Sủng Thê Của Nịnh Thần

Chương 21: Đợi gả




Mộ Hoài trở về từ Mạnh gia, không đến thẳng thư phòng chính viện mà tạt qua hành lang đến gặp tổ mẫu Cố thị.

Vừa nãy chàng cảm thấy rất rõ ràng rằng vị Bát cô nương Mạnh phủ kia —— nương tử tương lai mà không lâu nữa chàng sẽ lấy làm thê tử, quả thật lại làm ảnh hưởng đến cảm nhận và tâm trạng của chàng.

Quỷ quái đến mức làm người ta lo ngại không yên.

Từ nhỏ chàng không tin vào yêu quái và tà thuật nhưng lần này chàng thật sự không thể giải thích rõ được.

Chàng không khỏi nghĩ đến, có phải Mạnh thị nọ có “thiên phú dị bẩm” điều khiển được cảm xúc của người khác hay không, kể cả tổ mẫu cũng ra chiều vừa ý và che chở Mạnh Nguyên, vậy có phải cũng bị dính chú thuật gì không? Có ảnh hưởng nguy hiểm đến sức khỏe của bà cụ không?

Vì vậy chàng không thể chờ đợi lập tức đến Tam Tư Đường, trước tiên phải hỏi thăm sự an toàn của tổ mẫu đã.

Trong phòng, trong khi Như Ý đang kể chuyện tiếu làm Cố thị bật cười thì Mộ Hoài vội vã vén rèm đi vào.

Đầu tiên Cố thị thấy kỳ lạ: “Sao con về nhà sớm vậy? Nhạc phụ tương lai không giữ con lại ăn cơm trưa ư?”

Đương nhiên Mạnh gia có giữ, vả lại còn nài nỉ hết nước hết cái nhưng Mộ Hoài đang có chuyện lo nghĩ trong lòng nên mới cố ý về sớm.

“Tôn nhi nhớ tới trong phủ còn có việc cần làm gấp nên mới quay về sớm.” Dứt lời, chàng ngồi xuống một chiếc bàn khác bên cạnh Cố thị.

“Tổ mẫu ở nhà vẫn mạnh khỏe chứ ạ?”

Cố thị biết tính tình Mộ Hoài lạnh lùng, không muốn ở lại ăn cơm mới là thật, nếu không thì sao không trở về chính viện của chàng mà lại chạy đến Tam Tư đường của bà chứ?

Tuy vậy, suy cho cùng thân sơ khác biệt, Cố thị không trách Mộ Hoài vì thất lễ với nhạc gia: “Dù xương của ta đã già yếu nhưng còn cứng lắm đấy, ta phải thấy con lấy vợ sinh con, có người kế tục hương khói thì mới bằng lòng buông tay. Chuyện cài trâm lên búi tóc hôm nay có thuận lợi không?”

Mộ Hoài thấy tổ mẫu tha thiết và mong ngóng mình nhanh chóng thành hôn, sớm sinh ra hậu duệ nên chàng giả vờ ho khan.

“Hôm nay mọi việc ở Mạnh gia đều tốt... Hơn nữa, có vẻ cô nương Mạnh gia không như con tưởng tượng, càng không nhát gan như lời đồn. Tổ mẫu từng gặp nàng hai lần, có cảm nhận giống tôn nhi không ạ?”

Cố thị gật đầu: “Trước kia con mang ngọc bích ngự tứ tiền triều về nhà thì ta còn lo lắng, Mạnh gia này là cựu phản nghịch hàng thần, danh tiếng kém cỏi đến mức nào chứ, có lẽ nữ nhi nhà ông ta cũng không phải là một mối duyên tương xứng. Con phải nhớ kỹ thời cuộc trong triều không cho phép chúng ta lựa chọn, đừng lỡ mồm làm mất Thánh tâm mới là điều quan trọng, tuân theo suy tính của bên trên càng đúng đắn hơn cả, bởi vậy ta đã thay mặt con mời phu nhân Mạnh gia tới phủ làm khách và quan sát thử, không ngờ Mạnh bát cô nương này cũng xem như hiểu lễ biết điều, tạm chấp nhận được.”

Mộ Hoài sửng sốt, tổ mẫu nói Mạnh Nguyên cố lắm chỉ tạm khiến người ta vừa lòng, điều đó có nghĩa là vẫn chưa được hoàn mỹ.

Nếu Mạnh Nguyên thật sự có bí thuật mê hoặc lòng người, vậy thái độ dè dặt của tổ mẫu không hợp lý rồi.



Cố thị say sưa nói tiếp: “Tuy hôn sự này của con chưa có chiếu lệnh rõ ràng nhưng thứ thuộc về tiền triều tức là có liên quan đến Thiên gia nên ta không thể điều đình được đâu. Ta biết chuyện này con thật sự bị thiệt thòi, song nhà như chúng ta sợ nhất là tự tạo ra hỗn loạn từ chính gót chân mình. Ta đối xử tử tế với cô nương Mạnh gia, xét cho cùng là đang muốn công khai phu nhân chính thức đương gia tương lai của Hầu phủ chúng ta... Nếu cô ta có thể ngồi vững vàng và làm một hiền thê tốt với con thì ta sẽ yên tâm và an lòng dưỡng già; nếu cô ta không ngồi yên được cũng không sao cả, còn có lão thái bà ta chống đỡ, không để trên dưới Mộ hầu gia chúng ta mất đi hào quang, vậy cũng xem như hoà thuận vui vầy rồi.”

Nghe bà nói vậy, có lẽ bà cho rằng Mộ Hoài có ý chỉ trích tân nương.

Mộ Hoài thấy Cố thị nói thấu đáo thế thì vội vàng đứng dậy: “Không tới mức quá quắt như tổ mẫu nói đâu, dù Mạnh phủ có muôn vàn điều không tốt nhưng rõ là tốt hơn nhà khác —— ít nhất họ hiểu được người khôn phải giữ mình. Chẳng những Mạnh hầu không kết bè kết cánh mà khi thấy một người có chức quan hơi nhạy cảm thì chỉ ước có thể đi vòng ba dặm thôi, con rất hài lòng với nhạc gia.”

“Vậy Mạnh cô nương thì sao? Tuy hôn sự này mang theo mưu tính quyền hành nhưng tổ mẫu luôn mong sau này nội trạch của con yên ổn, phu thê hòa thuận.”

Mộ Hoài đáp không chút nghĩ ngợi: “Con cưới hỏi nàng tới Mộ phủ đàng hoàng nên đương nhiên sẽ giữ gìn lễ nghĩa, cử án tề mi, sẽ không cho người ngoài có cơ hội lợi dụng.”

“Con phải luôn giữ điều đó trong lòng đấy.” Cố thị hài lòng gật đầu: “Thời gian được định sắp tới rồi, ta đã đặt xong danh sách sính lễ, con về xem lại thử có gì cần thêm bớt không, dù gì cũng là đại hôn của con, không được qua loa.”

Mộ Hoài lơ đễnh: “Những chuyện nhỏ nhặt này tổ mẫu cứ sắp xếp là được rồi, tôn nhi trở về thư phòng trước. Ngài đừng quá vất vả, mọi việc phải lấy thân thể làm trọng.”

Cố thị thấy huyết mạch duy nhất của mình không mảy may quan tâm đến chuyện kết thân thì cũng cảm thấy bất đắc dĩ.

Bà mong rằng sau này khi cô dâu vào cửa, chàng có thể thay đổi cách nhìn.

*

Mộ Hoài xác nhận tổ mẫu chỉ có tâm tư làm hết trách nhiệm của trưởng bối với cô nương Mạnh gia mà thôi, cuối cùng mới yên tâm.

Xem ra chỉ có chàng bị Mạnh thị ảnh hưởng.

Chàng đã quyết định rồi, đợi khi Mạnh Nguyên vào nhà thì chàng phải giữ người ta ở nội trạch để quan sát và phán đoán cẩn thận một thời gian, không được dễ dàng tiếp xúc gần để tránh bị nàng đầu độc và khống chế.

Nếu nàng thật sự cất giấu bí mật không thể cho ai biết hoặc che đậy bất kỳ dã tâm nào thì tất nhiên nàng sẽ chủ động ra tay, đến lúc đó bí mật của nàng hẳn phải bại lộ.

Mộ Hoài đã quyết định xong kế sách, sau đó quả nhiên chàng bắt đầu trở thành ông chủ phủi tay mặc kệ mọi thứ, ngoài việc chàng can thiệp vào chuyện ấn định hôn kỳ được tổ chức vào tháng chín trước thời hạn thì những chuyện khác đều do tổ mẫu toàn quyền tổ chức.

Người hầu trong phủ không thấy kỳ quặc, dù gì tính nết của Hầu gia nhà mình như một tảng băng huyền bí vạn năm, nếu đặc biệt quan tâm đến nương tử có dòng dõi không tốt thì mới làm người ta thấy lạ đấy.

Lúc đầu, Cố thị còn sai người đến hỏi ý kiến của Mộ Hoài nhưng sau đó thấy chàng cứ qua loa có lệ, bà quyết định sẽ làm như chàng mong muốn là toàn quyền sắp xếp thay chàng.

Dẫu sao Mộ gia phú quý, chỉ cần không vượt quá tầm kiểm soát thì mọi thứ đều phải là nhất.

*



Ngày Mộ phủ mang sính lễ tới Mạnh phủ, quả thật đã làm cho những người ban đầu luôn chỉ trích Mạnh gia phải ghen tị một phen.

Tuy lúc rước dâu không đánh trống thổi kèn sôi nổi nhưng đội ngũ khiêng ba mươi sáu lễ trùng điệp từ đầu đường đến cuối hẻm, cũng đủ khiến dân chúng trên phố xá kiễng chân trông ngóng.

Mạnh hầu và phu nhân Nghê thị đứng ở cửa, đích thân nghênh đón vị khách chính là trưởng công chúa Hinh Nguyên và hai khách phụ vào nhà.

Sau khi phân ra chủ và khách rồi ngồi xuống, trong hương trà thơm ngát, Nghê thị nhận lấy lễ đáp đỏ thắm được dát vàng, chỉ nhìn thoáng thôi đã mỉm cười.

Trưởng công chúa Hinh Nguyên cười nói: “Trước khi đến đây ta đã xem thử danh sách lễ của Mộ hầu rồi, ta cũng tiếc sao trong nhà không có khuê nữ chưa chồng chứ... Nghe nói do lão Phong quân đích thân lo liệu, trong hai mươi mấy rương đồ trang sức có hai bộ được chế tạo trong cung, phần thể diện này nhà tầm thường cũng chẳng dám nghĩ nữa là. Cô nương nhà mọi người sau này có phúc lắm đấy.”

Mạnh hầu nghe vậy lập tức ngồi không yên: “Mộ phủ cũng thật là, lãng phí quá rồi.” Thật sự hơi sợ rồi đây.

Đây đều là kỳ trân dị bảo Mộ Hoài vơ vét tịch thu của nhà khác, bây giờ khiêng đến Mạnh gia, không biết họ phải chịu bao nhiêu tiếng xấu và ai oán nữa.

Thấy phu quân rụt rè, Nghê thị bèn vội vàng thưa lời trưởng công chúa Hinh Nguyên: “Hôm nay nhờ phúc của ngài, hoàn thành chuyện tốt cho Mạnh gia, vậy mong ngài nể mặt ở lại dùng chút cơm rau dưa, cũng để phu thê chúng tôi làm trọn tấm lòng.”

Bây giờ Trưởng công chúa không từ chối nữa, trong bữa tiệc còn đề cập đến tâm ý muốn nhanh chóng hoàn tất lễ của Mộ gia.

“Tuy cô nương nhà ngươi còn nhỏ tuổi nhưng tuổi tác của lão Phong quân Mộ phủ đã cao, một lòng mong đợi cháu dâu vào cửa đảm nhiệm việc bếp núc để san sẻ với bà ấy, vì vậy họ muốn đẩy nhanh ngày lành tháng tốt một chút.”

Nghê thị ngẫm nghĩ còn có khối việc phải làm, vả lại đồ dùng trong nhà chỉ đang ở dạng gỗ thô nên tỏ vẻ khó xử: “Sang xuân là thọ nghìn đời của Thánh nhân, tôi nghĩ hay chúng ta định ngày lành gần đó?”

Trưởng công chúa cười: “Nếu Mộ gia có thể chờ đến lúc ấy thì không cần ta đến đây nói giúp đâu.”

Nghê thị nghe vậy thì hiểu chắc hẳn là thời gian gần quá: “Không biết Mộ gia chọn ngày lành nào?”

“Hai mươi tám tháng chín là ngày hoàng đạo hiếm có, còn là ngày tốt nhất để thú thê.”

Nghê thị buồn bực suýt nữa đã nhảy dựng lên: “Vậy còn chưa đầy hai tháng nữa? Gấp quá rồi...”

“Nghê phu nhân cứ nghĩ đây là lễ vạn thọ sớm được dâng lên cho phụ hoàng của ta đi.”

Lúc này không chỉ Nghê thị mà ngay cả Mạnh hầu cũng túa mồ hôi lạnh.

Nếu Thiên gia vội vã giục Mộ hầu thú thê thì Mạnh gia của ông ta có quyền nói không sao?