Bụi Bóng Đêm

Chương 10




Ánh trăng nhạt phủ một lớp ánh sáng mỏng lên thảm hoa trên mặt sân. Mùi hương ngọt dịu thoang thoảng trong gió. Những bông hoa đỏ tự phát sáng, lơ lửng dưới tán cây anh đào, xua đi hơi sương đêm lạnh đang vây tôi và Hyuga.

Giữa tôi và anh ta là sự tĩnh lặng đậm đặc. Hai kẻ ngồi cạnh nhau, cùng ngắm hoa rơi dưới ánh trăng nhưng lại không nói với nhau một lời nào. Không khác nào hai người xa lạ bị ép phải ở gần nhau.

“Ở gần tôi không thoải mái, đúng không?” Hyuga lên tiếng. “Vì những chuyện tôi từng làm…”

“Tôi không buộc mình phải tử tế với người khác.” Tôi vẫn lập trình giọng điệu lạnh nhạt dành riêng cho anh ta. “Anh cũng không có nhiệm vụ phải tốt với tôi.”

“Lắm khi tốt quá lại khiến em nghi ngờ và dè chừng nhiều hơn.” Hyuga tán đồng. “Có nhiều người sinh ra để chịu khổ, chắc em không phải ngoại lệ.”

Tôi bật cười và cầm lấy một chiếc bánh mocha thơm mùi trà xanh nhét vào miệng anh ta. Thấy tên cáo già sắp chết nghẹn vì không kịp xoay sở trước trò tra tấn bằng thức ăn của mình, tôi vội rót cho anh ta một tách trà.

Thấy tôi lo lắng, Hyuga nuốt phần bánh trong miệng xuống, cười nói:

“Một cái bánh không giết được một con cáo tinh, trừ phi nó thật sự muốn chết.”

“Đồ cáo già.” Tôi liếc xéo.

“Đúng. Xét tuổi tác thật thì tôi rất già.” Hyuga gật gù.

“Vậy cảm giác của anh thế nào?” Vừa nghĩ ra mấy câu trêu chọc, tôi vội dùng ngay. “Khi là người trưởng thành mà phải sống trong thân xác của một đứa trẻ sơ sinh, tè ướt quần mà không làm gì được?”

Hyuga tặc lưỡi, ôm mặt, cười khổ rồi trả lời:

“Bất tiện trăm bề. Những lúc như vậy ngượng đến nóng cả người còn mẹ tôi thì lại lo đến phát hoảng vì nghĩ tôi đang bị sốt.”

“Nếu để bà biết thân phận thật của anh, chắc bà sốc lắm. Có khi lập hẳn cái đền thờ rồi tống anh vào đó, dâng đồ cúng mỗi ngày.” Tôi nối vào.

“Hai mươi mấy năm qua, tôi chưa từng là một đứa con thật sự. Đôi lúc, vì tôi quá trưởng thành, quá hoàn hảo mà bà chỉ ước được một lần nhìn thấy tôi ích kỷ.” Hyuga thở dài, ánh mắt trở nên xa xăm. “Tôi biết, mình được quyền hành động ích kỷ nhưng tôi không chọn cách đó. Từ ngày cha tôi mất, bà đã vất vả rất nhiều. Cho nên, tôi không cho phép mình trở thành gánh nặng.”

“Đứa con nào cũng như anh thì thiên hạ thái bình.”

“Tôi rất ngưỡng mộ em. Có thể sống một cuộc đời không bó buộc, làm những điều mình muốn mà không cần nghĩ đến người khác.”

“Do anh không lựa chọn cuộc sống như vậy. Làm người chỉ được sống một lần, thánh thiện, rộng lượng quá cũng không ích lợi gì. Ích kỷ một chút để sống cho mình vẫn hay hơn.” Tôi cầm tách trà ấm nóng, nhấp một ngụm rồi nói tiếp. “Nói đúng hơn, cuộc đời này không cho tôi lương thiện. Càng tử tế, càng nhún nhường thì càng dễ chết.”

“Đỉnh cao của nhờ vả là lợi dụng. Nhận ra mình chỉ là công cụ giúp người khác đạt được thứ họ muốn rất khó chịu.”

“Nếu có thể, tôi muốn tự tay giết chết những kẻ đó. Anh không biết cái cảm giác bị xoay vòng trong đường đi nước bước, trong sự toan tính của lũ người máu lạnh khốn nạn thế nào đâu.” Tôi cười nhạt, dùng ngón tay chà nát một cánh hoa anh đào vừa rơi xuống mặt bàn. “Anh cũng như họ. Anh xem sinh mạng của tôi như một món đồ để chơi đùa. Chán rồi lại buông ra. Nhiều lúc, tôi chỉ ước anh nhẫn tâm một lần, để tôi chết đi.”

“Đừng ích kỷ như vậy.” Hyuga nói. “Nếu em chết, mẹ của em sẽ rất buồn.”

“Rất vui là đằng khác.” Tôi quay mặt sang hướng khác, chờ cho nước mắt khô đi rồi lại thản nhiên uống trà. Hyuga nói không sai. Nhưng cơn đau nào cũng sẽ lắng dịu. Những kẻ đã chết sẽ chìm vào quên lãng. Không ai nhớ đến ai, không ai đau vì ai suốt một kiếp người.

Hyuga kéo tôi ngồi sát vào anh ta hơn nữa. Những lúc như vậy, tôi luôn có linh cảm rằng anh ta muốn ép tôi nói ra chuyện cũ để khóc và giải phóng nguồn năng lượng tiêu cực trong người. Tuy nhiên, tôi không cho phép mình yếu đuối trước một người xa lạ.

“Không việc gì phải chối bỏ hay trốn chạy.” Hyuga thì thầm. “Chúng ta đều là sinh vật trưởng thành từ những tổn thương. Phải không?”

“Anh không hiểu được đâu.” Tôi gượng cười.

“Nếu ai đó chọn dõi theo, em càng phải chứng minh cho họ thấy em vẫn sống tốt ngay cả khi không có họ. Phải dũng cảm đối mặt như cách em từng đấu tranh với độc tố của cây Dung Mệnh. Tôi biết, em làm được.” Tên cáo già động viên và trấn an. “Cây Dung Mệnh có độc nhưng không giết được em. Khi thỏa hiệp giữa em và độc tố của nó được thực hiện, cây Dung Mệnh sẽ là hình ảnh phản chiếu cuộc sống và cảm xúc của em. Sinh mệnh của nó gắn liều với chuyện sinh tử của em…”

“Muộn rồi!” Tôi cắt ngang rồi nghiêm giọng ra lệnh. “Về kiếp cáo đi!”

Hyuga bật cười và biến thành con cáo nhỏ màu trắng, nhảy lên vai tôi. So với tên cáo già, cục bông gòn yên tĩnh hơn rất nhiều. Chỉ cần được vuốt ve, cưng nựng một chút, con cáo trắng ngoan ngoãn phục tùng và trung thành cho dù chuỗi hành động sau này mang tính ngược đãi nhiều hơn yêu thương.

Tính chất công việc không cho Hyuga nghỉ phép quá lâu. Anh ta rời đi khi trời còn chưa sáng. Lúc tôi thức giấc, trên bàn đã có sẵn điểm tâm cùng một mẩu giấy ghi lời nhắn và số điện thoại của Hyuga. Anh ta nói nếu cần giúp đỡ, hãy gọi vào dãy số đó.

Trên đời có chuyện dễ dàng như vậy sao? Tôi cười khẩy và vo tròn mẩu giấy nhắn, ném thẳng vào bếp lửa. Viên giấy nhỏ bị thiêu cháy, bùng sáng trong giây lát rồi để lại chút tro tàn vươn những thanh củi tre cháy dở.

Không có Hyuga, con cáo trắng cũng vắng mặt. Ngôi đền không rộng lớn nhưng thật trống trải khi chỉ chỉ có một mình. Vòng tuần hoàn của nếp sống lặng lẽ với công việc trở thành thói quen ngấm vào máu, thật may, ở nơi này vẫn còn một có cái gì đó để làm trong lúc nhàn rỗi.

Giữa ngày, đền vắng khách. Vải gấm và chỉ thêu cũng hết. Tôi cầm điện thoại, gọi cho Heian.

“Heian đây.” Cậu bạn ngoại quốc trả lời ngay.

“Đưa mình xuống núi được không? Mình muốn mua vài thứ.”

“Đợi một chút. Mình đến ngay.” Giọng nói của Heian vang lên cả trong lẫn ngoài điện thoại. Cảm giác như chúng tôi đang ở rất gần.

“Heian đang ở đâu?”

“Cách An mười bậc thang…” Tiếp theo là âm thanh của những chiếc lá khô bị giày giẫm lên. “Đến rồi. Ngay trước cổng. Đằng sau, quay!”

Tôi quay lại. Cậu bạn ngoại quốc đã đứng trong sân trước, khom người, chống tay lên hai đầu gối, thở hổn hển và cười tít mắt khi nhìn thấy nụ cười méo xệch của tôi. Thật biết cách hành xác.

Hôm nay Heian vẫn được nghỉ phép. Cậu bạn ngoại quốc dậy từ sớm, bắt một chuyến tàu cao tốc từ Kansai đến đây. Thăm đền chỉ là cái cớ, rủ người giữ đền xuống núi đi Tokyo mới là lí do chính. Tôi và cậu ấy có cùng một mục đích. Thật trùng hợp.

Heian ngồi uống trà dưới tán cây anh đào đầy hoa rồi tròn mắt nhìn, cố nhớ về lần cuối nhìn thấy cây cổ thụ già cỗi này ra hoa là khi nào. Nếu để cậu ấy biết anh đào nở nghịch mùa là thành quả do tên sếp cáo già quậy phá, chắc chắn cậu ấy khó lòng chấp nhận được.

Vị giác và khả năng ghi nhớ mùi vị tốt giúp Heian nhận ra bánh ngọt trên bàn không phải do tôi làm. Cậu ấy nói giữa bánh do tôi làm và loại bánh này có sự khác biệt rất lớn. Những món ăn do tôi làm đều nhạt, ít ngọt và có chút vị đắng của chocolate. Còn loại bánh này tuy có hình dạng giống hệt nhưng ngọt hoàn hảo, tròn vị và có mùi thơm thanh dịu rất lạ.

Nghe những lời nhận xét của cậu bạn ngoại quốc, chút cảm giác lạnh toát bám lấy trán tôi. Sau một vài phút do dự, tôi giải thích bánh ngọt Heian đang ăn do chính tay Hyuga làm. Hôm qua, trước khi Heian và chị dâu của cậu ấy đến, Hyuga yêu cầu muốn được xuống bếp, tự tay làm ít bánh ngọt tặng cho đền.

Lời vừa nói có nửa phần thật, nửa phần giả. Và chỉ có người nói mới nhận ra sự thật nằm ở câu chữ nào.

Cậu bạn ngoại quốc tròn mắt nhìn những chiếc bánh màu hồng anh đào trên dĩa sứ trắng, sững sờ, toàn thân như bị đông cứng vì không thể tin vào những điều tôi vừa nói.

Không biết cậu ấy sẽ phản ứng thế nào nếu biết sếp là một con yêu cáo.

Nhưng tôi không tiết lộ bí mật đó. Bởi có nói, Heian cũng không tin. Con người sống ở thành phố năng động, hiện đại không bao giờ tin chuyện quỷ ma. Họ tin vào khoa học, tin vào những điều đã được kiểm chứng, hoặc tự mình mắt thấy tai nghe.

Chúng tôi đóng cửa đền, xuống núi, bắt một chuyến tàu cao tốc đến thẳng Tokyo. Chỉ mất khoảng ba giờ, thành phố náo nhiệt đã hiện ra trước mắt. Những con đường sạch sẽ, những tòa nhà cao tầng, trung tâm mua sắm nằm san sát nhau và dòng người hối hả ngược xuôi làm tôi choáng ngợp. Tokyo giàu và đẹp vượt xa trí tưởng tượng của tôi. Kiến thức sách vở chỉ là một góc phản chiếu rất nhỏ của thành phố tuyệt đẹp này.

“Ngơ ngác coi chừng bị bắt cóc đấy.” Heian nắm chặt lấy tay tôi, cười và đề nghị. “Giờ đi ăn trước nhé. Xong rồi thì An toàn quyền quyết định.”

Theo trí nhớ của bản thân, Heian khẳng định trong thành phố có một tiệm mì udon lâu đời do một người bạn học cũ của cha cậu ấy làm chủ. Nơi đó nằm ở bên kia con đường.

Quán ăn Heian nhắc đến là một tiệm mì không quá lớn, có tên là Old Memories (Những kí ức xưa cũ), được phủ tông màu trắng chủ đạo, bên trong quán là hai dãy bàn gỗ nâu mang màu cà phê sữa nằm sát tường, song song với nhau, và trên các bàn ăn bày những lọ thủy tinh cắm những cành hoa màu tím sẫm cùng hộp giấy đựng khăn ăn và ống đựng đũa. Chủ quán là người đàn ông trung niên hơn bốn mươi, trên môi luôn nở một nụ cười vui vẻ, được cậu bạn ngoại quốc gọi là cha nuôi.

Chủ quán mang hai li nước lọc cho chúng tôi và gợi ý những món mới của quán. Ngoài những món ăn truyền thống của Nhật, ông ấy còn nghiên cứu và nấu thêm một vài món của các nước khác. Và ông ấy còn nói đùa, nếu gọi hai phần ăn giống nhau sẽ được tặng một suất xem bói miễn phí.

Heian bật cười và yêu cầu hai tô mì udon rồi lại tiếp tục kể cho tôi nghe những kỉ niệm của cậu ấy với nơi này. Lúc còn bé, cuối tuần, Heian thường được cha và mẹ đưa đến đây ăn. Dù phải ngồi tàu cao tốc suốt bốn tiếng đồng hồ, nhưng niềm háo hứng được ăn ngon giúp cậu bạn ngoại quốc kiên nhẫn chờ đợi. Khi được hỏi muốn ở đây với cha nuôi để được ăn ngon và học nấu mì hay trở về cùng cha, Heian luôn thẳng thừng chọn cha nuôi. Có một lần, cậu ấy bị cha bỏ lại nơi này, nhờ chủ quán dạy cậu ấy học nấu ăn, đến khi thành thạo mới được về nhà. Gần cuối ngày, khi thấy cha đến đón, Heian mừng và khóc đến lem cả mặt mũi. Cũng nhờ như vậy mà sau này, Heian không ngông nghênh theo kiểu lời nói nhanh hơn suy nghĩ nữa.

Hai tô mì vừa làm xong được đặt lên bàn. Tôi ngắm nghía món ăn và nếm thử một chút. Đúng như Heian từng nói, mì ở đây không những trình bày tinh tế, đẹp mắt mà vị cũng rất ngon. Heian nói, nếu tôi thích, cậu ấy sẽ đưa tôi đến đây thường xuyên. Chỉ cần tôi gia hạn visa hoặc chọn lưu trú dài hạn tại Nhật.

Tôi liếc xéo cậu bạn ngoại quốc. Hóa ra là dùng món ngon để dụ tôi ở lại Nhật Bản. Bắt gặp tia nhìn sắc lẻm của tôi, cậu ấy cười đầy ẩn ý mà không nói gì.

Trước khi rời khỏi quán mì Old Memories, cha nuôi của Heian tình cờ nhắc về cha của Heian và nói một câu khiến tôi bận lòng: “Sinh mệnh ngắn ngủi, sinh tử vô thường.”

Heian trấn an tôi bằng những lời đùa giỡn lạc quan nhưng trong ánh mắt không giấu được sự sợ hãi. Cậu ấy cố gắng che giấu một bí mật nào đó liên quan đến câu nói của cha nuôi. Có thể, chính người bạn ngoại quốc cũng ngầm đoán được câu nói đó hướng về tôi như một lời nhắc nhở.

Chúng tôi ghé qua một vài tiệm tạp hóa lẫn trung tâm mua sắm để chọn những món đồ cần thiết. Loại vải gấm và chỉ thêu để làm túi bùa hộ mệnh không dễ tìm nhưng cuối cùng cũng mua được. Heian mua thêm cho tôi một vài thứ nhu yếu phẩm rồi đưa tôi về đền.

“Con cáo đâu rồi? Mới hôm qua còn thấy An bế nó mà?” Cậu bạn ngoại quốc chợt hỏi khi nhận ra sự vắng mặt của cục bông gòn.

“Nó… về rừng rồi.” Tôi trả lời. Nghĩ ra một lời nói dối đủ sức thuyết phục khi đã nắm rõ sự thật đúng là rất khó khăn. “Vài ngày nữa mình cũng phải về. Giữ nó ở đây lâu quá dễ làm nó quên mất bản năng sinh tồn.”

“Hay là sợ mình không quên được con cáo?” Tiếng của Hyuga vang lên ngoài cổng. Tên đeo bám dai dẳng đi vào sân đền, trên tay ôm theo con cáo trắng giống hệt cục bông gòn.

“Sếp lại ghé chơi…” Heian cười méo xệch.

Hyuga đặt con cáo xuống sân. Sinh vật được sinh ra từ thực vật và ảo ảnh quấn quýt quanh chân tôi rồi chạy tọt về phía sân sau.

Heian ở lại giúp tôi sắp xếp vị trí cho những món đồ vừa mua và trò chuyện với Hyuga một lúc. Khi cậu ấy rời khỏi đền, không khí nặng nề tù đọng chụp lấy tôi và tên cáo già. Dù gương mặt anh ta rất thanh tú, hài hòa, dễ nhìn nhưng vẫn không tạo được chút thiện cảm nào. Đối với tôi, anh ta không khác nào chủ nợ của dịch vụ tín dụng đen. Mỗi ngày đều đến và lấy đi một thứ gì đó, xong rồi lại đi. Quanh quẩn thành một vòng tuần hoàn vĩnh cửu.

“Em sắp phải về à?” Hyuga mở lời. Tên lắm chuyện này luôn thừa thời gian lo chuyện bao đồng.

“Liên quan gì đến anh?” Tôi hỏi.

Anh ta cầm bàn tay phải của tôi lên, nói những lời khó hiểu:

“Khi mối liên kết giữa chúng ta vẫn còn, em có thể quay lại nơi này bất cứ khi nào.”

“Trong mắt anh, tôi có giá trị gì?” Tôi giật tay xuống và hoài nghi.

“Giá trị của một người tri kỉ.”

“Lấy lại tình cảm và lòng tin về trước khi quá muộn.” Tôi cảnh cáo. “Tôi rất thích phản bội người khác.”

“Điều này tôi không làm được.” Anh ta chậm rãi khẳng định. “Nếu có bị phản bội, tôi cũng nghĩ lỗi ở mình. Đừng nghĩ rằng tôi giống những người đàn ông khác. Đối với tôi, đó là sự xúc phạm.”

“Phép so sánh đánh đồng chỉ được thực hiện với những sinh vật cùng chủng loài. Anh là cáo. Dù có đội lốt người, ngàn đời cáo vẫn là cáo!”

“Bướng bỉnh!” Hyuga tặng cho tôi một nụ cười dịu dàng và bao dung rồi tự ý đưa tay vuốt mấy sợi tóc trước trán tôi về nếp, hỏi. “Xin gia hạn visa thêm ít ngày nữa, được không? Tôi bảo lãnh cho em.”

“Không!” Tôi thẳng thừng từ chối và gạt tay anh ta xuống. Những lời ngọt ngào luôn đi kèm điều kiện trao đổi. Nhưng ngoài cái thân da bọc xương này, tôi chẳng còn gì để đánh đổi.

“Về đó không được gì ngoài tổn thương. Em có chịu được không?” Trong ánh mắt của Hyuga là sự hụt hẫng lẫn thất vọng.

“Không cần anh thương hại!” Tôi quả quyết. “Nếu không có gì quan trọng thì cút về Tokyo! Tôi muốn được yên tĩnh!”

Một hơi thở dài được trút xuống khi lớp mi mắt nặng nề của Hyuga chậm chạp đóng lại. Nỗ lực nhưng không được đáp đền. Hi vọng trong vô vọng. Đó là hậu quả của việc đặt quá nhiều niềm tin vào một người sống không cần lòng tin như tôi.

Kẻ bị xua đuổi rời khỏi đền và không quay lại với một hình dạng nào khác. Từ thời khắc đó, hoa anh đào không nở thêm. Chúng nối tiếp rụng xuống, tan biến ngay cả khi chưa kịp chạm đến mặt sân. Sắc xanh quay về và phủ kín những cành anh đào già cỗi.

Đêm tối vây lấy ngôi đền khi ngày vừa tàn. Tiếng tru của chó hoang từ xa vọng lại. Âm thanh sột soạt do lá khô ma sát trên bậc thềm nối tiếp chuỗi âm thanh hoang dã. Và một vài cặp đốm sáng xanh xuất hiện từ những bụi rậm quanh đền, nhìn chằm chặp vào tôi.

Tiếng lá khô bị giẫm đạp lại vang lên và dần dần gần hơn. Những chiếc chuông báo động trong và ngoài đền thi nhau rung lên từng hồi. Con vật nào đó đang tiến đến cổng, bước vào khuôn viên bên trong đền. Chắc chắn không phải mèo hoặc sinh vật hiền lành. Bởi tác phong lén lút bí ẩn là đặc trưng bọn thú săn mồi trong đêm tối.

Bất chợt, những đôi mắt phát quang lơ lửng trong đêm tối lần lượt biến mất. Chuông báo động vẫn không ngừng reo. Lẫn trong những âm thanh đinh tai nhức óc là tiếng kêu của con cáo nhỏ.

Tôi do dự một lúc rồi chạy ra ngoài. Con cáo ngồi trên bậc cầu thang, khắp người bị dây cước ánh sáng trói chặt. Tôi tiến đến. Tiếng lá khô bị guốc gỗ giẫm lên trong đêm tĩnh lặng khiến người ta phải rợn người. Khi chỉ còn cách con cáo một bậc thang, một cành cây nhọn từ khu rừng ven lối đi phóng vụt đến, cắm phập vào vai trái và xô tôi ngã xuống lối đi. Những cạm bẫy thực vật quanh lối đi nhanh chóng được kích hoạt. Vô số dây leo xé nát gạch đá ở lối đi, vượt lên, chặn trước mũi chân khi kẻ bị giam cầm quay đầu bỏ chạy.

Tôi nắm chặt cụm thực vật cứng chắc trước mặt, dùng hết sức kéo chúng sang hai bên. Ánh sáng bùng lên từ tay tôi thiêu đốt phần dây leo bị nắm giữ. Chúng quật phần thân bị thiêu đốt lên những thân cây gần đó. Những đôi mắt xanh lại xuất hiện.

Ngay khi thoát khỏi vòng vây, tôi chạy vào trong đền và đóng cửa lại khi bọn thú dữ đuổi theo và xông đến. Tiếng tru lẫn tiếng móng vuốt cào vào cửa gỗ nối nhau không ngừng. Một vài gã săn mồi liều mình tông cửa. Chuỗi âm thanh rầm rầm khiến tôi đau đầu. Nhưng nếu liều mạng ra ngoài, chắc chắn tôi sẽ thành mồi của bọn thú dữ.

Lại có tiếng kêu rất khẽ của thú hoang ở rất gần. Khi chưa kịp xác định vị trí của con vật lạ, gió bên ngoài lùa vào, lật tung tấm rèm mỏng và thổi tắt ngọn nến trên bàn. Tôi chạm tay lên tường, lần tìm công tắc đèn điện và nghiến răng tự nguyền rủa. Đúng lúc cần thì lại bị mất điện. Chỉ còn đèn pin điện thoại. Tôi bật lên, để đèn chiếu vào gương cho ánh sáng phản chiếu vào một góc khác trong phòng.

Tiếng gió rít lên. Tiếng kêu cũ lại vang vọng. Hơi lạnh bao bọc lấy thân thể như một thực thể đã thành hình. Tôi khép chặt cửa sổ, cố phớt lờ những âm thanh đang vây bám căn phòng. Ánh sáng từ điện thoại yếu đi rồi tắt phụt.

Một sinh vật nhuyễn thể lạnh buốt trườn qua lớp tóc sau gáy, bám quanh cổ tôi. Nó di chuyển rất chậm và siết chặt. Tôi giật mạnh sinh vật đó sang hai bên và suýt hét lên khi nhìn lấy một mảng da rách nham nhở, loang lổ máu trên tay mình. “Chiếm lợi phẩm” tự trượt khỏi tay tôi, rơi xuống và mất hút vào khoảng tối trong phòng.

Hơi thở lạnh lẽo phả lên mặt tôi. Lại là tiếng kêu của con vật lạ. Tôi nhắm mắt, cố giữ bình tĩnh bằng cách hít thở sâu. Đánh mất bình tĩnh trong tình huống này không khác nào tự sát. Rồi tôi mở mắt ra, nhanh tay tóm lấy khoảng không trước mặt, giật mạnh xuống.

Tiếng kêu hối lỗi của cục bông gòn khiến tôi bật cười. Cũng như bọn thú hoang ngoài cửa, đôi mắt của con cáo nhỏ trong bóng tối cũng là hai đốm sáng xanh lơ lửng nhưng sáng và sắc nét hơn.

Vừa lúc đó, ánh đèn điện tràn ngập căn phòng.

Cục bông gòn ngồi trên chân tôi, vẫy nhẹ chín cái đuôi dài. Thứ lạnh buốt từng bám trên cổ chỉ là lá của một loại dây leo ma quỷ không thuộc về thế giới con người. Thứ thực vật thích dọa người vẫn còn chậm chạp vươn cành nhánh trong không khí, trêu ghẹo tóc tôi. Trò đùa trong phòng do chính con cáo lắm chiêu bày ra.

Tôi tóm lấy cục bông gòn, rút kéo cắt chỉ trên bàn, đưa tới gần cái đuôi lông xù thơm mượt của nó, dọa cắt. Con cáo nhỏ vùng vẫy, cố tìm cách thoát khỏi sự khống chế của tôi. Vô ích. Tôi nắm chặt chín cái đuôi dài mượt, đe dọa, nếu nó có động thái chối bỏ trách nhiệm, trốn tránh hình phạt, tôi sẽ cắt trụi lông trên người nó, đổ vào trong bếp để đốt thay cho than củi.

Con cáo nhỏ nhìn cây kéo bén nhọn trên tay tôi rồi nhìn tôi bằng ánh mắt van xin, khẽ lắc đầu. Nó quý lông và sợ mất lông hơn bất kì con vật nào tôi từng biết. Thế nên, tôi cứ đưa cây kéo lại gần mấy sợi lông đuôi của nó và mỉm cười đe dọa. Tôi sẽ không dễ dàng buông tha khi nhận ra thời khắc phục thù đã đến.

Bất chợt, mây bụi từ bốn bức tường tỏa ra, che khuất tầm nhìn. Chút cảm nhận về sự hiện diện của chín cái đuôi đang nắm giữ cũng biến mất. Hai chân tôi trở nên nặng hơn trong giây lát và mùi hương trong giấc mơ quay về, rõ ràng hơn bất cứ lúc nào. Bàn tay lạnh của tên cáo già chạm đến và giữ cho mặt tôi bất động. Và một chuỗi tiếng cười làm tôi bực mình đập vào tai.

“Những lúc sợ hãi hoặc hụt hẫng, gương mặt em rất đễ thương.” Khi lớp mây bụi vừa tn đi, Hyuga đã ngồi bên giường, mặt đối mặt với tôi, nhận xét.

“Đêm hôm không ở nhà, bò đến đây làm gì?” Tôi hất tay anh ta xuống, cau có nhíu mày chất vấn.

“Hôm nay có sói đến thăm đền. Tôi đến đây để chọc bọn sói. Vừa đến thì thấy đền tối om, em ngồi yên trong góc nên nghĩ trò chọc em trước. Vui không?”

Tôi dồn hết lực vào tay trái, tát vào mặt anh ta và quát lên:

“Anh nghĩ tôi vui? Đang bày trò gì vậy hả?”