Sủng Thê Của Nịnh Thần

Chương 37: Cùng phòng




Mạnh Nguyên vô thức né tránh.

“Giường ở Nhà Đông ta khá hẹp, không tiện ngủ cùng, đành phải để Hầu gia chịu thiệt ra chiếc giường thấp phía sau tấm bình phong rồi.”

Ám hiệu rõ ràng như thế nhưng Mộ Hoài hồn nhiên không nhận ra: “Giường hẹp thì có sao đâu, hôm nay trời lạnh, tuy đã đốt địa long nhưng cũng không thể trông cả đêm được, ta ôm nàng vừa hay sưởi ấm một thể, vả lại sẽ không để nàng ngã xuống đất đâu.”

Chàng nói xong, có tiếng giày rơi xuống đất.

Lạch cạch, tiếng chân bước lên cũng đánh trúng tâm trạng căng thẳng của Mạnh Nguyên.

“Nhưng, nhưng ta không quen ngủ với người khác.”

“Sau này sẽ quen thôi.”

Mộ Hoài biết Mạnh Nguyên luôn nhút nhát. Chàng tiện tay gạt cái móc vàng cho màn rơi xuống, trong phút chốc giữa hai người bị thu hẹp trong một không gian rất nhỏ, tuy không thấy rõ hình dáng của nhau nhưng có thể nghe thấy hơi thở làm nảy sinh sự mập mờ.

Cuối cùng Mạnh Nguyên chắc rằng Mộ Hoài thật sự định sẽ ngủ cùng giường với nàng, đoán chừng còn thực hiện chuyện phu thê nên làm nữa.

Nàng hơi sợ.

Quả thật hai người đã thành hôn được ba ngày, đêm động phòng này tới hơi muộn thật, vả lại Mạnh Nguyên càng không có lý do gì để từ chối yêu cầu của phu quân được.

Tuy nhiên vì hai kiếp gặp gỡ khác nhau, nàng đã đánh một dấu ấn “Thành hôn vì hoàng mệnh, bên trong thật không có nửa tấm chân tình” lên Mộ Hoài rồi nên sâu trong thâm tâm nàng không muốn nhân nhượng.

“Không phải Hầu gia nói có lẽ tối nay sẽ có kẻ gian tới sao? Nếu ngài nghỉ ngơi ở chỗ ta, ta sợ rằng sẽ làm chậm trễ chính sự...”

Mộ Hoài không nhận ra Mạnh Nguyên đang lựa lời từ chối, sau khi cởi xong áo khoác, chàng tiện thể nhét xuống cuối giường rồi đưa tay đặt lên eo Mạnh Nguyên.

Chính sự chàng thầm nghĩ khác xa so với Mạnh Nguyên.

“Nương tử đừng lo lắng, dù cho bọn đạo chích có tới tận cửa thì thị vệ sẽ không ngồi yên đâu. Huống hồ canh giờ còn sớm, nếu có tiếng động gì, ít nhất cũng phải qua khuya canh ba.”

Cảm nhận được hai bàn tay của Mộ Hoài đang mò vào trong tẩm y tơ lụa của mình, Mạnh Nguyên hoảng sợ đưa tay ngăn cản và chống ngay cổ áo chéo của Mộ Hoài.

Giờ phút này, Mộ Hoài sắp sửa bị thiêu cháy rồi nhưng vẫn kiên nhẫn trêu chọc nàng: “Phu nhân còn nóng lòng hơn cả vi phu...”

Giọng điệu của chàng đặc sệt âm mũi, trong bóng đêm chàng thẳng thừng bắt lấy cánh môi của Mạnh Nguyên.

Mạnh Nguyên vô thức buột miệng “Không”, đáng tiếc đã bị Mộ Hoài nhanh chân đến trước, nàng vừa hé môi đỏ thì lập tức bị Mộ Hoài bắt lấy.

Nụ hôn này vừa dịu dàng vừa quyến luyến, chàng nâng gáy nàng, càng thiếu kiên nhẫn và liều lĩnh hơn, hệt như một con thú đang khát nước trong sa mạc bất chợt tìm thấy một ốc đảo và chỉ muốn uống cạn hết nước trong một lần mà thôi.

Từ dáng người và sức lực của Mạnh Nguyên đều không thể chống lại được, cũng không dám dùng răng cắn mà chỉ cố đẩy ra hết sức có thể.

Thế nhưng nó chỉ như gãi ngứa cho người ta thôi.

Cõi lòng nàng rối bời vô cùng.

Nàng vừa gả cho người, đáng lẽ ra nên hoàn tất hết lễ với phu quân, dù là vì con nối dõi thì cũng nên tuân theo.

Tuy vậy nàng lại cảm thấy quá tủi thân, rõ là trong tim người trước mắt không có nàng, vậy mà nàng còn phải như con thiêu thân lao vào lửa, bất chấp tự thiêu đốt chính mình.

Vừa nghĩ vậy, nàng kiềm lòng không đậu thương thân, thậm chí hốc mắt cũng nóng lên.

Hơi thở của Mộ Hoài càng lúc càng nặng nề, răng môi hơi tách ra, chàng bắt đầu giơ tay cởi bỏ tẩm y của Mạnh Nguyên.

Chàng khắc chế xúc động của mình, cứ nghĩ mình đang vuốt ve cô nương nhỏ bé đang run rẩy trong vòng tay với sự âu yếm khôn tả.

“Nương tử đừng sợ, âm dương giao hoà là lẽ phải của đời người, phu thê chúng ta trải qua điều này mới thật sự trong nàng có ta, trong ta có nàng, sẽ càng khó phân ly.”

Thế nhưng, chàng không biết câu này chỉ càng khiến Mạnh Nguyên run rẩy hơn.

Chẳng mấy chốc, tẩm y đã bị trút bỏ, Mạnh Nguyên cảm thấy sau lưng lạnh lẽo, nhưng cơ thể dũng mãnh của người phía trước lại nóng rực, quả thật như muốn hầm chết một người đang sống sờ sờ là nàng.

Thật ra Mộ Hoài khá săn sóc nàng, kiếp trước là thế, rõ ràng chàng chịu đựng rất vất vả nhưng vẫn cố gắng xoa dịu và dỗ dành nàng.

Đừng suy nghĩ, cũng đừng so sánh nữa.

Hắn không phải là người đó, không phải là người đó.



Bây giờ Mạnh Nguyên đã hoàn toàn buông bỏ giãy giụa. Dù có trốn được tối nay nhưng còn có tối mai, sau này nàng từ chối được nhất thời, chẳng lẽ có thể trốn tránh cả đời sao?

Mạnh Nguyên toan để mặc Mộ Hoài làm theo ý mình, nằm yên trên giường không nhúc nhích, chỉ mong khi vừa mở mắt ra thì có thể nghênh đón bình minh thôi.

Mộ Hoài nhanh chóng cảm thấy nương tử có gì đó không ổn.

Ở kiếp trước, trong đêm động phòng, tuy Mạnh Nguyên e dè nhưng cũng tỏ vẻ vui mừng. Vui vì có được một phu quân tài hoa chu đáo, mừng vì có được một phu quân bất thế.

Tuy nhiên giờ đây, Mộ Hoài cảm nhận rõ được sự lãnh đạm của Mạnh Nguyên, với hàm ý vò đã mẻ lại sứt.

Chàng tạm ngừng lực tay đang vỗ về, đoạn nhẹ nhàng gọi: “Nương tử?”

Mạnh Nguyên vừa thẹn thùng vừa sầu não, quyết định sẽ không lên tiếng.

Mộ Hoài lùi người ra, vừa giơ tay sờ lên mặt Mạnh Nguyên, sau đó chợt kêu lên: “Nương tử, sao nàng khóc?”

Kiếp trước Mạnh Nguyên cũng khóc, chỉ vì lúc sau bị nguyên hồng của chính nàng làm hoảng sợ.

Mộ Hoài tự nhận kiếp này mình đã cực kỳ cẩn thận và dịu dàng, sao vẫn làm cho người ta khóc thế này?

“Nương tử đừng sợ, do ta quá nóng lòng.” Mộ Hoài nói xong lập tức ngồi dậy, vội kéo lấy y phục của mình ở cuối giường rồi leo xuống.

Mạnh Nguyên biết màn che bị vén lên vì có gió lùa vào.

Có nơi nào đó trong lòng nàng bất chợt hoảng hốt.

“Hầu gia phải đi sao ạ?”

Vừa nói xong nàng hối hận ngay tức khắc, nghe có vẻ nàng rất muốn chàng ở lại vậy.

Nghe tiếng, Mộ Hoài quay lại, cúi người xuống kề sát vào mặt Mạnh Nguyên rồi hôn nhẹ lên má đào của nàng: “Ta đi thắp đèn, đổi xiêm áo rồi mang nước cho nàng.”

Thắp đèn, cũng có nghĩa sẽ tha cho nàng lần này.

Mạnh Nguyên mím môi, khẽ ừm đáp lại. Nhân lúc Mộ Hoài đứng lên, nàng mau chóng “sột soạt” mặc áo vào, cũng mặc kệ lớp áo trong bằng tơ tằm đã bị nhăn nhúm từ lâu.

Phù, xem ra tối nay đã tránh được một kiếp.

Mộ Hoài xuống giường, dùng mồi lửa thắp đèn lên, sau đó đặt dưới gầm giường.

Chàng lại mang nước tới đưa cho Mạnh Nguyên đang ở trong màn.

Tuy hai người không làm xong trọn vẹn nhưng đã rất chân thành gặp nhau rồi nên Mạnh Nguyên xấu hổ không dám ra khỏi màn.

Mộ Hoài không nâng màn nữa mà chui vào đưa chén trà nhỏ cho Mạnh Nguyên.

“Ta đi tắm nước lạnh đây, nàng ngủ trước đi.”

Tắm trong thời tiết thế này, đương nhiên Mạnh Nguyên hiểu vì sao chàng làm vậy. Nàng chỉ cúi đầu ấp úng đáp lại.

Thật ra nàng cũng muốn đi tắm nhưng lại sợ đụng phải kẻ gian vào phủ hành hung.

Mộ Hoài nhanh chóng quay lại vì Mạnh Nguyên nghe được tiếng động.

Theo như nàng nghĩ, mình vừa làm Mộ Hoài mất hứng, quá nửa là chàng sẽ ngủ ở sạp bên kia.

Thế nhưng màn đột nhiên được vén lên, Mộ Hoài lại chui vào chăn của nàng với cơ thể còn hơi nước.

“Bên ngoài còn lạnh lắm, nương tử sưởi ấm tay cho ta nhé.”

Nói xong, chàng luồn đôi bàn tay xuống dưới nách Mạnh Nguyên.

Thật ra Mộ Hoài có âm mưu.

Chàng nhớ nương tử sợ nhột, trước tiên phải quen thuộc dần với nàng đã, đợi nàng không còn sợ chàng nữa thì mình từ từ mưu tính.

Mạnh Nguyên không thể nói rõ mình đang cảm thấy thế nào.

Ban nãy, trong khoảnh khắc Mộ Hoài đứng dậy, nàng chợt cảm thấy được giải thoát nhưng cũng có chút ít mất mát.

Lúc này Mộ Hoài thân thiết với nàng như thú vui ân ái của một đôi phu thê bình thường, thì quả tình nàng không chán ghét nổi.



Nàng hơi né tránh, bây giờ vì nhột quá không nhịn được nên mới đưa tay véo Mộ Hoài.

Đây là hành động theo bản năng nhưng lại khiến Mộ Hoài cứng đờ.

Chàng dừng cử động tay, hầu kết chuyển động.

Cuối cùng chàng buồn bã nói: “Muộn rồi, nương tử ngủ đi.”

Dứt lời, chàng ngồi dậy muốn xuống giường: “Giường nàng đúng là hơi nhỏ, đợi qua vài ngày nữa về lại chính phòng đi. Tối nay ta ngủ trên sạp, không phá nàng nữa.”

Mạnh Nguyên thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm vậy cũng tốt. Nàng nhận ra Mộ Hoài đang cực kỳ kiềm chế, nếu tiếp tục ở lại trong màn của nàng, vậy lát sau mọi chuyện sẽ không còn nằm trong tầm khống chế của hai người nữa đâu.

Mạnh Nguyên nghĩ chắc chắn đêm nay sẽ khó ngủ, dù sao có người ở sát bên mà.

Tuy vậy, hai ngày qua nàng khá mệt nhọc, vừa mới chạm vào gối đầu thì đã ngủ thiếp đi, thậm chí Mộ Hoài ra ngoài trong đêm mà nàng còn không hề bị đánh thức.

Sáng hôm sau, Mạnh Nguyên vừa tỉnh giấc bỗng phát hiện mình không ở Noãn các mà đã bị chuyển đến chính phòng.

Bấy giờ Mộ Hoài đang mặc trung y, nửa nằm nửa ngồi nghiêng đầu nhìn gương mặt đang say ngủ của nàng.

Mạnh Nguyên đột nhiên tỉnh giấc hoàn toàn.

“Sao ta lại ở đây?”

Sau đó nàng nhận ra bản thân vừa hỏi gì, đương nhiên là Mộ Hoài bồng nàng tới rồi.

Gương mặt nàng hơi nóng, sau đó lập tức đổi sang một chủ đề an toàn hơn.

“Đêm qua trong phủ vẫn yên bình sao ạ?”

Mộ Hoài nhẹ nhàng kéo hai viền áo lỏng lẻo của Mạnh Nguyên lại rồi mới đáp: “Đêm qua có ba người áo đen che mặt đến đây, hai kẻ vào khách viện, một kẻ tới chủ viện, hiện tại đã bị chế ngự, phu nhân đừng lo lắng.”

Mạnh Nguyên hoảng hốt, quả nhiên có đến ư? Kiếp trước không xảy ra chuyện này, lẽ nào vì ban đầu không có vụ việc Mộ Hoài đưa “Thương cô nương” vào phủ.

Cẩn thận ngẫm nghĩ, chuyện xảy ra ở kiếp trước và kiếp này bắt đầu có chiều hướng sai lệch với nhau rồi.

Nàng muốn ngăn ngừa kết cục bỏ mạng của Mộ Hoài, nếu chỉ ngăn cản chàng đến bãi săn làm bạn giá (*) cũng vô dụng.

(*) Ý nói làm bạn với hoàng đế hoặc quần thần.

Xem ra, nếu muốn cứu được Mộ Hoài thì không thể chỉ lo mặt ngoài được, nàng phải hiểu cặn kẽ mỗi ngày chàng làm gì và tiếp xúc với những ai.

“Chuyện trong phủ đêm qua, phu quân có thể kể lại tường tận cho ta nghe không?”

Mộ Hoài nhíu mày: “Phu nhân thật sự muốn nghe à?”

Nghe ngữ điệu của chàng, Mạnh Nguyên chợt do dự, nhưng sau đó nàng lại cắn răng gật đầu.

“Đêm qua thích khách lẻn vào từ tường của khách viện, thị vệ trong phủ gần như đã phát hiện có người đột nhập ngay lập tức, nhưng vì dụ địch xâm nhập nên họ phải thật im ắng. Sau đó, thích khách chia làm hai ngả, trong đó hai kẻ định đi cứu người, bị thị vệ cố ý thả vào phòng khách, kết quả bọn chúng đã trúng phải mai phục, một tên bị chém vào thắt lưng và ruột lập tức chảy đầy ra ngoài; một kẻ bị bắt sống nhưng gã thừa cơ mọi người không đề phòng đã cắn thuốc độc trong miệng, lát sau thất khiếu cũng chảy máu cho đến chết. Về phía gã đến chính viện kia, tuy không bỏ mạng nhưng đã bị ta đánh gãy gân chân và đâm một mắt bị thương, hiện giờ phải dựa vào thuốc để giữ mạng, nếu may mắn, không chừng có thể chịu được hai đợt tra hỏi...”

Mạnh Nguyên càng nghe thì nét mặt càng hoảng sợ khôn tả. Cố dằn cơn hãi hùng và ghê tởm, nàng tiếp tục hỏi dò: “Thế nên Hầu gia đã biết là ai chỉ điểm cho thích khách đến đây phải không?”

Chủ yếu nàng muốn xác nhận xem có phải chúng đến vì Mộ Hoài không.

“Theo ta phỏng đoán, ba người đến phủ chúng ta và đợt từng vào cung là cùng một nhóm người. Xem ra chúng liều chết cũng phải cứu con tin ra bằng mọi giá, ta e rằng Dung Ân hầu Thương Quang Tế không thoát khỏi liên can đâu.”

“Thương Quang Tế? Không phải ông ta bị giáng chức vì làm thương hại đến dân chúng ư? Sao còn thừa sức chỉ huy người khác vào cung ám sát vương giá?”

“Chỉ vài ba câu nói của ta đúng thật sẽ không kể rõ ràng được. Tóm lại chuyện ông ta nuôi tử sĩ là có thật, chỉ có điều trước mắt phải điều tra xem có phải đằng sau ông ta còn bè đảng nào nữa không.”

Mạnh Nguyên cẩn thận nhớ lại, trong ấn tượng không có lý lịch của một người họ Thương nào, nhưng bỗng có tia sáng lướt qua đầu nàng: “Hầu gia từng nói đêm đại hôn của chúng ta, chàng đưa Nghi Quận vương về phủ và đã chính tay đâm chết nữ nhi duy nhất của Thương Quang Tế. Ta nghĩ rằng một nữ nhi nhà Hầu tước sao có thể dễ dàng đi mạo hiểm hành thích Quận vương đương triều được chứ? Đây quá là kì quặc rồi.”

Mộ Hoài nghe nàng nhắc thì cũng rơi vào trầm tư.

Kiếp trước chàng không né tránh động phòng nên không nhúng tay vào chuyện Nghi Quận vương bị tập kích, về chuyện tục huyền của phủ Dung Ân hầu thì chàng cũng là người tiếp nhận sau cùng.

Hiện nay tình cờ gặp phải, chàng cũng bắt đầu chú ý rằng, có lẽ vũng nước đục của phủ Dung Ân hầu này còn sâu hơn nữa.

Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay Mộ hầu đã cố gắng nhẫn nại.