Bụi Bóng Đêm

Chương 13




“Sắp chết thật à?” Sau cơn chấn động mạnh về mặt tâm lí, tôi hỏi bằng giọng nhẹ tênh. Không phải là chấp nhận mà là không thể chấp nhận được sự thật Hyuga vừa tiết lộ.

“Ừ. Chỉ còn khoảng mười hai tiếng nữa.” Hyuga gật đầu khẳng định. “Không ai ép em. Do em tự chọn cái chết cho chính mình.”

“Nực cười là tôi không nhớ gì cả.” Tôi cười nhạt. “Tôi vẫn muốn về.”

“Em có quay lại nơi này không?”

“Không thể hứa trước…” Tôi quay lưng bỏ đi.

Hyuga đuổi theo đến tận cửa nhà kho. Sau nỗ lực ngăn cản bất thành, anh ta không còn lựa chọn nào khác ngoài hợp tác và giúp đỡ. Cánh cửa nối liền giữa ngôi đền và thế giới cũ được mở ra, Hyuga im lặng nhìn tôi bước vào vùng không gian vô định chỉ có bóng đêm được điểm xuyến bởi một vài điểm sáng.

Con đường tối rất dài nhưng không phải không có đích đến. Ở cuối con đường, một điểm sáng lóe lên và chậm rãi kéo bước chân tôi vào đó. Như một người mộng du, tôi cứ tiến về phía trước trong vô thức dù không đoán được nơi nào là điểm dừng. Những âm thanh trong trẻo tựa tiếng nước từ thạch nhũ nhỏ giọt lên mặt hồ vang vọng, gợi ra cảm giác thư thái, nhẹ nhõm hấp dẫn tôi, mãi cho đến khi chúng đột ngột mất đi và bị thay thế bởi những tiếng khóc.

Mẹ tôi ngồi ở hàng ghế dành cho thân nhân của người bệnh, hai mắt sưng mọng lên vì khóc nhiều. Bà chắp tay, nhắm mắt cầu nguyện trong suốt thời gian cấp cứu. Những y tá và bác sĩ trong phòng bận rộn với những trang thiết bị y tế và người nào đó đang nằm trên giường.

Tôi khoanh tay trước ngực, lơ lửng ở cửa chính, im lặng theo dõi những diễn biến tiếp theo. Có lẽ Hyuga đã đưa tôi đến sớm một chút, cho nên, tôi được chứng kiến toàn bộ quá trình nỗ lực cứu sống một cái xác không hồn.

Đội ngũ y bác sĩ lần lượt ra khỏi phòng. Họ đã quá mệt mỏi và gần như là từ bỏ mọi hi vọng sau một ca cấp cứu phức tạp đầy vô vọng. Mẹ tôi vội đứng lên, giữ tay một người trong số họ để hỏi thăm về tình hình hiện tại của tôi. Một bác sĩ nói rằng sức khỏe của tôi đang chuyển xấu rất nhanh. Dù đã lấy hết thuốc ngủ và tiến hành truyền dịch nhưng cơ hội tỉnh lại rất thấp bởi phát hiện quá muộn. Hơn nữa, tình hình sức khỏe của tôi đang bắt đầu chuyển xấu. Huyết áp và thân nhiệt hạ thấp. Nhịp tim cũng đang yếu đi. Cái xác rỗng đang ở trong giai đoạn rất tồi tệ. Họ hi vọng mẹ tôi chuẩn bị tinh thần cho trường hợp xấu nhất.

Cái chết là điều tôi luôn mong muốn và hướng đến nhưng dáng vẻ thất thần vì tuyệt vọng của bà khiến tôi phải suy nghĩ. Hệt như cái đêm u ám kinh hoàng của hơn một năm trước, lòng tôi cứ lợn cợn còn cổ họng thì nghèn nghẹn trong khi mắt ráo hoảnh, không một giọt lệ nào hiện hữu.

Hyuga xuất hiện ngay bên cạnh, hỏi tôi muốn quay về hay ở lại. Tên cáo già luôn sẵn sàng giúp đỡ dù nguyện vọng của tôi có thể sẽ mâu thuẫn với lợi ích của anh ta. Sự đánh đổi là điều không thể tránh. Giống như cách tôi từng làm để đến được thế giới trong gương.

Thấy tôi vẫn do dự, Hyuga nhắc cho tôi nhớ. Ở thế giới trong gương, tôi cũng có gia đình và bạn bè giống hệt nơi này. Chỉ có một điểm khác là ở nơi đó, Heian và anh ta sẵn sàng giúp đỡ vô điều kiện. Hơn nữa, tại thế giới trong gương, tôi cũng sắp phải trở về. Lời nói dối cần được duy trì bằng nhiều lời nói dối khác nếu không muốn người bị lừa phát hiện.

Nếu Hyuga không nói, tôi còn tưởng những điều trước mắt là ảo ảnh do anh ta dựng lên. Một vở kịch về tình mẫu tử đúng chuẩn phim Hàn. Một người mẹ hết lòng thương con và một đứa nghịch tử chỉ biết nghĩ cho mình. Theo như nhiều người, thì đứa nghịch tử đang nằm trên giường chết cũng đáng lắm. Hoặc giả sử, nếu có sống, nó phải chịu đựng trừng phạt để chuộc tội, để sáng mắt ra.

“Đi hay ở?” Hyuga hỏi ngắn gọn.

“Còn phải nghĩ?” Tôi bỏ tay xuống, mỉm cười. “Đi.”

“Em không hối hận?”

“Không!”

Hyuga ném hạt bụi sáng vào góc tường trước mặt. Một vòng tròn chứa khoảng không gian tối cùng những điểm sáng xuất hiện. Tôi lướt đến gần lối đi vừa mở, quay đầu nhìn những đường gấp khúc không đồng đều trên màn hình điện tâm đồ rồi nhìn Hyuga, hỏi: “Tình hình đó sẽ duy trì trong bao lâu?”

“Tùy vào ý chí trong thân xác của em. Nhưng càng kéo dài, em và cái xác đó càng thêm đau đớn.”

“Sao anh không cho nó chết luôn?”

“Thuận theo tự nhiên.” Hyuga trả lời và kéo tôi vào bên trong khoảng không gian kì lạ.

Tiếng bíp bíp thưa thớt phát ra từ máy điện tâm đồ nhỏ dần rồi mất hẳn. Con đường tối được thay thế bởi một khung cảnh thoáng đãng, rộng rãi và thanh tịnh. Đó là ngôi đền của Heian. Cảm giác bình yên choán lấy tâm trí dù cơn đau vẫn còn âm ỉ trên cổ tay. Tôi biết, nếu chút liên kết mỏng manh này tan biến tức là cái xác rỗng ở thế giới cũ đã chính thức lìa đời. Xem như đây là cách để dõi theo tình hình của chính mình cho đến phút cuối cùng.

Một nụ hôn rất ngắn gọn đặt lên trán tôi. Tên cáo già tự ý làm điều đó. Khi nhận ra tôi định khuyến mãi thêm một cái tát, anh ta biến thành con cáo trắng, ngồi trên sân, vẫy nhẹ chín cái đuôi dài rồi nhanh chân chạy ra cổng, quay về với hình dạng con người.

Thế giới này đúng là thế giới hỗn tạp nhất mà tôi từng biết. Con người, ma quỷ và yêu quái lẫn lộn, chung sống hệt như trong những bộ truyện tranh kỳ ảo mà các họa sĩ Nhật Bản từng vẽ. Đáng sợ hơn, nơi đây còn nối liền với thế giới người sống chỉ bằng một tấm gương. Nếu Hyuga không lỡ miệng nói ra thì tôi còn ảo tưởng mình vẫn đang ở thế giới con người trong thời kì tận thế.

Để tạm quên đi những chuyện vừa chứng kiến ở thế giới bên kia tấm gương, tôi dán mắt vào những trang vở cũ dạy làm bùa chú. Suốt một buổi trưa, mặt sân trước đền đầy những hình vẽ cùng những kí tự cổ ma quái. May là hôm nay vắng khách, nếu để người ngoài tình cờ trông thấy, ngôi đền này sẽ không còn khách đến thăm nữa.

Xóa xong những hình vẽ trên sân cùng là lúc nắng chiều vừa rút. Bóng dáng Hyuga đã thấp thoáng trước cổng đền. Như mọi khi, chuông cảnh báo toàn khu vực rung lắc ầm ĩ. Tôi lấy cung tên, nhắm thẳng về phía anh ta rồi hạ xuống khi nhìn thấy hộp đựng bánh kem giơ lên che chắn cho gương mặt đáng ghét kia.

“Hai mươi mốt năm rồi nhé. Tính tình vẫn như con nít.” Hyuga đi vào sân đền, đặt hộp giấy cứng được dán lớp giấy hoa màu trắng nền xanh dương lên tay tôi. “Đúng màu em thích không?”

“Không cảm ơn đâu.” Tôi hời hợt trả lời và đặt món quà xuống sân.

“Còn cái này thì sao?” Tên cáo già lấy ra một bó hoa hồng đỏ thẫm, quỳ xuống, một tay ôm hoa, tay kia nâng bàn tay tôi lên, hôn nhẹ, mỉm cười khẽ hỏi. “Nhận món quà này không?”

“Sếp!” Heian la lên thất thanh và hớt hải chạy vào từ bên ngoài. “Cô ấy…” Cậu bạn ngoại quốc nhìn tôi, rồi nhìn Hyuga, môi mấp máy như muốn nói nhưng lại ấp úng rồi im bặt với dáng vẻ bối rối tội nghiệp.

Hyuga đứng dậy, tỏ vẻ điềm nhiên và thanh minh: “Đùa thôi. Tôi không mang theo nhẫn.”

“Nghe đồng nghiệp trong công ty nói ngày nào sếp cũng đến thăm đền. Hôm nay sếp không chỉ đến mà còn mang theo hoa và quà nữa.” Heian cười khổ. “Sếp không định cưới người giữ đền chứ?”

“Cưới người giữ đền?” Hyuga nhắc lại lời Heian và nhíu mày nhìn cậu bạn ngoại quốc với vẻ khó hiểu. “Cậu nghĩ tôi là người đồng tính?”

Heian cười méo xệch. Tôi cũng cười. Thật sự, tôi cũng có chung suy nghĩ với tên cáo già. Nhắc đến ‘người giữ đền’, người đầu tiên tôi nghĩ đến là Heian. Bởi vì cậu bạn ngoại quốc là người sở hữu ngôi đền cả về tình lẫn về lí. Còn tôi chỉ là kẻ ở nhờ và kiếm chác một chút để trang trải chi phí trở về Việt Nam.

Hôm nay là sinh nhật của tôi, nhưng người nhớ lại là hai người khác. Cậu bạn ngoại quốc mang hộp bánh kem cùng những hộp quà vào trong đền, tỉ mẩn cắm từng chiếc nến sinh nhật lên nắp, thắp lửa rồi cùng Hyuga hát chúc mừng sinh nhật. Hai người con trai này được sinh ra để so đo, đấu đá với nhau từ ngoại hình, sự nghiệp cho đến tài lẻ. Heian có những gì, Hyuga cũng sở hữu những điều tương tự. Mỗi người một phong cách nhưng đều là những tài năng khiến người khác phải ganh tị và ước ao.

Đợi bài hát kết thúc, tôi nhắm mắt, chắp tay cầu nguyện trong lòng và thổi nến. Lúc mở mắt ra, vẫn còn vài ngọn nến đang cháy. Xem ra, vị thần được thờ cúng trong đền không chấp thuận điều ước của tôi.

“An ước điều gì?” Gương mặt Heian lộ rõ vẻ hiếu kì.

“Nói ra sẽ hết linh đó.” Tôi liếng thoắng và đặt dọc ngón trỏ trên môi, nháy mắt.

“Vậy thôi. Sau này An nói cũng được.” Heian tắt những ngọn nến đang cháy và nhấc nắp hộp bánh ra, lấy dao cắt bánh, đưa cho tôi phần to nhất. “An ăn đi. Sếp mình là vua đầu bếp trong công ty đó.” Và cậu bạn ngoại quốc mở nắp bình giữ nhiệt, lấy ra một bình nước còn ấm, rót và ba li sứ trắng trên bàn, đổi giọng đầy tự hào. “Còn trà sâm của mình làm là ngon nhất. Không ai có được công thức nấu sâm vừa ngon vừa bổ như mình.”

Nghe lời quảng cáo, tôi uống thử một ngụm. So với khẩu vị yêu thích của mình, trà của Heian làm ngọt hơn một chút nhưng vẫn rất thơm và hoàn hảo. Có lẽ, suốt một thời gian dài ở Đà Lạt, dành thời gian đêm đi lang thang hết quán này đến quán khác để tìm một li cà phê hợp tâm trạng, tôi đã quen với hơi lạnh của làn hơi nước mỏng chầm chầm thấm vào da cùng mùi hương dịu dàng có chút mong manh và vị đắng thuần khiết của những cốc cà phê đá không thêm đường.

Thấy tôi trầm ngâm, Hyuga vội thăm dò: “Ngon không? Để tôi còn phê bình.”

“Ngon.” Tôi trả lời ngắn gọn và liếc nhẹ sang phía Hyuga, tuyên bố. “Anh không có cửa phê bình Heian đâu.”

Tên cáo già bật cười cùng lúc với cậu bạn ngoại quốc. Hai nụ cười khác nhau nhưng đều bày tỏ niềm vui chân thật. Có lẽ, đây là điểm khác mấu chốt giữa thế giới trong gương và thế giới con người. Thế giới cũ nơi tôi ở, hầu hết những cảm xúc vui buồn đều là ngụy tạo. Kẻ đứng đối diện với mình dù yêu hay ghét mình đều nở một nụ cười công nghiệp đơn điệu và nhạt nhẽo. Ai cũng mang một chiếc mặt nạ cho riêng mình và chỉ cởi bỏ khi tự giam lỏng trong bốn bức tường. Tôi cũng không ngoại lệ.

Nhưng nơi đó đã là quá khứ. Tôi chọn nơi này để trốn chạy tất cả, để sống và làm lại cuộc đời, nếu vẫn còn cơ hội. Có lẽ, mong ước này thật sự quá xa vời với một người như tôi.

Sau tiệc, Heian phải về gấp để bắt kịp chuyến xe đêm. Hyuga giúp tôi thu dọn và rửa chén dĩa. Không gian dưới tán cây anh đào cổ thụ vẫn là nơi anh ta đưa tôi đến khi công việc đã hoàn thành.

“Nếu như tôi thật lòng muốn cưới em, em có đồng ý không?” Hyuga chợt hỏi.

“Nhắm mắt lại và nằm mơ đi.” Tôi thẳng thừng tuyên bố. “Không ai thèm cưới một con cáo!”

“Con cáo này ban ngày làm người đi kiếm tiền, đêm về làm cáo. Nếu vui, em có thể đối xử dịu dàng. Nếu buồn, em có thể hành hạ. Nó sẽ không oán giận, không rời bỏ dù em tàn nhẫn với nó thế nào.”

“Tự nhiên thèm cáo nướng sa tế.” Tôi liếc nhẹ sang Hyuga. “Anh hi sinh được không?”

“Ăn cáo tươi sẽ có nhiều cảm giác hơn.” Nụ cười gian tà khó đoán hiện lên trên gương mặt đầy toan tính. Anh ta bế tôi, đứng lên, đi nhanh vào trong đền.

Cánh cửa duy nhất của gian nhà phụ đóng kín chỉ bằng một cái liếc mắt của tên cáo già. Khi chưa kịp định thẩn, tôi đã thấy mình nằm trên giường, Hyuga ngồi bên cạnh, giữ nguyên nụ cười cũ và hạ thấp người.

“Anh định làm gì hả?” Tôi gắt lên.

“Ngủ. Đơn giản là ngủ.” Và con cáo nhỏ thay thế vị trí của anh ta, nằm xuống, cuộn tròn thân người, đưa mắt nhìn tôi.

Do dự một lúc, tôi kéo con cáo vào trong chăn, thì thầm: “Biết điều thì nằm yên, ngọ nguậy đụng chạm bậy bạ sẽ thành cáo nướng.” Rồi tôi trở người sang phía khác, bỏ con cáo nằm một mình phía sau lưng.

“Một ngày nữa em về, đúng không?” Hyuga hỏi. Giọng anh ta thoáng buồn và nhẹ như gió.

“Về? Nơi này hay nơi khác?” Tôi thở nhẹ. Thật khó để trả lời khi biết cái xác rỗng ở thế giới con người đang đấu tranh từng ngày, kéo dài thời gian để chờ tôi quay lại.

“Em luôn được quyền lựa chọn.”

“Anh luôn thích làm khó tôi.”

“Lúc ở bệnh viện, em đã nghĩ gì, tại sao em không chọn về với thân xác?”

“Như anh nói: Thuận theo tự nhiên. Với lại, tôi cũng có lí do riêng.” Tôi trả lời và nói thêm. “Khi nào thân hơn, tôi sẽ nói cho anh biết.”

“Em là người phức tạp nhất mà tôi từng gặp. Vào ngày thoát khỏi hộp phong ấn, tôi cố tình xuyên vào người em, lấy đi chút kí ức để dễ dàng gây bất ngờ cho em. Nhưng chính em lại cho tôi bất ngờ. Rất nhiều kí ức đã bị thay đổi. Kể cả khoảng thời gian trước khi đến nơi này. Tại sao em lại làm như vậy?”

“Nó quá dơ bẩn và kinh tởm đến mức tôi không muốn thừa nhận. Thay được thì thay, đổi được cứ đổi. Chỉ cần việc mình là không tổn hại đến ai.” Tôi trở người, nhìn tên cáo già, ra lệnh. “Muộn rồi. Trả cục bông gòn cho tôi.”

Không để tôi phải chờ đợi quá lâu, Hyuga dần dần nhỏ lại. Tiếng kêu vừa đủ nghe của cục bông gòn như một lời thông báo rằng con vật tôi thương đã trở lại. Con cáo nhỏ di chuyển khoan thai dưới tấm chăn, đến gần và nằm cạnh tôi. Thêm một tiếng kêu nữa. Nó muốn nhắc nhở rằng đã đến giờ đi ngủ.

Tôi đưa tay vuốt nhẹ lên bộ lông vừa mượt vừa ấm và kéo con cáo nhỏ nằm gần mình hơn. Nhưng không hiểu tại sao đêm nay, dù có con vật mình thích ở bên, tôi vẫn trằn trọc khó ngủ. Sau một lúc ôm con cáo nhỏ lật tới lật lui, tôi cuộn tròn nó trong chăn rồi ngồi dậy, xuống giường, lấy quyển sách viết về bùa chú ra, bật đèn bàn ở mức nhỏ nhất rồi dán mắt vào những dòng chữ kì lạ.

Càng đọc và luyện tập nhiều, tôi càng như bị lệ thuộc vào nội dung trong quyển sách. Từng chữ từng câu cuốn hút, khiến tôi quên hết mọi thứ, kể cả cơn mỏi mệt vì buồn ngủ của mình. Tất cả những gì tôi muốn làm là đọc, lí giải và thực hành theo những dòng ghi chép cũ kĩ.

Mắt tôi dừng trước một trang ghi chép bị dính chồng lên một trang giấy khác. Ở góc bên trái của trang giấy có dòng chữ “Cấm thuật” khá nhỏ và đã nhòe đi. Tôi lấy dao rọc giấy, luồn vào khe hở giữa hai trang giấy dính nhau nằm gần gáy sách, tách thử. Lưỡi dao bị chặn đứng bởi một vật rất cứng. Mọi nỗ lực tách rời hai mép giấy đều vô hiệu. Luồng ánh sáng nhạt và vật cứng vô hình cùng xuất hiện, hợp lực và cản trở mỗi khi lưỡi dao tiến đến nơi cần cắt.

“Người sở hữu trước đây biết nội dung trong hai trang đó là cấm thuật hại người nên cố tình phong ấn nó.” Hyuga đứng sau lưng tôi, nhận xét.

“Muốn mở ra thì phải làm sao?” Tôi vẫn đặt sự tập trung vào những trang giấy ẩn chứa sức mê hoặc.

“Dùng huyết chú.” Hyuga hạ giọng. “Nhưng tôi nói trước, em sẽ hối hận. Suy nghĩ kĩ đi.”

“Ở nơi này, tôi còn gì đáng để tiếc?”

“Heian. Cậu ấy yêu em thật lòng. Đánh mất một người yêu thương mình là đánh mất nửa cuộc đời. Như vậy đã đủ hối hận chưa?”

“Đến sinh mạng tôi còn bỏ được thì tiếc gì một người con trai?” Tôi quay đầu nhìn Hyuga, cao giọng và nhướn mày.

“Được rồi.” Tên cáo già khẽ trút hơi thở dài bất lực. “Trước khi mở được hai trang đó, em cần phải học hết những kiến thức trong sách. Nâng cao linh lực của mình ngang với người từng hạ phong ấn, sau đó… Tôi sẽ hướng dẫn cho em phần còn lại.”

Rồi anh ta lấy quyển sách, ném lên tường. Những dây leo đầy gai quấn chặt quyển sách trong nháy mắt. Anh ta nói tiếp. “Muốn có đủ linh lực phải biết giữ gìn sức khỏe. Nếu bị ma thuật có sẵn trong sách thao túng sẽ rất dễ loạn trí. Lúc đó, xem như xôi hỏng bỏng không.”

“Anh có quá rảnh rỗi khi để tâm lo lắng cho người như tôi?”

“Sau này em sẽ hiểu.” Ngữ điệu trong lời nói của Hyuga trầm xuống và gương mặt của anh ta, khi bị bóng tối ẩn đi nửa trên, trở nên khó đoán vô cùng.

Rạng sáng, Hyuga vẫn dậy sớm chuẩn bị điểm tâm và vội vã trở về Tokyo trước lúc sáu giờ. Những dây gai bám giữ quyển sách cũ trên tường tan thành khói khi tay tôi vừa chạm đến. Không phải chờ đợi quá lâu, tôi đã lấy được thứ vốn dĩ thuộc về mình.

Ngày cuối cùng sống trong đền, mọi chuyện vẫn diễn ra một cách bình thường. Vẫn có một vài nhóm khách để viếng thăm đền, xin dấu mộc và mua bùa bình an vào buổi sáng. Trưa, thời gian trống khá nhiều, tôi nấu chút gì đó để ăn và đọc sách. Càng về những trang sau càng nhiều từ cổ và thuật ngữ khó hiểu. Sau mấy giờ liền tập trung đọc hiểu, chỉ cần nhắm mắt vài giây cũng nhìn thấy những dòng kí tự cổ màu trắng nổi, rõ nét vây lấy không gian tối đen trước mắt, hệt như một bức tranh được chụp bằng hiệu ứng âm bản.

Sự ám ảnh buộc tôi mở mắt. Lần này, tôi bắt đầu thấy sợ. Nỗi sợ tỉ lệ thuận với cảm giác thú vị. Sự hiếu kì buộc tôi lật mở những trang sách, đọc lại một lần nữa. Những thuật ngữ cổ vẫn là vật cản. Vốn liếng tiếng Nhật của tôi cũng không đủ cao siêu để hiểu và trong đền cũng không có từ điển hỗ trợ.

Những chữ tượng hình, tượng thanh tối nghĩa liên tục quay về trong tâm trí ngay cả khi tôi không cố nghĩ về chúng. Đúng như Hyuga từng nói, quyển sách có ma lực hấp dẫn và thao túng người sử dụng. May là, trong thời điểm hiện tại, ý chí trong tôi vẫn đủ mạnh để buộc thân xác không phụ thuộc vào quyển sách quá nhiều.

Thời gian nghỉ ngơi ở nơi này sắp kết thúc. Tôi đi đến nhà kho, nhìn tấm gương sáng với phần khung gỗ cổ xưa chưa được đẩy về chỗ cũ, rồi thử đưa tay chạm vào mặt gương như cách Hyuga từng làm để đưa tôi trở về thế giới con người.

Như mặt nước bị khuấy động. Những vòng sóng tỏa tròn từ ngón tay tôi di chuyển và nới rộng trên đường đến đích. Tôi nghĩ về một thư viện sách miễn phí ở Tokyo và bước đến. Sức mạnh vô hình hút tôi vào bên trong. Tấm gương đưa tôi đến trước cửa một thư viện rộng rãi, khang trang. Nơi đây đang tổ chức ngày hội đọc. Chỉ cần nhìn qua những kệ sách được mang ra trưng bày cùng dòng biểu ngữ trắng “Thư viện trung tâm Tokyo – Tôn vinh văn hóa đọc” trên dải băng đỏ tươi được treo trên cao cũng đủ đoán ra.

Tôi mua thẻ đọc tạm thời và lấy một quyển từ điển dày, mang đến một bàn đọc gần cửa sổ. Trong vô thức, tôi dùng tay vẽ lại những kí tự cổ trong sách từng đọc lên mặt bàn. Lớp ánh sáng từ ngón tay tay tôi in những nét vẽ lãng đãng như mây trên bề mặt gỗ vàng nâu, nhưng vẫn đủ để nhận ra nét chữ.

Những trang tư liệu không cần thiết được lật nhanh. Cuối cùng, tôi cũng dừng trước những kí tự khá giống với kí tự do tôi vẽ. Hóa ra, từ cổ trong sách ám chỉ về việc chia và lưu giữ linh hồn trong thân xác, khá giống cách Hyuga từng làm để chờ tôi đến. Ngay khi tôi vừa đọc đến chữ cuối cùng trong phần giải nghĩa, từ gốc lẫn nội dung vừa được tìm thấy bỗng tan đi.

Chuyện cần làm đã làm. Tôi đóng từ điển, lấy điện thoại, mượn chút wifi của trung tâm thư viện để đặt vé trở về Việt Nam.

Bất chợt, một cuộc gọi đến từ Heian làm hoạt động truy cập mạng bị trì hoãn. Giọng nói của cậu bạn ngoại quốc gấp gáp như vừa trải qua một chuyện kinh hoàng và vẫn chưa định thần được:

“An về chưa? Mình cần An giúp đỡ!”

Tôi vội trả sách cho thư viện trung tâm rồi mang điện thoại ra ngoài, trả lời:

“Mình đang ở thư viện trung tâm Tokyo…”

“Ở yên đó. Mình đến rước An ngay!”

Mười phút sau, bóng cậu bạn ngoại quốc đã xuất hiện trong khuôn viên thư viện. Vừa trông thấy tôi, Heian chạy đến, nắm tay kéo đi. Không một lời giải thích.

Ô tô của Heian dừng lại trước cổng bệnh viện một bệnh viện lớn. Cậu ấy đưa tôi vào một phòng bệnh rộng rãi chỉ có một mình mẹ cậu ấy nằm ở đó với rất nhiều trang thiết bị y tế. Hai mắt bà nhắm nghiền như vừa trải qua một cơn chấn động tâm lí rất kinh hoàng. Bà mê man trong cơn ác mộng dài, thi thoảng, đầu bà khẽ cử động sang hai bên và mồ hôi trên trán chầm chậm chảy xuống.

“Heian… Mẹ của Heian…” Tôi nhìn sang cậu bạn ngoại quốc, ngập ngừng, không biết nên mở lời thế nào cho đúng.

Heian thở dài và đưa tôi ra ban công bệnh viện, khẽ nói:

“Mẹ mình vừa bị đả kích khi tình cờ nhìn thấy một vụ tai nạn ô tô giống với những chuyện bà từng trải qua. Chị dâu mình là người đầu tiên phát hiện khi nghe thấy tiếng thét của bà. Lúc đó, bà ôm đầu, nhắm chặt mắt như bây giờ, còn hai chiếc xe kia đang bốc cháy dữ dội. Sau khi được đưa vào nhà, bà rơi vào tình trạng như bây giờ.”

Dừng một chút, Heian nói tiếp:

“Bác sĩ nói tình hình sức khỏe của mẹ mình đang chuyển xấu. Bà đã sống trong một khủng hoảng quá dài nên sức khỏe bị ảnh hưởng… Mình vừa xin nghỉ tạm thời nhưng phía công ty đang thiếu hụt nhân sự nên chưa được chấp thuận…”

Cậu bạn ngoại quốc quay sang tôi, nhìn tôi bằng đôi mắt van nài, khẩn thiết. “An có gấp về Việt Nam không? An giúp mình thêm một lần này nữa, được không?”

Tôi im lặng. Thật khó trả lời. Nơi này không có gì để vương vấn nhưng tôi không thể tìm ra một lí do để từ chối yêu cầu của Heian. Cậu ấy đã giúp đỡ tôi quá nhiều, nếu tiếp tục kiếp ăn nhờ ở đậu cũng không nên; chọn cách trở về ngay tại thời điểm này lại càng thêm sai. Nhưng khi đối diện với ánh mắt của Heian, tôi biết mình khó lòng từ chối yêu cầu của của cậu ấy.