Trong thoáng chốc Mộ Hoài mất bình tĩnh, chàng không nói hai lời lập tức rời khỏi hỉ phòng. Ôm tâm trạng cầu may, chàng quay lại chính phòng cách đó vài trượng.
Khẽ mạnh tay mở cửa ra, chàng thấy trong phòng vẫn được bày biện như trước, không hề khác với ngày hôm qua khi chàng ra ngoài. Tuy giống hệt nhau nhưng lại chẳng có nửa bóng người.
Hiển nhiên, Mạnh Nguyên đã chuyển khỏi hỉ phòng, song cũng không đến chính phòng.
Chàng gần như phỏng đoán rằng, trong cơn thịnh nộ, tân phụ đã bỏ nhà ra đi rồi.
Vào lúc này Mộ Hoài không chỉ lo lắng thôi đâu, mà thậm chí còn hoang mang hơn cả.
Ba kiếp trước, dù có tức giận bao nhiêu chăng nữa nhưng Mạnh Nguyên chưa từng làm ra hành động gì trái với lệ thường, chứ đừng nói bỏ nhà đi.
Vả lại ngày mai sẽ là ngày tân nhân về lại mặt sau ba ngày, nhưng tân cô gia như chàng còn chưa đến cửa mà đã chọc giận khiến nữ nhi nhà người ta chuồn mất, mai này đâu còn thể diện yên ổn uống trà nhạc phụ được nữa, không bị người ta khinh thường xem như họ đã vuốt mặt nể mũi Mộ hầu chàng lắm rồi.
Nếu lúc này mới đuổi theo, chỉ e không ngăn cản nổi, nhưng dù sao cũng tốt hơn chẳng làm gì.
Nhìn bà tử đang khom người hầu ở cửa, Mộ Hoài thuận tiện căn dặn: “Lệnh cho Đới quản sự chuẩn bị ngựa xe, mau chóng lên, ta thay xiêm áo rồi phải đến phủ Thừa Bình hầu một chuyến.”
Bây giờ cơ thể chàng đang suy yếu, khó thể cưỡi ngựa được.
Bà tử này hầu hạ ở chính viện đã lâu năm, tuy biết tính khí của chủ nhân không tốt nhưng ngài sẽ không tuỳ ý trách phạt người hầu, thế nên bà ta mới can đảm hỏi dò: “Hầu gia muốn ra ngoài một mình hay dẫn theo tân phu nhân của chúng ta đi ạ? Vào lễ lại mặt có phải cũng dẫn theo không? Có cần lão nô đến báo lại cho phu nhân trước không ạ, tiện bề cho phu nhân thay y phục và trang điểm.”
Lúc đầu Mộ Hoài thấy bà tử không lập tức lĩnh mệnh ra ngoài, vốn đang cáu kỉnh, nhưng vừa nghe bà ta nhắc đến bảo phu nhân cùng đi thì ánh mắt chàng chợt sáng lên.
“Ngươi vừa nói bảo phu nhân thay y phục rồi đi cùng à? Hiện tại phu nhân đang ở trong phủ sao?”
Bà tử trông cửa khó hiểu: “Cả ngày hôm nay phu nhân đều ở trong phủ, trừ sáng sớm đến Tam Tư đường bái kiến thân quyến trong nhà, rồi lại đến khách viện ước chừng chỉ khoảng một khắc ra, thì thời gian còn lại đều ở chính viện không ra ngoài...”
Mộ Hoài chộp lấy cánh tay lão bộc: “Giờ này phu nhân đang ở đâu?”
“Ở, ở, ở Đông Noãn các, đồ cưới cũng được cất trong tháp phòng bên kia ạ.”
Mộ Hoài nắm được tin tức chính xác thì lập tức buông tay, đoạn chạy thẳng về hướng đông.
Bà tử không hiểu mô tê gì, cứ cảm thấy hôm nay cách hành xử của Hầu gia hơi lạ, không lạnh lùng và điềm tĩnh như mọi ngày.
Bà ta lắc đầu, đi thẳng ra ngoại viện tìm người chuẩn bị xe.
Lòng Mộ Hoài cấp thiết, thậm chí chàng còn chẳng màng đáp lại người hầu giữ cửa - Liên Kiều đang uốn gối thi lễ vấn an, mà vội đẩy cửa chính của Noãn các rồi bước vào.
Thế nhưng lúc này ở phòng ngoài không có một tiếng thở nào, chỉ nghe loáng thoáng giọng nói của Mạnh Nguyên và các nữ sử của nàng sau tấm bình phong chạm trần kia thôi.
“Vậy lát nữa dọn bữa tối lên nhà chính đi, hai ngươi cũng cùng ăn với ta, ta ăn một mình chẳng có ý nghĩa gì cả.”
“Nếu phu nhân không muốn dùng bữa một mình thì nô tỳ sẽ thay ngài đi mời Hầu gia tới nhé? Cả ngày nay ngoại viện không gọi truyền cơm, chắc là Hầu gia cũng đói bụng rồi.”
Mộ Hoài nghe ra đây là giọng của nương tử và nữ sử Thanh Bình của nàng thì lòng chợt vui hẳn. Chàng thầm khen ngợi Thanh Bình này quả là một người có mắt nhìn, chỉ tiếc là khá bạc mệnh.
“Sau này đừng nhắc tới người đó nữa, đang yên đang lành để người xấu làm hỏng khẩu vị. Hắn có ăn hay uống gì chưa đâu đến lượt chúng ta quan tâm, nếu bây giờ ngươi rảnh rỗi quá thì đến thăm hỏi hai tỷ tỷ Bích Phù và Tử Đường của ngươi xem họ nghỉ ngơi thế nào đi. Nếu họ tỉnh rồi, vậy kêu đến dùng bữa cùng chúng ta luôn.”
Nghe xong câu này, Mộ Hoài giật mình đánh thót.
Quả nhiên chàng đã đắc tội nặng với nương tử rồi, đến nỗi nàng không thèm đoái hoài đến việc chàng lạnh hay ấm, đói hay no nữa.
Mộ Hoài không đợi thêm nữa mà dứt khoát xoải chân bước vòng qua tấm bình phong non nước chạm trần. Chưa kịp tận mắt thấy Mạnh Nguyên, chàng đã ra oai phủ đầu trước.
“Phu nhân thật nhẫn tâm quá rồ...”
Vừa ló đầu, chưa kịp dứt lời, chàng phải đổi lấy một tiếng hét to bên trong phòng.
“Á ——————” Mọi thứ rơi vào hoảng loạn.
Bấy giờ, cuối cùng Mộ Hoài mới hiểu tại sao phòng ngoài rộng lớn như thế lại không có một bóng người rồi.
Hiện giờ nương tử đang ngồi trong thùng tắm đưa lưng về phía bình phong, để hai sử nữ Xích Thược và Thanh Bình đấm lưng và tắm rửa cho nàng.
Chàng chỉ cảm thấy trước mắt hoàn toàn trắng xoá, sau đó bị Xích Thược cầm y phục bẩn trên ghế dán lên mặt.
Tiếp đến chàng lảo đảo bị đẩy ra khỏi tấm bình phong.
“Hầu gia vào phòng sao không lên tiếng ạ, phu nhân đang tắm, xin ngài ra phòng trong bên cạnh lánh tạm chốc lát đi ạ.”
Mộ Hoài chỉ cảm thấy máu nóng dồn lên đầu, thậm chí chàng còn mơ màng không nghe rõ Xích Thược đang nói gì.
Nhớ đến mấy đời chàng và Mạnh Nguyên làm phu thê, ngoài đêm động phòng hoa chúc ra thì ngày thường đều chỉ tắt đèn rồi vui vẻ ân ái, có khi nào thấy được cảnh tượng diễm tình giữa ban ngày như thế đâu. Bị kinh hãi bất ngờ, chàng gần như ngây ngô ngơ ngẩn bị người ta đẩy ra khỏi cửa lớn.
Sau lưng có tiếng đóng cửa “cạch”, rồi lại vang lên tiếng va chạm “lách cách”.
Ngay cả chốt cửa cũng được cài lại luôn rồi!
Đang phòng trộm đấy à?!
Trong phòng lại có tiếng quở trách vọng ra: “Lớn già đầu rồi, bảo ngươi giữ có cái cửa thôi mà cũng để lọt một con chuột to vào phòng, lát nữa ngươi đừng phiền phu nhân xử lý mà tự từ chức đi...”
Vốn dĩ Liên Kiều muốn nói Mộ Hoài là nam chủ nhân trong phủ thì sao nàng ấy dám lên tiếng ngăn cản chứ, bây giờ bị liên lụy nên nàng ấy không khỏi u oán liếc nhìn Mộ Hoài.
Giờ đây Mộ Hoài đã hoàn hồn rồi, song trong lòng lại buồn khổ quá đỗi.
Được rồi, ngay cả con chó con mèo trong viện cũng bị chàng đắc tội hết cả rồi.
Mạnh Nguyên nghe tiếng mới biết có người vào phòng, chỉ kinh ngạc một chốc nhưng rồi nàng chợt nhận ra người vừa vào là ai.
Nàng không xoay người lại mà ngồi thụp xuống nước, sau đó nghe thấy Xích Thược đứng dậy đuổi người ra, bấy giờ nàng mới thở phào nhẹ nhõm.
Nàng nghĩ mãi không hiểu, tại sao người này lại đột nhiên đến đây vậy? Còn xông thẳng vào buồng ngủ nữa chứ.
Nàng đã nhường chính phòng lại rồi mà, chẳng lẽ chàng còn chưa chịu buông tha cho Noãn các không ai cần này sao?
“Chốc nữa nói một tiếng với nhà Triệu Lão Tam, sau này ngoài tổ thái phu nhân ra, nếu không được thông truyền thì kể cả một con sâu cũng không được phép vào Đông Noãn các này của ta.”
Thanh Bình lại tự chêm vào một câu, đặc biệt là Mộ hầu.
Mạnh Nguyên bị quấy rầy nên chỉ kỳ cọ qua loa rồi bước ra ngoài thay y phục.
Thanh Bình bưng một chén ngân nhĩ tuyết lê tới cho nàng nhuận phổi thanh nhiệt. Mạnh Nguyên khoan thai múc một muỗng đưa vào miệng.
Thanh Bình thấy Mạnh Nguyên tỏ vẻ không sao, cũng không đả động đến Mộ hầu và chuyện xử trí Liên Kiều, bèn lo nghĩ thay nàng: “Cô nương, Hầu gia chờ ở cửa khá lâu rồi, ngài xem nô tì có cần thay ngài ra mời ngài ấy đi không, tránh để đến bữa ăn tối sẽ không tiện từ chối tiếp khách đâu ạ.”
Mạnh Nguyên ngẩng đầu sửng sốt: “Ngài ấy còn chưa đi?”
Thanh Bình ho khan hai tiếng: “Cầm ghế thái sư ở phòng kế bên ra ngồi trước cửa đấy ạ, nô tì bưng canh phải đi vòng qua nữa.” Đã vậy chàng còn tỏ vẻ đáng thương nuốt nước miếng nhìn ngân nhĩ tuyết lê, muốn ăn nhưng không dám mở miệng đòi hỏi.
Mạnh Nguyên bĩu môi: “Không biết trong hồ lô của hắn đang bán thuốc gì đây.” Lúc đầu Ngọ còn hung hăng vênh váo, không hé một chữ nào về chuyện đêm qua không quay về và sáng nay ôm mỹ nhân vào phủ, bây giờ lại đột nhiên đổi tính à.
“Hay là cô nương gặp mặt ngài ấy thử xem? Hỏi ngay mặt luôn, cho nhẹ lòng đỡ phải lo nghĩ.”
Xích Thược nói năng rành mạch ra chiều không ủng hộ: “Cho ngài ấy chờ đi! Ngày đầu tiên cô nương của chúng ta vào nhà đã ăn không trôi, ngủ không yên trông chờ ngài ấy cả đêm. Hiện giờ ngài ấy muốn gặp cô nương chúng ta mà, tại sao cô nương phải đồng ý ngay chứ? Đúng thật là tám trăm năm không mưa nên chỉ nhớ mỗi nắng lành của mình.”
Mạnh Nguyên vốn đang im lặng suy tư, chợt nghe Xích Thược nói vậy bèn gật gù: “Vậy nghe theo Xích Thược cô nương của chúng ta đi, ta mặc kệ hắn vậy.”
Không cần phải đuổi người ta đi, dù gì đây là chính viện, nếu sau này thật sự không sống được thì người phải đi là mình mới đúng.
Mộ Hoài ngồi đợi ở cửa Noãn các một hồi nhưng không thấy ai ra ngoài.
Thoáng thấy sắc trời chập choạng tối, lại qua một khắc nữa, đến lúc dọn cơm lên rồi.
Nguyên ngày hôm nay Mộ Hoài chỉ uống chút trà thô, dùng một miếng điểm tâm, còn bị buộc phải thức tỉnh làm cơ thể suy nhược và mệt lử, bây giờ bụng còn kêu réo liên tục.
Song chàng biết rõ hôm nay Mạnh Nguyên nhất định sẽ không cho chàng bước vào cửa ngồi dùng cơm cùng bàn với nàng đâu.
Chàng ở lại chỉ vì muốn tỏ rõ thái độ hối lỗi của mình thôi.
Bảo tính tình Mạnh Nguyên cứng thì đúng là cứng thật, nhưng nói mềm cũng rất mềm, đặc biệt là nàng không kìm nổi khi người ta đối xử tốt với nàng.
Nếu ngươi tốt với nàng thì nàng có thể dùng hết trái tim và tâm hồn để báo đáp ngươi cả đời...
Tuy nhiên thứ chàng muốn không chỉ là báo đáp.
Rất nhanh, căn bếp nhỏ đã dừng công việc, có hai nữ sử ăn vận chỉnh tề đang từ tốn đi đến từ phía xa.
Lúc đầu Mộ Hoài không nghĩ nhiều, sau đó mới nhìn rõ hoá ra đấy là hai nha đầu Bích Phù và Tử Đường.
Chàng thật sự rất mỏi mệt, sợ không thể gắng gượng quá lâu, vì vậy chàng quyết định đập nồi dìm thuyền.
“Tử Đường cô nương xin dừng bước, ta có lời muốn nhờ cô nương chỉ bảo.”
Bích Phù nhìn Tử Đường, sau đó chủ động tránh mặt: “Ta chợt nhớ ra khi nãy đánh rơi đồ ở phòng bếp nhỏ rồi, muội ở đây chờ ta một lát nhé.”
Tử Đường thật tâm trung thành với Mạnh Nguyên, song nàng ấy không mong oán hận giữa cô nương nhà mình và cô gia kéo dài ngày càng sâu sắc.
“Không dám nhận câu xin chỉ bảo của Hầu gia, ngài có chuyện gì chỉ cần căn dặn là được.”
Mộ Hoài biết trong bốn nha đầu của Mạnh Nguyên, Bích Phù hiền lành, Thanh Bình tỉ mỉ, Xích Thược hoạt bát, còn Tử Đường giỏi giang. Nếu muốn tìm hiểu tâm tư của Mạnh Nguyên thì phải bắt tay từ nha đầu đắc dụng nhất này: “Ta biết hai ngày qua đã làm cô nương nhà ngươi chịu tủi thân, ta cũng hối tiếc khôn nguôi. Ngươi là người đắc lực bên cạnh nàng, chắc hẳn cũng không mong chủ nhân trong phủ luôn căng thẳng với nhau...”
“Hầu gia nói vậy thật hơi quá rồi, hai ngày kể từ khi cô nương nhà nô tì vào phủ tới nay luôn thủ lễ trọng hiếu, chưa từng đi sai nửa bước, theo ý Hầu gia thì hình như cô nương nhà nô tì đang cố tình gây rối và giận dỗi với Hầu gia ư?”
“Tử Đường, ngươi đừng hiểu lầm lòng thành của ta, quả thật ta chỉ mong nâng khay ngang mày, cá nước hòa thuận với nương tử mà thôi. Ta cũng không quấy rầy ngươi nữa mà chỉ hỏi một câu, nương tử không chịu bao dung cho ta, có phải do người không rõ lai lịch ở ngoại viện kia không?”
Tử Đường thấy Mộ Hoài đổi cách xưng hô, gọi Mạnh Nguyên là nương tử thì suy nghĩ chợt lung lay, có phần tin tưởng chàng thật sự muốn cứu vãn.
Nếu thế, dĩ nhiên nàng ấy nên thuận tình bước xuống vậy.
“Cô nương nhà nô tì không phải là người có tính hay ghen tuông, ngài ấy giận vì Hầu gia đã vô lễ trước, chỉ điểm thủ hạ đánh đổ phần canh nô tì bưng đến, sau đó ngài còn ra vẻ lạnh lùng vô tình, không chịu giữ chút thể diện nào cho ngài ấy trước mặt hạ nhân...”
Mộ Hoài đã sớm thấy tay Tử Đường đang quấn băng gạc, kết hợp với những gì Hàn Tinh đã bẩm báo, lúc này chàng mới dám chắc rằng nữ sử bị thị vệ ngộ thương chính là người trước mặt.
Song chàng là Hầu gia chí tôn, thế nên không thể cúi đầu xin lỗi nữ sử được. Chàng chỉ gật đầu: “Cảm tạ Tử Đường cô nương chỉ điểm. Lúc trước ta đối đãi với nương tử có phần không ổn, nhưng ta đã thành tâm sửa đổi, mai này nếu có cơ hội thì kính xin Tử Đường cô nương giúp đỡ ta.”
Tử Đường lặng lẽ vuốt nhẹ lên mu bàn tay sưng tấy, rốt cuộc vẫn lấy ích lợi của chủ tử làm đầu: “Chỉ cần Hầu gia thật lòng kiên định với cô nương nhà nô tì, nô tì sẽ cố gắng hết sức.”
Cuối cùng Mộ Hoài mới thở phào nhẹ nhõm. Thật ra chàng không cầu mong Tử Đường sẽ có tác dụng lớn gì cả, đến lúc đó nàng ấy đừng bỏ đá xuống giếng là tốt rồi.
Sau rốt Mộ Hoài vẫn không thể dùng bữa tối ở chính viện, vì thế chàng đành đến thư phòng ngoại viện.
Chàng ăn được nửa bữa, đột nhiên nhớ ra điều gì.
“Hàn Tinh, có phải đầu Ngọ ta đã ra lệnh trách phạt Thanh Nham và Tùng Mậu không?”
“Bẩm Hầu gia, giờ Thìn này họ mới thay ca trực, hẳn là đang đến hình phòng rồi ạ.”
Mộ Hoài như có điều suy nghĩ: “Trong hai người đó, ai đã ra tay làm đổ canh phu nhân cho người đưa tới?”
“Hình như là Tùng Mậu.”
“Gọi hắn quay lại trước rồi đến chính viện nhận lỗi với Tử Đường cô nương vô tội bị thương đi.”
Hàn Tinh ra vẻ khó hiểu nhưng không dám hỏi nhiều, vì Hầu gia nhà hắn làm việc luôn có thâm ý, cứ làm theo là được rồi.
“Khoan đã, đến khố phòng lấy bình ngự tứ bôi da theo, bảo là để nhận tội với Tử Đường cô nương.”
Hàn Tinh đáp lại rồi mới lui ra ngoài.
Mộ Hoài chờ Hàn Tinh đi ra mới tự lắc đầu, chàng chưa từng phải tốn công tốn sức lấy lòng ai, tuy nhiên chỉ cần có thể làm phu nhân sớm hết giận, có nhún nhường thấp kém hơn nữa chàng cũng nhịn được.
Sắp phải khóa cửa thì ở cửa viện lại có một vị khách hiếm thấy đến thăm, vả lại còn chỉ đích danh muốn gặp Tử Đường.
Mạnh Nguyên nghe nói là thị vệ do Mộ Hoài phái tới, tuy có nghi ngờ nhưng nàng không quá lưu tâm, chỉ mệnh cho Thanh Bình đi theo bên cạnh, phòng nếu có gì không ổn phải lập tức hô lớn gọi người.
Đến cửa mái hiên, vừa ngẩng đầu, Tử Đường đã nhìn thấy một anh chàng lỗ mãng cao lớn và thô kệch mặc áo bằng vải bố đen nhẻm đang đứng dưới cây cột. Vì khuất trong bóng tối nên trông hắn không giống người mấy, mà trái lại từa tựa gấu mù.
Thấy Tử Đường xuất hiện, người đó khập khà khập khiễng lững thững bước ra khỏi chỗ tối: “Tử Đường cô nương, tại hạ là Tùng Mậu, thị vệ Hầu phủ. Sáng nay ta có điều mạo phạm, kính xin ngài đại nhân đừng để bụng tiểu nhân.”
Nói đoạn, hắn vén áo dài đen cúi người quỳ xuống.
Có lẽ vì bị thương nên trên gương mặt rõ là trung hậu và kiên cường của hắn bất chợt nhăn lại trông hơi dữ tợn, không giống đang xin lỗi người ta mà như tới đòi nợ thì đúng hơn.
Dĩ nhiên Tử Đường nhớ được vị này chính là hán tử mặt đen canh cửa ở khách viện sáng nay.
Nàng tránh đi không nhận: “Ngươi mau đứng lên đi, dưới gối nam nhi có hoàng kim, ta không nhận nổi một lạy của ngươi đâu.”
Cùng là người nghe lệnh làm việc, Tử Đường có trách cũng sẽ không trách lên đầu hắn.
Tùng Mậu nghĩ Tử Đường không chịu tha thứ, lại đổi hướng tiếp tục lạy nàng ấy: “Cô nương nhận được mà, Hàn Tinh nói cô nương là nữ sử đắc dụng nhất bên cạnh phu nhân. Hôm nay ta làm tay cô bị thương, không biết đã làm chậm trễ bao nhiêu đại sự của phu nhân rồi.”
Tử Đường lại né tránh: “Ta thật sự không trách ngươi đâu, ngươi đứng lên đi rồi nói.”
Tùng Mậu sốt ruột đến mức đổ mồ hôi hột: “Cô nương tạm tha cho ta lần này đi. Hầu gia đã nói, nếu lần này ta không được cô tha thứ thì ngày mai sẽ không cho ta làm thị vệ Hầu phủ nữa. Hàn Tinh còn nói sẽ sai ta đến một hiệu quan tài ở thành Bắc làm phu khiêng quan nữa đấy...”
Tử Đường vốn dĩ còn tức giận, nhưng trong đầu mường tượng ra khung cảnh giữa những đồng nam đồng nữ và hàng cây bạc trắng như làn khói, có xen lẫn một chàng gấu mù đen như than thế này, e là kể cả các nhạc công đang diễn tấu kèn Sona hay kèn đồng đều sẽ phải bật cười.
Nếu hắn đi, quả thật là làm xáo trộn lễ tang của người ta đấy chứ!
Tử Đường kìm lòng không đậu cười thành tiếng.
Còn Tùng Mậu, cuối cùng cũng mạnh mẽ cúi đầu lạy được một lần.
Hắn vịn eo đứng dậy, đoạn cũng cười hì hì: “Tử Đường cô nương vừa cười rồi, có nghĩa là cô đã tha thứ cho ta.”
Hắn nói xong, bèn lấy một cái bình sứ nhỏ trong vạt áo ra: “Đây là thánh dược dưỡng da do Hầu gia bảo ta đưa tới, cô nương nhớ mau chóng thoa nha, chắc chắn sẽ không để lại sẹo đâu.”
Dứt lời, không đợi Tử Đường đáp lại, hắn cứng nhắc đưa bình sứ cho nàng ấy.
“Không còn sớm nữa, ta phải đi đây, sau này Tử Đường cô nương có gì sai bảo thì chỉ cần dặn dò là được.”
Tử Đường và Thanh Bình nhìn nhau, ai cũng buồn cười vì không ngờ lại được chứng kiến một phương thức xin lỗi gượng gạo như này, quả thật không biết nên nói gì cho phải.
Tử Đường thấy Tùng Mậu chất phác vừa tập tễnh ra ngoài, bỗng có chút không đành lòng: “Khoan đã, ngươi đừng đi vội.”
“Tử Đường cô nương còn có chuyện gì nữa à?”
“Phu nhân đã thưởng dược cao thoa tay cho ta rồi, vả lại ta thấy hình như ngươi cũng bị thương, nên ngươi hãy cầm bình dược cao này về dùng cho mình đi.”
Nếu là người bình thường, sao có thể nhận lại đồ đã tặng người khác chứ, tuy vậy Tùng Mậu hơi ngốc nghếch nên hắn không phát giác ra có gì không ổn.
“Vậy ta cảm ơn cô nương ha.”
Đi được hai bước, hắn lại khó xử, nghe Hàn Tinh nói thuốc cao này là vật ngự dụng có tiền cũng không mua nổi, vậy không biết hắn lấy bôi vào cái mông mới bị ăn hèo này có phí của trời không đây nhỉ?
Tác giả có lời muốn nói: Mộ Hoài đỡ trán, gã trợ thủ này hơi đãi bôi thì phải _ (:з” ∠)_