng nói với cô, tộc trưởng tiền nhiệm mấy năm trước đã chếtvì bệnh, do Tôn Chủ đại diện chức vị tộc trưởng của bộ tộc Tử Thần, hiện tạiđịa vị tộc trưởng này giao lại cho Tứ Ly. Nhưng, nếu Tông Kính bị bệnh mà chết,vì sao cuối cùng lại xuất hiện ở hiện đại? Rõ ràng… ông ta bị giết ở hiện đại?

Lâm Hề khiếp sợ nhìn Vô Song:“Ông ta không chết vì bệnh…” Nói cách khác, Tôn Chủ hiện tại đã nói dối.