Hai tuần nằm viện vì suy nhược đã lấy đi từ tôi rất nhiều thời gian, tiền bạc lẫn kiến thức. Quay lại lớp học, mọi thứ đều trở nên xa lạ, cho dù đó chỉ môn Luyện dịch Việt-Anh sơ cấp. Nhưng tôi đến nơi này không phải để học mà là nhìn lại những điều đã từng gắn bó với mình suốt hai năm qua, sau đó, tôi sẽ rời khỏi môi trường giảng đường, lao vào các quán bar, nhà hàng để kiếm tiền trả hết khoản nợ đã vay từ bọn cho vay nặng lãi để lo tiền viện phí cho chính mình.
Chuyện đến nước này, đều là do tôi ngu dại. Nếu như ngày đó không nuôi hi vọng gương vỡ lại lành, không tin vào những gì tên người yêu cũ từng nói, có lẽ, hôm nay sẽ khác. Nghĩ lại, hai chữ “ngu dại” vẫn là quá nhẹ để nói về tôi của những ngày tháng đã qua. Nhưng chuyện qua rồi, nhắc lại cũng không ích gì. Hiện tại, tôi phải sống cho tôi, sống cho cái hiện tại u ám đang bủa vây quanh mình. Tôi lấy bút chì và giáo trình trong cặp da, đặt lên bàn, cố gắng tập trung dịch bài để quên đi những cảm giác nặng nề khi nhớ về những điều không nên nhớ.
Mỉa may thay, càng cố gắng quên lại càng nhớ nhiều hơn, nhiều đến mức ám ảnh. Có tiếng gót giày gõ nhẹ, đều đều xuống sàn. Thu Hương vào lớp, vừa nhìn thấy tôi ngồi dán mắt vào những trang bài tập, nó vội ngồi xuống, hỏi dồn: “Hai tuần nay mày đi đâu? Thầy Khiêm nói nếu mày nghỉ thêm hôm nay nữa sẽ gạch tên mày ra khỏi danh sách lớp. Ngày mai nhóm mình sẽ thuyết trình môn này, mày chuẩn bị gì chưa?”