Sủng Thê Của Nịnh Thần

Chương 50: Lòng nghi ngờ




Ngày kế là đại triều (*) được tổ chức năm ngày một lần. Mộ Hoài và Mạnh Nguyên cùng dùng bữa sáng, đoạn chàng dặn dò nàng đừng hành động thiếu suy nghĩ, mọi chuyện nên bàn bạc kỹ hơn, sau đó mới cưỡi ngựa ra ngoài.

(*) là một nghi lễ cung đình tập họp các hoàng tử và các quan chức.

Trong triều hôm nay, ngoài một Đoan công (*) Ngự sử đài bị bệnh nhẹ, các văn thần còn lại đều có mặt đầy đủ.

(*) đoan công: tên gọi khác của thuật sĩ.

Dường như họ đã thương lượng xong xuôi, trước sau đều nhắc xin Hoàng đế lập Trữ.

Uy vương, người lớn tuổi nhất trong số đó, cất tiếng hô cao nhất, trong khi những người còn lại hoặc ủng hộ Hoàng đế sắc phong Hoàng thái tôn, hoặc lưng chừng lấp lửng chưa nghĩ ra rốt cuộc nên đặt cược vào đâu. Về phần Anh vương, vẫn hung hãn ngốc nghếch; còn Tĩnh vương ở đất phong xa xôi không có tiếng tăm gì thì không ai đề cập đến.

Nói chung, mọi người đều biết Hoàng thượng ngắm cho đứa con mồ côi của Thái tử, là Nghi Quận vương kế vị.

Quần thần không muốn tuân theo Hoàng mệnh, bởi lẽ Uy vương từng xuất chinh ba lần vì nước nhà, đầu tiên là tắm máu chống địch, rồi sau đó mở rộng bờ cõi, uy danh hiển hách khôn nguôi. Vả lại, Uy vương còn lập được chiến công bất thế, vì vậy cả văn thần và võ tướng đều vô cùng kính phục gã.

Song Uy vương chỉ có một chỗ không tốt là thân phận của mẹ đẻ thấp kém, sau lại chết bởi tay tiên hoàng hậu, thế nên mối quan hệ giữa Nghi Quận vương và Uy vương luôn không mấy hòa thuận. Tuy hai người không đến mức giương cung bạt kiếm bạt nhưng bên trong đã sớm như nước với lửa.

Dù Hoàng đế lập bên nào thì chỉ e sẽ phải làm mất lòng bên kia. Thế nhưng, hiện tại Hoàng đế có ý lập Hoàng thái tôn, nên trước tiên phái Uy vương ra kinh thành thay mặt Thiên tử tuần thú, lấy cớ để xem xét thêm.

Quần thần có nhiều suy đoán, đến nay Hoàng thượng chưa đưa ra chiếu chỉ sắc phong Thái tử rõ ràng, phần lớn vì sợ hai thúc điệt gây ra chuyện quá quắt, làm hỏng cơ nghiệp thiên thu.

Đời trước Mộ Hoài đã từng nghĩ vậy. Chàng cũng cho rằng Hoàng đế yêu thích trưởng tôn nên mới dẫn theo Nghi Quận vương để rèn luyện. Song trải qua vụ ám sát đời trước, Mộ Hoài lờ mờ cảm thấy, trong số thích khách ở bãi săn ngày đó, không chỉ một nhóm nhân mã, mà điều kỳ quặc hơn là trong đó có một toán người, mặt ngoài nhằm mục đích ám sát Hoàng đế nhưng thực chất lại tấn công Hoàng thái tôn vừa được sắc phong và Mộ Hoài dữ dội nhất.

Nói cách khác, lòng nghi ngờ của Hoàng đế bột phát. Ông ta nghĩ tôn tử của mình mơ ước ngôi vị Hoàng đế, móc nối với quyền thần, thậm chí có thể mưu triều soán vị. Vì vậy, ông ta mới lựa chọn tiên hạ thủ vi cường.

Thậm chí, sở dĩ Hoàng đế sắc phong Hoàng thái tôn, rất có thể là để giết trong sự nâng niu (*).

(*) Nguyên văn 捧杀 (bổng sát): theo từ điển Hán ngữ từ này mang nghĩa: Bề ngoài tán dương khích lệ hoặc thổi phồng quá mức khiến người tự mãn kiêu ngạo, dẫn đến đình trệ thụt lùi, thậm chí làm cho người kia sa đọa, thất bại.

Lúc đó Mộ Hoài đã giao miếng kim hốt ngà voi cuối cùng cho Hoàng đế nên chàng đã mất đi giá trị lợi dụng, lại bị nghi ngờ ăn cây táo rào cây sung dẫn đến bị tai bay vạ gió.

Lời thỉnh cầu của triều thần đã được định sẵn sẽ kết thúc vô ích. Hoàng đế ba phen bốn bận đùn đẩy, thậm chí kéo cả Nghi Quận vương đang nghe chính trên điện phải tỏ rõ lập trường. Một cách tự nhiên, Nghi Quận Vương nhìn trời thề, bảo rằng mình trẻ tuổi không có công cán, không gánh nổi đại vị. Ngay trước mặt mọi người, y còn tâng bốc Hoàng đế giỏi về văn trị võ công, cơ thể khỏe mạnh, dù đợi thêm hai mươi năm nữa lập kế vị cũng không muộn.

Nếu không nhìn thấu thói đạo đức giả và dã tâm của tiểu tử kia, Mộ Hoài còn chắc mẩm y là người vô cùng trong sáng và lương thiện nữa kìa.

Cuối cùng, sổ con được dâng lên xin phong Thái tử vào hôm đó đều bị đè xuống không phê.

Tan triều, Mộ Hoài không theo quần thần xuất cung, mà theo nội thị đến Ngự thư phòng, nơi Hoàng đế thường giải quyết công việc.

Lúc chàng vào, Hoàng đế đang giận dữ chỉ vào tấu chương mới nhận được trên bàn: “Ngươi xem đám thần tử tốt của trẫm kia kìa. Từng kẻ đều ước ta lập tức băng hà, ta đã cố ý nói sẽ lập ngươi làm Hoàng thái tôn từ sớm, vậy mà đám người đó còn to gan lớn mật dám công khai đối nghịch với ta. Thật là lòng người đổi thay, sớm biết có hôm nay, lúc đầu khi phụ thân ngươi hoăng, ta nên định ra danh phận cho ngươi mới đúng, cũng tiết kiệm được nhiều sự rối loạn về sau...”

Nghi Quận vương luôn ra vẻ khiêm tốn. Y vén bào quỳ dưới ngự án, tỏ ra hết sức cảm kích: “Tôn nhi biết Hoàng gia gia có lòng bồi dưỡng con, nhưng tôn nhi biết chuyện này liên quan đến vận hạnh của đất nước, thế nên những lão cá chạch trong triều sẽ không dễ dàng cho ngài toại nguyện đâu. Tôn nhi có thể làm Hoàng tự hay không chẳng mấy quan trọng, nhưng nghĩ đến những kẻ không có lòng quân thần nọ cố ý gây khó khăn, con thấy thương cho ngài...”

Hoàng đế nghe vậy càng thêm tức giận, lập tức quơ hết tấu chương và cả văn phòng tứ bảo trên bàn xuống đất, có vài giọt mực nước rơi xuống bào phục của Nghi Quận vương, nhưng y vẫn một mực cung kính quỳ gối ở đó không nhúc nhích.

Nội thị thấy Hoàng đế đang phát long uy thì cứng đờ tại chỗ. Không còn cách nào khác, Mộ Hoài buộc lòng phải tiến lên hành đại lễ: “Vi thần Mộ Hoài bái kiến Ngô hoàng, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”

Hoàng đế nháy mắt ra hiệu với đại giám tổng quản Phúc Toàn. Phúc Toàn bèn dìu Nghi Quận vương đứng lên. Bấy giờ Hoàng đế mới gọi Mộ Hoài đứng dậy.

“Mộ khanh gia tới thật đúng lúc, ngươi lập tức xuất cung và đi điều tra những kẻ hôm nay thượng tấu xin phong Thái tử, xem sau khi tan triều chúng đến nơi nào, có hành động gì bất thường không. Một khi ngươi phát hiện trong bọn họ có hạng người kết bè kết cánh thì lập tức bắt giữ rồi nói.”



Mộ Hoài biết, Hoàng đế đang bị xúi giục bởi câu nói vừa rồi của Nghi Quận vương.

Nếu ông ta đang bực tức, chàng phải xoa dịu thôi.

“Thần lĩnh chỉ.”

Dứt lời, Mộ Hoài không định quay đi, mà cúi đầu đứng ở dưới.

Hoàng đế cau mày lại: “Mộ khanh gia còn có việc à?”

Mộ Hoài cố ý nhìn Nghi Quận vương đang ngồi ở bàn khác dưới ngự án.

Chỉ cái nhìn này, Hoàng đế như hiểu ra điều gì.

“Ninh nhi, ta đột nhiên nhớ ra vừa rồi ta đánh rơi tư ấn trong đại điện, con mau đi tìm kỹ lại giúp ta.”

Nghi Quận vương biết đấy là lý do. Trước đây lúc Mộ Hoài có bí sự thượng tấu, Hoàng gia gia của y đều bảo y rời đi. Hôm nay y cố ý không chủ động tránh né, nhằm thử dò xét xem Hoàng đế có thật lòng tin tưởng y hoàn toàn không.

Kết quả đương nhiên đã làm trái tim y băng giá, thế nhưng y vẫn hết sức lễ độ đồng ý, lúc đi còn gật đầu chào Mộ Hoài.

Mộ Hoài giả vờ không thấy, cúi đầu chờ mọi người lui hết mới tấu chuyện.

Phúc Toàn dẫn theo tất cả người hầu trong phòng lui ra từ cửa hông. Bấy giờ, Hoàng đế mới lên tiếng: “Có manh mối của món đồ cuối cùng đó à?”

Hoàng đế không nói rõ nhưng Mộ Hoài biết chính xác ông ta đang hỏi gì.

“Bẩm Thánh thượng, vi thần đã tra được chút ít.”

“Vậy còn không mau bẩm báo đi?” Ông ta cảm thấy mình nói chuyện hơi lộ tướng, bèn dịu giọng: “Ngồi xuống rồi nói.”

Mộ Hoài tạ ơn rồi ngồi, đoạn bắt đầu bày: “Thánh thượng còn nhớ rõ thần đã đến Kỳ Châu vào tháng bảy trước để truy lùng kẻ bỏ trốn Dung Ân hầu Thương Quang Tế không ạ?”

Hoàng đế gật đầu: “Lúc ấy có ám vệ truyền tin nói ở Kỳ Châu, họ nhìn thấy quản sự của tiền Dung Ân hầu đánh xe xuất hiện trong thành, vả lại người trên xe ngựa được miêu tả cực kỳ tương tự Thương Quang Tế, nên trẫm mới lệnh cho ngươi suốt đêm ra ngoài truy bắt hắn về kinh. Chỉ tiếc Kỳ Châu xa xôi, lúc ngươi đến chỉ thấy cựu bộc đánh xe của Thương gia, thậm chí gã sợ tội đã tự sát tại chỗ, trái lại Thương Quang Tế vẫn không lộ diện. Có lẽ hắn đã tiếp tục chạy về hướng tây, chỉ để lại tôi tớ đó để đánh lạc hướng... Sao? Chuyện này còn gì tiếp sau nữa à?”

“Vi thần hoài nghi, Thương Quang Tế đã chết.”

Hoàng đế biến sắc mấy lần: “Chết? Vật đó đâu? Chắc không bị đánh mất chứ? Ngươi đã giúp trẫm tìm về sáu trong bảy mảnh, ta nghĩ mảnh cuối cùng này hẳn sẽ không quá khó với Bác Vọng hầu của chúng ta chứ?”

Quả thật Mộ Hoài có manh mối về kim hốt ngà voi, thậm chí biết chính xác chỗ của nó, nhưng chàng không vội lấy vật ấy về. Nhược bằng không, đoan chắc Hoàng đế sẽ sớm qua sông dỡ cầu (*).

(*) Nguyên văn 卸磨杀驴 (tá ma sát lư): Tá: tháo dỡ - ma: cối xay; sát: giết - lư: con lừa. Sau khi xay xong thì g.iết chết lừa.

“Thần phỏng đoán, vật đó đã rơi vào tay người khác.” Mộ Hoài ra chiều do dự, dường như đã hạ quyết tâm rất lớn.

“Ai? Ngươi nói cho rõ ràng xem nào.”

Mộ Hoài đáp vâng, lúc này mới xâu mọi chuyện lại thành một chuỗi mạch lạc rồi kể cho Hoàng đế nghe.

“Trong lúc thần phụng mệnh đi Kỳ Châu đuổi bắt Thương Quang Tế, phòng giam nhốt nữ quyến Thương phủ từng bị cháy lớn. Sau đó qua khám nghiệm tử thi, chúng thần thấy rằng có tổng cộng khoảng mười sáu nữ tử đã chết, theo thứ tự là quả phụ, kê, nữ nhi độc nhất của Thương Quang Tế và hơn mười ba nữ sử. Cuối cùng, nguyên nhân cái chết của họ được xác định là do bị ngạt khói. Đây là câu chuyện trước đó.”



“Sau lại, thần quay về mà không có kết quả, rồi thành hôn với Bát cô nương của phủ Thừa Bình hầu vào ngày hai mươi tám tháng chín. Ban đêm, khi thần hộ tống Nghi Quận vương say rượu về phủ, trên đường đi đột nhiên có hai người áo đen che mặt muốn lấy mạng của Quận vương gia. Lúc ấy thần bắt sống được một người trong đó, còn người kia bị mất mạng tại chỗ trong tay thị vệ của Quận vương. Thần thấy thích khách đã chết này cực kỳ giống với Thương cô nương vốn chết từ lâu.”

Nghe đến đó, Hoàng đế không khỏi cắt lời: “Độc nữ của Thương Quang Tế đã chết đó chặn đường đánh Ninh nhi vào hôm đại hôn? Nhưng đã nghiệm thi thể rồi mà? Khám nghiệm tử thi nói thế nào?”

“Bẩm Thánh thượng, thi thể do Quận vương gia phụ trách xử lý. Vì danh tính của nữ tử đã chết còn chưa được xác nhận nên thần không dám tuỳ tiện thượng tấu.”

Trái lại, trên thực tế, Mộ Hoài tin chắc người chết chính là Thương cô nương, nhưng vì muốn áp dụng kế hoạch dụ rắn ra khỏi hang nên không thượng tấu với Hoàng đế, như vậy cũng tiện che giấu sai sót về sự chậm trễ của mình.

Quả nhiên Hoàng đế cau mày: “Vậy tại sao hôm nay ngươi lại muốn tấu?”

“Trong lòng thần nghi ngờ nhưng không dám ngờ vực lung tung, lúc này mới muốn xin nhờ Thánh thượng giúp thần rẽ mây nhìn trời.”

Hoàng đế không tỏ rõ vui giận: “Ngươi nói đi.”

“Cũng vào đêm hôm đó, thần bắt sống tên thích khách kia về phủ để nghiêm hình bức cung, đáng tiếc không hỏi được tin gì hữu dụng. Chuyện đến đây, vốn đã rơi vào ngõ cụt. Nhưng hai ngày sau, cũng chính vào hôm thần đưa tân phụ về nhà lại mặt thì trong cung chợt gặp thích khách.”

Hoàng đế gật đầu: “Ta nhớ ra rồi, hôm đó ta đã sai người bảo ngươi vào cung giải quyết hậu quả.”

“Lúc ấy vi thần tra xét chi tiết về thân hình và diện mạo của thích khách thì phát hiện chúng đều là tử sĩ sử dụng ám khí bằng tay trái, dùng binh đao bằng tay phải. Tử sĩ vốn là khá nhiều, ngoài triều đường chỉ cần tốn khoảng một hai trăm kim sẽ thuê được hai người. Nhưng ban đêm, trong phủ thần cũng gặp tặc.”

“Chẳng lẽ có lai lịch giống với toán thích khách ban ngày vào cung kia à?”

“Thần cũng bắt sống được một người, ngoại trừ vị trí vết chai tương tự trên tay hắn thì không hỏi ra thông tin hữu ích nào. Sau đó, thần phụng mệnh giao người lại cho Quận vương gia thẩm vấn rồi ạ.”

Một hồi lâu, Hoàng đế không nói gì, tựa hồ đang suy nghĩ kỹ lưỡng về mối liên hệ giữa chuyện này.

Mộ Hoài còn chưa nói hết.

“Ngoài chuyện này, hôm qua thần đưa theo gia quyến đi ngoại ô lễ Phật, cũng xảy ra hỗn loạn.”

Hoàng đế không tài nào tin được: “Ngươi lại bị ám sát?”

“Đúng, thích khách đã tính tốt thời cơ, vào lúc tăng chúng của Lạc Lâm tự đang thực hiện nghi lễ cho một quý nhân từng mất sớm trong cung tại nội viện, chúng đã mai phục sau tượng Phật ở Bảo điện Đại Hùng...”

Hoàng đế không phải kẻ ngốc, nghe đến đó, từng việc từng chuyện như một nửa cuộn giấy được trải ra trong đầu ông ta.

Đầu tiên Thương Quang Tế nộp miếng hoàng kim hốt ngà voi giả. Những tưởng có thể lấy giả đánh tráo, kết quả Mộ Hoài phát hiện quy trình đúc vàng không giống với phương pháp cũ cách đây hàng chục năm trước, dẫn đến Thương gia bị kết tội.

Lúc ấy Hoàng đế thấy kỳ quái, tại sao Thương Quang Tế dám to gan vậy? Tội khi quân này dễ xâm phạm lắm à?

Khi đó, lời giải thích duy nhất là gã không thể giao món đồ đó ra được rồi.

Tất cả chi tiết Mộ Hoài vừa tấu đều chỉ về một hướng.

Trên danh nghĩa, Thương Quang Tế đang tiếp tục lẩn trốn, nhưng các cửa ải quanh cổng thành, ngoài hành động cố ý ở Kỳ Châu ra thì mấy tháng nay không truyền đến bất kỳ tin tức đáng ngờ nào.

Nữ nhi của Thương Quang Tế chết đi sống lại nhưng không truy tìm tung tích của cha mình, thay vào đó lại tìm tới Quận vương chẳng liên quan gì để trả thù.

Tù binh sống Mộ Hoài bắt được nhanh chóng bị Nghi Quận vương giải đi. Rồi sau đó, Mộ Hoài lại tiếp tục đụng độ ám sát.

Hoàng đế thầm ca thán, chẳng lẽ ông ta nhìn lầm đứa cháu ngoan luôn tỏ ra không tranh quyền thế và tôn thờ ông ta, lại có quá nhiều bí mật mà ông ta không biết sao?