Kết thúc cuộc trò chuyện với Trâm An, tôi vào bệnh viện lấy những giấy tờ cần lấy, rồi quay lại khu nhà trọ mình đang ở. Ai đó đã thay tôi cạo đi những mảng sơn đỏ như máu rồi phủ một lớp sơn xanh sẫm trùng màu với màu của những bức tường của toàn bộ dãy nhà trọ. Chắc là một cậu sinh viên năm nhất bị bà chủ khó tính ép làm. Bởi trong khu này, không một ai rảnh rỗi trừ những bé sinh viên mới vào thuê trọ.
Về đúng nơi cần về, cảm giác này thoải mái và hạnh phúc như một con cá được thả vào trong nước. Tôi đóng chặt cửa phòng riêng, lấy điện thoại ra, mở tài khoản mạng xã hội ra, chủ động gọi cho cậu bạn người Nhật của mình. Rất nhanh, bên kia đã chấp nhận cuộc gọi. Dường như cậu ấy luôn đợi tôi.
“Heian, nghe đây, mình sẽ qua Nhật. Sau khi làm xong các thủ tục cần thiết, mình sẽ nhắn lại cho bạn. Lúc đó, phiền Heian chuyển cho mình một nửa tiền vé. Qua Nhật, mình sẽ đi làm để trả lại.” Tôi cố nói thật chậm, phát âm thật chuẩn để cậu bạn ngoại quốc kịp nghe và hiểu.
Điều tôi vừa nói khiến cậu bạn nhiệt tình bất bình. Cậu ấy dùng tiếng Việt đáp lại đầy giận dữ:
“Là mình tặng số tiền đó cho An. An không nợ mình. Đừng nói chuyện như vậy, mình không thích!”
“Mấy năm rồi vẫn ngọng líu ngọng lo.” Tôi bật cười lảng chuyện khi nhận ra những chữ ‘h’ trong tên của mình đã bị lời nói của Heian vô tình ‘nuốt’ mất. Nghe tiếng ậm ờ ngượng nghịu của cậu bạn ngoại quốc, tôi xoa dịu cậu ấy bằng giọng nuông chiều. “Cứ gọi mình theo cách bạn thích. Mình luôn thích những cái tên do Heian tặng.”
“Thật không?”
“Mình không nói dối người giúp đỡ mình.” Tôi trút xuống một hơi thở nhẹ sau chuỗi thời gian gồng hơi tập tành tỏ ra biết tiếng Nhật, “Được rồi, chúng ta thống nhất như vậy. Mình có chút việc cần làm. Nói chuyện với Heian sau.”
“Cảm ơn An.”
Đi Nhật không dễ dàng. Thủ tục rườm rà và rắc rối gấp trăm lần so với việc xin quyết định cho phép nghỉ học tạm thời ở trường Đại học. Nhưng cuối cùng, tôi cũng lo xong. Hộ chiếu và visa lấy được sau gần hai tuần chờ đợi ở Hà Nội. Tiền tệ cũng đã đổi và vé máy bay cũng vừa mua được. Tất cả chỉ mất gần ba tuần. Một nửa chi phí cho việc đi lại và lưu trú tại khách sạn được Heian chuyển khoản kịp lúc tôi cần mặc dù tôi vẫn chưa thông báo. Sự tin tưởng và nhiệt tình khiến tôi nghi ngờ mình sắp bị lừa sang Nhật, một đi không trở lại. Nhưng được vậy cũng tốt. Còn gì hạnh phúc hơn khi đến một nơi xa lạ, không ai biết đến mình để sống trong bình yên và tĩnh lặng rồi âm thầm buông bỏ quá khứ để được chết thật thanh thản, nhẹ nhàng.
Hành trang lẫn hành lí đều có. Tôi đến sân bay trước giờ hẹn in sẵn trên vé hơn nửa tiếng, hoàn thành những công việc cần thiết cho một chuyến bay và chờ đợi chuyến đi dài nhất của cuộc đời. Sân bay Nội Bài hôm nay khá đông người. Bầu trời trên đầu khá xám xịt bởi những đám mây đen và gió thổi khá mạnh. Hơi lạnh se sắt xuyên qua lớp áo khoác mỏng, thấm vào da.
Trước đây, tôi từng đổi tất cả những gì mình từng có để đổi lấy một chuyến bay từ Đà Lạt đến Hà Nội để gặp lại người yêu cũ và hàn gắn những rạn nứt không thể cứu vãn giữa hai người. Vậy mà, định mệnh quyết tâm chia cắt những kẻ chống đối số phận bằng một chuyến xe buýt hâm dở thích dừng đỗ quá giờ. Khi đến được sân bay, chuyến bay quan trọng đó đã cất cánh. Tất cả số tiền còn lại chỉ đủ cho một chuyến xe trở về trung tâm thành phố.
Những ngày sau, để có tiền lo cho những khoản sinh hoạt cần thiết, tôi lao vào làm việc. Cuối cùng, những gì có được chỉ đủ để trả tiền phòng trọ. Nhập viện vì suy nhược là hệ lụy tất yếu của một thời gian dài chỉ ăn để sống. Trong thời gian nằm viện, ước mơ được chết lại trỗi dậy. Nhưng rồi, những cuộc gọi hỏi thăm từ mẹ đã giữ tôi ở lại cuộc đời.
Mẹ là người có mối liên kết đặc biệt với tôi. Những lúc tôi tuyệt vọng, đau đớn nhất hoặc chỉ đơn giản là nghĩ về bà, bà đều gọi cho tôi. Giọng nói của bà là yếu tố duy nhất giúp tôi an lòng và có thêm nghị lực vượt qua mọi khó khăn. Hôm nay cũng vậy, trước khi tắt nguồn để lên máy bay, bà lại gọi cho tôi.
“Con đang ở đâu?” Bà hỏi. Có lẽ bà đã nghe thấy tiếng loa thông báo ở sân bay. “Mấy tuần rồi con không gọi điện, mẹ lo quá.”
Cảm giác nghẹn đắng khiến hơi thở đông cứng trong thanh quản. Nếu để bà biết tôi tự ý đi xa, bà có chấp nhận được không? Để bà an lòng, tôi lựa lời nói dối:
“Con đang làm thêm ở sân bay. Hôm nay hãng bay kỉ niệm sinh nhật bảy năm, thuê sinh viên ra xếp hàng, tặng hoa cho du khách.”
“Con gái của mẹ giỏi quá! Nhưng làm gì thì làm, đừng ham tiền mà bỏ bê việc học. Có khó khăn cứ gọi cho mẹ, mẹ sẽ chuyển tiền lên cho con.”
“Vâng.” Tôi ngước mắt nhìn bầu trời u ám bên ngoài rồi nói, “Du khách đến rồi. Con sẽ gọi cho mẹ sau.” Ngừng một chút, tôi nói tiếp: “Thời gian sau, con đi làm thêm nên không gọi cho mẹ nhiều được. Chủ ở chỗ làm hơi khó tính, mẹ hạn chế gọi cho con nha.”
Mẹ tôi chỉ ‘ừ’ một tiếng đơn giản. Bà đợi tôi tắt máy trước.
Màn hình điện thoại sáng lên vài giây trước khi tắt nguồn. Tôi cất điện thoại vào túi áo rồi nhanh chân theo tốp khách cuối cùng lên máy bay. Cửa chính của máy bay đóng lại. Chuyến đi dài chính thức bắt đầu.
Sau gần sáu tiếng trên bầu trời, máy bay hạ cánh tại sân bay quốc tế Kansai. Sau một loạt thủ tục ở sân bay, tôi rời đi, chen chân giữa dòng người đông đúc, đảo mắt tìm kiếm Heian ở hàng ghế của những đang ngồi chờ đợi nhà ga thứ mười – nơi gần khu vực tôi làm thủ tục nhập cảnh.
“An! An!” Giọng nói ngọng líu lo của một chàng trai Nhật nào đó vang lên sau lưng.
Không hiểu vì sao tôi lại dừng chân, xoay người, nhìn về phía người con trai đang chạy đến gần mình. Theo lời dặn dò của Heian, tôi giả vờ làm mặt lạnh, quay đi khi nhận ra người đến không giống với tấm ảnh cậu bạn người Nhật từng gửi cho tôi.
Chàng trai người Nhật vẫn kiên nhẫn bám lấy tôi. Đến lúc bức bí nhất, người đó lấy một bộ tóc giả màu đỏ tươi, nhanh tay đội lên đầu rồi nhe răng cười ngượng, hỏi:
“Nhận ra nhau chưa?”
“Heian?!” Tôi thốt lên. Thật khó lòng nhận ra nếu cậu bạn ngoại quốc không hóa trang giống trong tấm hình từng gửi. Bởi chính bộ tóc đỏ với phần mái phía trước đã che khuất đôi chân mày sắc đậm, phần nào lấy đi nét chững chạc của cậu ấy lúc bình thường khi mặc trên người bộ đồng phục của một chàng trai công sở.
“Thái độ đó là sao?” Heian lấy bộ tóc giả ra, nhíu mày hỏi.
“Bất ngờ thôi.” Tôi cười nhẹ rồi giải thích. “Người bên ngoài và người trong hình khác nhau một trời một vực. Suýt nữa thì mình đã đập Heian một trận vì tội bám đuôi quấy rối.”
“Thật biết làm khó nhau. Lớn đầu rồi vẫn ép người ta chơi trò này.” Heian giả vờ tỏ vẻ không hài lòng rồi nhìn tôi, vui vẻ nhận xét, “Mọi thứ thuộc về An đều không thay đổi. Kể cả gương mặt trẻ con của An. Giống hệt sáu năm trước. Thế nên, mình vừa nhìn thấy đã nhận ra ngay.”
“Người lương thiện luôn được trời ban nhan sắc bất tử.” Tôi nghiêm túc khẳng định.
Heian bật cười. Nụ cười tỏa nắng của một người con trai chững chạc luôn làm người đi bên cạnh cảm thấy thoải mái và ấm lòng. Nhưng đối với tôi, nụ cười đó chỉ như một tia nắng rất nhẹ in dấu trên một ngọn núi băng vốn đã quen với sự lạnh giá vĩnh cửu. Nói đúng hơn, sự xuất hiện của tia nắng là hoàn toàn vô nghĩa.
“An đặt khách sạn chưa?”
“Rồi. Khách sạn Kansai cách sân bay ba cây số. Mình thuê một ngày một đêm. Chiều mai mình sẽ trả phòng.” Tôi trả lời rồi buông một câu bông đùa. “Mình còn định vào nhà Heian ở trọ nhưng sợ bị bắt cóc nên thôi.”
“Hẳn là tim thận còn tốt nên mới cảnh giác.” Cậu bạn ngoại quốc kéo tóc tôi, trêu chọc, mặc kệ tôi có thích bị đối xử như vậy hay không.
“Thế giới này thật đáng sợ.”
“Đi dạo một chút nhé. Xe của mình đỗ ở gần đây.” Thấy vẻ mặt người đi bên cạnh trở nên e dè và đầy hoài nghi trước lòng nhiệt thành của một người chỉ mới gặp lần đầu, Heian nói thêm, “Gửi tạm hành lí ở khách sạn cho nhẹ người, mình đưa An đi ăn. Yên tâm, mình không chở An đến lò mổ nào đó để hiến tạng đâu.”
“Chưa biết ai dụ ai đi bán. Đừng tự tin như vậy.”
Nghi ngại như thế nhưng cuối cùng, lòng tin tôi dành cho Heian vẫn đủ lớn để chiến thắng những suy nghĩ tiêu cực trong lòng.
Heian dùng ô tô riêng chở tôi đi loanh quanh các quán ăn cách xa khu vực sân bay Kansai, cho tôi ăn mỗi nơi một món để tôi làm quen với khẩu vị của người Nhật rồi đưa tôi trở về khách sạn khi trời đã tối.
“Sau khi trả phòng nhớ gọi mình đến đón. Đừng tự ý rời đi, dễ bị lạc lắm.” Cậu bạn ngoại quốc mở cửa để tôi ra ngoài, cẩn thận dặn dò rồi vào trong xe, đóng cửa lại. Tiếng động cơ xe khẽ vang lên. Vòng quay của những bánh xe lại bắt đầu và chầm chậm đưa người trong xe đi xa.
Tôi vào khách sạn khi xe của Heian đã khuất khỏi tầm mắt.
Đêm, sự mỏi mệt lẫn cảm giác xa lạ khiến giấc ngủ trở nên khó khăn. Đến gần một giờ sáng, tôi chợp mắt đôi chút rồi không lâu sau, ai đó đã đánh thức bằng một cái chạm nhẹ lạnh lẽo lên mặt.
Người con trai tóc trắng ngồi trên giường, khóe miệng bên phải còn dính một vệt máu chảy dài mỉm cười với tôi thay cho lời chào. Những giọt máu tươi từ những vết thương thấm ướt bộ quần áo màu trắng, men theo những ngón tay nhỏ lên tấm trải giường. Và bất luận tôi có muốn hay không, người con trai đó ôm tôi vào thân người đầy máu của anh ta khi tôi vừa ngồi dậy.
“Tôi đợi em đến đây từ rất lâu rồi…” Giọng nói trầm ấm dịu dàng thấm vào tim tôi khiến nó đau nhói lên. “Gần tám trăm năm qua, em ở đâu?”
Tôi định trả lời nhưng cổ họng bỗng nghẹn cứng lại, không thể phát ra một chút âm thanh nào dù là nhỏ nhất. Sự hoảng loạn vì những chuyện khó hiểu dồn dập ập đến khiến đầu óc trống rỗng và bất hoạt. Một chút cũng không hiểu. Thứ duy nhất tồn tại là mùi máu và hơi lạnh đang bao quanh tôi.
Máu, sự lạnh lẽo và cảm giác cô đơn do người con trai đó mang đến vây chặt lấy tôi lẫn toàn bộ không gian trong phòng. Trong nhiều trường hợp, tôi sẽ đẩy đối phương ra xa bằng một lực rất mạnh, nhưng không hiểu vì sao, với người này, tôi lại dễ dàng chấp nhận. Giống như một cách để an ủi, xoa dịu những đau đớn của thể xác và tổn thương về tinh thần mà anh ta đang chịu đựng.
Khứu giác nhạy bén giúp tôi nhận ra một chút mùi hương lạ len lỏi trong mùi tanh của máu. Mùi hương khác biệt so với những loại hương thơm tôi từng ngửi thấy. Nó như gần như xa, nếu cứ cố gắng sẽ khó mà nhận ra. Còn nếu không kiên quyết truy lùng, nó lại vây lấy, quẩn quanh và trộn lẫn với mùi máu cùng hơi lạnh tạo ra cảm giác bi thương.
Nhắm mắt lại, khung cảnh về một nơi tối tăm dán đầy những mảnh giấy với các hoa văn kì dị thoáng hiện ra trong giấc ngủ chập chờn do những hương liệu ma quỷ tạo ra. Anh ta không bị trói nhưng chỉ được di chuyển trong khuôn viên chỉ bằng diện tích của bốn viên gạch men lát sàn loại nhỏ nhất. Chỉ cần bước chân ra khỏi cấm địa, ngọn lửa xanh dưới đất bùng lên, vây hãm bốn bên và thiêu đốt đến khi anh ta ngã khụy. Từ những phần thân thể bị lửa chạm vào, máu không ngừng rơi. Những vết thương không bao giờ lành nối tiếp nhau xuất hiện, chồng chéo lên nhau. Diện tích nhỏ hẹp ướt đẫm máu. Kẻ bị đày đọa sức cùng lực kiệt nhưng vẫn ép mình phải sống. Và động lực duy nhất giúp anh ta tồn tại từ năm này sang năm khác là tên của một người con gái. Nhưng không phải tên tôi.
Anh ta lại đánh thức tôi khỏi cơn ác mộng khủng khiếp bằng một cú đẩy rất nhẹ. Đôi mắt màu trà của một sinh vật kiên cường đầy nghị lực nhìn thẳng vào mắt tôi. Không cần quá nhiều thời gian để do dự suy nghĩ, môi anh ta chạm vào môi tôi. Một nụ hôn nhanh, lạnh, đầy mùi hương của tổn thương và cô độc.
Ngọn lửa xanh ma quái trong giấc mơ xuất hiện ngay trước mắt và bùng lên dữ dội. Anh ta dùng hết sức, đẩy tôi ra xa trước khi thực thể vô định hình đó kịp chạm tới tôi. Một mình anh ta chịu đựng, giống hệt những điều tôi từng nhìn thấy. Thế nhưng, lần này có một điểm khác là anh ta nhìn về phía tôi, mỉm cười đầy hạnh phúc. Ngọn lửa nuốt chửng anh ta, vùi lấp chút nhân ảnh sau cùng, dần dần lùi ra xa, nhỏ lại và biến mất khi gần đến cửa chính.
Sự bất lực bức ép nguồn năng lượng bị khóa trong người tôi vỡ ra thành một tiếng hét rất to và kéo dài, còn nước mắt thì cứ chảy mãi không dừng lại được.
Cơn ác mộng đầy đau thương kết thúc bởi tiếng thét của một con cáo. Tôi thức giấc, cố ngồi dậy, tựa lưng lên đầu giường rồi lau đi mấy giọt nước mắt còn sót lại trên mặt. Tại góc hẹp của tầm nhìn nơi cửa sổ, hình ảnh của sinh vật nhiều đuôi chầm chậm hiện ra. Ánh trăng từ bên ngoài hắt vào in rõ thêm hình dạng của con vật đó. Nó không phải mèo mà là một con cáo gầy gò với những cái đuôi dài xòe tỏa tròn rất điệu nghệ.
Tôi xuống giường, ké tấm rèm mỏng qua một bên rồi mở cửa sổ ra. Mùi thơm trong giấc mơ đáng sợ theo gió lùa vào phòng. Con cáo nhỏ đứng ở cửa sổ phóng lên vai tôi, quấn quýt, nô đùa bằng cách dùng miệng giật tóc, cắn nhẹ lên vai rồi tan thành một cụm mây ánh sáng trắng nhạt, lơ lửng thật lâu đến khi tôi đưa tay ra đón lấy. Lúc đám mây ánh sáng chạm đến và xuyên thấm vào da, cảm giác xương cốt đau như bị hàng trăm sinh vật nhỏ đục khoét từ trong ra ngoài từ cổ tay nhanh chóng lan truyền khắp thân thể. Cơn đau chầm chậm qua đi và để lại trên cổ tay trái của tôi hình ảnh một con cáo đang ngồi xòe tròn chín cái đuôi xinh đẹp giống hệt hình ảnh tôi từng nhìn thấy ở cửa sổ.
Hương thơm lạ đã tan đi và để lại cơn mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần. Biết mình không thể chống chọi với sự đòi hỏi của cơ thể, tôi đóng cửa sổ rồi quay về giường, nằm xuống ngủ một giấc thật sâu đến tận sáng.
Rạng sáng, cuộc gọi từ Heian đánh thức tôi. Cậu ấy yêu cầu tôi đến trước cửa chính của khách sạn. Nhận ra ẩn ý trong lời nói của người bạn ngoại quốc, tôi vén rèm cửa, nhìn xuống. Phòng tôi ở nằm ngay mặt tiền, nơi có thể nhìn ra đại lộ trước khách sạn rất rõ ràng nên dễ dàng nhìn thấy nhân viên giao hàng đang đỗ xe ở phía dưới.
Tôi kéo rèm lại, vào phòng tắm đánh răng, rửa mặt, chải tóc rồi thay quần áo và chạy xuống lầu. Bữa sáng do Heian chuẩn bị được mang đến, người bạn ngoại quốc giả làm nhân viên giao hàng để gây bất ngờ và cũng để tìm một cái cớ đưa tôi ra khỏi khách sạn.
“Hôm nay Heian không đi làm à? Chiếc xe hôm qua đâu?” Tôi hỏi.
“Hôm nay mình xin nghỉ. Chị ruột của mình lấy xe đưa mẹ đi tái khám. Không mấy khi bà chị rảnh rỗi, phải hành hạ bà ta một lần. Hơn nữa, mấy năm rồi mới được gặp An, dành chút thời gian cho An cũng không phạm luật, đúng không?”
“Nhà của Heian chắc có hơn ba chiếc xe, đúng không?”
“Sai. Chỉ có ba chiếc xe. Một chiếc ô tô cũ, chiếc ô tô hôm qua là cái mới mua, còn xe này là xe mình hay dùng thời học Đại học.” Heian trả lời, ánh mắt cậu ấy thoáng buồn, “Chiếc ô tô cũ gắn liền với cái chết của cha mình. Nó được đắp chăn, nằm yên trong gara sau khi được sửa lại rồi. Chiếc xe hôm qua được dùng nhiều hơn, còn chiếc xe này đôi khi được lấy ra dùng.”
“Xin lỗi. Mình không cố tình…”
Người bạn ngoại quốc mỉm cười trấn an:
“Không sao. Ít nhất, mình cũng cảm thấy khá hơn khi nói ra những điều này. Cảm ơn An. Bây giờ, lên xe, mình chở An ra công viên.”
Tôi gật đầu không chút do dự.
So với những món ăn của ngày hôm qua, bữa sáng do Heian làm ngon hơn rất nhiều. Trước một bữa cơm ngon, tôi khó lòng giữ được hình tượng của một cô gái dịu dàng. Mặc kệ cậu bạn ngoại quốc ngồi đối diện, chống tay lên mặt, ngắm nhìn và mỉm cười, tôi chuyên tâm thưởng thức bữa sáng như một người đói lâu ngày thấy cơm rồi uống gần một nửa cốc cà phê sữa trên bàn khi đã ăn hết những món ăn trong hộp.
“Nhìn gì hả? Có tin mình ăn luôn Heian vào bụng không?” Tôi chau mày khi nhận ra người đối diện vẫn giữ nguyên nụ cười đáng ghét đó.
“Mình còn cái thân này, An muốn ăn thế nào?” Heian nhướn mày khiêu khích, dang rộng hai tay, nhắm mắt chờ đợi. “Ăn một phần hay toàn phần? Ngay tại đây hay ở nơi khác?”
“Vì hộp cơm vừa rồi, mình tạm để Heian sống thêm vài ngày nữa.” Tôi cao giọng. “Thương càng lâu ăn thịt càng ngon.”
Người bạn ngoại quốc giả vờ ôm mặt, cười đau khổ rồi nhận xét:
“Mình sắp rước cọp về nhà. Đời mình tàn rồi.”
“Đưa mình tới đền của nhà Heian được không? Nếu được, mình sẽ trả phòng rồi dọn tới đó ở luôn.”
“Không phải chiều nay trả sao? Xảy ra chuyện gì à?” Heian nhìn tôi hỏi bằng giọng đầy ngạc nhiên.
“Chẳng có gì.” Tôi lấy hộp cơm rỗng cho vào thùng rác gần đó rồi nhìn Heian, nói tiếp, “Bây giờ đi hay không đi? Nếu không có chuyện gì, bạn nên về nhà. Một người phụ nữ mất chồng rất cần con cái bên cạnh. Còn mình, mình tự lo được.”
Ánh mắt Heian thoáng chút do dự. Có lẽ cậu bạn ngoại quốc cũng đoán ra tôi muốn gì. Người bạn ngoại quốc đứng lên, đi khỏi chỗ ngồi, nhìn tôi bằng ánh mắt thăm dò để chắc rằng những điều tôi nói không giống những lời thiếu nghiêm túc chuyên dùng để mua vui.
Và chính cậu ấy lại khiến tôi bất ngờ bởi câu trả lời sau thời gian dài suy nghĩ:
“An trả phòng đi. Mình đưa An đến đền của gia tộc mình.”
Tôi thở dài, cười bất lực:
“Đúng thật… Không còn lời nào để khuyên bảo những người như Heian nữa.”
“Mình đã suy nghĩ về những điều An nói. Và mình cũng tính đến đường tiện nhất cho hai đứa mình. Đền nhà mình khá xa Kansai nhưng rất yên tĩnh. Ở đó, An có thể tự do làm những chuyện mình thích, vô tư ăn ngủ mà không lo chuyện chi phí đắt đỏ.” Và cậu bạn ngoại quốc nháy mắt như trẻ con. “Không chừng An còn kiếm được một khoản kha khá để về Việt đấy.”
“Cứ tưởng Heian tặng mình luôn cái đền để định cư.” Lời than vãn giả tạo của tôi khiến cậu bạn ngoại quốc cười méo xệch. Tôi thả thêm một lời nhận xét. “Mọi thứ trên đời đều có hạn sử dụng. Tình bạn giữa chúng ta cũng vậy.”
“An có quyền kết thúc, còn mình luôn có quyền bắt đầu lại. Giống như cái cách mình đã làm sau khoảng thời gian im lặng suốt sáu năm qua.” Ánh mắt Heian trở nên xa xăm khi nói về chuỗi ngày dài đằng đẵng đó. “Thỉnh thoảng, mình qua trang cá nhân của An và nhìn thấy những dòng trạng thái rất buồn. Mình muốn an ủi, muốn động viên nhưng lại sợ An phớt lờ hệt như kiểu cách An đối xử với những người bạn của An. Những ngày đó thật đáng sợ. Ngoài những dòng tâm trạng u ám còn có mấy tấm hình về cánh tay bị rạch nham nhở đầy máu. Mình luôn tự nhủ, An rất kiên cường, An sẽ không làm những chuyện dại dột… Dù cuộc sống hiện tại có thay đổi theo hướng tiêu cực, u ám bao nhiêu đi nữa, An sẽ sống tiếp và ngày càng mạnh mẽ, cứng cỏi. Giống như An từng an ủi mình những năm trước. An luôn là người lắng nghe và truyền động lực cho người khác nên An sẽ có cách để chiến đấu với số phận của chính mình. Đúng không?”
Đến lượt tôi cười buồn, đáp lại:
“Đừng hi vọng vào mình nhiều như vậy. Thú thật, mình đã từng muốn chết. Những tấm hình máu me mà Heian nhìn thấy đều là tác phẩm thật do chính mình tạo ra. Nhiều người nói mình điên, họ chỉ trích, phê bình. Mình mặc kệ. Lúc đó, mình có một suy nghĩ rất ích kỷ là chỉ cần bản thân cảm thấy dễ chịu là được, người khác nói gì cũng được, nói chán họ sẽ im.” Tôi vén cổ tay áo bên phải lên, chìa phần da chằng chịt những vết sẹo cho Heian xem và thành thật thú nhận. “Mình rất trân trọng những vết cắt này, chúng giống như tri kỉ, như người thầy của riêng mình. Chúng nhắc mình nhớ về những ngày cô độc chỉ có rượu và máu, nhắc cho mình nhớ…”
Không đợi bài diễn thuyết của tôi kết thúc, Heian ôm lấy tôi, dùng tiếng Việt, nhắc lại những câu từ tôi từng dùng để động viên cậu ấy nhiều năm trước:
“Chuyện qua rồi, đừng nhắc lại nữa. Đừng dùng quá khứ bào mòn phần niềm tin còn lại. Chúng ta cần phải sống cho hiện tại. Hiểu không?”
“Lợi dụng sàm sỡ!” Tôi hét lớn và quật ngã cậu ấy.
Heian ngồi trên nền cỏ, dùng tay cào nhẹ lên mặt, ngơ ngác một lúc rồi bật cười vui vẻ. Cậu ấy đưa tay ra và nhìn tôi bằng đôi mắt đầy tin cẩn và hi vọng trong một lúc thật lâu.
Tôi hạ thấp người, chống hai bàn tay trên gối, châm chọc:
“Đồ ngốc. Tự ngã tự đứng lên.”
“An làm mình ngã!” Cậu bạn ngoại quốc vội lên tiếng thanh minh.
“Heian có quyền chống trả. Tại sao không làm vậy?”
“Vì người muốn mình ngã là An.” Heian trả lời và đứng lên, nói, “Được rồi, không đùa nữa. Đi thăm đền với mình. Ở đó có nhiều cái vui lắm.”