Đồng Thể

Chương 10: Sự mập mờ không rõ trong truyền thuyết




Lâm Hề nhắm mắt đi theo phía sau Vô Song đến trước mặt bọn họ, Tiểu Nhugiống như bị kinh sợ, vội ngẩng đầu mạnh, chỉ nhìn Vô Song một cái thì sợ đếnmức lập tức sắc mặt tái nhợt, vội ẩn trốn bên cạnh Đồng Lăng, ngay cả tập tranhvà cây bút chì cũng chẳng cần, để mặc chúng rơi trên mặt đất.

Đồng Lăng tươi cười dịu dàng, vỗ nhẹ đầu của Tiểu Nhu như là đang an ủi cáigì đó.

Lâm Hề ló đầu ra nhìn Vô Song, lại quan sát Đồng Lăng, cảm giác hình như làbên phía cô có sát khí nhiều hơn một chút, lập tức Lâm Hề cảm thấy có thêm chútdũng khí, cô xoay người nhặt tập tranh và cây bút lên, trên cuốn kí họa rơitrên mặt đất còn có một bức tranh vẽ bằng bút chì, bút pháp mềm mại đường congtinh tế, vẽ một nam một nữ đứng trong vườn hoa chia làm hai bên, hình như côgái đang nói cái gì đó, nét mặt phẫn nộ, nhưng trong mắt lại chỉ có người đốidiện, mặc dù anh chàng kia chỉ liếc mắt nhìn cô gái, nhưng trên nét mặt lạimang theo vài phần chuyên chú không thể nói nên lời, thoạt nhìn hai người này…Giống như là đôi tình nhân đang giận nhau, tranh cãi ầm ĩ rồi lại vô cùng thuậnhòa.

Đây là… Bức tranh vẽ bọn họ sao? Dưới ánh mặt của người ngoài, cuộc tranhcãi giữa cô và Vô Song cư nhiên là dạng này…

Không biết vì sao vành tai Lâm Hề lại đỏ lên, cô vội chụp lấy tập tranh đưacho Tiểu Nhu: “Cái kia, bức tranh vẽ rất đẹp, nhưng hơi không đúng lắm với tâmtrạng của người làm mẫu thì phải.”

Nói xong lời này, Lâm Hề mới nhớ ra Tiểu Nhu không nghe thấy giọng nói củacô, khi cô đang suy nghĩ là có nên viết ra giấy không thì bỗng nhiên Đồng Lăngvuốt đầu của Tiểu Nhu nói: “Tiểu Nhu, chị ấy khen em vẽ đẹp đó.” Tiểu Nhu trộmnhìn Lâm Hề, sau đó tiếp nhận tập tranh, dùng thủ ngữ ra hiệu thay lời cảm ơn.

Lâm Hề ngạc nhiên nói: “Cô bé có thể nói chuyện với anh?”

Đồng Lăng thở dài: “Chỉ có thể nghe được lời tôi nói.”

Là bởi vì năng lực của thế giới kia à…

Vô Song nhíu mày: “Cậu đến thế giới này nuôi trẻ con à? Hơn nữa hôm nay,tôi tổng cộng đã thả cậu ba lần, sự bất quá tam, lần sau gặp lại cậu đừng lưuthủ, tôi cũng sẽ không lưu tình.”

Ba lần? Lâm Hề qua lại nhìn hai người, ngày hôm qua một lần, hôm nay mộtlần, tổng cộng cũng mới hai lần, chẳng lẽ lúc trước hai người bọn họ đã từnggiao đấu? Đồng Lăng cười nói: “Cho tới bây giờ tôi cũng không cầu xin cậu buôngtha cho tôi, Vô Song, là cậu tự mình xử trí theo cảm tính.”

Lâm Hề nhớ lại vài lần trước đây lúc Vô Song ở trước mặt cô hỏi người khác“Anh muốn chết như thế nào”, máu lạnh tàn nhẫn như vậy, giết người giống nhưcắt củ cải, người như vậy cũng biết xử trí theo cảm tính?

Vô Song lại nhìn chằm chằm Đồng Lăng, im lặng hiếm thấy. Sau một lúc lâu,Vô Song khoanh tay hỏi: “Rốt cuộc cậu muốn làm gì?”

Tay của Đồng Lăng không hề chạm vào người của Tiểu Nhu, bỗng nhiên Tiểu Nhuhốt hoảng giống như là bị chặt đứt cảm quan, Đồng Lăng cười dịu dàng với cô ấy,tuy Tiểu Nhu không muốn, nhưng vẫn là ngoan ngoãn ngồi sang bên cạnh, khôngquấy rầy cuộc trò chuyện của anh ta.

Thấy Tiểu Nhu như vậy, chút ảm đạm trong đáy mắt Đồng Lăng lập tức liền bịnụ cười tươi luôn tồn tại thay thế, anh ta nói: “Nhiều thế hệ bô tộc Đọc Tâmgiỏi văn chẳng giỏi võ, so với chức vụ tôn chủ, thì càng thích hợp đảm đươngchức vụ quân sư hơn, tôn chủ tiền nhiệm xem như là trường hợp đặc biệt của tộctôi, nhưng trường hợp đặc biệt như vậy sẽ không thể lặp lại lần nữa. Tôi khôngmuốn đoạt tôn vị, người trong gia tộc cũng biết tính cách của tôi không làm đượctôn chủ, cho nên lần này bộ tộc Đọc Tâm cam nguyện lấy thân phận là một trongbảy tộc thần phục Tử Thần, tôi nguyện làm người đi theo anh…”

Vô Song nheo mắt lại, xoay người liền đi: “Đáp án của tôi cậu có thể hiểurồi.”

“Vì sao không muốn?” Đồng Lăng nói. “Là sợ hãi lúc người dự tuyển bị ‘lạctuyển’ hết cậu phải chính tay giết tôi sao? Không muốn người yếu kém đi theocậu, là sợ hãi đến cuối cùng cậu phải tự tay giết từng người một trong số bọnhọ? Bởi vì sợ hãi bạn thân phản bội, cho nên cậu không kết bạn, điều này khôngthể chứng mình cậu sáng suốt gì hết, chỉ có thể chứng minh, Vô Song, chính bảnthân cậu là uy hiếp lớn nhất không bỏ xuống được.”

38.

Về đến nhà, ăn cơm xong, Lâm Hề vào trong phòng đọc sách theo thường lệ, TứLy lén theo vào trong phòng cô rồi hỏi: “Hôm nay cô hôn Song nhi à? Sao cậu tavẫn còn mất hồn vía thế kia?

Lâm Hề chống trán, kể cho anh ta nghe chuyện gặp Đồng Lăng, sau khi Tứ Lynghe xong cũng trầm mặc không biết đang suy nghĩ gì, cuối cùng Lâm Hề khôngnhịn được tò mò hỏi: “Vô Song anh ta, tôi cảm thấy anh ta chẳng giống loạingười bị tình cảm ràng buộc, bình thường anh ta luôn có dáng vẻ chẳng để tâmđến chuyện gì hết, miệng lại độc, tính tình lại không tốt, còn lạnh nhạt nhưvậy…”

Tứ Ly vươn tay đầu ngón taylắc qua lắc lại: “Chị dâu à, Song nhi chỉ lạnh lùng với người ngoài, nếu như đãđược cậu ấy xác định trong pham vi người thân quen, cậu ấy chẳng lạnh nhạt nhưvậy đâu.” Tứ Ly ngồi xuống giường của Lâm Hề, bắt chéo chân nói. “Có lẽ là bìnhthường cậy ấy cũng không có mối liên hệ với nhiều người, người có thể khiến choSong nhi nói hơn mười câu với kẻ đó phân chia thành hai loại một là kẻ địch rấtmạnh, hai là người thân thiết với cậu ta.”

Lâm Hề dựa theo tiêu chuẩnnày mà định vị vị trí của mình, nhưng cô phát hiện ra rằng rất khó để xác địnhvị trí của mình…

“Năm đó trong trận đấu chọnlựa người được đề cử và tộc trưởng, mấy chục đứa trẻ trong bộ tộc Tử Thần bịnhốt tại cùng nhau, chỉ cho phép hai đứa trẻ còn sống cuối cùng đi ra khỏi cửanhà lao, lúc trước tôi rất nhát gan, bị nhốt trong lồng sắt sợ đến run rẩy,thấy kẻ nào bị bắt vào đều tiến đến nói chuyện với kẻ đó, ai nha, bây giờ ngẫmlại, cũng may mắn là lúc còn nhỏ tôi nói nhiều nên mới có thể sống đến bây giờ.Nhớ lại cũng cảm thấy rất đáng sợ, trong một đêm mấy chục đứa trẻ chém giết lẫnnhau đến lúc chết, ở trong lồng không ai có thể trốn chạy được, chỉ cần chậmmột chút sẽ không còn mạng, lúc ấy tôi bị đọa đến choáng váng, bây giờ chỉ nhớrõ cuối cùng có người kéo lấy tay tôi kéo ra khỏi lồng sắt.”

Lâm Hề cảm thấy không thểtưởng tượng nổi, vì sao chuyện máu tanh tàn nhẫn như vậy mà anh ta kể một cáchnhẹ nhàng giống như chẳng có can hệ gì đến anh ta, một cuộc đấu tranh giành sựsống… rất phổ biến ở thế giới đó sao?

“Đến bây giờ những cảnh tưởngtrong ký ức ấy hãy còn mới mẻ trong tôi, đời này lần đầu nhìn thấy nhân vật lớnnhư tôn chủ vậy, tôn chủ có điểm không hài lòng tôi, nói tôi không phải đi rabằng chính bản lĩnh của mình, tôi sợ tới mức chân cũng đang run, đứa trẻ đangnắm lấy tay tôi còn dám nói lại với tôn chủ, nói, chỉ còn hai người chúng tôi,ông nhìn đủ chưa, không thì ông chém chết chúng tôi luôn đi.” Tứ Ly cười nói.“Cho đến bây giờ tôi vẫn không học được dáng vẻ bá đạo ấy… Ha… ha.”

Trong đầu đau nhức, giống nhưtrong nháy mắt này, Lâm Hề thấy được dưới ánh mặt trời, cả hai đứa bé traingười đầy máu đang quỳ trên mặt đất, trước mặt chúng là một người đàn ông đangmặc quần áo sang trọng, sau lưng chúng là một cái lồng thật lớn, trong lồng mộtmàu đỏ tươi như chiến trường Tu La.

Lâm Hề day day đầu, cảnh tượngkia lướt qua trong giây lát, giống như là trước kia đã từng nhìn thấy trongmộng.

“Mãi cho đến bây giờ, cô đừngnhìn cái dáng vẻ không biết sống chết của Song nhi, nếu có người vượt qua cậuấy mà dám khi dễ chúng ta, cậu ấy sẽ rất tức giận.” Khi Tứ Ly đã nói ra mụcđích của mình, bỗng nhiên Lâm Hề nhớ tới ngày đó cằm cô bị kẻ đuổi theo cắt mộtđường, sau đó là cảnh tượng Vô Song vô cùng tức giận, à… Cô có thể dựa vào đâymà phán định rằng, kỳ thật Vô Song là đã chia cô vào loại “người quen thânthiết”?

“Là kẻ địch thì dễ rồi, cònnếu muốn sau này Song nhi tự tay giết người mà cậu ấy xem như bạn, đây quả thậtlà một sự tra tấn đối với cậu ấy…”

“Chậc, cậu nói nhiều thật.”Vô Song đứng ở cửa phòng Lâm Hề lạnh lùng nhìn Tứ Ly. “Rốt cuộc là khi nào cậumới trở về đây?”

“Ai du, mình biết Song nhiđang quan tâm mình mà thôi, sợ hãi mình bị người ta hiểu lầm là đến thế giớinày giúp cậu, sau đó trở về sẽ bị phạt chứ gì, cậu đừng đuổi mình, mình tự biếtcó chừng mực.”

“Chậc, cậu nghĩ tôi là ngườitốt vậy à, tôi chỉ không muốn cậu há mồm tranh ăn với tôi mà thôi.” Nói xong VôSong liền vào cửa kéo Tứ Ly đi ra ngoài. “Đêm nay cậu cút trở về cho tôi!” Haingười kẻ lôi người kéo ra đến phòng khách, Lâm Hề bình tĩnh đóng cửa lại tiếptục đọc sách của mình, nhưng suy nghĩ lại bay đến nơi nào, thì ra buổi chiềuhôm nay Vô Song thật sự muốn giúp đỡ cô…

39.

“Đừng đi theo tôi! Van cầuanh đó!”

Lấy chìa khóa ra khóa tráicửa lại, Lâm Hề đứng ở hành lang một lúc lâu rồi thở dài. Chẳng còn dám đưa VôSong theo mình đến tiệm sách nữa, ngày hôm qua xảy ra chuyện như vậy ngay cảchính cô cũng không có dũng khí bước ra cửa phòng. Nhưng điều cần phải đối mặtthì cuối cùng vẫn phải đối mặt, cô thở dài lê từng bước xuống lầu.

Tứ Ly tựa vào ban công nhìnbóng dáng mệt mỏi của Lâm Hề chậm rãi đi xa, anh ta miễn cưỡng nói: “Khi cơ thểcủa chúng ta đã thích ứng rồi thì ban ngày cũng có thể sử dụng chút năng lực,mà cô ấy yếu như vậy, cậu thật sự yên tâm để cô ấy đi một mình sao?”

Vô Song đứng ở bên cạnh cắnmột quả táo: “Tôi chỉ lười tranh cãi với cô ấy mà thôi.” Người Vô Song đã nhảyra khỏi song sắt ban công, chỉ có gót chân còn đứng trên một chút sàn nhà.

Nghe thấy ngữ điệu của VôSong, Tứ Ly nở nụ cười: “Ai u, Song nhi đang giận dỗi đấy à.”

“Giận dỗi? Ai có thời gianrỗi vậy.” Tuy là nói như vậy, nhưng trong đầu Vô Song lại nhớ tới cảnh tượngngày hôm qua Lâm Hề chỉ vào anh mắng “Anh thấy đây là trợ giúp sao! Rõ ràng anhlà kẻ gây ta tai vạ! Đúng là hãm hại! Đúng là mưu đồ gây rối!”. Nhướng mày, VôSong tắc lưỡi một cái, anh hiếm khi giúp người, mà lại còn bị nói thành nhưvậy, thật sự là… Ngẫm lại liền cảm thấy nghẹn khuất. Nếu đổi lại là kẻ khác,anh đã sớm khiến cho kẻ đó phải rơi đầu rồi.

Vô Song nhẹ buông bàn tayđang giữ thành lan can, lập tức nhảy từ lầu sáu xuống đất, bóng dáng màu đengiống như bóng ma lặng yên không một tiếng động nhẹ đứng trên tán cây lớn phíadưới, lại nhảy mấy bước, đuổi theo con đường Lâm Hề đã đi qua.

“Nàng không cho đi theo, chonên tự mình chịu uất ức lặng lẽ đi theo bảo vệ nàng sao.” Tứ Ly cảm động thởdài. “Song nhi thật sự là chàng trai si tình.”

Lâm Hề đi đến nửa đường lạinhận được điện thoại của Quý Nhiên, cô do dự rất lâu mới có dũng khí nhận cuộcgọi, điện thoại vừa thông suốt, bên kia Quý Nhiên đã thở dài trước, tiếng thởdài kia khiến cho Lâm Hề kinh hãi đến run, không dám nói lời nào, Quý Nhiênnói: “Lâm Hề, thật xin lỗi.”

“… Hả?” Cảm xúc uất lại rấtlâu đã bị một câu thật xin lỗi này đánh tan.

Ở đầu dây bên kia Quý Nhiênhít sâu nói: “Ngày hôm qua em gái mình chắc đã mang đến không ít phiền phức chohai người. Đều tại mình chiều hư con bé.”

“A… Kỳ thật không có.” Thì rađó là em gái của anh ta a, Lâm Hề nhất thời không nói rõ được cảm xúc tronglòng mình là như thế nào nữa.

“Ngày hôm qua hình như em gáimình đã hiểu nhầm quan hệ giữa chúng ta.” Giọng nói của Quý Nhiên có chút xấuhổ. “Cái đó, trong khoảng thời gian này bạn cũng không cần đến tiệm sách nữa,tính tình con bé nhà mình rất mãnh liệt, không chừng còn có thể tìm đến bạn đểgây phiền toái, cho nên, mấy ngày tới cửa đóng cửa tiệm sách vậy, a, đươngnhiên, tiền công mấy ngày trước mình sẽ trả cho bạn.”

Rốt cuộc bên kia Quý Nhiên đãxảy ra chuyện gì, rốt cuộc nữ sinh kia đã nói gì với Quý Nhiên, cho dù thảoluận chuyện yêu đương với anh trai thì có sao đâu, vì cái gì mà muốn tìm cô gâyphiền toái chứ, trong lòng Lâm Hề chất chứa một chồng câu hỏi, nghe ra lý do“sa thải” có chút uất ức, nhưng mấy câu hỏi ấy cô cũng chẳng dám nói ra miệng,cô chỉ có há miệng thở dốc, sau đó nói khô khốc: “Ách, cũng không giúp đỡ đượcgì cho bạn, không cần…”

“Đây là thứ mà bạn đáng được,đừng khách sáo với mình. Chờ lúc mình thi xong thì chúng ta liên lạc lại nhé.”

“Ừ, được.”

Tắt điện thoại, Lâm Hề đứngmột mình trên phố một lúc lâu. Đây là cảm giác gì đây, thật vất vả mới có mộtcơ hội có thể tiếp cận càng gần anh chàng mà mình thích, nhưng đã chết non nhưvậy, nói không chừng đã để lại ấn tượng không hay trong lòng Quý Nhiên. Cô vỗvỗ ngực, hơi thở nơi đó có chút không bình ổn.

Không đi đến tiệm sách đượcthì đến phòng tự học vậy, gót chân Lâm Hề vừa chuyển, đi về hướng trường học.Càng tới gần trường học thì số học sinh trên đường càng nhiều, mọi người tốpnăm tốp ba, cả bè cả lũ, cô vốn đã quen cảm tượng như vậy, nhưng hôm nay cô lạicảm thấy được mình đã tách rời khỏi bọn họ, giống một quái vật, hoàn toàn xa lạ.

Ôm chặt sách tham khảo tronglồng ngực, Lâm Hề cười khổ, rốt cuộc đã hiểu cuộc sống của cô rất thất bại,thời điểm như thế này ngay cả một người có thể tâm sự cũng chẳng có.

Những ngày tháng sau khi họcđại học của cô còn có thể tiếp tục như vậy, vẫn một mình… Lâm Hề đứng ở trướccửa trường bắt đầu hoài nghi, thi cử đối với cô thật sự là tốt nhất sao? Cuộcsống của cô, sẽ không có con đường khác sao…

40.

“Bính” âm thang vang lên từphía sau đã làm gián đoạn khoảnh khắc xúc động của Lâm Hề, cô nhìn lại, giấy vẽtranh rơi đầy mặt đất, một cô bé đang xoay người kiểm đồ vật đúng là Tiểu Nhu,nhưng sao hôm nay Đồng Lăng không ở bên cạnh cô bé. Có một nam sinh đang đứngbên cạnh liên tiếp giải thích với Tiểu Nhu: “Thật xin lỗi thật xin lỗi, tôi vừarồi hoảng thần không phát hiện bạn!”

Có bức tranh bay tới dướichân Lâm Hề, cô thuận tay nhặt lên, đang muốn đi trả lại cho Tiểu Nhu chợt nghecó người ở nói nhỏ:

“Chính là nữ sinh kia, lớp mỹthuật đặc biệt chiêu sinh, nghe nói là thiên tài đó.”

“A, cái cô bé câm điếc ấy à…”

Lâm Hề cực kỳ ghét những tiếng xì xào bàn tán này, những âm thanh ấy gợilên trong cô những ký ức không vui lúc trước, nhưng cô cũng không thể làm gìđược, trầm mặc tự nhiên đi đến trước mặt Tiểu Nhu, đưa bức tranh cho cô bé.Tiểu Nhu vừa thấy Lâm Hề, hơi ngẩn ra, sau đó dùng ngôn ngữ của người câm điếcnói cám ơn. Lâm Hề cười cười, xoay người muốn đi, bỗng nhiên Tiểu Nhu lại đưatay giữ lấy cô, khoa tay múa chân bảo cô chờ một chút. Lâm Hề nhìn nhìn mấycuốn sách cô đang ôm trong lòng, nghĩ thầm, dù sao không có chuyện gì quantrọng, không bằng đưa Tiểu Nhu đến phòng học rồi hãy đi.

Nào ngờ nơi Tiểu Nhu muốn đi căn bản không phải phòng học, cô bé đến bờ hồcạnh trường tìm một khoảng cỏ râm bóng rồi ngồi xuống đó, cầm bút liền bắt đầuvẽ tranh.

Lâm Hề do dự trong chốc lát rồi ngồi xuống bên cạnh cô bé, học ở trường nàyba năm, cô cũng chưa từng quan sát kỹ hồ Tử Ngọc được đám sinh viên và thầy côgiáo ở đây ca ngợi, kỳ thật cẩn thận ngẫm lại, cô sống rất thất bại, 90% nguyênnhân đều do chính cô tạo ra. Nhát gan quái gở lại tự ti…

Một bức kí hoạ đặt ngang trước mặt Lâm Hề, đường cong ngắn gọn vòng quanhtạo thành khuôn mặt của một cô gái, có thể nhìn ra người trong bức tranh đúnglà Lâm Hề, chỉ là Lâm Hề trong bức tranh đang nhíu mày lại, vẻ mặt sầu khổ. LâmHề ngẩn ra, lấy cây bút của Tiểu Nhu viết lên bức tranh: “Mặt tôi hôm nay giốngoán phụ lắm sao?”

Tiểu Nhu nhếch miệng mỉm cười yên lặng, cũng viết: “Chị có chuyện khôngvui?”

Lâm Hề lắc đầu viết: “Không có việc gì.”

“Chị cứ nói ra hết những chuyện không vui đi, nói ra thì sẽ đỡ hơn, emkhông nghe thấy gì hết, sẽ không nói cho người khác.”

Nhìn thoáng qua khuôn mặt tươi cười ôn hòa của Tiểu Nhu, trong lòng Lâm Hềcó chút xúc động, cô chần chờ một phen, vẫn lắc lắc đầu, lựa chọn này, khôngphải nói đi ra thì sẽ có kết quả, cô viết: “Hôm nay không thấy Đồng Lăng.”

“Anh ấy có việc của mình.” Ngòi bút dừng một chút, Tiểu Nhu cân nhắc mộtphen mới viết. “Ngày hôm qua, thoạt nhìn người kia và chị có tình cảm tốt lắm,hai người là người yêu à?”

Cô… và Vô Song thoạt nhìn có tình cảm tốt lắm? Lâm Hề cười gượng, lau mồhôi lạnh, nếu như vậy tính là tình cảm tốt đẹp, vậy cô chỉ có thể nói bóng đêmđen đến mức sương khói mù mịt…

Thấy biểu hiện của Lâm Hề, Tiểu Nhu cười viết: “Không phải sao? Nhưng thoạtnhìn hai người rất xứng đôi, như đang có sự ám muội đưa qua đẩy lại.”

Từ “ám muội” này giống như chìa khóa mở cửa, hình ảnh mấylần “Xích Quả Tương Kiến”[3] không ngừng xuất hiện,mặt Lâm Hề đỏ lên, ho hai tiếng, vội vàng xua tay bày tỏ sự trong sạch củamình. Tiểu Nhu cười đến vui vẻ: “Được rồi, em chúc phúc hai người sau này cóthể ở cùng nhau.”

[3] Xích Quả Tương Kiến: lõa thể nhìn nhau.

Lâm Hề bị câu chúc phúc này khiến cho sợ tới mức thiếu chút nữa không thểthở được, ngay cả chuyện Tiểu Nhu không nghe được cũng đã quên mất, liên tiếplắc đầu xua tay nói: “Không không không, chị cầu xin em buông tha cho chị! Ởcùng với Vô Song sẽ chết người đó, không không không! Em đừng hại chị!”

Dường như có luồng sát khi đâm thẳng cột sống, sự lạnh lẽo vọt mạnh lênnão, Lâm Hề kinh nghi nhìn ra phía sau, lại không phát hiện một bóng người.

Cô lại quay đầu lần nữa, đã thấy Tiểu Nhu chỉ viết lại một câu: “Người kiatới để bắt Đồng Lăng đi phải không?”

Lâm Hề ngẩn ra, nhớ đến Vô Song với cô rằng bọn họ đang “Tranh cử”, Lâm Hềnhìn thấy nét mặt ẩn nhẫn lo lắng của Tiểu Nhu chỉ cảm thấy cổ họng bị nghẹn,không nói nên lời, đến cuối cùng trong số bọn họ chỉ có một người có thể sốngsót…

Thấy Lâm Hề trầm mặc, Tiểu Nhu có chút sốt ruột viết: “Em biết anh ấy khôngphải người của thế giới này, hai ngươi muốn anh ấy trở về phải không? Đồng Lăngrất ôn nhu, anh ấy sẽ không làm chuyện xấu, anh ấy chỉ nói chuyện với em, khiếncho em cũng có thể nghe được âm thanh, khiến cho em cũng có thể dùng miệng nóichuyện, anh ấy tốt lắm…”

Lâm Hề gật gật đầu, Tiểu Nhu nhìn Lâm Hề một cái, lại yên lặng xóa đi mấycâu vừa rồi, sửa thành: “Thật xin lỗi, em chỉ cảm thấy rằng trên đời này khôngcó người thứ hai đối xử tốt với em như Đồng Lăng, nghĩ đến lúc anh ấy phải đithì em rất hoảng sợ, kỳ thật em biết, người của thế giới kia sẽ không vô duyênvô cớ đến nơi này, tựa như vai diễn trong phim vậy, cuối cùng bọn họ sẽ trở về.Nhưng mà, có thể trước thời khắc ‘cuối cùng’ ấy đừng bắt Đồng Lăng đi có đượckhông.”

Lâm Hề không có cách nào để hứa hẹn với cô bé.

Ở cạnh Tiểu Nhu vẽ tranh hơn nửa ngày, chờ đến khi Lâm Hề nhớ ra phải vềgia thì đã ba giờ chiều, cân nhắc số lương thực trong nhà sẽ mau chóng bị haicái dạ dày lớn ăn sạch, Lâm Hề đi một chuyến đến siêu thị trước, khi đang xếphàng mua gạo thì mẹ Lâm Hề bỗng nhiên gọi điện thoại đến, Tạ Thục đã quen vớikhí thế mạnh mẽ, mới mở miệng thì cũng không hỏi han gì mà nói thẳng hai câu:“Chờ đến ngày quốc khánh thì con đến chỗ mẹ, mẹ biết con vốn cũng chẳng cóchuyện gì làm, ở trường học cũng chỉ chơi thôi, mẹ cũng đã nói với mấy thầy côđang phụ đạo cho con, sau quốc khánh con cũng đừng quay về trường học nữa, đếnchỗ mẹ thực tập đi.”