Quay lại Đông Noãn các, Tử Đường và Thanh Bình thuật lại tường tận không giấu giếm chuyện Tùng Mậu đến “Chịu đòn nhận tội” cho Mạnh Nguyên nghe.
“Nô tì thấy thị vệ kia đi cà nhắc tới, chắc là bị phạt hèo rồi, tuy trước đó đã làm nô tì bị thương nhưng âu cũng là vì trách nhiệm nên nô tì đã đưa trả lọ thuốc cao mà hắn mang đến lại cho hắn rồi. Ai ngờ hắn không khách sáo lấy nửa câu, cầm đồ đi không chút do dự luôn, biết ngay người này đã nghĩ đến nó từ lâu rồi ấy, uổng công nô tì muốn làm người tốt một phen.”
Mạnh Nguyên nghe xong cũng không nhịn cười được, nhưng ngẫm nghĩ chắc hẳn thị vệ này được Mộ Hoài sai tới mở đường nhằm cầu xin Tử Đường nói đỡ cho chàng thì lại lập tức xị mặt.
Bất kể Mộ Hoài muốn hoà hoãn lại mối quan hệ này với mục đích gì thì cũng không phải là tình cảm với nàng như khi xưa. Nếu nàng không cầu mong được những điều mình muốn, vậy sau này nên tránh xa sẽ tốt hơn.
Chẳng phải trong các câu chuyện xưa cũ luôn nói “tương kính như tân” mới là đạo phu thê chung sống với nhau sao? Nếu lúc này Mộ Hoài chịu cúi đầu nhận lỗi thì nàng sẽ rộng lượng chút ít, đối xử với chàng như một đồng minh cùng thuyền, xem như không phụ lòng sự yêu mến vô hạn mà chàng dành cho nàng đời trước.
“Thị vệ đó cũng là người không may chịu phải tai họa, nếu ta không phá cửa thì hắn sẽ không đến nỗi bị đánh. Ngươi trả thuốc cho hắn dùng không phải chuyện gì đáng quan ngại đâu.”
“Ngày mai còn phải lại mặt, tối nay các ngươi không cần phải trực đêm, để tinh thần tỉnh táo theo ta về Mạnh phủ. Xích Thược, đi ra lệnh khóa cửa đi, chúng ta cũng nghỉ ngơi sớm một chút.”
Thanh Bình chợt nhắc nhở: “Lúc này Hầu gia vẫn đang ở ngoài thư phòng, có cho người hỏi trước một tiếng không ạ?”
Hai người mới tân hôn ngày thứ hai, nếu cứ nằng nặc chia phòng ngủ cũng không xuôi tai lắm, hơn nữa ngoại viện còn có một vị “Thương cô nương” giấu đầu lòi đuôi nữa kìa.
Mạnh Nguyên chưa hồ đồ, nói chung nàng vẫn chú ý đến thể diện.
“Nếu Hầu gia về chính viện, tự khắc sẽ gọi cửa, ai dám cản ngài ấy? Chỉ cần không đến Noãn các quấy nhiễu giấc ngủ của ta, ta sẽ làm như không biết.”
Kết quả là đến tối, Mộ Hoài vẫn cứ một mực về chính viện, nhưng lại tiếp tục chịu thiệt vì bị mẹ con Triệu gia ra sức ngăn cản. Thậm chí, chàng còn sửng sốt khi cái mác Hầu gia chàng đem ra chẳng có tác dụng gì với họ.
Sau đó chàng lại muốn xông vào, nhưng cửa lớn của Noãn các đã bị khóa trái kỹ càng từ lâu. Trước mặt hạ nhân, chàng không thể phá cửa xông đại vào được, đành phải tìm một cơ hội ở riêng để giải thích và nhận lỗi với Mạnh Nguyên.
Cuối cùng Mộ Hoài bị “mời” về chính phòng không có một bóng người kia. Chàng nhìn căn phòng vắng ngắt mà vô cùng nhớ nhung những ngày lẫn đêm được ôm nương tử ngủ.
Sớm hôm sau, trời chưa sáng hẳn Mạnh Nguyên đã thức dậy thay trang phục. Xích Thược đặc biệt chọn một cái váy áo khoác ngoài màu đỏ hồng, rồi phối với đồ trang sức phỉ thúy biến Mạnh Nguyên trở nên vừa yêu kiều vừa sang quý.
Chủ tớ họ ăn qua loa lót dạ, Mạnh Nguyên như lơ đãng tuỳ ý hỏi: “Lúc này chính phòng có động tĩnh gì không?”
Thanh Bình luôn để ý nên biết thật ra Mạnh Nguyên mong đợi lúc lại mặt sẽ có người làm bạn chu toàn mọi lễ nghĩa.
Thế nhưng trời không chiều lòng người, nàng ấy cúi đầu thưa: “Bà tử canh cửa nói canh ba này Hầu gia đã sai mở cửa để rời khỏi viện rồi, hình như là có chuyện gì gấp phải làm ạ.”
Mạnh Nguyên không khỏi thầm thất vọng nhưng lại không thể hiện ra ngoài.
“Nếu vậy, lát nữa bốn người các ngươi đi cùng xe với ta. Liên Kiều và Triệu nương tử ở lại giữ viện.”
Quả nhiên nàng đã nhìn lầm chàng rồi, một ngày quan trọng đến thế mà chàng cũng không thể làm tròn thể diện nữa.
Từ nay về sau, muốn nàng quan tâm săn sóc, đừng hòng.
Thời tiết đầu tháng mười hơi se lạnh, tuy Mạnh Nguyên đã khoác thêm một chiếc áo choàng nhung nhưng vẫn bị rùng mình bởi làn gió lành lạnh của buổi sớm mai.
“Ở mãi trong Noãn các nên không biết ngoài trời lạnh đến vậy...”
Bích Phù không nghe ra được sự thổn thức trong câu nói của Mạnh Nguyên, chỉ một lòng làm tốt mọi việc: “Vậy nô tì vào nhà rót một bình nước nóng cho cô nương mang theo nhé.”
“Đừng lằng nhằng nữa, vào xe là được rồi.” Nàng muốn mau chóng cách xa Mộ phủ này để giải tỏa nỗi khổ sở trong lòng hai ngày qua.
Trước khi đi, Mạnh Nguyên đến Tam Tư đường một chuyến, một là để thỉnh an, hai là xin phép được ra ngoài.
Cố thị thấy Mạnh Nguyên đi một mình không có Mộ Hoài, bèn nghi ngờ hỏi: “Phu quân con đâu? Không đi cùng con à?”
Mạnh Nguyên có lòng che giấu giúp chàng: “Hầu gia đã ra ngoài từ rất sớm, lúc đó con đang ngủ nên không biết có phải chàng được cho đòi khẩn cấp không ạ.”
Có lẽ Cố thị cũng cảm thấy xấu hổ nên không nhắc đến chàng nữa, chỉ dặn dò những điều đại loại như Mạnh Nguyên đi đường cẩn thận và nhớ về phủ sớm.
Mạnh Nguyên tạm biệt Cố thị. Tranh thủ chưa ra khỏi nhị môn, nàng thấp giọng dặn dò bốn nha đầu: “Nếu mẹ ta hỏi ta sống ở Mộ gia thế nào thì các ngươi biết phải trả lời sao rồi đấy. Ta không dài dòng nữa, nếu hỏi chuyện Mộ hầu, các ngươi cứ một mực đáp không biết, còn lại để đó ta sẽ giải thích.”
Chiếc xe ngựa chu luân (*) của Hầu phủ đỗ hầu ở nhị môn đã lâu. Phía sau có ba chiếc mui bạt phủ nỉ xanh, thấy rõ vệt bánh xe hằn sâu dưới đường vì phải chở đầy quà lễ lại mặt.
(*) chu luân: Bánh xe son, ý chỉ xe nhà quyền quý dành cho các hoàng tử và quý tộc thời xưa. Nó được gọi là chu luân vì có bánh xe sơn màu đỏ như son.
Mạnh Nguyên quay lại nhìn thử, quyết định sẽ không ôm mong đợi nữa, đoạn đi thẳng đến đầu xe ngựa.
Bích Phù muốn lên xe trước rồi dìu Mạnh Nguyên sau nhưng chợt bị Đới quản sự ngăn lại: “Xe của các vị cô nương ở phía sau đấy ạ.”
Mạnh Nguyên tức khắc nhận ra: “Chiếc xe đầu này có người ngoài theo xe sao? Là người được tổ mẫu sắp xếp à?”
Đới quản sự cố tình tỏ ra thần bí: “Phu nhân cứ lên xe khắc biết.”
Mạnh Nguyên càng cảm thấy ngờ ngợ, dứt khoát giơ tay vén màn xe lên.
Vạt áo của người trong xe vừa lộ ra chút ít thì tay của Mạnh Nguyên bỗng bị ai đó nắm lấy.
Không đợi Mạnh Nguyên phản ứng lại, tay kia chợt hơi dùng sức kéo mạnh nàng vào trong buồng xe ngựa.
Gò má lạnh buốt hốt nhiên đụng vào một lồng ngực ấm áp, đỉnh đầu cũng vang lên tiếng nói luôn quen thuộc với nàng: “Phu nhân đến muộn rồi, hại ta chờ nàng trong xe lâu lắm đấy.”
Mạnh Nguyên không hiểu nổi vì sao giờ phút này Mộ Hoài lại đang trốn trong xe.
Dựa vào phong cách làm việc thường ngày của chàng, chàng sẽ không bao giờ che che giấu giấu vậy đâu.
Phản ứng đầu tiên của nàng là Mộ Hoài muốn nhân lúc nàng về lại mặt, thuận tiện lén ra khỏi phủ.
Cẩn trọng đến mức này, e là chàng đang gặp phải nguy hiểm gì đó chăng?
Mạnh Nguyên bổ não quá mức thôi, thật ra chỉ vì sau khi Mộ Hoài trùng sinh, thân thể chưa được khôi phục hoàn toàn. Vả lại, chàng sợ Mạnh Nguyên sẽ mặt nặng mày nhẹ với chàng trước mặt mọi người nên mới cố ý lánh tạm trong xe để ôm cây đợi thỏ.
Bấy giờ Mạnh Nguyên đã bình tĩnh lại, trước tiên bỏ qua nỗi thất vọng với Mộ Hoài đã, dù sao đi chăng nữa nàng không hi vọng tính mạng của Mộ Hoài sẽ chịu bất kỳ nguy cơ nào.
“Sao Hầu gia lại ở trong xe này? Có phải để tránh tầm mắt của người khác không?”
Mỹ nhân vừa nghi ngờ, vừa nhỏ nhẹ hỏi khiến Mộ Hoài không khỏi nghĩ đông tưởng tây. Chàng nửa dựa vào lớp đệm lót trên vách xe, sau đó kéo Mạnh Nguyên lại gần hơn, rồi lệnh cho bên ngoài: “Đánh xe.”
Đợi vó ngựa thảnh thơi chạy lộc cộc trên đường, chàng mới thủng thẳng mở lời: “Có chút rắc rối nhỏ thôi nhưng không làm trễ nải ngày lại mặt hôm nay được.”
Vừa rồi Mạnh Nguyên khẽ dựa vào người Mộ Hoài, nàng thử ngồi thẳng lên thì lại bị đôi tay của Mộ Hoài kéo đến gần hơn.
“Hầu gia, buông tay ra trước đã, ngài làm vậy ta không thoải mái.”
Mu bàn tay Mộ Hoài cứng đờ, rốt cuộc phải tạm thời buông nàng ra.
Mạnh Nguyên chớp thời cơ, lập tức ngồi vào một góc khác của buồng xe với vẻ phòng bị.
“Hầu gia sẽ xuống xe ở đâu, có cần ta đón ngài trên đường về không?”
Theo như Mạnh Nguyên hiểu, Mộ Hoài muốn âm thầm trà trộn ra khỏi phủ, chắc hẳn chàng đang làm một chuyện gì đó không thể cho ai biết. Tuy trước đây cả hai có chút không vui nhưng suy cho cùng nàng luôn kiên định rằng, dù thế nào cũng phải bảo vệ cho an nguy của Mộ Hoài.
Nghe Mạnh Nguyên hỏi vậy, Mộ Hoài lộ vẻ hoang mang hiếm thấy: “Sao ta phải xuống xe?”
Lúc này Mạnh Nguyên cũng bối rối: “Vậy ý của Hầu gia là muốn cùng ta về Mạnh phủ?”
Mộ Hoài mím môi chặt hơn, kìm nén thôi thúc muốn ra tay phạt ai đó. Chàng nhổm dậy sấn đến chỗ Mạnh Nguyên đang ngồi.
“Chẳng lẽ phu nhân còn đang giận ta? Thậm chí ngày thứ ba về nhà lại mặt cũng không muốn ta đồng hành cùng nàng ư?”
Mạnh Nguyên nhìn gương mặt tuấn tú của Mộ Hoài gần trong gang tấc, suýt nữa còn kề sát vào đôi má ửng hồng của mình nên vội vàng nghiêng đầu sang chỗ khác.
“Hầu gia, chẳng lẽ ngài có chuyện quan trọng gì cần làm nên mới lén náu trong xe ngựa sao? Chuyện ta lại mặt cố nhiên trọng yếu, nhưng nó không là gì so với đại sự của Hầu gia đâu ạ.”
Mộ Hoài thấy mặt Mạnh Nguyên ửng hồng, bỗng có ý muốn trêu ghẹo. Chàng cố ý thủ thỉ bên tai nàng: “Hiện tại ta cũng cảm thấy không có đại sự gì quan trọng hơn chuyện đưa phu nhân về nhà lại mặt cả.”
Tai Mạnh Nguyên không chịu được nhột nên nàng đưa tay đẩy ra: “Hầu gia, xin tự trọng.”
Mộ Hoài cứng họng, ở với nương tử của mình còn bảo tự trọng quái gì chứ?
Song lời vừa đến môi, chàng chợt đổi chủ ý: “Bên ngoài có tai mắt, thế nên ta phải nói chuyện gần vậy đó, để tránh bị người ta nghe trộm.”
Mạnh Nguyên tin thật: “Hầu gia có chuyện gì muốn ta phối hợp hả?”
Mộ Hoài xấu xa nhích lại gần hơn: “Ta ấy à, có một bí mật muốn nói cho nàng nghe nè.”
Mạnh Nguyên đổi sang thần thái vô cùng nghiêm túc và cẩn thận: “Hầu gia yên tâm, ta chắc chắn sẽ không tiết lộ bí mật đâu.”
Mộ Hoài cong môi mỉm cười: “Nàng hãy nghe kỹ bí mật này nhé.”
Mạnh Nguyên thấy chàng căng thẳng như thế, bèn nuốt nước bọt.
Mộ Hoài thấy đã tạo đủ sự tò mò rồi, mới kề sát vào gò má nàng thì thầm: “Thật ra vị cô nương trong khách viện là thích khách nam; nữ nhi độc nhất của Dung Ân hầu đã chết dưới kiếm của ta từ lâu rồi.”
Tác giả có lời muốn nói: A a a, cuối cùng cũng trong sạch rồi ~