Bạn đang đọc truyện Sủng Thê Của Nịnh Thần của tác giả Trách Chu.
Mạnh Nguyên gả cho Mộ Hoài mười năm, ở góa chín năm rưỡi.
Vốn dưới sự cân nhắc của hai nhà, một cuộc hôn nhân có cả âm mưu và dương mưu, nhưng lúc lâm chung lại phải ôm bài vị của chàng không thể nhắm mắt.
Một, nàng hận trời đất bất công, trọng thần đắc lực bị diệt khẩu; hai, oán trách tình cảm không thọ, nghĩa tình phu thê bị chia đôi.
Trùng sinh, trở về đêm lễ cài trâm (*) năm nàng mười lăm tuổi.
(*) Lễ cài trâm: Ở Trung Quốc cổ đại, phụ nữ trẻ để tóc buông xuống hoặc để kiểu đơn giản để biểu lộ rằng họ chưa kết hôn. Các thiếu nữ có truyền thống giữ mái tóc của mình trong bím tóc cho đến sinh nhật thứ mười lăm của họ, khi họ đã trải qua một nghi thức đón tuổi gọi là Lễ Cài Trâm. Trong nghi lễ, tóc của cô gái đã được gội sạch, chải cuộn lại, và giữ chặt với nhau bằng một cái trâm. Một cô gái đã hoàn thành buổi lễ đã được coi là một người trưởng thành đủ điều kiện để kết hôn.
Vẫn như xưa, mẫu thân cho người lui xuống rồi hỏi nàng: Nhị công tử của Vân gia khôi ngô, đứa con lớn của Cốc gia tài cao, con của ta muốn chọn ai để kết duyên đây?
Còn có thể là ai khác?
“Chọn người mấy ngày trước đến cửa cầu hôn nhưng bị từ chối, tiểu Lục nhi của Mộ gia tiếng xấu vang xa đi ạ.”
Kiếp trước, dù chết đi nhưng chàng đã bảo vệ ta mười năm. Lần này, ta xin dùng trăm năm bù đắp và hoàn trả lại.
Sau khi trùng sinh, nhìn tức phụ nhi vốn mềm yếu đang dũng cảm quên mình đứng đằng trước che chở cho chàng, Mộ sứ quân bèn ôm nàng vào lòng: “Nương tử đừng lo lắng, nàng cứ tô vàng nạm ngọc ăn ngon mặc đẹp, còn đám cặn bã hãm hại ta cứ để ta lo!”
Nếu yêu thích truyện trọng sinh, bạn có thể đọc thêm Hữu Duyên Thiên Lý hay Ta Sống Lại Sau Khi Ở Góa.